Chương 6: Sao băng tận thế (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 6: Sao băng tận thế (5)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

-------

"Chỉ cần một con là được." Lâm Tây Uyên nói.

Trương Tông Thụy nhíu mày: "Anh muốn thứ này làm gì?" Không phải lại gặp một tên cuồng thái nào đấy chứ? Lúc này còn muốn thứ quỷ này?

"Tôi làm việc ở Viện nghiên cứu 320" Lâm Tây Uyên nói ngắn gọn: "Chúng tôi chuyên nghiên cứu sinh vật biến dị, loại này viện chúng tôi chưa gặp qua bao giờ." Rõ ràng vừa rồi còn tỏ ra sợ hãi, giờ nói chuyện này lại thấy đôi mắt của Lâm Tây Uyên trong bóng tối có vẻ phá lệ sáng ngời.

Thời Sở cùng Trương Tông Thụy nhìn nhau.

Bọn họ đều là người chơi giàu kinh nghiệm, bình thường xuyên qua các thế giới sẽ có một vài nhân vật mấu chốt, tuy rằng cũng có lúc chẳng có manh mối gì, nhưng xác suất gặp phải nhân vật mấu chốt vẫn rất cao.

Nói không chừng Lâm Tây Uyên này chính là một nhân vật mấu chốt.

"Hiện tại mấy thứ này đầy ở đường ý" Trương Tuệ Tuệ chán ghét nói: "Bên ngoài viện nghiên cứu khẳng định cũng có, anh còn định lết nó từ đây về?"

Lâm Tây Uyên lúc này mới có chút ngượng ngùng: "Em nói đúng."

Chỉ thấy Trương Tuệ Tuệ từ trong túi xách lấy ra hai cái ống nghiệm: "Thật ra có thể lấy tạm hai ống máu trước."

Mọi người đều nhìn về phía Trương Tuệ Tuệ, cô ta cười cười: "Tôi là một pháp y."

Thời Sở nhảy ra ngoài thang máy, khu vực hiện tại quả thực đã chẳng còn bóng người, ngoại trừ thứ vừa bị Chân Già giết chết kia thì tạm thời không thấy đám Dị Hình nào khác. Cậu phất tay ra hiệu cho mọi người cùng ra, từ lan can trong trung tâm thương mại nhìn xuống phía dưới sảnh, thấy dưới mặt đất có vài con Dị Hình đang tuần tra.

Cậu lại ra dấu phải yên lặng, mọi người im ắng men theo hành lang, xung quanh một mảnh hỗn độn.

Bọn Dị Hình sau khi nuốt người, quần áo giày dép đều bị nuốt luôn, thế mà trên mặt đất vẫn còn không ít đồ đạc tuỳ thân như túi xách, di động, đồ ăn. Tầng này cũng thấy không có chỗ nào tốt để lánh, không ít cửa kính bị đập nát, hàng hoá trên kệ ngổn ngang, lúc này chẳng ai còn quản việc lấy đồ của người khác. Trình Thu Linh cùng đám Arthur tự lựa quần áo mình thích rồi chạy đi thay, còn Thời Sở giúp đỡ Trương Tuệ Tuệ lấy mẫu máu, kết quả phát hiện việc này đâu có đơn giản như vậy.

Lớp da của con quỷ này...căn bản chẳng biết tả làm sao? Nguyên bản so với đá còn cứng hơn, sau khi chết lại đông lại như bề mặt thiên thạch, đừng nói lớp da bên ngoài, ngay cả phần miệng cũng chặt chẽ bao lấy cán gỗ đâm chết nó, rút không ra. Thời Sở âm thầm vận nội lực lột da, trực tiếp kéo rách được một đoạn, bị rơi trên mặt đất đến "Bang" một cái, y hệt như ném cục đá.

"Xem ra ở chỗ này không xử lý được." Lâm Tây Uyên nói: "Vẫn phải về phòng thí nghiệm."

Trương Tuệ Tuệ suy xét một chút: "Thứ này có máu hay không còn chưa biết nữa."

Trương Tuệ Tuệ vừa ngẩng đầu, liền thấy trên cánh tay Lâm Tây Uyên có vết thương bị máu thấm đẫm. "Anh bị thương rồi!" Cô kêu lên.

Ngay sau đó lập tức đè nén thanh âm, tuy rằng không biết thính giác của con quái này tốt hay không, nhưng phía dưới lầu kia là một đám Dị Hình đang đi tuần, tuyệt đối không phải làm cảnh.

Trương Tông Thụy nhìn lại Lâm Tây Uyên, lúc này thời tiết vẫn còn nóng, bởi vì đi hẹn hò nên quần áo hắn thật chỉn chu, bên trong áo sơmi thêm cà vạt, bên ngoài khoác áo vest. Nếu không phải vì lúc này giúp Trương Tuệ Tuệ nên phải xắn tay áo lên, thì không ai có thể phát hiện ra hắn bị thương.

Tình huống còn chưa rõ ràng, Trương Tông Thụy cũng không dám trực tiếp dùng thần thuật trị liệu với Lâm Tây Uyên. Không ai biết trận hỗn loạn này rốt cuộc sẽ chuyển biến tốt xấu ra sao, trong trường hợp chính phủ khống chế được tình hình, nếu bọn họ để lộ ra càng nhiều năng lực, tương lai khẳng định sẽ gặp càng nhiều phiền phức. May mắn là vết thương của Lâm Tây Uyên cũng không nặng, Trương Tuệ Tuệ tuy rằng chỉ là pháp y nhưng vẫn là học ngành y chân chính, cho nên việc băng bó lại vết thương cũng thực dễ dàng. Dù sao cũng chỉ là một vết thương còn chưa thâm, máu đọng cũng không nhiều, không tính đại thương.

Đám người Trình Thu Linh đã đổi xong quần áo để dễ dàng hành động, áo thun giày thể thao, thêm áo khoác mỏng che lại cánh tay. Chân Già cùng Sơ Lâu Toa còn tốt, không ngại bỏ đi đám trang sức dị tộc; bên kia Trình Thu Linh cùng Phương Dư Vãn thì vẫn chưa thích ứng được kiểu ăn mặc hiện đại. Arthur nguyên bản muốn chọn một cái áo sơ mi hoa lá cành, cho đến khi Trương Tông Thụy lạnh lùng nhắc nhở hắn đó là áo nữ thì mới thất vọng từ bỏ.

"Hiện tại, làm sao để chúng ta ra ngoài?" Thời Sở nhìn một màn đen kịt bên ngoài, vốn nên là thành thị sáng đèn thì giờ xem ra điện đã bị cắt, khắp nơi vang lên tiếng còi xe cảnh sát cùng tiếng gào thét chói tai.

Rốt cuộc chỉ còn đêm tối và hỗn loạn.

Lúc này, Trương Tuệ Tuệ có chút xấu hổ mà đứng lên, nhìn trái nhìn phải. Hiện tại ở đây chỉ có năm người là nữ, Trình Thu Linh nhìn quá lãnh đạm, Sơ Lâu Toa cùng Chân Già vẫn còn là hai đứa nhóc, Iris tóc vàng mắt xanh thực sự đẹp đến động lòng nhưng lại có cảm giác xa cách, cuối cùng lựa chọn nhìn qua Phương Dư Vãn ôn nhu dễ gần, đè thấp thanh âm: "...Có thể cùng tôi toilet một chút được không?"

Phương Dư Vãn chớp chớp mắt, dù cho kinh nghiệm giang hồ của nàng phong phú, nhưng không có nghĩa là nàng hiểu được cái từ kia.

Toilet là cái gì?

Nàng chớp chớp mắt, ý hiện lên mặt...Muốn đi rửa tay sao?

Phương Dư Vãn liếc nhìn Thời Sở, Thời Sở gật gật đầu, nàng tự hiểu ý mà nói với Trương Tuệ Tuệ: "Được."

Trương Tuệ Tuệ nhẹ nhàng thở ra, lúc này mà còn một mình đi toilet thì ma nào dám.

Một lúc sau, Trương Tuệ Tuệ thét lên kinh hãi, đám Thời Sở lập tức liền chạy tới. Tối nay không có trăng, đành phải dựa vào ánh sáng phát ra từ di động của Lâm Tây Uyên, nhưng chỉ sợ kiểu này tốn pin điện thoại cũng không trụ được bao lâu. Lúc này Lâm Tây Uyên lại nhanh chóng móc ra di dộng chiếu loạn lên, rõ ràng đối với Trương Tuệ Tuệ vẫn thực quan tâm, nếu không có trận hỗn loạn này thì có khi buổi hẹn hò đã thành công rồi.

"Làm sao vậy?" Hắn có chút khẩn trương, nhưng không dám lớn tiếng.

Đi ra lại là Phương Dư Vãn, nàng nhẹ nhàng nói: "Nơi này có người."

Là người còn sống sót, nhưng mà chỉ có ba người toàn là nữ, đoán là lúc nguy cấp thì trốn vào WC nữ không dám lên tiếng, thế mà thật sự lại tránh được một kiếp.

Ngay sau đó Trương Tuệ Tuệ cũng đi ra: "Là sinh viên một trường đại học gần đây, hôm nay tới đây chơi."

Thời Sở gật đầu, hiện tại phải suy nghĩ cách rời khỏi đây, tuy rằng bên ngoài cũng không nhất định an toàn, nhưng trước hết muốn tới Viện nghiên cứu 320 nhìn xem.

"Phía sảnh chỉ có vài con Dị Hình, hiện giờ chắc sẽ không phân ra nơi khác" Thời Sở nói: "Có ai biết ở đây còn cửa nào khác không?"

Trương Tông Thụy đột nhiên hỏi: "Nơi này có bãi đỗ xe dưới hầm không?"

"Có!" Trả lời chính là Trương Tuệ Tuệ: "Xe tôi còn đỗ ở dưới."

Ba nữ sinh kia nhìn thấy có nhiều người như vậy, còn có vài cô gái, thậm chí nhìn còn như "Học sinh trung học", trong lòng tức khắc nhẹ nhõm hơn nhiều.

"...Ban đầu nhóm chúng tôi còn mấy người nữa, giờ không biết đi đâu rồi." Một nữ sinh sợ hãi nói.

Nữ sinh cao cao bên cạnh bĩu môi: "Giờ này còn quản đám kia làm gì, chúng ta về trước...Không biết trong trường có bọn quái vật này không? Thật sự không được...... Mình muốn về nhà!"

Giờ này còn muốn về nhà như thế nào chứ.

Hỗn loạn vừa phát sinh, tương lai không ai đoán trước được sẽ khủng khiếp thế nào.

Trương Tông Thụy hỏi về bãi đỗ xe dưới hầm rồi nhìn về phía thang máy, Thời Sở lập tức hiểu ý: "Muốn đu theo dây thang máy xuống?"

Dựa vào năng lực của bọn họ thì từ nơi này đi xuống đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà Lâm Tây Uyên, Trương Tuệ Tuệ cùng ba nữ sinh kia chỉ là người thường, nơi này là tầng bốn, muốn xuống tới hầm ngầm đích thị quá dài.

"Nếu không..." Trương Tông Thụy chỉ nói một nửa, Thời Sở thở dài, bọn họ đều trải qua rất nhiều lần đứng giữa ranh giới sinh tử, dù không làm được cũng phải cố mà làm.

"Cứ như vậy đi." Thời Sở mở miệng.

Bọn họ chạy đến thang máy, mạnh mẽ mở tung cửa thang máy, loại sức lực đáng sợ này khiến cho ba nữ sinh kia trợn tròn mắt.

"Muốn từ nơi này đi xuống?" Nữ sinh lúc nãy nói muốn về nhà sợ hãi hỏi.

Arthur liếc một cái, châm chọc: "Đương nhiên cô cũng có thể đi thang bộ xuống nếu không sợ bị con quái ăn thịt."

"Chờ một chút, chúng nó thật sự ăn thịt người?" Một nữ sinh im lặng nãy giờ cất tiếng.

"Các cô không biết sao?" Thời Sở hỏi lại.

Mấy nữ sinh lắc lắc đầu, lúc phát sinh sự việc thì cả đám đang trong toilet, sau đó nghe được tiếng hét rồi tiếng kêu khóc, vì thế trốn tiệt luôn bên trong không dám ló đầu ra ngoài.

Phương Dư Vãn nhăn mày: "Loại quái vật này rất khó đối phó, hơn nữa xác thật ăn thịt người." Giọng nói dịu dàng, nghe rất đang tin, mấy nữ sinh kia cơ bản đều bám theo Phương Dư Vãn.

Lúc còn đang nói chuyện, Sơ Lâu Toa cùng Chân Già đã dẫn đầu đoàn, theo đường dây thang máy trượt xuống, Trương Tuệ Tuệ cùng Lâm Tây Uyên không than tiếng nào, cũng chuẩn bị đi theo. Muốn xuống dưới, bọn họ xác thật phải có nhiều dũng khí mới được.

Thời Sở nhặt lên vài cái áo mỏng gần đó đưa cho cả nhóm: "Quấn ở trên tay, chậm rãi đu xuống."

Trình Thu Linh đỡ Trương Tuệ Tuệ để đối phương vững vàng bắt được dây cáp thang máy.

"Làm sao bây giờ..." Một nữ sinh lo lắng thò đầu nhìn nhìn phía dưới, một mảnh tối om vô cùng đáng sợ, không dám nhấc chân mà sợ hãi khóc lóc: "Hay chúng ta lên tầng cao nhất đi, nói không chừng sẽ có máy bay trực thăng tới cứu chúng ta."

"Tầng cao nhất cũng có bọn quái vật này." Trương Tông Thụy gạt đi ảo tưởng của đám nữ sinh: "Nếu không theo chúng tôi đi xuống bằng cách này, các cô có thể tự nghĩ cách."

Lúc đám nữ sinh còn đang ở do dự, thậm chí có người còn khóc lên, một cái bóng đen từ tầng phía trên lao tới, "Rầm" một tiếng nhảy xuống dưới này!

Thời Sở sắc mặt biến đổi: "Đi mau!". Cậu ngẩng đầu, đã nhìn thấy con thứ hai tiếp đất.

"AAAAAA"

Nữ sinh sợ hãi kia còn cố tình nhằm cái lúc này mà hét!

"Thu Linh!" Thời Sở đẩy một nữ sinh cho Phương Dư Vãn, lại gọi Trình Thu Linh.

Lúc này chấp hết, cậu trực tiếp tóm lưng quần của nữ sinh cao cao, nhẹ nhàng lướt vào trong rồi trượt xuống một cách nhanh nhất.

Phương Dư Vãn cùng Trình Thu Linh mỗi người ôm eo một nữ sinh, rất nhanh tiến vào. Đám người Khải, Iris cùng Arthur cũng không thành vấn đề. Cuối cùng Trương Tông Thụy ôm Lance theo vào. Dị Hình đã phát hiện ra bọn họ, đang muốn tiến tới, Trương Tông Thụy nâng lên quyền trượng đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, một đạo minh quang lập loè - "Rầm" một tiếng, cửa thang máy hoàn toàn bị đánh sập!

Hắn, nguyên bản chính là chiến đấu tư tế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro