Chương 13: Lông Vàng Thiếu Đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hầu Thiệu Huyền ngồi trên sofa, sắc mặt khó coi nhìn thiếu niên trên màn hình, khí lạnh không ngừng 'lả tả' bắn ra ngoài. Một đám sói con của Sát Huyết Lang theo bản năng dã thú nhận ra nguy hiểm, nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi nguy hiểm. Ngay cả cáo già An Dịch cũng không bảo trì được nụ cười trên mặt, lén lút xê dịch qua bên cạnh, thoát khỏi vùng đất nguy hiểm.

Bạn Quang nào đó không hề hay biết tai họa sắp ập tới, gặm trái cây, thực vô hại nhìn Tề quản gia. Số lần Tề quản gia liếc về phía góc tường không ngừng gia tăng, nụ cười trên gương mặt cũng bắt đầu co giật. Ông có thể đoán ra được gương mặt của người nào đó đã đen tới trình độ nào. Nghĩ tới đám sói con của Sát Huyết Lang bị thu thập thảm thiết trước kia, Tề quản gia không khỏi lạnh cổ run rẩy, trong lòng chỉ thầm kêu khổ.

"Phu nhân. Cũng không còn sớm, trước lúc trời tối đen vẫn còn chút thời gian. Không bằng dùng cơm đi?" Tề quản gia cố tươi cười chuyển đề tài.

"Ngô?" Liên Kỳ Quang thờ ơ quay đầu nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ nửa ngày, ngây ngốc phun hạt trong miệng ra. "Tôi có thể cởi bộ quần áo này ra không?" Kéo kéo quần áo, vẻ mặt lãnh tĩnh có chút biến đổi, rõ ràng viết mấy chữ không thoải mái.

"Chuyện này là đương nhiên." Tề quản gia cười nói: "Đó là đồ cưới, để tối mặc là được." Tề quản gia còn chưa dứt lời, Liên Kỳ Quang đã bật dậy, bước nhanh tới phòng thay đồ.

Nhìn cánh cửa 'rầm' một tiếng đóng lại, Tề quản gia quay đầu nhìn người máy đứng bên cạnh, lần đầu tiên có hoài nghi. "Phu nhân thật sự hài lòng bộ quần áo kia sao?"

Người máy đương nhiên sẽ không trả lời vấn đề của ông. Có điều nữ nhân giúp Liên Kỳ Quang sửa tóc ban nãy hưng phấn ôm mặt, ánh mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm cửa phòng thay đồ. "Thật sự là hoàn mỹ!! Hoàn toàn là một tác phẩm nghệ thuật không thể chê điểm nào. Nếu cả đời có thể giúp cậu ấy thiết kế tạo hình, tôi thật sự hạnh phúc chết mất!!!"

'Click' một tiếng, Tề quản gia thu hồi quang não, bình tĩnh truyền số liệu cho người máy bên cạnh. "An Lâm Lâm tiểu thư. Xét thấy biểu hiện của cô vừa nãy, tôi sẽ gửi hình ảnh 'thục nữ' kia cho vị hôn phu của cô."

"A a a!!! Lão già chết tiệt! Ông làm gì đó hả?!!" An Lâm Lâm tinh mắt nhìn thấy người máy số liệu rời đi, lập tức bùng nổ, bổ nhào về phía Tề quản gia. Chỉ là còn chưa chạm tới người ông đã bị một người máy khác túm cổ xách lên, tứ chi vùng vẫy không ngừng. "Lão già chết tiệt! Buông! Buông!!"

Cửa phòng thay đồ bị mở ra, Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh bước ra. Giống như thường ngày, áo sơ mi chữ T màu xanh biếc, áo khoác thể thao màu đen cùng quần dài bao bọc lấy đôi chân thon dài thẳng tắp.

Nhìn thiếu niên tinh xảo đột nhiên xuất hiện, mọi người trong phòng nhất thời giật mình. Vì tóc bị chải gọn, cả gương mặt đều lộ ra làm Liên Kỳ Quang có chút không thích ứng, lạnh lùng kéo mũ áo khoác rộng thùng thình lên, chỉ lộ ra khóe môi kiên nghị khẽ mím lại.

Liên Kỳ Quang thật gầy. Trên tinh cầu đã trải qua ba ngàn năm biến dị, trừ bỏ tự nhiên thể, người thường đều rất cường tráng, hơn nữa đại đa số đều cao hơn một mét chín. Tỷ như Hạ Hầu Thiệu Huyền, anh cao tới hai mét ba. Nếu so ra, Liên Kỳ Quang thật sự quá gầy, vô luận dễ nhìn cỡ nào thì tổng quát vẫn là suy dinh dưỡng.

"Thật đẹp." An Lâm Lâm ngơ ngác nhìn Liên Kỳ Quang, hoàn toàn quên giãy giụa. "Nếu không phải có mùi trên người, tôi thật sự nghĩ cậu ấy là tự nhiên thể."

"Phu nhân. Quần áo này của ngài..."

"Tôi tự mang theo." Đờ đẫn kéo dây kéo che khuất cả cái cằm tinh xảo.

"Nhưng mà, ngài không phải không có không gian khí sao?" Tề quản gia không quên chuyện Liên Kỳ Quang hoàn toàn không biết chút gì về không gian khí. Hơn nữa, lúc tới đây, Liên Kỳ Quang không hề mang theo hành lý gì cả.

"Tôi có mà." Liên Kỳ Quang nghiêng đầu.

Tề quản gia khó hiểu. "Vậy lúc mới đầu..."

"Chỉ là tôi không biết cái gì là không gian khí thôi."

"..." Tề quản gia hết chỗ nói rồi.

Ông già quá rồi sao? Vì sao ông cảm thấy mình vĩnh viễn không thể bắt kịp suy nghĩ của Liên Kỳ Quang?

Giống như không nhìn thấy An Lâm Lâm, Liên Kỳ Quang đi tới bên cạnh Tề quản gia, mặt không biến sắc nhìn ông. "Có thể đi chưa?"

"Đương nhiên có thể." Tề quản gia lấy lại tinh thần, nở một nụ cười, cực kỳ thân sĩ nghiêng người. "Phu nhân, mời."

Nhìn theo bóng dáng Liên Kỳ Quang, Tề quản gia thầm thở dài. Một đứa nhỏ rất tốt. Đáng tiếc... Liếc mắt về phía góc tường, Tề quản gia bất đắc dĩ đi theo. Dù sao ông cũng chỉ là một quản gia, ông có thích đứa nhỏ này cỡ nào cũng không có biện pháp. Phải là Hạ Hầu Thiệu Huyền vừa lòng mới được.

"Người ta đi rồi mà vẫn không muốn rời mắt à?" Trong phòng, khí lạnh trên người Hạ Hầu Thiệu Huyền vừa giảm xuống một chút, An Dịch lại muốn chết nhào tới.

Hạ Hầu Thiệu Huyền liếc mắt nhìn An Dịch, lại nhìn màn hình giám thị, đáy mắt xẹt qua một mạt suy nghĩ sâu xa. Bàn tay khẽ nhúc nhích, chuyển hình ảnh thành cả biệt thự Hạ Hầu gia, nhìn bóng dáng Liên Kỳ Quang, dường như đang suy nghĩ gì đó.

"Boss. Có phải anh phát hiện gì không?" Phát hiện Hạ Hầu Thiệu Huyền suy tư, biểu tình An Dịch cũng trở nên nghiêm túc.

"Điều tra bộ quần áo kia một chút." Ngón tay Hạ Hầu Thiệu Huyền lúc có lúc không gõ nhẹ lên sofa, An Dịch biết đây là thói quen mỗi khi Hạ Hầu Thiệu Huyền nghĩ không thông chuyện gì đó.

"Còn cả thanh đao kia. Giám thị có khi băng lại. Cậu tự mình tra."

"Được."

"Tới lúc trời tối hẳn phải đưa kết quả cho tôi."

"..." An Dịch.

Tốt cái lông!!! Nghĩ tôi là thần linh viễn cổ à?!!!

***cảnh tượng phân cách tuyến***

Dùng xong cơm tối, từ chối Tề quản gia cho người đi cùng, Liên Kỳ Quang một mình thong dong dạo bước trong biệt thự.

Theo sắc trời dần tối sầm, bệ đáp phi hành khí bắt đầu xoay quanh phía trên khoảng không của biệt thự, mấy vị khách mời dưới sự dẫn dắt của người máy, không ngừng tiến vào biệt thự.

Liên Kỳ Quang trước giờ luôn chán ghét đám đông, liền chui vào một góc bí ẩn ngồi xuống dưới một gốc cây cả lá cả thân đều đỏ rực. Nhàn nhã dựa vào thân cây, ngửa đầu, lãnh tĩnh nhìn ánh trăng màu đỏ đậm treo cao. Trời càng lúc càng tối, lá cây màu đỏ tản ra u quang trong suốt, mùi thơm ngát lan tràn xung quanh làm người ta có chút buồn ngủ.

Liên Kỳ Quang đương nhiên biết cái cây này giở trò quỷ, chính là cậu không có ý định đứng dậy rời khỏi đây. Từ sau khi tu luyện bí quyết trường sinh trong không gian có được dị năng hệ mộc, cậu phát hiện, đám thực vật biến dị này không gây ra ảnh hưởng quá lớn với mình. Liên Kỳ Quang không biết dị năng của mình không giống những dị năng giả hệ mộc khác, đối với bọn họ thực vật chỉ là con rối của mình thao túng. Mà cậu, có thể cho chúng sinh mệnh, có thể hiểu được chúng nghĩ gì, nói gì, có cảm xúc gì.

"Này! Cậu là ai?" Một âm thanh kiêu ngạo hống hách từ bên cạnh truyền tới, nhưng Liên Kỳ Quang giống như không nghe thấy, không hề quan tâm, chỉ tiếp tục ngắm nhìn không trung.

"Cậu! Nói cậu đó! Điếc à!" Thấy Liên Kỳ Quang không trả lời, thiếu niên tóc vàng bước nhanh tới, kêu gào: "Sao cậu ở trong này? Có biết đây là nơi nào không hả? Hừ! Xem cách ăn mặc nghèo túng như vậy, không phải là kẻ trộm chứ?" Từ trên xuống dưới đánh giá Liên Kỳ Quang, thiếu niên xùy một tiếng, vẻ mặt xem thường.

Người nọ ầm ĩ làm Liên Kỳ Quang khẽ nhíu mi, đưa tay kéo kéo áo.

"Tôi nói chuyện với cậu đấy!! Cậu điếc à?" Thiếu niên thấy Liên Kỳ Quang không thèm để ý tới mình, đã quen cao cao tại thượng làm thiếu niên nhất thời cáu kỉnh, nổi giận đùng đùng tiến tới, giơ chân muốn đạp Liên Kỳ Quang.

Ngay lúc cái chân kia sắp đá tới, Liên Kỳ Quang đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mắt thiếu niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro