Chương 9: Tôi Rất Có Kinh Nghiệm Chém Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới sáng sớm đã bị đánh thức, Liên Kỳ Quang đầu tóc mềm mại xù len, mặt than nhìn 009-A cùng Liên Tiêu Thù núp sau lưng nó.

Thấy ánh mắt rõ ràng rất cáu kỉnh của Liên Kỳ Quang, Liên Tiêu Thù nhịn không được rụt đầu lại. "Anh hai. Anh cả bảo anh mau rời giường. Lát nữa có người tới đón."

"Cậu chủ. Quần áo của cậu." 009-A đặt quần áo trong tay tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, cung kính cúi người. "Không biết cậu chủ còn cần thêm gì nữa?"

"Đi ra ngoài!" Mái tóc hỗn độn che khuất ánh mắt, nhưng theo áp suất thấp tản ra từ người Liên Kỳ Quang, tâm tình cậu lúc này tuyệt đối không tốt.

"Vậy anh hai phải nhanh chút nha." Liên Tiêu Thù đưa tay, vội vàng kéo 009-A chạy ra khỏi phòng.

Theo cửa 'cạch' một tiếng đóng lại, Liên Kỳ Quang nghiêng đầu nhìn quần áo đặt bên giường, gương mặt lãnh tính lúc này trông có vẻ ngây ngốc.

Không biết trải qua bao lâu, ngây ngốc trên mặt dần tản đi, khôi phục bộ dáng không biến sắc bình thường. Đờ đẫn đứng dậy, tùy tay cầm quần áo bước vào phòng tắm.

Mười phút sau, Liên Kỳ Quang nhìn thấy một thiếu niên tinh xảo mặc một thân tây trang trong gương, chân mày hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh đã ra, nhanh chóng rửa mặt rồi lãnh tĩnh bước ra ngoài phòng tắm.

Đi xuống lầu, Liên Dục Thành cùng Liên Tiêu Thù ngồi bên bàn cờ từ sớm. Có lẽ vì hôm nay đặc biệt, Liên Dục Thành thấy bộ dáng nhởn nhơ của Liên Kỳ Quang cũng không trách cứ như bình thường, chỉ phất tay bảo 009-A dọn bữa sáng, trầm mặc bắt đầu dùng cơm.

Đối với sự trầm mặc của Liên Dục Thành, Liên Kỳ Quang cũng không để ý, kéo ghế ngồi xuống. Nếu nói điều gì khi tới thế giới này làm Liên Kỳ Quang vừa lòng nhất thì chính là thức ăn. Đương nhiên, đối với người nào đó đã màn trời chiếu đất hơn bốn mươi năm mà nói, thực sự không có tư cách đàm luận về hương vị. Nhưng, mấy ngàn năm trôi qua, những thực vật, động vật đều đã biến dị. Tuy mất đi hương vị ngày xưa, nhưng lại sở hữu những vị đặc trưng riêng, lại được nhân loại nghiên cứu chế tạo đủ loại gia vị, vì thế mỹ thực một lần nữa xuất hiện trên bàn cơm nhân loại.

Tuy mỹ thực mê người nhưng có thể nhấm nháp chúng cũng không bao nhiêu. Sau khi thời bóng tối qua đi, lãnh thổ nhân loại bị ô nhiễm, đất đai sớm không thể gieo trồng thực vật. Sau một ngàn năm, hoàn cảnh lại không ngừng chuyển biến xấu, thẳng đến lú địa cầu rốt cuộc không thể sinh sống. Nhân loại trải qua nghiên cứu, chế tạo ra phi thuyền vũ trụ đầu tiên, chở những nhân loại ít ỏi còn sống sót rời khỏi địa cầu làm bọn họ tuyệt vọng, bay vào vũ trụ. Trải qua trăm năm trôi nổi, nhân loại đã tới được Lam tinh có hoàn cảnh tương tự địa cầu, bắt đầu an cư. Lam tinh mặc dù tốt, nhưng đất có thể gieo trồng cũng không sống nổi, hơn nữa cũng không thể nào tra ra nguyên nhân. Cho đến ngày nay, nan đề làm tất cả nhà khoa học đau đầu hơn một ngàn năm nay vẫn chưa được giải quyết.

Cũng vì vậy, giá rau cải có thể so với giá trên trời, chỉ cung cấp cho hoàng thất quý tộc, người thường chỉ có thể uống thuốc sinh dưỡng. Về phần Liên Dục Thành, tuy không thể xem là hoàng thất quý tộc nhưng cũng là người có tiền.

Liên Dục Thành có công ty riêng, là công ty giải trí chuyên về điện ảnh và truyền hình. Nhân loại đầu tiên trải qua đại họa, tiếp đó lại phải rời khỏi địa cầu cố hương. Trải qua nhiều trắc trở an cư ở Lam Tinh, ba ngàn năm thăng trầm, nên văn hóa giải trí sớm đã khan hiếm không còn bao nhiêu, vì thế địa vị của công ty điện ảnh và truyền hình trên tinh cầu này chỉ đứng sau quân đội.

***cảnh tượng phân cách tuyến***

Dùng cơm xong, Liên Kỳ Quang lười nhác làm ổ trên sofa, lãnh tĩnh chà chà thanh trường đao đen tuyền. Liên Dục Thành nhìn vũ khí trong tay Liên Kỳ Quang. "Đâu ra?"

"Mua." Đối mặt với nghi vấn của Liên Dục Thành, Liên Kỳ Quang không hề nâng đầu đáp.

Liên Dục Thành nhìn thanh đao trong tay đứa em, mặc dù bất mãn nhưng cũng không nói thêm gì.

Thiên Minh, đồng đội bồi cậu gần ba mươi năm. Lúc trước ngẫu nhiên tìm được một khối huyền thiết trong không gian, sau đó cậu dùng nửa năm dùng dị năng hỏa tôi rèn, bên trong dung hợp long cốt cùng máu của chính cậu, luyện thành thanh trường đao này. Sau đó, Liên Kỳ Quang lại tiến hành lần tôi luyện thứ hai, dung hợp năm viên tinh hạch cấp ba mươi, mười bảy viên tinh hạch cấp hai mươi lăm, gần trăm viên cấp hai mươi cùng một viên cấp bốn mươi lăm.

"Tư liệu anh đưa hôm qua em xem hết chưa?"

"..." Động tác của Liên Kỳ Quang hơi khựng lại, nghiêng đầu suy tư, hôm qua hình như chỉ mới xem xong phần mở đầu đã ném qua một bên. Bất quá nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Liên Dục Thành, Liên Kỳ Quang gật gật đầu. "Xem hết rồi."

"Có người tới thăm. Có mở cửa hay không?"

Âm thanh lập trình từ ngoài cửa truyền tới, Liên Dục Thành đứng dậy. "009-A. Ra mở cửa."

"Dạ, cậu chủ." 009-A cúi đầu, xoay người bước ra ngoài.

Theo cửa mở ra, một hàng người mặc quân trang xếp thành một hàng ngoài cửa, sắc mặt nghiêm trang nhìn vào bên trong. Kỳ cảnh này làm hàng xóm xung quanh đều mở cửa, ló đầu ra dòm.

"Các người là..." Liên Dục Thành nhìn những người bên ngoài, trong lòng thầm suy đoán.

"Xin chào! Tôi là sĩ quan phụ tá của Hạ Hầu thiếu tướng, An Dịch!" Nam nhân dẫn đầu thoạt nhìn khá văn nhã, thấy Liên Dục Thành liền 'soạt' một tiếng làm nghi thức chào trong quân đội.

"Xin chào. Tôi là Liên Dục Thành." Liên Dục Thành gật nhẹ đầu, ba phần tùy ý, bảy phần tôn kính, nhưng không hề có một tia khiếp sợ, thật sự làm An Dịch có vài phần thưởng thức.

"Liên tiên sinh. Chúng tôi phụng mệnh thiếu tướng đến đón phu nhân." An Dịch mỉm cười, nói thẳng mục đích mình đến.

"Không phải nói là buổi tối sao?"

"Thiếu tướng nói, đêm nay là ngày đính hôn với phu nhân, hi vọng phu nhân có thể tới sớm để thử đồ cưới, nếu không thích hợp thì còn có thể sửa lại. Tới tôi sẽ có người tới đón Liên tiên sinh."

"Đồ cưới?" Nghe thấy hai chữ này, Liên Dục Thành không khỏi kinh ngạc.

Hôn sự của Liên Kỳ Quang cùng Hạ Hầu Thiệu Huyền vốn là vợ chồng buộc định. Liên Dục Thành không hi vọng Hạ Hầu Thiệu Huyền có thể yêu thương thắm thiết với em trai mình, chỉ mong hai người tương kính như tân, bảo hộ Liên Kỳ Quang cả đời an an ổn ổn là được. Về phần đính hôn, vốn chỉ là một nghi thức cho có, Hạ Hầu Thiệu Huyền có mặt hay không cũng không biết. Nhưng hôm nay...

'Ầm!!' Ngay lúc Liên Dục Thành có chút thất thần, một tiếng động lớn từ trong nhà truyền ra. Anh thầm kêu không tốt, vội vàng chạy vào. Mấy người ngoài cửa cũng cả kinh, sợ xảy ra chuyện, lập tức bám sát.

Đợi đến khi vào trong, chỉ thấy Liên Kỳ Quang tay cầm trường đao, mặt lãnh tĩnh đứng cạnh sofa, dưới lòng bàn chân là 009-A đang bốc khói trắng. Liên Tiêu Thù đứng một bên, trợn mắt há hốc miệng mà nhìn, vẻ mặt kinh ngạc.

Nụ cười mỉm trên gương mặt ôn nhuận của An Dịch nhất thời nứt ra, đám nam nhân cao lớn phía sau cũng hai mặt nhìn nhau. Đây là tình huống gì a?

"Liên Kỳ Quang! Em lại phá cái gì nữa vậy?" Khẽ căn môi, Liên Dục Thành nhịn không được bước tới kéo Liên Kỳ Quang qua một bên, kiểm tra 009-A một chút. Lại nữa. Lại báo hỏng!

"Đây đã là lần thứ mấy rồi hả?!!" Liên Dục Thành tức tới thở hồng hộc.

"Nó muốn công kích tôi." Bình tĩnh phủi phẳng quần áo bị Liên Dục Thành túm nhăn, Liên Kỳ Quang không chút biến sắc mở miệng.

"Anh hai." Liên Tiêu Thù cẩn thận mở miệng. "009-A thấy anh không cẩn thận bị đao cắt chảy máu. Nó muốn giúp anh xử lý vết thương thôi mà."

"Ồ, phải không?" Thản nhiên gật gật đầu, từ đầu đến cuối vẻ mặt vẫn lãnh tĩnh. "Ngộ thương a."

"Em..."

"Các người tới đón tôi?" Đánh gãy lời Liên Dục Thành đang bừng bừng phẫn nộ, Liên Kỳ Quang xoay người thờ ơ nhìn đám người mặc quân phục trước mắt. Đặc biệt quen thuộc thân thương, giống như nhớ tới những năm huấn luyện đám binh lính trẻ.

"Chào phu nhân!" Phục hồi tinh thần, một đám nam nhân lập tức đứng thẳng, 'soạt' một tiếng đồng loạt chào theo nghi thức quân đội, vang dội hô.

Liên Kỳ Quang siết chặt trường đao, sắc mặt hờ hững. Làm sao bây giờ? Tay ngứa quá, thật muốn chém bọn họ, làm sao bây giờ?

"Hiện giờ theo bọn họ đi đi." Đè nén ngọn lửa 'cọ cọ' cứ muốn phừng lên trong lòng, Liên Dục Thành trầm mặc nói: "Qua thử đồ cưới đêm nay. Tới tối anh cùng Tiêu Tiêu sẽ qua."

Liên Dục Thành nghĩ nghĩ, lại âm trầm, giọng điệu đặc biệt không tốt nhấn mạnh: "Không được gặp rắc rối. Không được gây chuyện. Lại càng không cho phép tùy tiện đá người!!"

Mặt lãnh tĩnh không chút biến sắc nhìn Liên Dục Thành, trầm mặc hồi lâu, Liên Kỳ Quang nghiêm túc mở miệng: "Không có việc gì. Tôi có mang đao. Anh yên tâm. Tôi rất có kinh nghiệm chém người. Tuyệt đối sẽ không bị người ta khi dễ." Liên Kỳ Quang dứt lời, liền xoay người đi ra ngoài.

Một đám nam nhân: "..."

Liên Tiêu Thù: "..."

Liên Dục Thành: "..."

"Liên Kỳ Quang! Đưa đao đây cho anh!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro