Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P2

Bên kia.

Hai ngày trước Yển Khư ngồi cạnh cái giếng giặt đồ lúc này chỉ qua một ngày đã đổi thành người khác.

Nhưng Yển Khư cũng không cảm giác hả giận gì cả. Bởi vì lúc này trong đầu hắn đều là hình ảnh nhị trưởng lão.

Hắn muốn được ở bên cạnh nhị trưởng lão, dù là đấm lưng hay rửa chân cũng chấp nhận... Nhưng mà nhị trưởng lão không để hắn hầu hạ.

Hắn chỉ muốn được ở bên cạnh nhị trưởng lão một hồi thôi.

Tưởng tượng đến đây, Yển Khư liền tràn đầy mất mát.

Nhị trưởng lão che chở hắn như vậy mà khi hắn muốn làm chút chuyện cho nhị trưởng lão cái gì cũng không làm xong.

Lần đầu, Yển Khư cảm giác bản thân thật là vô dụng.

Hắn quá yếu lại nhu nhược, không có một chút sức mạnh nào đúng là so với phế nhân không khác mấy.

Yển Khư buồn rầu đi về phía trước.

Đi được một nửa, hắn bỗng nhiên nhìn thấy gì đó.

Yển Khư thấy Xương Bình đang ngồi cạnh giếng giặt quần áo cho nhị trưởng lão, bước chân dừng lại. Như nghĩ ra được gì đó, chỉ thấy Yển Khư không chút nghĩ ngợi bước lên phía trước trầm giọng nói: "Ngươi không cần giặt quá sạch đâu, cứ để ta."

Dựa theo đạo lý mà nói, bất luận là ai sau khi nghe lời này sẽ vô cùng vui mừng đứng lênchủ động nhường lại công việc cho Yển Khư.

Có thể đem việc đẩy cho người khác, hơn nữa còn là đối phương chủ động hỏi ai mà không chịu chứ?

Nhưng vấn đề ở chỗ......

Nhị trưởng lão thật sự quá đáng sợ đã trở thành bóng ma trong lòng Xương Bình.

Bởi vậy, Xương Bình vừa nghe thấy lập tức biến sắc che thau nước giống như là gà mái che chở gà con, biểu tình cẩn trọng làm ra tư thế phòng bị.

Xương bình cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Trừ khi ở trước mặt nhị trưởng lão tất cả những thời điểm khác Yển Khư hầu như chẳng bao giờ cười.

Yển Khư đứng trước mặt Xương Bình, biểu tình lãnh đạm: "Ngươi không phải không tình nguyện đi giặt đồ sao, ta thay ngươi làm."

Không ngờ, Xương Bình không chút do dự từ chối : "Ngươi đừng có mơ! Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không để ngươi toại nguyện! Ngươi lại muốn lợi dụng dụ dỗ hảm hại ta sao! Ta không ngu!"

Cho rằng Yển Khư lợi dụng chuyện này thêu dệt giá họa nhanh chóng từ chối.

Yển Khư nhíu mày, nói: "Ta không phải."

Xương bình lười nghe hắn giải thích này nọ: "Ta không tin ngươi đột nhiên tốt như vậy. Cút, cách xa xiêm y nhị trưởng lão ra mau!"

Yển Khư không nói gì.

......

Buổi chiều.

Giờ Mùi, lại đến lúc phải đi đến đài luyện tập.

Nghĩ đến chuyện tu luyện, Yển Khư vội vàng chạy đến. Nhưng mà lại chưa nhìn thấy thân ảnh người kia Yển Khư rũ mắt, vẻ mặt mất mát.

Lúc này, bên kia.

Quý Thời Tự đang chán đến chết trong phòng mình tự chơi cờ, chơi đến một nửa một tiểu đệ tử vào thông báo.

Quý Thời Tự giương mắt.

Đệ tử thân hình thẳng tắp cúi đầu, cung kính nói: "Nhị trưởng lão, chưởng môn cho mời."

Quý Thời Tự nhướng mày không chút để ý liếc đệ tử một cái từ từ đứng lên nói: "Dẫn đường."

Tiểu đệ tử cúi đầu, đáp vâng.

......

Tiểu đệ tử đi trước dẫn đường, Quý Thời Tự lẳng lặng đi theo sau. Mười lăm phút sau cuối cùng cũng đến nơi.

Xuyên qua tầng tầng uốn lượn thông đạo cuối cùng đến một con đường lớn tiểu đệ tử mới dừng chân, tiếp theo chắp tay cung kính gọi: "Chưởng môn, nhị trưởng lão tới rồi."

Ngồi ở chủ vị chính là chưởng môn Kê Cô Lam, hắn nhàn nhạt ừ một tiếng sau đó vẫy tay, ý bảo đối phương lui ra.

Tiểu đệ tử ngầm hiểu chậm rãi lui về phía sau rời khỏi.

Hiện tại chỉ còn Quý Thời Tự đứng một mình đang quét mắt xem tình hình trong phòng, bất quá nửa giây sau liền không chút để ý thu hồi tầm mắt. Tiếp theo, hắn không nhanh không chậm ngồi vào cái ghế bên trái ghế chủ vị.

Theo động tác Quý Thời Tự, đại trưởng lão Bá Lương ngồi đối diện hắn khinh thường hừ lạnh.

Âm thanh ngắn ngủn hừ lạnh mười phần khinh miệt. Quý Thời Tự không thèm nói, làm như không thấy.

Đại trưởng lão Bá Lương lập tức khinh thường dời tầm mắt.

Nhưng thật ra Tống Nguy đứng phía sau Bá Lương, lại hơi nhấp môi hai mắt mắt không chớp nhìn Quý Thời Tự, ánh mắt dị thường chấp nhất cùng nóng rực.

Bên cạnh cách đó không xa tam trưởng lão đơn truyền đệ tử Phương Bắc Phong cảm thấy Tống Nguy khác thường, vì thế ánh mắt kỳ quái nhìn sang Tống Nguy.

Nhưng ngại ba vị trưởng lão ở đây ai cũng chưa mở miệng nên hắn không dám lên tiếng.

Chưởng môn Kê Cô Lam ở chủ vị vuốt râu mặc dù không làm gì nhưng khí thế uy áp vẫn tự nhiên mà có.

Phía bên phải, đại trưởng lão và tam trưởng lão ngồi song song. Đại trưởng lão Bá Lương sắc mặt khinh thường, trên mặt tràn ngập chán ghét nhị trưởng lão. Tam trưởng lão Hứa Trình Hủ sắc mặt bình tĩnh, phong đạm vân khinh.

Tống Nguy cùng Phương Bắc Phong hai người thẳng tắp đứng phía sau sư phụ nhà mình, lưng thẳng, biểu tình cung kính.

Mà trái lại bên trái, Quý Thời Tự vẻ mặt không chút để ý ngồi dựa lưng vào ghế, bàn tay càng là biểu tình lười biếng gối lên tay vịn chống cằm, bộ dáng nhìn thư giản cực kỳ.

Quý Thời Tự như vậy làm từ trước đến nay đại trưởng lão Bá Lương quy củ nghiêm minh nhìn thấy trong lòng phải nén giận.

Nhưng ngại Quý Thời Tự vừa mới đến không lâu, Bá Lương vẫn còn nhớ, trong lòng biết miệng mình không thắng nổi đối phương, liền kiềm chế nóng nảy cái gì cũng không nói.

Nhìn liền phiền lòng, Bá Lương lạnh lùng dời tầm mắt. Đến nỗi Hứa Trình Hủ nhìn thấy bộ dáng Quý Thời Tự còn âm thầm kinh hãi.

Mấy ngày gần đây...... Sư ca nhìn cứ là lạ? Hắn trước kia đâu có bày vẻ mặt đó trước mặt chưởng môn. Tống Nguy nhìn Quý Thời Tự tự cao tự đại lại càng thêm mê muội.

Quý Thời Tự cũng là cùng một bộ dạng lưu manh như những người khác nhưng trong mắt Tống Nguy quả thực hấp dẫn cực kỳ.

Càng nhìn Tống Nguy càng không thể thoát ra được.

Một bên, Phương Bắc Phong lặng lẽ nhìn theo tầm mắt Tống Nguy nhìn thấy nhị trưởng lão, Phương Bắc Phong nhíu mày vẻ mặt vi diệu.

...... Tống sư huynh rốt cuộc đang nhìn gì?

Chủ vị, chưởng môn Kê Cô Lam vuốt râu, lặng im không nói.

Phía dưới tâm tư từng người đều mang ý xấu khác nhau.

Trong phòng yên lặng một lát, sau đó Kê Cô Lam lúc này mới chậm chạp mở miệng, hỏi: "Thiên Khoát ngươi cũng biết, bản chưởng môn này sẽ vì chuyện gì gọi ngươi vào đây?"

Quý Thời Tự mắt cũng không nâng: "Biết."

Ngoài dự đoán đáp án làm Kê Cô Lam ngừng lại một chút.

Kê Cô Lam hừ lạnh sau đó là Bá Lương, Tống Nguy nghe được câu trả lời ngoài dự đoán của Quý Thời Tự, khóe môi nhịn không được hơi hơi nhếch trong lòng âm thầm cười một tiếng.

Mặt khác ba người kia trừng mắt, biểu tình kinh ngạc.

Hắn nói "biết" ???

Kê Cô Lam thực mau khôi phục tự nhiên nhàn nhạt nói: "Nếu biết...... Vậy hôm qua, vì sao lại muốn làm như vậy?"

Quý Thời Tự mắt cũng không nâng, đáp: "Vì sao không thể?"

Lúc này, Bá Lương rốt cuộc nhịn không được.

Bá Lương đập bàn, cả giận nói: "Trong môn phái rõ ràng có lệnh cấm, đệ tử không được lén đấu. Ngươi thân là nhị trưởng lão, hẳn là rõ ràng điểm này nhất mới đúng. Nhưng ngươi không ra mặt ngăn cản thì thôi, thế nhưng còn đi đầu khuyến khích các đệ tử phá luật quả thực hoang đường, coi lệnh cấm như không có còn thể thống gì!"

Bá Lương nói xong, Kê Cô Lam tiếp tục tận tình khuyên bảo nói: "Ngày thường, nếu có náo loạn nhỏ ta cũng mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua...... Nhưng lúc này, ta nghe nói trong đó có một đệ tử bị một đệ tử khác đánh đến mặt mũi bầm dập...... Nếu không có Tống Nguy ra mặt ngăn cản, chỉ sợ hậu quả không dám tưởng tượng."

Kê Cô Lam nói xong, Quý Thời Tự nhàn nhạt liếc Tống Nguy đứng phía sau Bá Lương, con ngươi không có bất kì cảm xúc lo lắng nào.

Thấy Quý Thời Tự lạnh lùng liếc mình, Tống Nguy ngẩn ra sau đó lập tức hoảng loạn.

Không, không phải hắn.

Hắn không có cáo trạng chưởng môn, chưởng môn là nghe từ khác miệng đệ tử khác——

Tống Nguy trong lòng hoảng loạn, sợ Quý Thời Tự hiểu lầm hận không thể lập tức xông lên giải thích.

Nhưng ngại chưởng môn cùng trưởng lão đều ở đây, hắn cũng chỉ có thể yên lặng cố nén xuống dưới.

Quý Thời Tự chậm rì rì trả lời: "Đệ tử không biết sư tôn từ đâu nghe người khác nói hươu nói vượn. Đệ tử nếu như đã đúng ở vị trí này trong lòng cũng tự nhiên hiểu rõ, tuyệt đối không thể chuyện mà không lường trước hậu quả."

Bá Lương nghe xong, cười nhạo.

Hắn biết tâm tính đồ nhi mình bất quá nếu như chuyện không phải quá lớn tại sao có thể mạo phạm mà ra tay ngăn cản?

Toàn bộ đều là biện minh.

Bá Lương trong lòng cười lạnh, hơi hơi nghiên mặt, quay đầu lại nhìn Tống Nguy.

Bá Lương hất cằm nhàn nhạt nói: "Tống Nguy, hôm qua ngươi cũng ở đó đúng chứ ra nói một tiếng đi."

Tống Nguy ngẩn người nhìn sư phụ mình đầy mặt tự đắc.

Hắn đầu tiên là nhìn sư phụ tiếp theo theo bản năng lại nhìn về phía nhị trưởng lão. Vừa nhấc mắt, chỉ thấy đối phương lạnh lùng nhìn hắn, mặt vô biểu tình.

Tống Nguy hô hấp cứng lại.

Hắn thật sự là...... không thể hiểu, người nọ lạnh nhạt nhìn hắn.

Tống Nguy lẳng lặng nhìn Quý Thời Tự, ánh mắt ảm đạm.

Một bên, Phương Bắc Phong nhịn không được lại lần nữa nghi hoặc nhìn Tống Nguy lòng tràn đầy nghi hoặc.

Tống sư huynh rốt cuộc đang nhìn gì?

Bên kia, Tống Nguy mím môi, rũ mắt.

Hắn chậm rãi mở miệng.

Tống Nguy chần chờ nửa giây, chậm rãi nói: "Đệ tử thấy hai tiểu sư đệ trên đài tu luyện đang đấu với nhau, đệ tử không nhịn được xông lên ngăn cản."

Bá Lương nhàn nhạt hỏi: "Ngay lúc đó xung quanh như thế nào?"

Tống Nguy do dự đáp: "Hồi sư phụ, hai người chỉ là đánh hơi kịch liệt chút, trường hợp đó...... Còn chưa tới mức không thể vãn hồi."

Bá Lương kinh ngạc quay đầu lại.

Bá Lương: "?????????????"

Hắn nghe các đệ tử khác cũng không phải là nói như vậy???

Bá Lương biểu tình kinh ngạc.

Tống Nguy biểu tình bình tĩnh, mặt không đỏ tâm không nhảy.

Trên thực tế...... Đây là lần đầu tiên Tống Nguy nói dối.

Tống Nguy nói xong chưởng môn Kê Cô Lam không khỏi lập tức nghi hoặc.

Kê Cô Lam khó hiểu nói: "Tống Nguy cũng không nói dối...... Như vậy bản chưởng môn sáng nay nghe được đều là nói bậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro