Chapter 5 Nỗi nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi đớ mặt ra, trời ơi nó hỏi khó vậy làm sao mà trả lời đây ?

Nó trong sáng như giọt nước vậy trời, chẳng lẽ trong đầu nó không có tí vẩn đục nào sao ?

Tôi chợt suy nghĩ trong thoáng chốc rồi quay sang nhìn nó, mặt nó vẫn sáng nhìn tôi, bất ngờ chị Phượng từ cửa bước vào

– Hai thầy trò nghỉ tí ăn bánh trứng đi, thấy thằng Han nằng nặc đòi chị giúp việc nấu bánh trứng, để mời thầy nó

– Dạ em cảm ơn Tôi thầm nghĩ hên quá chị Phượng lại cứu mình rồi, đang không biết giải thích sao cho nhóc biết nè trời

– Thôi 2 thầy trò vừa ăn vừa học đi nghen mẹ Han nói dứt lời rồi đi xuống nhà. Han thì vẫn đang chăm chú ăn bánh, có lẽ chắc bánh trứng bơ này là khoái khẩu của cu cậu, nhìn hắn ăn miệng nhóp nhép, môi đỏ bóng bóng dầu mỡ nhìn kích thích ghia ^^. Hắn nhìn tôi

– Ơ anh không ăn hả ? Hay anh ngại ? Không sao đâu em nói mẹ em nấu bánh mời anh mà Nói rồi Han lấy một cái bánh rồi đưa lên miệng tôi Tôi cắn 1 miếng thấy giòn tan trong miệng thơm và rất ngon, hèn chi cu cậu thích ăn, miệng thì ăn thôi nhưng mắt ko rời khỏi thằng nhóc này được không biết tại sao ?
Nhìn miệng nó ăn rồm rộm, dễ thương thật chứ, ăn cứ như một con sóc con vậy. Bỗng thấy có mấy cái vụn bánh dính trên miệng của cu cậu, chẳng hiểu sao tay tôi liền đưa lên lau miệng cho Han.

Han nhìn tôi rồi nở nụ cười tít mắt của nó nữa.

– Em cảm ơn !

Tôi kêu nó vào rửa tay chân đi rồi ra học tiếp, nhóc lon ton chạy vào nhà tắm. Rồi lúc sau chạy ra, hắn nghịch thật đấy rửa tay mà không dùng khăn lau khô rồi ra cầm vào tập, ướt hết tập rồi.

Tôi liền cầm tay hắn lôi vào lại nhà vệ sinh, lấy khăn lau tay thật khô cho hắn, dắt hắn ra ngoài ngồi học tiếp, mặt hắn xịu xuống, nhìn mặt hắn tôi phì cười
Anh kĩ tính lắm, nên học trò anh phải như tính anh. Nói rồi tôi lật bài tập để nó làm tiếp, bài dễ tôi để nó tự làm bài khó tôi mới gợi ý cho nó.
Được cái cu cậu rất sáng dạ học 8 hiểu 10, thông minh lanh lợi nên khi giảng dạy đỡ phải giảng lại nhiều lần, chỉ có điều hơi khờ. 16 tuổi đầu rồi mà trong sáng quá ! May mà Han quên chứ nó mà nhớ ra và hỏi chuyện lúc nãy chẳng biết nói gì luôn.

Thấm thoát 6h30 cũng tới, lại phải xa Han trong lòng buồn thấy rõ. Còn hắn ta không phải học nữa thì hắn vui lắm còn hát nữa chứ, đúng là 1 thằng nhóc vô tâm -_-

Tôi không quên dặn nó là phải làm bài tập đầy đủ đó tuần sau anh kiểm tra. Hắn cười lộ cái răng khểnh của mình ( chắc tôi chớt mất +_+ ăn gì mà dthương thế )

– Dạ em biết rồi

Tôi bước từng bước chậm rãi đi xuống phòng khách trong một tinh thần không thể nào buồn hơn. Chào chị Phượng rồi ra lấy xe đi về.

Ra tới cổng tôi ngoái lại ban công phòng Han không thấy cu cậu ra tiễn tôi, cái thằng nhóc này sao mà vô tâm đến vậy chứ, được rồi đợi t6 tuần sau mình tuyển tập bài khó cho hắn giải, cho bõ ghét dám vô tâm với anh.

Về đến nhà khoảng 7h tôi ăn cơm soạn cặp sách và nghĩ lời chào các giáo viên và học sinh ngồi nghĩ vẩn vơ 1 hồi tôi cũng nhớ và nghĩ về Han, nhớ đến lúc tôi được chăm sóc cho nhóc, thích thật được lau miệng rồi dùng khăn lau tay cho Han, cái cảm giác được quan tâm đến người mình thích thì còn gì bằng, ước gì tôi luôn được ở bên cạnh cu cậu nhỉ. Được nghe tiếng cu cậu nói, nghe tiếng cười giòn tan của cu cậu, nhìn ngắm nụ cười răng khểnh tỏa nắng ấy. Được ôm Han khi ngủ, và được thơm vào má khi hắn ngủ say. Đối với tôi hạnh phúc giản đơn và chỉ vậy thôi.

Tôi thấy lạ là tôi ko hề có 1 ý nghĩ đen tối nào khi ở gần Han. Chậc kệ mình phải dùng công việc để trấn áp hình ảnh của nhóc thôi vì cứ thế này mình sẽ chẳng tập trung được gì mất. Đấu tranh tư tưởng 1 hồi mà ko biết tôi ngủ quên lúc nào hết cho đến khi nghe có tiếng bà tôi gọi

– Khải dậy đi làm kìa cháu, muộn giờ bây giờ Tôi liền ngồi bật dậy, đi làm vệ sinh cá nhân, mặc quần áo chỉnh tề tóc chải chuốt, vuốt vuốt keo các thứ với phương châm

"Đẹp trai thì mới có nhiều đứa yêu "

Trông tôi cứ như đi coi mắt ấy. Rồi tôi xuống nhà ăn sáng và đi đến trường Hùng Vương. Khi đến trường tôi vào bãi xe dành cho giáo viên rồi xách cặp vào trường, tôi hồi hộp không biết tí nữa sẽ sao nữa căng thẳng quá, bước đến phòng giáo viên thầy Hiệu Trưởng đã ở đến từ bao giờ cùng 1số thầy cô.

Thầy hiệu trưởng mời tôi vào và giới thiệu cho mọi người về tên tôi cũng như bộ môn sẽ phụ trách. Tôi cúi đầu chào mọi người và không quen giới thiệu về mình. Coi như phần chào hỏi đồng nghiệp đã xong, giờ còn mỗi học sinh. Thầy hiệu trưởng nói tôi ngồi đợi đến giờ sinh hoạt đầu giờ sẽ giới thiệu với toàn trường về tôi. Sau khi tiếng trống đầu giờ vang lên học sinh xếp hàng ở đúng vị trí của lớp mình. Thầy hiệu trưởng bước lên thông báo

– Hôm nay toàn trường chúng ta chào đón 1 giáo viên mới, thầy ấy tên Khải sẽ phụ trách bộ môn vật lí của trường ta. Các em hãy cho thầy Khải một tràng pháo tay.

Toàn trường vỗ tay, có một vài tiếng xì xào. Kết thúc buổi sinh hoạt tôi về phòng giáo viên lấy lịch công tác, nhìn vào lịch công tác, chắc do mình mới ra trường nên đa số lớp mình dạy toàn là lớp 10 và 11 không có 12. Tiết 3 tôi mới bắt đầu đi dạy và lớp đầu tiên tôi dạy là lớp 10E có 2 tiết và 1 tiết còn lại của lớp 11B.

Bỗng có một giáo viên nam đến bắt chuyện

– Em mới ra trường à ?

– Dạ em mới tốt nghiệp cách đây 3 tháng

– Mới ra trường mà được nhận về đây thì chắc bằng khá-giỏi nhỉ ?

Tôi cười đáp : " Dạ em bằng ưu, nhưng kinh nghiệm về chuyên môn chưa nhiều "

– kinh nghiệm chuyên môn thì từ từ có, anh tên Thuận em tên gì ?

– Em tên Khải, em dạy Lý, còn anh dạy gì ?

– À anh tên Thuận dạy Toán Tôi và Thuận trò chuyện với nhau về bản thân rồi qua học sinh, rất hợp ý, cũng có một số giáo viên khác qua bắt chuyện, đa số những thầy cô ở đây đều chạc tuổi trung niên, cũng có một số người trẻ tuổi như tôi nhưng họ dạy môn phụ, chỉ có duy nhất tôi là dạy môn chính có chút tự hào xen kẽ áp lực. Vì đây là trường điểm mà.

Rồi thì tiết 3 cũng tới, tôi xách cặp đi đến lớp 10E và bắt đầu dạy tiết đầu tiên của mình. Trường này rộng quá nên tìm đường hơi khó, khi vừa mới bước vào lớp học sinh đã ồ lên, thầy này còn trẻ quá thêm một vài 3 tiếng xì xào. Tôi bước vào lớp rồi quay mặt nhìn xuống, tiếng của lớp trưởng hô " Học sinh đứng " Cả lớp đứng lên chào tôi. Tôi gật đầu nói các em ngồi xuống đi. Bước đến bàn dành cho GV tôi để cặp rồi quay sang giới thiệu về tôi – Chào các em thầy tên là Nguyễn Quang Khải, theo phân bố của nhà trường thì thầy sẽ chịu trách nhiệm bộ môn Vật lý của các em ,

Và thầy nói trước thầy rất nghiêm khắc trong vấn đề học bài và bài tập bởi vì đặc trưng của môn này là bài tập và công thức nên phải cố gắng hoàn thành những yêu cầu của thầy, thì điểm số sẽ ko phải là vấn đề với thầy. Tôi phải làm căng như thế thì mới trấn áp được lũ siêu quậy này. Những khuôn mặt nhăn nhó của mấy đứa học trò làm tôi thở phào, coi như có hiệu quả.

Tôi quan sát lớp 1 dạo thì thấy mặt bằng trung cả gái lẫn trai thì được, con trai thì cao ráo trắng trẻo, gái thì xinh xắn đáng yêu. Mà tôi ngắm con trai nhiều hơn. Nhưng vẫn ko có đứa nào trong lớp này nổi bật như Han của tôi. Chỉ giống ở nước da trắng và nét hồn nhiên ngây thơ của lớp 10 thôi, tuổi đang lớn nó thế ,nhựa sống tràn trề ^^

Tôi hỏi lớp thầy cô trước dạy đến bài nào, và tiếp tục dạy bài tiếp theo, dường như khi tôi giảng chúng rất chú ý lắng nghe, chăm chú và sẵn sàng giơ tay hỏi phần mình ko hiểu.
Hai tiết trôi qua một cách êm đẹp, hết tiết 4 toàn trường ra chơi khoảng 15p. Tôi về phòng giáo viên, vì phòng giáo viên trên lầu 2 nên tôi ra ban công nhìn xuống sân trường tìm kiếm xem nhóc có học ở trường này ko ?. Dường như là không thì phải vì đồng phục của trường Han có cả cà vạt trên cổ áo. Chắc ko phải trường này rồi L Bỗng Thuận đến hỏi tôi

– Sao ?. Những tiết đầu thế nào ?. Tôi cười đáp

– Dạ cũng ổn, học trò cũng ngoan lắm, nên em ko phiền lòng nhiều !

Thuận : Tý sang dạy lớp 11 đúng không ?. Rồi sẽ biết chúng nó lì thế nào ?
Tôi thấy hơi sợ sợ !
Mà thôi tí mình lại làm căng hơn nữa, thì chúng nó sẽ dè chừng

Tôi chỉ cười trừ với anh Thuận rồi chuẩn bị dạy tiết 5 Lại tiếp tục đi đến lớp 11.
Bước vào lớp tôi vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm khắc và cũng lặp lại lời nói ở lớp 10 tiết thứ 3. Dường như vẫn có tác dụng, chúng hơi chán vì tưởng GV mới sẽ dễ bắt nạt.
Tôi lại lật sách ra và giảng bài, khác với lớp 10, học trò 11 chúng nói chuyện riêng nhiều kinh khủng, mặc cho tôi gõ thước hay đập bàn giữ trật tự chúng cứ nói. Bực mình tôi gọi 1 vài đứa đang nói chuyện hỏi một vài câu.

Chắc chắn là chúng ko trả lời được, tôi liền ghi vào sổ đầu bài và tiếp tục gọi những đứa khác cứ như vậy lần lượt vào sổ đầu bài. Dần dần đã trấn áp được tiếng ồn Hết tiết tôi đi ra rất nhanh và không quên phê vào sổ dòng chữ " Lớp ồn mất tập trung "

Đúng là quậy thật, tại mấy em ép thầy thôi cứ dthương và ngoan ngoãn như Han xem, ai nỡ ghi sổ đầu bài : )
Thế là xong 1 buổi dạy học đầu tiên của tôi kết thúc với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, buổi chiều tôi ko có tiết nên được nghỉ. Về nhà bà tôi hỏi ?

– Sao rồi tốt ko cháu ?

Tôi đáp : dạ ổn bà ạ ! Bà không cần lo cho cháu đâu.

Nói rồi tôi đi vào rửa tay, ăn cơm rồi lại về phòng mình, nằm xuống giường rồi nhìn lên trần nhà, loay hoay trong suy nghĩ, đầu tôi chợt hiện lên nụ cười của Han, nụ cười răng khểnh, tít mắt mang thương hiệu của Han, sao tự nhiên tôi thấy tâm hồn mình thoải mái hơn hẳn như vừa có cơn mưa nặng hạt trút xuống vậy, mang đến không khí trong lành cùng mùi của hơi nước. Thật dễ chịu

Bây giờ Han đang làm gì nhỉ ? nhóc ăn cơm chưa ?. Đầu tôi không thể ngưng suy nghĩ về điều đó. Và giờ tôi đã thấm 1 câu thơ của Xuân Diệu viết rất hay, ngày xưa tôi ghét học văn lắm mà tôi còn phải công nhận câu này hay mà

" Làm sao sống được mà không yêu.
Không nhớ không thương một kẻ nào..."

Lúc đó tôi phải công nhận thơ Xuân Diệu rất là hay, tôi càng thích ông hơn khi sau này lên đại học tôi mới biết Xuân Diệu là đồng tính, thảo nào thơ của ông vần điệu chữ em nghe như là đang tả con trai vậy.

Để tâm hồn bây bổng một hồi tôi lại ngủ quên. Tỉnh dậy đã 3h chiều. Không biết làm gì tôi lấy xe ra tiệm nét của thằng Thành Vừa nhìn thấy tôi nó mừng rỡ.

– Ko đi dạy hay sao mà giờ ra đây ?

– Chiều nay tao được nghỉ nên ra ủng hộ mày nè

– Xời chơi net nhà tao mày có mất tiền đâu mà bày đặt ủng với chả hộ.

Nói hồi nó nhìn xung quanh rồi hỏi ?

– Ủa mà thằng con rơi của ba mày đâu ?

Tôi nhíu mày : Con gì, con nào ?

Nó lại cười nhây nhây

– Thì thằng nhóc lần trước mày dẫn nó theo đó, nhóc xinh xinh ấy. Nó đẹp như vậy chắc chắn ko phải anh em ruột rồi.

Nói xong nó cười ha hả Tôi liếc và nói lấy tao ly trà sữa mang vào kia cho tao nha, rồi đi vào phòng nét.

Ngồi chơi game 1 mình ko gì chán hơn, chả có hứng gì cả. Uống trà sữa lại càng làm tôi nghĩ về Han nhiều hơn thôi, bởi trước đây tôi cũng đâu thích uống trà sữa nhưng từ khi biết cu cậu tôi thich uống nhiều hơn. Chán chẳng muốn chơi game nữa, tự dưng tôi thèm bánh trứng bơ đến lạ thường.

Ra hỏi thằng Thành biết chỗ nào bán bánh trứng ko ?
Nó chỉ tôi 1 chỗ gần đó. Tôi đi đến chỗ bán bánh mua và đi đến 1 cánh đồng nơi có những đứa trẻ thà diều gần đó.

Đứng ăn và ngồi ngắm những con diều đang bay trên bầu trời. Nỗi nhớ cứ dằn vặt tôi. Không thể nghĩ gì về việc khác đc Trời đã dần tối, tôi đi về nhà với tâm trạng buồn, biết vậy chiều thứ 2 cứ có tiết cho xong để tôi được dạy tập trung vào công việc không có thời gian trống để nhớ thương 1 ai khác.

Về phòng ngột ngạt quá, muốn lấy đt gửi tin nhắn hỏi thăm Han mà sợ làm phiền cu cậu, giờ chắc cu cậu đang học nên tôi lại thôi.

   end chapter 5 mời các bạn đón đọc chapter 6 Dục vọng

                                                 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro