TỎA ƯNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÊN TRUYỆN: TỎA ƯNG.

TÊN GỐC: Tỏa Ưng -锁鹰.

TÁC GIẢ: Lăng Lệ Phong – 凌厉.

THỂ LOẠI: Đam mỹ, Cổ trang, Nhất công nhất thụ, Cường công ôn nhu (đầu gỗ) thụ, 1x1, HE.

EDIT: Jenny H.

SỐ CHƯƠNG: 8C + 1PN.

VĂN ÁN:

Hắc Ưng là ảnh vệ của giáo chủ ma giáo Thu Tri Phong, y là thủ hạ đắc lực nhất, cường đại nhất.

Nhưng mà mối quan hệ vốn không có chút gợn sóng nào của hai người, chỉ vì sau khi Thu Tri Phong say rượu tùy ý mà sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Chuyện thương tâm cũ không cách nào quên được, đau đớn mới lại tìm đến, Hắc Ưng giống với tình nhân cũ đã qua đời của Thu Tri Phong, đến tột cùng là ảnh vệ hay là luyến sủng của hắn đây?

Dùng độc dẫn làm nên một tình yêu ngắn ngủi, nguy cơ tứ phía, âm mưu đoạt quyền; tất cả tình yêu, tất cả đau lòng, tất cả thương tiếc, chẳng lẽ chỉ là ảo giác do độc dược gây ra...?

VĂN TỰ:

Giáo chủ ma giáo dấu đi lộ biểu tình bi thương cực độ trước mặt người khác, ban bố một mệnh lệnh: Người giải được huyết khôi, tất sẽ được trọng thưởng!

Hắc Ưng cũng phát giác được nhưng y không biết lúc này nên làm gì mới tốt. Cố gắng vãn hồi? Hay là chấp nhận cự tuyệt của chủ nhân?

Loại tình cảm này đối với ảnh vệ mà nói, thật sự quá nguy hiểm!

Đặc biệt, tình cảm của Thu Tri Phong tới cũng quá đột ngột, quá mãnh liệt, giống như lửa nóng thiêu đốt hết mọi thứ, lại giống như hoa trong gương, trăng trong nước vô cùng mỹ diệu mà mờ ảo khiến cho người ta không chống đỡ nổi, lại cũng không thể tin.

TIẾT TỬ:

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, ánh nến chập chờn, một hình bóng gầy phản chiếu lên giấy trên khung cửa khiến cho người ta có cảm giác vô cùng bi thương và cô tịch.

Cả phòng đều là mùi rượu, bình rượu nằm tán loạn trên đất, miệng bình hơi nghiêng còn có những giọt rượu đục ngầu nhỏ giọt ra bên ngoài.

"Ha ha..." tiếng cười trầm thấp thoát ra từ khóe miệng, lộ ra một chút thê lương.

Hơi ngửa đầu, lại uống một ly rợu nữa vào bụng.

Hắn không nhớ rõ đây là ly rượu thứ bao nhiêu rồi. Hay, là bình thứ mấy.

Nếu không phải có người thừa dịp hắn say rượu mơ hồ đem đổi bình rượu thành ly rượu thì bây giờ hắn vẫn trực tiếp tu thẳng miệng bình. Từ sau khi Thanh Tùng chết, hắn cứ như vậy uống thật lâu, lâu đến mức không phân rõ rốt cuộc chính mình đang uống cái gì.

Đây là Thu Tri Phong – ma giáo giáo chủ mà người trong võ lâm vừa nghe tên đã sợ mất mật, đến cả hoàng đế cũng phải nhượng hắn ba phần, lần đầu tiên trong đời hắn phải chịu chật vật như thế.

Mà nguyên nhân thì phải ngược dòng thời gian quay về nửa năm trước, hắn đã yêu một con xà yêu là thiên hạ đệ nhất danh kĩ – Thanh Tùng.

Khi đó hắn ý chí ngất trời, cao ngạo cuồng vọng nhưng lại chỉ động lòng với duy nhất một nam danh kỹ. Kết quả là rơi vào bẫy, bị Thanh Tùng coi như quân cờ mà lợi dụng. Mãi đến khi Thanh Tùng đột nhiên cùng với một cao thủ dịch dung dưới trướng hắn biến mất, hắn mới phát giác có sự khác thường, khi đó đã quá muộn.

Lần đầu tiên có cảm giác yêu thương lại bị đối phương trêu đùa, trong nháy mắt, trong đầu Thu Tri Phong dâng lên ý niệm là nhất định phải tìm được bọn họ. Không may là chính lúc đó, triều đình muốn độc bá giang hồ nên đối với ma giáo uy hiếp, phái người hoàng tộc đến chiêu hàng. Sau khi Thu Tri Phong cự tuyệt liền dùng các thủ đoạn muốn làm tan rã thế lực của ma giáo. Vì vậy mà hắn đành phải đem chuyện tình cảm riêng để ở một bên, lấy đại cục làm trọng.

Nhưng mà, một ngày nào đó tin Thanh Tùng sắp chết như sét đánh trời giáng, trong nháy mắt thu lấy hết sự chú ý của Thu Tri Phong, thậm chí cả việc điều tra xem lần này triều đình phái người phương nào tới đối phó ma giáo cũng dừng lại. Đáng tiếc, Thanh Tùng vẫn ở trước mặt của hắn trút hơi thở cuối cùng. Hắn cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không thể thay đổi. Thậm chí, khi một con yêu quái độc nhãn tóc đen xông vào, trong nháy mắt cướp thi thể của Thanh Tùng mang đi, hắn như cũ cái gì cũng không làm được.

Một khắc này, Thu Tri Phong lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc được bản thân mình vô lực.

Không những không lấy được tình cảm của tình nhân, thậm chi, thi thể của người đó cũng không giữ được.

Đối với người mạnh mẽ như hắn đây là đòn đả kích mạnh nhất.

Mà chuyện Thanh Tùng đến chết cũng không thương hắn, đối với hắn mà nói so với chết còn khó chịu hơn.

Thu Tri Phong là nam nhân kiên cường bất khuất nhất thế gian này, cho tới bây giờ hắn chưa từng có nhược điểm, nhưng từ giây phút gặp được Thanh Tùng chuyện đó đã trở thành quá khứ. Hiện tại, hắn còn vì Thanh Tùng mà uống say như chết, không chỉ có phòng bị toàn thân tiêu tán, sơ hở chồng chất mà thần trí hắn cũng mơ hồ.

Nếu không có ảnh vệ Hắc Ưng của hắn một mực trung thành, luôn ở bên cạnh hắn thì với cái trạng thái chán chường kia hắn đã sớm bị người giết không ngừng hàng trăm ngàn lần. Tiện tay vứt ly rượu trên tay đi, Thu Tri Phong lại lần nữa nhặt bình rượu đã vơi quá nửa ở bên người lên, nghiêng bình trực tiếp hướng vào trong miệng uống.

Uống rượu như uống nước.

"Thanh Tùng, tại sao ngươi đối với ta lại tuyệt tình như thế? Ta rõ ràng yêu ngươi như vậy... Khụ khụ khụ! Ngươi muốn cái gì.... Ta cũng cho ngươi.... Thanh Tùng! Thanh Tùng! Ngươi trả lời ta đi!...."

Thần trí Thu Tri Phong tỉnh tỉnh mơ mơ, mắt say lờ đờ, mông lung, tựa như nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp thon dài của Thanh Tùng dần dần rõ ràng, hơn nữa còn đang cười với hắn....

"Thanh Tùng! Thanh Tùng! Ngươi cuối cùng cũng quay lại bên cạnh ta! Ngươi...."

Đã nhiều ngày không ăn một hột cơm, không biết hắn lấy đâu ra sức trong tích tắc bật dậy nhào về phía Thanh Tùng.

"Chủ... Chủ nhân? ! Ô! ..."

LINK ĐỌC: https://telvekiss.wordpress.com/2012/07/26/toa-ung-lang-le-phong/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro