Tam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Hô. . . Thật là thoải mái… Độc Kiếm.. Ân? . . . Quả nhiên tiêu hồn, kẹp thật chặt…”

                 
Có tiếng thở dài thỏa mãn vang lên sau lưng ta, khi ta còn bị sự thật một kẻ xinh đẹp còn hơn nữ nhân thượng đánh cho tan tác, hắn đã bắt đầu mãnh liệt động thân ra vào.

                
“Ngô a… Con bà ngươi … Ta nhất định sẽ giết ngươi!” Ta cắn chặt răng, thừa nhận va chạm mãnh liệt hắn mang tới. Nguyên bản rất khô rát, bị huyết của ta làm dịu, khiến cho hắn tiến vào càng thuận lợi.

                     
“Hô… Mặt sau của ngươi thật nhu nhuyễn lại ẩm ướt, ngô… Không làm tiểu quan thật lãng phí…”

              
“Muốn giết ta… Cáp… Có thể a… Chỉ cần ngươi có thể đánh thắng được ta… Ân… Hoặc là… Dùng cái miệng nhỏ nhắn bên dưới của ngươi… kẹp chết ta a…”

                      
“Hô… Thật là sảng khoái…” Hắn không ngừng đung đưa eo, thứ kia liên tục dùng lực hạ xuống mật huyệt run rẩy. Đồng thời còn bắt lấy tính khí vì đau đớn mà có chút nhuyễn xuống của ta, vừa ma sát vừa vuốt ve.

                       
Đau đớn nguyên bản giảm xuống, không những biến mất, sau huyệt bị kịch liệt trừu sáp lại sinh ra cỗ khoái cảm kì lạ, dũng đạo nhỏ hẹp, bị côn thịt thô to không ngừng khi dễ, nhồi vào. Cảm giác tê dại, ở phía sau huyệt không ngừng khuếch tán, cúc huyệt co thắt cực kỳ thoả mái, cố gắng đem tính khí thô to hút vào càng sâu. Tính khí của ta một bên bị kích thích đã đạt cao trào, lần nữa đứng thẳng. Khoái cảm tích luỹ như thủy triều đánh úp ta chết chìm trong bể dục, đầu óc dù bị mê muội vẫn duy trì một tia thanh minh, thủy chung không phát ra một tiếng rên rỉ. Chỉ chừa cho hắn tiếng chửi bới thô tục cơ hồ đến cả tổ tông mấy đời hắn cũng được điểm danh.

              
Hắn có vẽ đối với điều này rất không hài lòng, ngón tay thon dài ấn xuống đỉnh vật nhỏ, ngay trong lúc vô tình đĩnh động vào nơi gì đó, ta không cách nào kiềm nén tiếng rên rỉ thoát ra, đồng thời nhịn không được co chặt cúc huyệt.

           
“Ngô…”

              
Hắn lập tức phát hiện biến dị, hoàn toàn tập trung toàn lực công phá điểm đó, hai bên trái phái mãnh liệt, khoái cảm điên cuồng khiến ta vô pháp định thần, tiếng rên rỉ gầm gừ nhất mực tán ra.
                

“Ư… A cáp… Ân…”

                 
Khoái cảm dồn dập khiến ta lập tức đạt cao trào, một cỗ chất lỏng trắng đục đều bắn trên giường, kích thích tiểu huyệt nhanh co rút, nam nhân sau lưng cũng đồng dạng hưởng thụ hưng phấn.

                  
“Hô… Kẹp thặt chặt, là muốn ta lập tức bắn vào trong. . . Ân. . . Ngươi đã khao khát như vậy. . . Ngô. . . Ta liền… Hô… toàn bộ đều bắn cho ngươi!”

                      
Xúc cảm vừa chưa chấm dứt, ta đã cảm giác được một cỗ nhiệt dịch bất ngờ lan tràn trong khắp dũng đạo. Toàn thân vô lực xụi lơ trên giường, đến cả lực xoay thân cũng không có chỉ có thể duy trì tư thế ban đầu, há miệng thở phì phì. Tinh thần vẫn chưa lấy lại sau dư âm cao trào.

                   
“Nha” một tiếng, phát tiết xong xuôi, hắn đột nhiên rút ra tính khí. Trong huyệt đột ngột mất đi nhiệt độ có chút khó thích ứng co rút lại, lập tức ta cảm nhận được một cỗ dịch lỏng men theo hậu huyệt chảy ra, dọc theo đùi chậm rãi uốn lượn, trong đầu bùng phát sát ý, ta phẫn hận quay đầu lại nhìn hắn, lại phát hiện ánh mắt của hắn chăm chú dán lên chỗ đó của ta, khí tức rõ ràng là không ổn. Theo phản xạ khẽ co thắt cơ huyệt, lại phát hiện dục vọng thô to của hắn đứng thẳng lên.

                      
“Ngươi… Cút!” Đột nhiên ý thức được điểm xấu, ta không ngờ rõ ràng ở dưới thân nam nhân đạt tới cao trào, mặt chưa kịp hạ nhiệt lại tăng, vừa tức giận vừa xấu hổ chỉ có thể đối hắn gào thét chửi bới.

                  
“Bảo bối. . . Hô. . . Ngươi thật đúng là không ngoan, ” hắn duỗi ra đầu lưỡi đỏ hồng, liếm qua đôi môi mọng có chút chút khô rát. Mạnh nắm eo lật người ta áp lưng xuống giường, tách hai chân ta nâng lên, lần nữa đem hung khí lần nữa trướng lớn cắm vào. Dược tính trong cơ thể còn chưa thối lui, thân thể mẫn cảm kinh người. Bất đắc dĩ nhìn hạ thể mình lại phản ứng, ta chỉ có thể đối với hắn chửi bậy:

                       
“Hỗn đản! …”

                       
“Bảo bối… Đêm còn dài như vậy, chúng ta cứ chậm rãi mà hưởng thụ.” Nói xong, tà tà cười, tiếp tục dẫn ta tiến vào vòng dục vọng cuồng triều mới.

                      
Giáo huấn cả buổi tối, bị hắn dùng hết các loại tư thế xâm phậm, mà xuân dược dưới tác dụng trong cơ thể ta cố gắng phối hợp, đến cuối cùng cũng không biết đã qua năm lần hay là sáu lần. Thời điểm khi ta mông lung lâm vào mê man, phảng phất tại bên tai ta nghe hắn nhẹ giọng nói:

                        
“Độc Kiếm bảo bối, tuy ta không biết tên thực của ngươi, bất quá, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là của ta! Phải nhớ kỹ tên ta a, ta gọi là Nam — Cung — Giác.”

                 
Khi ta lần nữa khi tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau, toàn thân đau nhức, đặc biệt cảm giác đau đớn sau huyệt không ngừng nhắc nhở ta hôm qua đã phát sinh chuyện tốt gì. Trên người không có cảm giác dinh dính khó chịu, giống như đã được người thanh lý qua. Cơ mà ta cũng không có sức lực để suy nghĩ xem ai đã giúp ta, ta chỉ nghĩ lúc này rời đi thôi. Khởi động thân thể bủn rủn, ta kinh hỉ phát hiện nội lực ta khôi phục. Nguyên lai, Dịch Lam không có phế bỏ võ công của ta. Kéo quần áo đặt nghiêm chỉnh trên ghế, nhanh chóng mặc trên người, đang định lập tức rời đi,bỗng chợt nhớ tới lời hắn nói với ta:

                    
“Ta gọi là Nam — Cung — Giác.”
‘… Tên Nam Cung Giác chết tiệt, ta Đặng Hoàn cùng ngươi thế bất lưỡng lập*!’ vân vân, Nam Cung Giác? Đệ nhất thiên hạ Chỉ Thủy cung cung chủ Nam Cung Giác? Không thể nào… Không phải là hắn a… Ta kinh hồn táng đảm nghĩ.
(*Không đội trời chung)

                         
“Bảo bối, ngươi trốn không thoát đâu…” Bên tai phảng phất lại vang lên thanh âm lạnh như băng của hắn, ta không khỏi rùng mình một cái, vội vàng leo ra ngoài cửa sổ chạy trốn, ngay cả đầu cũng không dám ngoảnh vội chạy trối chết.

                  
Báo thù, thật không có khả năng, tuy công phu của ta không sai, nhưng cùng Chỉ Thủy Cung Cung chủ so sánh, căn bản chắc chắn không thể cùng đẳng cấp. Cũng may ta là đại nam nhân, không cần gì trinh tiết, coi như bị chó cắn một cái tốt lắm.

                
Sau đó qua một đoạn thời gian, ta lại tiếp tục ngao du giang hồ, tính toán tìm tri kỉ xinh đẹp động nhân kết bạn, Dịch lam —— ta nghĩ, ta sẽ cố gắng quên ngươi.

               
Không thể đoán trước được, mấy tháng sau tại một trấn nhỏ ngoài ý muốn ta lại lần nữa đụng phải Dịch Lam, nhưng bây giờ, bên cạnh hắn lại có một nam nhân sỏa hồ hồ (sỏa: ngu). Vụng trộm đi theo phía sau họ vài ngày, ta chú ý tới ánh mắt Dịch Lam khi nhìn về phía thằng ngốc kia —— ý tứ – yêu thương, ẩn sâu trong ý tứ – yêu thương, có lẽ Dịch Lam còn chưa phát hiện, nhưng mà ta tin tưởng chắc chắn nam nhân kia đã được khắc sâu trong lòng Dịch Lam. Mà người nam nhân kia, nhất định cũng không còn ý thức được tình cảm hắn đối Dịch Lam căn bản cũng không còn có thể xưng là ‘Tình huynh đệ’.

                 
Ta nghĩ ta ghen tị, dựa vào cái gì loại nam nhân ngu ngốc kia có thể có được Dịch Lam mỹ nhân như vậy, còn ta thì bị Nam Cung Giác tên hỗn đản kia OOXX. Hạnh phúc không có đau khổ không phải chân chính hạnh phúc, không bằng, để ta tặng thêm cho các ngươi thật nhiều đau khổ a.

                
Theo sau hắn đi ra khỏi cổng thôn trấn, khi hắn xuất môn phải đi qua bẫy rập ta đã đặt trước, thời điểm khi ta từ trên cây nhảy xuống trước mặt hai người bọn họ, Nhãn phượng xinh đẹp của Dịch Lam bắn qua một tia chán ghét. Đáy lòng ta lập tức có chút co rút đau đớn, ta tự an ủi chính mình, may mắn ta đã quyết tâm quên hắn rồi, bằng không nhất định càng ăn thật nhiều đau khổ.

                
Tuy nam nhân kia võ công so với ta hơi kém một chút, nhưng ta cũng không nghĩ thật sự giết hắn, cho nên chỉ là tại trên thân thể của hắn vẽ lên vài đạo vết thương. Về phần độc, có Dịch Lam là đại phu, cũng không sợ vì độc của ta mà chết. Trong lúc đánh nhau, ta đột nhiên hướng Dịch Lam đâm mũi kiếm tới, ta biết rõ Dịch Lam không biết võ công, cho nên một chiêu này cũng không phải là thực chiêu, làm bộ làm dáng mà thôi, mũi kiếm căn bản sẽ không đâm đến trên người Dịch Lan, nhưng không nghĩ tới thằng ngốc kia chưa rõ ràng đã xông tới, trực tiếp dùng thân thể chặn kiếm của ta, ta vội vàng triệt để lui về phía sau. Tại bắp đùi trong của hắn, cắm xuống thật sâu một đoạn kiếm, đồng thời, hắn cũng cho ta một chưởng. Một chưởng này hắn dùng mười thành công lực, tuy không đến mức lấy mạng của ta, nhưng cũng khiến ta thổ huyết không ngừng. Nhìn nam nhân kia liều mạng bảo hộ Dịch Lam, ta đột nhiên nghĩ ta vẫn nên công thành lui thân* thôi.

      
(*Hoàn thành xong thì nên rút lui, không nên quay lại)

                  
Cuối cùng một kiếm kia làm cho hắn bị thương rất nặng. Nam nhân rất nhanh hôn mê bất tỉnh, mà ta một bên thổ huyết, vừa cảm thụ sát khí rét thấu xương của Dịch Lam. Thảm, không cẩn thận chơi đại , lần này chắn chắn sẽ bị thẳng tay giết chết đi. Tuy ta vẫn còn rất muốn chạy, nhưng thân hình trọng thương căn bản không phối hợp, nhìn Dịch Lam từng bước từng bước đi tới, ta không khỏi cười khổ, nghĩ tới ta niên hoa anh tuấn suất ca, ngay cả tình nhân tri kỉ còn chưa tìm được, lại bị giết chết lãng xẹt thế này.

              
Thời điểm ta cho rằng lần này chết chắc rồi, đột nhiên có một đạo hắc ảnh xẹt qua trên thân thể ta, kéo ta từ trên mặt đất bế lên. Sau đó lướt đi thẳng một đường. Người này khinh công phi thường cao minh, lên xuống vài cái đã lập tức tiến vào trong rừng sâu. Nhưng ta đường đường một đại nam nhân tráng kiện cao lớn lại bị người dùng tư thế nâng kiểu công chúa ôm vào trong ngực, còn cứng ngắc đè nặng đầu ta, áp mặt của ta vùi vào trong ngực hắn. Ta không khỏi có chút xấu hổ, vị huynh đài này, tuy ngươi đã cứu ta nhưng cũng không nên dùng loại này tư thế này cứu ta a. Đang lúc ta tính toán mở miệng hỏi thăm hắn khi nào có thể thả ta xuống, một tiếng sét đánh tình thiên vang lên bên tai ta:

             
“Độc Kiếm bảo bối, ngươi thật không ngoan nga, cư nhiên thừa dịp ta rời đi một chút mà trộm đi mất.” Sắc mặt của ta xoạt một cái không còn giọt máu. Trong nội tâm không ngừng cầu nguyện … Không phải hắn, tuyệt đối không phải là hắn.

                
“Bảo bối, ngươi xem ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi liền bị người khác khi dễ thương nặng như vậy, ta thấy rất đau lòng.”

                     
Ta không nghe thấy, ta cái gì cũng đều không nghe thấy, ta không ngừng tự thôi miên bản thân. Ta như đà điều càng rúc đầu xuống không để ý sự tồn tại của hắn, nhưng hắn vẫn nâng cằm của ta, khiến cho ta ngẩng đầu lên, cùng hắn nhìn thẳng.

                       
Trên mặt của hắn như trước vẫn treo cái bản mặt làm người khác thôi thúc động thủ chém hắn, tiếu dung tà tà, nhưng ta cũng biết rõ ngay cả khi ta đang ở trạng thái tốt ta cũng không chắc đánh thắng được hắn, huống chi hiện tại thân thể chịu trọng thương, muốn giết hắn cơ hồ không có khả năng.

                 
“Bảo bối a, ngươi cứ chăm chú ngắm ta như vậy, ta sẽ nhịn không được đem ngươi đẩy ngã nha.” Nói xong còn không quên dùng hạ thân đã nhô lên đỉnh đỉnh mông ta.

                  
“… Con mẹ nó ngươi có phải là người hay không a, ta đã thương thành như vậy ngươi còn có thể nổi lên dục vọng!” Ta bạo phát, một phen đẩy hắn ra, ngã ngồi dưới đất. Thật sự là không thể nhịn được nữa. Tuy đánh không lại hắn, nhưng thà bị giết cũng so với bị tên hỗn đản này đùa giỡn thống khoái hơn.

                    
“Bảo bối a…” Hắn nhích lại gần, cố gắng kéo ta dậy.

                    
“Đừng mẹ nó kêu ta bảo bối, chán ghét chết.” Dù sao đã trở mặt , chết thì chết a. Ta vò cái đầu đã hết sứt lại mẻ nghĩ.

             
“Chính là ta không biết Độc Kiếm bảo bối ngươi tên gì a.” Hắn bất đắc dĩ buông tay.

                  
“Thao mẹ ngươi Độc Kiếm bảo bối, lão tử gọi Đặng Hoàn!” Trừng mắt phẫn nộ nhìn hắn, vừa mới trọng thương có chút khí huyết cuồn cuộn, ta nhịn không được lại muốn phun ra một búng máu.

                   
Hắn thấy thế vội vàng điểm trên người ta vài đại huyệt, lại bên miệng uy ta ăn một khỏa đan dược. Đánh cũng đánh không lại, chạy lại chạy không được, ta cũng chẳng muốn phản kháng, tùy tiện hắn a. Ân… Đệ nhất thiên hạ Cung, quả nhiên bảo bối không ít, dược tính từ viên đan dược này đã rất nhanh phát huy tác dụng, giúp nội thương ta ổn định lại. Thân thể đã tốt hơn một chút, ta vô tình nhìn phảng phất ra tứ phía, tìm kiếm cơ hội chạy trốn.

                   
“Hoàn Nhi a, không bằng cùng ta trở về Chỉ Thủy Cung có được hay không?”

                   
“Hoàn Nhi mẹ ngươi, lão tử…… Ngô……”

                      
Hắn chợt hôn mạnh lên môi ta, đem lời ta còn chưa nói hết toàn bộ nuốt vào trong bụng. Hôn xong còn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, cười híp mắt nói.

                  
“Ngươi sau này cứ phun ra lời thô tục ta liền dùng loại phương pháp này bịt miệng ngươi, không tin ngươi cứ tái thử xem.” Trong nội tâm nổi đóa, nhưng thật sự không dám lại há mồm nói chuyện. Chỉ là mau chóng điều hòa lại nội lực, hy vọng có thể khôi phục được càng nhiều càng tốt.

                
“Hoàn Nhi a, ngươi đã không nói lời nào, ta liền coi như ngươi đã đồng ý. Chúng ta lên đường đi.” Thừa dịp hắn đứng lên, ta nhân cơ hội phút chốc hướng một đường bên cạnh, sau đó chạy như bán mạng.

               
Nhưng chưa kịp chạy ra xa mười bước, thân thể bỗng mềm nhũn, ngã vào trong ngực hắn. Hắn ra tay nhanh như chớp, lập tức điểm á huyệt của ta: huyệt câm, huyệt tê. Xụi lơ tại trong lòng ngực của hắn, lần này là thật sự không còn cửa cầu cứu, liền ngay cả câu ‘cứu mạng’ cũng hô không được.

                  
“Hoàn Nhi ngươi thật không ngoan a, bị thương nặng như vậy vẫn còn muốn chạy, vi phu quyết định mang ngươi hồi cung, giúp ngươi hảo hảo trị thương.”

                
Ta tức giận trừng mắt, lại một câu đều nói không nên lời. Khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn triển khai nụ cười hài lòng, dễ dàng ôm lấy ta, hướng đường đến tiểu trấn đi tới. Ngày hôm sau, ta một thân vô lực phản kháng bị hắn cất lên xe ngựa, đưa về Chỉ Thủy Cung.

                 
Một tháng sau, trên giang hồ nghe nói Chỉ Thủy Cung Cung chủ đại hôn, nhưng thân phận của tân nương tử rất bí ẩn. Trước mặt các võ lâm đồng đạo tại cao đường hỉ lễ, lại trông thấy một tân nương tử to như đại mã đem so với Nam Cung Giác còn cao hơn một điểm, bị trói gô, áp lên giờ lành hỉ đường, không khỏi mặt mũi tràn đầy hắc tuyến. Hơn nữa bên dưới hỉ khăn của tân nương còn phát ra thanh âm “Ô ô…” như bị bịt miệng, phần đông khách nhân, nhịn không được trong lòng nói thầm: cái này Cung chủ lớn lên xinh đẹp như vậy, nhưng lại có sở thích loại hình đặc biệt quái dị, hơn nữa cư nhiên còn là cưỡng ép người ta…

                
Hỉ yến qua đi, Nam Cung Giác xuân quang đầy mặt bước tiểu lâu của mình, chỉ chốc lát liền từ bên trong truyền tiếng gầm lên giận dữ:

               
“Nam Cung Giác, con mẹ nó ngươi … Ngô. . . Ngô…”

                
Rất nhanh, trong tiểu lâu lại truyền ra thanh âm rên rỉ thở dốc khiến người tim đập đỏ mặt.

            
Độc Kiếm từ nay về sau tuyệt tích giang hồ.

           
- Hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro