Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân tỏ ra bài xích với thứ thức uống trước mặt, tâm tình cực kì chán nản không hiểu sao đã ý thức ngồi ở đây. Nếu để người khác biết anh ngồi trong quán cà phê nhỏ hẹp này chẳng phải thắc mắc đến u não rồi sao.
Tay đương nhiên không động đến chống cằm thuận theo bản tính vốn có mắt đảo nhìn xung quanh. Dù là quán cà phê không tên tuổi nhưng đâu chắc rằng kẻ thù không phát hiện ra mà theo đuôi mình.
Cứ nghĩ muốn thử cảm giác ngồi ở đây có lẽ tâm tình liền ổn định, cuối cùng vẫn là nhàm chán suy cho cùng quán bar vẫn là nơi thích hợp với con người này hơn.
Thân toan đứng lên âm thanh nhạc cụ đã vang lên làm níu bước chân. Nam nhân thắc mắc cái quán nhỏ này cũng có đầu tư đi.
Trên sân khấu không mấy hoành tráng, nữ nhân bên trái tay lướt trên dây đàn tranh mở đầu khúc nhạc, nam nhân nhíu mày lựa chọn thưởng thức một chút.
Đôi mắt vẫn như cũ sắc bén âm trầm nhìn lên lần này là dừng trên người đang hát ở trung tâm sân khấu nhỏ.
Nữ nhân mặc váy bó sát nửa thanh lịch nửa khiêu gợi, mái tóc xoăn mặc định ,thân ngồi trên ghế vắt chéo chân bật giọng hát.
Vừa cất tiếng, người trong quán kể cả nam nhân đều bất ngờ.
Giọng cao nhưng không đến nổi không phân biệt được đây là giọng nam. Thanh âm trong trẻo, tiếng ngân rõ ràng mê hoặc người khác. Nam nhân nhếch môi có chút hứng thú nhìn thật kĩ gương mặt kia nhất thời không phân biệt được giới tính.
Một lần nữa lại bất ngờ trước giọng hát này. Nghe đến đây nam nhân mới biết đây là hí.
Điệp khúc kia từ giọng nam chuyển sang giọng nữ cao lãnh cộng thêm cử chỉ tay nhẹ nhàng thanh toát mọi người lần nữa lại bất ngờ thích thú hưởng thụ.
Gì chứ. Nam nhân thắc mắc, rõ ràng thời đại gì rồi còn hát thể loại này mà người hát được thế này quả thực rất hiếm.
Nheo mắt dài âm trầm quan sát một lần nữa nhìn thật kĩ, người đang hát kia quả thực là nam .
Bất đắc dĩ cầm tách cà phê nhấp môi tỉnh táo nam nhân nghe đoạn hí kia lả lướt cuốn theo như dòng nước mùa thu.

Là thưởng thức nói cũng đúng. Nhưng nếu để đàn em biết rằng anh đang thưởng thức hí kịch thì không phải là chuyện khó tin sao.
Môi hồng nhấp mở ngân lên ca khúc, ánh mắt huyền ảo ,gương mặt trang điểm nhẹ nhàng. Nam nhân có chút ngạc nhiên nếu giả gái trang điểm lại nhạt nhòa hoa loa thế kia nhưng lại khiến người khác lầm tưởng, đến cả anh phải nhìn lúc lâu mới biết đây là nam thì chắc rằng thanh niên đang hát kia gương mặt rất thanh tú dễ nhìn, cùng giọng hát này một lần nữa khiến anh nheo mắt quan sát.
Tại sao lại quan sát? Là hứng thú cái gì?
Nam nhân nghi vấn. Biết rõ bản thân máu lạnh giây phút nào đó tâm cơ dửng dưng thả lỏng chỉ vì chút tác động nhỏ.
Một nam nhân giả gái đang hát bằng giọng nữ lại trong một cái quán cà phê tầm thường có thể làm anh hứng thú sao.
Vứt bỏ suy nghĩ kì lạ cũng là lúc nữ nhân dừng tay trên dây đàn tranh. Vài tiếng lộp bộp tán thưởng vang lên người kia môi cười đứng dậy cúi đầu bước vào trong. Kết thúc rồi sao.
Nam nhân xoay người trở lại trạng thái âm lãnh, rút điện thoại nói vài câu rồi từ bóp rút ra một tờ tiền đặt trên bàn bước ra khỏi quán.
Hôm nay lại chạy đến nơi này còn tình cờ nghe hí kịch, quả thực cuộc đời không phải bất biến.
"Anh Vũ, chuyến hàng lớn lần này tiến độ chậm lại một ngày...." Mặc La Vũ trầm tư nhìn vào mắt thuộc hạ trên gương chiếu. "Cớm? "
"Vâng. Hai Container bị kẹt lại tại cửa khẩu biên giới, nhưng may mắn bọn cảnh sát đó cũng đều do ta thâu tóm trước nên vừa vặn ngày mai có thể vượt.. "
La Vũ gật gật như đã hiểu, nhưng chậm một ngày đối với người khác là may mắn nhưng đối với tác phong tổ chức anh thì tiến độ đã lệch quá xa. Huống hồ chi chỉ là hai container ngụy hàng trắng.
"Lái xe đến Lạc Giang. Tôi muốn uống chút rượu " ***

Trịnh Yên tay cầm trang phục cùng tóc giả cho vào túi nhỏ, trở lại bộ dáng nam tử bước ra ngoài chào ông chủ . Nhận ít tiền môi mĩm cười chân rời khỏi quán. Phải thừa nhận rằng hôm nay có cậu hát nên quán đông hơn mọi khi, loại biểu diễn đặc biệt này vẫn còn số đông người thích thú.
"Bác Ngô, con về rồi! "
Hướng lão nhân đang ngồi đánh cờ cùng vài người hàng xóm, Trịnh Yên xách túi thức ăn vào nhà.
Nhìn cậu, bác Ngô nhau mày một cái tiếp tục chơi. Nhìn ra biểu hiện kia Trịnh Yên nghi hoặc rất nhanh tìm ra vấn đề. Lúc nãy vẫn còn chưa tẩy trang.
Thở dài một hơi bước lại tủ quần áo đem ra bộ đồ thể thao ngắn, Trịnh Yên vào nhà tắm.
Đứng dưới vòi sen mặc cho nước tuôn xuống ngấm vào da thịt, thực hiện loạt thao tác tẩy rửa.
Tắm xong không khác gì thoát tục.
Da dẻ mịn màng mang tầng hơi nước đọng lại, đôi con ngươi màu xanh biển long lanh hơn một bậc. Đôi mắt xanh này chứng tỏ Trịnh Yên cậu là con lai. Cơ thể sạch sẽ tươi mát, đôi mắt dời lên bên má trái liền nhíu lại. Nhìn nơi đó cậu ghê tởm biết bao, không nghĩ nhiều như mọi khi lôi ra miếng dán vết thương che lại phần da ngay giữa má và tai.
Thà để người khác nghĩ rằng cậu bị thương chứ không muốn phơi bày nơi đó, vừa vặn hôm nay lọ kem che đã dùng hết.
Ngay từ năm 15 tuổi đã phải dùng mọi cách che giấu nơi đó. Nghĩ đến lại thấy bi ai.
***
"Thật hiếm mới thấy cậu đến đây nhỉ? "
Bên trong Lạc Giang xa hoa, La Vũ nhướn mày nhìn nam nhân bên cạnh. Kì thực người có thể khiến anh nói chuyện an nhàn như thế chỉ có nam nhân này cùng một vài anh em thuộc hạ thân cận.
Chưa đến năm người.
Kì Nghiên nhìn La Vũ thư thả trước mặt nâng ly rượu chào hỏi.
Có một người bạn trúc mã là ông trùm giang hồ chuyện này Kỳ Nghiên không mấy ngạc nhiên, anh sống cuộc sống minh bạch đúng đắn quy tắc chính là không bao giờ nhúng tay hay hứng thú với chuyện của La Vũ, bất quá điều này làm La Vũ an tâm nhất.

Tuy rằng như thế nhưng ít nhiều chuyện của Kỳ Nghiên phải cần đến tay La Vũ giúp đỡ.
Còn đối với La Vũ, nếu thực một ngày anh có chuyện gì không may chắc chắn phải nhờ đến Kỳ Nghiên sống ánh dương tương trợ. Nói như thế nhưng thực sự La Vũ anh không bao giờ cần người giúp đến.
"Nếu để người khác thấy cậu ở nơi này không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng sao? Người như cậu không phải rất quy tắc à? "
Nghe La Vũ nói, Kỳ Nghiên nhìn xung quanh mới nhớ lại Lạc Giang là gay bar.
"Có cậu cùng ngồi ở đây, kẻ nào dám nói tôi đến đây ăn chơi chứ?"
"Cậu đừng đề cao tôi. Người biết tính hướng tôi là gì không ít.... "
Trầm thấp nói chuyện còn ném cho Kỳ Nghiên ánh mắt nham hiểm làm anh trong vài giây nhất thời đờ ra, bất chợt nghĩ đến người kia tay liền nâng rượu tu một hơi.
"La Vũ...thực sự con trai với con trai có gì hay ho chứ, tại sao cậu ta lại mê...mê muội đến như vậy.. "
"Cậu đang nói đến người đeo bám cậu à. Không ngờ cậu cũng có một ngày thế này, tính hướng cậu tôi không thể quyết định.... "
Kỳ Nghiên hai má có chút phiếm hồng, lời nói lẩm bẩm không nghĩ đến nữa đứng dậy lảo đảo bước.
"La Vũ chơi vui vẻ, tôi về trước.. "
"Tôi bảo người chở cậu về.. "
La Vũ mắt nhìn thân ảnh kia rời đi, có chút không hiểu tình hình nọ. Anh biết Kỳ Nghiên là trai thẳng nhưng chuyện kia cũng không đến mức làm cậu ta thế này. Người con trai theo đuổi Kỳ Nghiên không phải là quá đáng thương rồi đi.
Lắc đầu dừng suy nghĩ La Vũ chợt nhớ lại hình ảnh kia.
Thanh niên hát nhạc hí lúc chiều trong quán cà phê nọ, thật muốn biết nếu là nam sẽ là bộ dạng thế nào.
Lần đầu trong đời có một chuyện ngoài chuyện làm ăn đã khiến anh suy nghĩ đến hai lần. Không lẽ bản thân đã quá ngán ngẫm thứ vinh hoa ở

Lạc Giang bất chợt nổi dậy chút hứng thú nhỏ không tên.
Không muốn nói nhưng loại nam nhân biết giả trang lại còn hát được giọng nữ, La Vũ có chút lay tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro