Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cái đêm Kỳ Nghiên và Tử Nghi ân ái ,hai người hiện tại gặp mặt nhau là bộ dáng ngại ngùng.
Kỳ Nghiên sáng hôm đó nói vài câu xin lỗi với Tử Nghi sau đó cũng không nhắc lại nữa.
Tử Nghi gật gật nhưng chính là lo sợ anh vì thế sẽ chán ghét xa lánh cậu, hay thậm chí sẽ đuổi cậu đi. Dù gì cậu biết rõ đêm đó Kỳ Nghiên có vấn đề hay bất đắc dĩ mới làm như thế, chỉ có cậu là thấy khoảnh khắc đó hạnh phúc bao nhiêu...nhưng đều do cậu ảo tưởng.
Bởi lẽ còn nhớ kỹ câu anh ta nói :
"Cậu cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi..."
Tử Nghi ấy chỉ gật gật môi mĩm cười nhìn Kỳ Nghiên
Có thể bảo cậu quên sao? Cậu chính là hằng ngày cố gắng nhớ thật kỹ, nhớ thật kỹ gương mặt khi ấy của anh, nhớ cách anh âu yếm mình....
Dù chỉ là khoảnh khắc hiếm có duy nhất trong cuộc đời....
"Kì...Kỳ Nghiên...em nấu xong bữa sáng rồi, anh lại ăn đi...rồi đi làm... " "À Ừ"
Dù có lảng tránh cậu nhưng Kỳ Nghiên thừa nhận mình bị tài nấu ăn của Tử Nghi mê hoặc.
Khi đó Kỳ Nghiên sẽ ăn nhanh rồi đi làm ngay, dù gì anh vẫn đang trong tâm trạng cố chấp nhận sự thật bản thân đã làm tình với nam nhân còn là Tử Nghi.
"Anh đừng bận tâm...nếu là do ảnh hưởng thuốc thì nam nữ gì cũng không quan trọng đâu, cái kia...thỏa mãn mới là cần thiết nhất...."
Tử Nghi nhìn anh ăn vội biết anh suy tư cái gì nên mở miệng nói. Chỉ là tâm hơi nhói, cậu lại bồi thêm một câu.
"Em...sẽ không nói với ai đâu...em sẽ xem nó là giấc mơ... "
Một giấc mơ đẹp.
Lúc này Kỳ Nghiên ngước mặt nhìn cậu, cũng không nói gì lặng lẽ ăn.

Tuy như thế nhưng Kỳ Nghiên vẫn đi làm về đúng giờ, tắm rửa sau đó xuống bếp dùng cơm Tử Nghi nấu. Ngày nghỉ thì ở nhà xem TV, gõ bàn phím....
Lâu ngày cũng không còn bận tâm chuyện kia nữa. Gặp Tử Nghi thì sẽ nói chuyện bình thường, thấy cậu làm món mới thì lại khen ngon.
Hôm nay là chủ nhật nhưng Tử Nghi vẫn phải đi làm.
Anh không biết nghề nghiệp Tử Nghi là gì nhưng thấy cậu vẫn là mệt mõi chắc chắn chạy việc rất nhiều.
Bụng đã đói mà cậu ấy vẫn chưa về.
Chờ mãi đến mặt trời biến mất Tử Nghi vẫn không thấy đâu.
Kỳ Nghiên không muốn quan tâm nhưng tâm trạng lại thấy khẩn trương kì lạ. Có khi nào cậu ta về trễ đâu, lại nói bình thường đều là cậu chờ anh về hôm nay tuy không ai bắt buộc nhưng Kỳ Nghiên thấy việc chờ đợi buồn chán khó chịu thế nào.
Đang định bước lên thì điện thoại đổ chuông, Kỳ Nghiên nhìn số điện thoại kia nhíu mày bắt máy, đương nhiên lại là cái giọng ầm ầm kia dội đến.
"Kỳ Nghiên à...tôi ..."
"Tối nay tôi bận rồi, các cậu đi đi. "
"Cậu. Tớ còn chưa nói đã từ chối lia lịa...cậu có xem tôi là bạn không... "
"Không! Có chyện gì nói nhanh"
"Hazz. Uổng công tôi thật...tôi muốn báo là vừa nãy tôi gặp tên đồng tính luyến ái theo đuổi cậu lần trước.. ".
"Tử Nghi! " - Kỳ Nghiên nhíu mày, khẩn trương đọc ra cái tên.
"À. Là nó đấy. Bọn tớ mới gặp cậu ta vẫn là bộ dáng lôi thôi nghèo nàn nhìn đã chướng mắt. Hôm đó Ngọc Vy nói cậu ta cứu cậu trong trung tâm thiết là lợi dụng lấy tiền...nên...haha mới dạy dỗ cậu ta một chút...."
"Dạy dỗ. Ý cậu thế nào? Các người lại làm gì hồ đồ...? "
"Sao cậu phản ứng thái quá vậy. Còn không cảm ơn tôi. Xì, biết thế đã...mà nói mới nhớ lại cậu ta ấy thế mà da dẻ lại mịn lắm nha, gỡ bỏ

mắt kính trong rất khác...."
"Các người bị điên à. Rảnh rỗi quá phải không, tôi có nhờ các cậu làm thế sao? Hiện giờ cậu ta ở đâu...các người đã làm gì? "
"Cậu sao vậy. Cậu ta rời đi lâu rồi, chỉ là chọc ghẹo chút thôi.... "
Kỳ Nghiên không hiểu sao tâm tình nghe thấy lại khẩn trương, lo lắng cho Tử Nghi. Dù gì Tử Nghi đối với anh cũng rất tốt hôm đó lại giúp anh mà lại bị bọn Gia Long đùa giỡn...
Kỳ Nghiên nhét điện thoại vào túi không mặc áo khoác mà trực tiếp ra ngoài.
"Kì...Kỳ Nghiên anh đi đâu vậy...em định làm bữa tối cho anh... "
Kỳ Nghiên trố mắt nhìn Tử Nghi tay cằm túi thức ăn đứng ngoài cửa cũng ngạc nhiên nhìn anh.
"Tử Nghi...cậu không sao chứ... " "Hả. Anh nói gì cơ... "
"Không phải cậu gặp bọn Gia Long sao, bọn chúng có gây rắc rối gì không? "
Tử Nghi sửng sốt một chút rồi rất nhanh hướng Kỳ Nghiên cười nói lắc đầu.
"Em có bị gì đâu. Anh lo cho em sao? "
"Tôi...tôi chỉ lo bọn chúng gây phiền phức thôi...cậu không sao thật chứ..."
Tử Nghi lần nữa lắc đầu chân bước nhanh vào bếp bắt đầu lục đục chế biến.
Kỳ Nghiên thấy cậu ta bộ dạng bình thản cứ nghĩ Gia Long đùa giỡn nên không nghĩ nhiều nữa thay lại dép lê bước vào trong.
"Là sủi cảo? " "Ưm...thơm không? "

"Ừm... "
Tử Nghi dọn ra ngồi đối diện nhìn bộ dáng Kỳ Nghiên ăn ngon lành cậu mĩm cười thưởng thức.
"Sao cậu cứ cười mãi thế? "
Tử Nghi xấu hổ lắc đầu, thực ra cậu nhớ lại chuyện anh hỏi cậu vừa rồi, là anh ấy quan tâm cậu đấy...hihi.
Nhưng nghĩ lại Tử Nghi chợt nhăn mặt tay xoa xoa bụng.
Cậu thực ra đã gặp bọn Gia Long, lúc đó đang mua bột làm sủi cảo... Bọn họ chặn cậu lại rồi là những lời nói chế giễu, khinh miệt mà cậu đã nghe quen...nên Tử Nghi chỉ không nói gì mặt cúi xuống không quan tâm, tay nắm chặt túi bột.
Cư nhiên lúc đó lại làm bọn họ nổi giận, sau đó bị bọn họ đấm đá vài cái...còn có tên sờ soạng người cậu, lúc đó Tử Nghi hoảng quá mới đá loạn rồi liều mạng chạy, tay vẫn nắm chặt túi bột trắng.
Cậu không muốn người khác chạm cậu như thế. Không muốn!
Khi ấy Tử Nghi không về nhà ngay mà đi lang thang, cậu sợ sẽ bị bộ dáng này làm cho Kỳ Nghiên giật mình, cậu không muốn anh thấy mình nhu nhược bê tha thế này. Cậu không muốn.
"Cậu suy nghĩ cái gì. Mau ăn đi" "Ah...vâng... "
Kỳ Nghiên thấy Tử Nghi tay cứ xoa xoa phía dưới, mày nhăn lại bộ mặt suy tư liền thắc mắc.
Tử Nghi cố nhịn cơn đau thắt từ bụng mà cầm đũa tay run run gấp.
"Kính cậu đâu?... "
"Hả"
"Tôi hỏi kính cậu đâu. Có khi nào thấy cậu tháo ra đâu? "
Đúng rồi. Nghe đến đây Tử Nghi mới giật mình, có phải lúc nãy do bọn người đó không....
Thật đau lòng, kính Kỳ Nghiên mua cho lại không cẩn thận giữ lấy..

"Em..có lẽ là làm rớt đâu đó rồi..."
"Mất rồi thì mua cái mới. Tôi có người bạn mở phòng khám mắt, mai tôi sẽ chở cậu đến đó..."
"Ah không cần đâu...để để em tự.... " "Quyết định vậy đi...tôi ăn xong rồi"
Kỳ Nghiên đứng dậy chân thong dong bước vào phòng tắm đánh răng rồi lên phòng chuẩn bị ngủ.
Hôm nay có bị đánh bị khi dễ nhưng Tử Nghi không hề thấy đau lòng, tâm tư có gì đó vui sướng.
Cậu thấy Kỳ Nghiên không còn lạnh nhạt, chán ghét cậu như trước nữa...
Đã hơn 10 giờ đêm, Tử Nghi dọn dẹp lại một chút rồi tắt đèn, đóng cửa sổ mới bước vào phòng của mình.
"Ásss"
Cởi áo ra chổ bụng cùng cánh tay hiện lên mảng xanh tím còn đo đỏ. Cũng may bọn họ khi cướp kính cậu rồi cũng không đánh vào mặt cậu, nếu không liền không biết nói với Kỳ Nghiên thế nào.
Tử Nghi nhăn mày xoay xoay thân thể trước gương rồi dùng tay ấn ấn nhẹ...rất đau, mới chuyển qua xoa xoa nó.
Ngày mai còn phải chuyển hàng lên xe tải mà thân thể đã thế này, không biết có ảnh hưởng gì không.
"Tử Nghi....cậu bị bọn họ đánh sao? "
Tử Nghi nghe thanh âm kia bất ngờ xoay lại thì thấy Kỳ Nghiên đứng đó mặt băng lãnh.
"Anh...anh nói gì vậy...? "
"Cậu còn giả vờ. Gia Long gọi điện cho tôi nói về cậu....cậu muốn giấu... "
"Em...."

Kỳ Nghiên bước lại nhìn từng mảng xanh tím kia mới giật mình, cắn răng nói
"Bọn họ quá đáng. Xin lỗi, cũng là do tôi... "
"Ah nói gì vậy...chỉ là, chỉ là em không vừa mắt bọn họ.... " "Đừng nói nữa. Sao cậu lại ngu ngốc đến vậy...."
Kỳ Nghiên gằn một tiếng rồi bước ra khỏi phòng
Tử Nghi nghĩ anh giận mình, anh chê mình là đứa yếu đuối, nhu nhược không có bản lĩnh gì cả.....
Tử Nghi buồn rầu ngồi xuống giường tay lại tiếp tục xoa xoa chổ bị đau. "Tìm thấy thuốc rồi. Cậu ngồi yên tôi xoa thuốc cho cậu... "
Tử Nghi ngơ ngác nhìn Kỳ Nghiên bước vào phòng mình tay cầm lọ thuốc màu trắng. Ra là đi tìm thuốc bôi cho cậu.
Tử Nghi bất chợt cảm thấy trái tim mình ấm áp....dù có sóng gió vẫn thấy ấm áp.
"Tôi sẽ nói bọn họ không làm phiền cậu nữa..."
Kỳ Nghiên muốn nói thêm cậu có thể nói ra chuyện mình ở chung với anh để dọa bọn họ nhưng rồi lại thôi.
Không dám chắc nhưng anh tin người này thật thà có bị đánh chết cũng không nói ra chuyện này, không muốn ảnh hưởng anh. Thật ngu ngốc...có người ngu ngốc thế sao.
Khoảnh khắc này Kỳ Nghiên nghĩ rằng Tử Nghi cậu ta có lẽ sau này sẽ trở thành bạn tốt với anh.
***
Đến sáng hôm sau, Kỳ Nghiên khăng khăng không cho Tử Nghi đi làm. Tử Nghi đương nhiên không cãi lại anh được nên đành nghe lời, chỉ là hơi tiếc.
Một ngày vẫn có thể làm biết bao công việc đi.
Cậu muốn để tiền mua một căn nhà ....vì nếu sau này cậu bị đuổi đi, rồi có lúc mỗi người một ngã cậu sẽ phải mua nó rồi sống một mình nơi

đó...
Và hằng ngày nhớ đến anh.
Con người có quyền ngu ngốc...
"Tôi về rồi... "
"Um. "
Tử Nghi đang dọn dẹp ngăn tủ thấy Kỳ Nghiên vui vẻ chào hỏi liền ngẩng đầu mĩm cười.
"Hôm nay anh về sớm " "Ừ. Dạo này ít việc.... "
Kỳ Nghiên cởi bỏ áo khoác vest ,xả vạt áo ra rồi đăt mông lên sofa xem TV.
Hiện tại là buổi trưa ở nhà nghỉ một chút rồi đến hai giờ trở lại côngty. Chuyện này Kỳ Nghiên đương nhiên có thể ở lại côngty luôn nhưng gần đây anh lại thích về nhà. Còn lí do thì....
Tử Nghi lau dọn ngăn tủ rồi bước vào bếp dọn thức ăn. Lúc trước còn e ngại là người lạ nên khi làm việc nhà, Tử Nghi không dám chạm vào đồ đạc lung tung nhưng hiện tại có thể tự do chỉ là không dám bước vào phòng Kỳ Nghiên. Chỉ khi nào cần lấy quần áo giặt cậu mới chạy đi hỏi anh.
Đang chuyển kênh nhàm chán Kỳ Nghiên nghe thấy tiếng chuông chân liền bước đi.
"Cậu tìm ai? "
"Ah. Có phải là nhà...à không là nơi Tử Nghi đang làm việc không? " "Ừ. Cậu tìm Tử Nghi? "
"Đúng"
Kỳ Nghiên nhíu mày nhìn nam nhân phía trước, chiều cao ngang bằng anh đôi vai rộng cơ bắp cũng to hơn anh rất nhiều. Có lẽ do tập gym...

"Hồ Lâm..."
Tử Nghi nghe tiếng chuông nghĩ là bạn Kỳ Nghiên nên nép vào sau tủ lạnh đến khi nhìn ra mới ngạc nhiên bước đến.
"A. Tử Nghi...tôi đến thăm cậu.."
Kỳ Nghiên cũng hiểu ra hai người này là bạn nên đứng tránh về sau nhường chổ cho Tử Nghi bước lên.
"Cứ nghĩ sẽ không gặp lại nữa..."
Tử Nghi lúng túng không biết có nên mời anh ấy vào nhà dù gì đây cũng là nhà Kỳ Nghiên lại còn anh ấy không thích người lạ nên hiện tại đứng tại cửa mà ấp úng.
Như nhìn ra điều cậu nghĩ, Hồ Lâm mĩm cười nói với Tử Nghi
"Tôi đến nhìn cậu một chút ,sẵn tiện cái...áo khoác... "
"Ah. Đúng rồi. Tôi quên mất...chờ một chút.... "
Tử Nghi chạy vội vào trong, Hồ Lâm nhìn nhìn quanh nhà lớn rồi lại nhìn sang Kỳ Nghiên đang vắt chân xem TV. Ra đây là ông chủ của cậu ta đi, Hồ Lâm còn nhớ Tử Nghi nói với anh rằng cậu giúp việc cho nhà này.
"Đây này. Thực xin lỗi đêm đó lại quên mất.. "
"Haha...không phải đâu. Là do.. Ah tìm được rồi...tôi tìm cái này, vì nghĩ bỏ quên trong túi áo khoác nên mới đến đòi lại...nếu không...nếu không cho cậu luôn cái áo khoác này... "
Hồ Lâm vừa nói vừa móc tờ giấy trong túi áo miệng cười mĩm. Tờ giấy này ghi số điện thoại của đối tác mà anh đang cần.
"Vậy...không có gì nữa tôi về đây. Cậu ốm yếu như thế nhớ giữ gìn sức khỏe. Không làm phiền nữa"
Tử Nghi cười cười rồi nhìn Hồ Lâm biến mất. Thật là..người tốt như vậy lại không thể tiếp đãi tốt.
"Người vừa nãy..."

"Ah...là vô tình quen biết thôi"
Nghe tiếng cửa đóng lại Kỳ Nghiên mới ngước lên nhìn Tử Nghi hỏi. Từ đó giờ cứ nghĩ Tử Nghi không hề có bạn.
"Đêm đó cậu mượn áo khoác cậu ta sao? "
"Um. Trời lạnh thấy em như thế Hồ Lâm mới cho em mượn áo... "
"Ừ. Đêm đó ai bảo cậu lang thang bên ngoài làm chi, sáng dậy còn bị bệnh... "
Tử Nghi tay gãi gãi đầu nhớ lại nguyên nhân hôm đó trong lòng không khỏi chua xót.
"Là...tại đêm đó có bạn anh nên...."
Kỳ Nghiên nghe thấy Tử Nghi nói nhỏ xíu, mơ hồ nhớ lại đêm đó anh cùng Ngọc Vy về nhà, vậy ra là Tử Nghi tránh mặt nên ở bên ngoài một đêm.
***
Mỗi lần viết đến cặp Nghiên Nghi là lộn tên xà ngầu, là gọi hồn cặp kia về. Nản...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro