Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tâm trạng dường như bị đả kích rất nhiều, lại....lại bị nhốt trong phòng như thế nên cơ thể suy nhược..."
"Lòng vòng! Được rồi. Ra ngoài đi. "
La Vũ phất tay đuổi người, vị bác sĩ nhanh chân bước ra tựa như được giải thoát.
La Vũ nhìn Trịnh Yên mặt trắng bệch ngón tay gầy gò ốm yếu.
Tự hỏi Trịnh Yên có duyên với giường bệnh thế sao. Cậu ấy phải nhập viện, truyền dịch bao nhiêu lần rồi nhỉ.
Ngón tay lướt ngang cánh môi hồng rồi di chuyển xuống xương đòn. Gương mặt xinh đẹp ,mắt nhắm lại dưới ánh đèn.
Nhớ lại lúc anh vào phòng, vừa mở cửa ra đã thấy Trịnh Yên nằm phía dưới.
Lúc đó cứ nghĩ bản thân đã giết Trịnh Yên.
Mọi chuyện xảy ra cứ lệch đi dự tính của anh.
Anh muốn trừng phạt cậu vì anh yêu cậu...thực sự muốn cậu là của mình.
Người ta có thể độc chiếm, tại sao anh độc chiếm lại chỉ đem đến đau khổ.
Ban đầu cậu mang đả kích đến cho anh. Hiện tại sao lại trở thành cậu bị đả kích.
"Trịnh Yên hai ta phải giằng co bao nhiêu nữa mới chấm dứt, em rốt cuộc xem tôi là gì...em đã từng yêu tôi chưa, dù một chút..."
"Từ bỏ thế lực, vị trí anh đang có...tôi sẽ yêu anh"
La Vũ bất ngờ nghe người kia thỏ thẻ, môi nhấp mở phát ra từ con chữ. Lại là chuyện này...
La Vũ nghiến răng không hiểu sao tức giận. Anh không tức giận vì cậu kêu anh bỏ vị trí đang có, anh tức giận chính câu tôi sẽ yêu anh.
Vậy xem ra em chưa từng yêu tôi..

La Vũ bước đến bên giường, hai tay nắm lại đấm mạnh xuống hai bên đệm ngang tai Trịnh Yên, nện từng đấm xuống khiến mảng nệm dày cũng bị lún xuống rõ sâu miệng gằn lên.
"Em rõ ràng không bao giờ tin tôi"
"Phải. Ngày nào ở cạnh anh ngày đó đều nguy hiểm. Ngày nào còn ở cạnh anh tôi sẽ bỏ trốn... "
La Vũ hầu như bị chọc giận tay nắm chặt, gương mặt cúi xuống kề cận mặt Trịnh Yên mắt trừng cậu. Rất đáng sợ.
Thực sự không hiểu giữa hai người ai phải thỏa mãn ai mới tốt đẹp mà sống chung an bình.
Trịnh Yên không còn như trước nữa, không còn là người dửng dưng mặc La Vũ bài trí.
Hiện tại chẳng khác gì kẻ đang bộc phát bệnh.
Còn La Vũ nghĩ rằng rõ ràng là do Trịnh Yên ép anh, ép anh phải đối xử với cậu như thế.
Kêu anh rời khỏi giang hồ tức là chấp nhận yêu anh .
Không La Vũ anh không chọn một, anh là người thế nào ai nấy đều biết. Không chọn một mà chiếm cả hai.
Thứ La Vũ nghĩ hiện tại chính là không cần rời khỏi giang hồ mà vẫn độc chiếm vẫn khiến Trịnh Yên bên mình.
Vì thế không khí này không bao giờ hết căng thẳng.
"Bỏ trốn. Em dám bỏ trốn sao. Được xem em cả đời có trốn khỏi tôi không?"
La Vũ nói một câu rồi bước ra ngoài mạnh tay đóng sầm cửa lại. Khi La Vũ rời đi Trịnh Yên mới bật ho vài tiếng.
Lúc cậu bị Lim Bân bắt cóc rồi đánh đập đến gần chết khi đó cậu đã sinh ra cảm giác bài trừ sợ hãi khi ở bên La Vũ.
Đến khi lần hai Mặc Uy bị bắt cóc Trịnh Yên mới thực sự lo lắng lúc nào tâm trạng cũng hồi hợp lo cho sự an nguy.

Là do chính anh ta đã tạo ra bức tường ngăn cách với cậu. Đều do anh ta.
Đến trưa La Vũ vào bắt cậu uống thuốc, Trịnh Yên không vùng vẫy cậu chỉ hỏi khi nào mới được gặp Mặc Uy.
Rồi lại mơ màng nghe anh nói.
"Khi em tỉnh dậy liền có thể gặp nó"
Trịnh Yên rốt cuộc mới thả lỏng nhắm mắt, uống xong thuốc cơ thể lại mệt mõi buồn ngủ. Giống như...giống như là thuốc mê. Trịnh Yên chỉ nhắm mắt chứ chưa ngủ đi, cậu vẫn còn tỉnh táo để nghe anh nói chuyện với thuộc hạ.
Mới biết rằng Mặc La Vũ hắn đáng sợ thế nào.
"Cấy định vị vào người em ấy.... "
***
Lương Nhật Nam tăng tốc lao vụt về hướng tây thành phố. Đang kiểm hàng bỗng dưng Hai Nô gọi anh đến địa điểm giao dịch ngay lập tức.
"Đang giao dịch bỗng xe hàng bị chặn lại bởi một đám người, tên cầm đầu nói chỉ cần anh đến bọn họ sẽ không chạm đến số hàng cũng không làm khó gì cả. Anh Nam hiện tại phải thế nào, chiến luôn hay.... "
Lương Nhật Nam vừa nhấn ga vừa nghi hoặc. Chặn xe hàng để gọi anh đến sao. Lần này Lương Nhật Nam đến một mình vì anh biết đối phương là ai. Cũng không phiền đến La Vũ vì anh biết mục đích người đó gọi anh ra là gì.
Cậu ta dùng đến chiêu này để anh ra mặt...đúng là không nên xem thường .
Lương Nhật Nam lái xe đến địa điểm nóng đó thấy phía trước một bên là người của Hai Nô, bên kia là....
Anh không thắng lại mà đâm thẳng về trước đến khi gần đụng tên cầm đầu kia chân mới thắng xe lại đuôi rê một vòng đẹp mắt.
Nhìn bản mặt thản nhiên đó Lương Nhật Nam tức giận đạp mạnh cửa xe bước xuống đứng đối diện người nọ .

"Nhĩ Đoan, cậu rốt cuộc muốn gì. Chặn xe hàng của tôi cậu xem thường Hồng Ngọc lắm phải không.... "
"Là do anh trốn tôi, anh gạt tôi... "
Cuộc đối thoại này Hai Nô không hiểu cho lắm nhưng đến khi nhìn kỹ người cầm đầu phía trước Hai Nô mới thực sự bàng hoàng.
Người kia không phải là kẻ đã bắt cóc Lương Nhật Nam sao?
Bọn họ quen biết?
"Hai Nô bảo đàn em chuyển hàng về kho đi, rồi hẹn đối phương lần khác"
Hai Nô nghe thấy nhận lệnh lập tức.
Không lâu sau xe hàng lớn đã được chạy. Riêng Hai Nô ở lại vì còn có Lương Nhật Nam ở đây, tay cầm súng chuẩn bị.
Dù bọn họ có quen biết nhưng người này lần trước đã bắt cóc Lương Nhật Nam nên rất lợi hại đi. Ai biết được lần này cũng thế. Nếu Lương Nhật Nam mà bị bắt cóc lần nữa chắc chắn ăn ngủ không yên rồi.
"Khi ấy anh nói chỉ cần tôi trở nên mạnh mẽ biết đánh nhau hay dùng súng thì sẽ chấp nhận tôi mà. Hiện tại tôi đã cầm đầu một bang phái anh lại trốn tránh... "
Nhĩ Đoan thấp hơn Lương Nhật Nam mười cm cố ngước lên nhìn anh nói rõ mọi chuyện.
Lương Nhật Nam hiện tại bối rối, không ngờ sẽ có ngày này mắt anh đảo hướng khác .
"Tôi chỉ nói như thế, không ngờ cậu tin thật... "
"Anh"
Nhĩ Đoan tức giận vung nắm đấm liền bị anh chặn lại.
Quá đáng, cậu đã cực khổ như thế, vì anh như thế anh lại nói đấy chỉ là đùa.
"Khốn nạn. Tôi sẽ khiến anh hối hận, anh dám đùa tình cảm của tôi.... ". "Tôi không đùa. Tôi không phải gay"

"Anh im đi. Rõ ràng tối hôm đó anh phản ứng với tôi..."
"Là do cậu bức tôi... "
Nhĩ Đoan tức giận tay đánh về hướng Lương Nhật Nam lần nữa bị anh khóa tay hiện tại thân thể đều bị động bị hai tay Lương Nhật Nam kìm cập.
Thuộc hạ của Nhĩ Đoan cùng Hai Nô nhất thời không hiểu chuyện gì chỉ biết đứng xung quanh không dám can dự.
Ở đây ai cũng biết Lương Nhật Nam và Nhĩ Đoan thân thủ thế nào, đánh võ hay thế nào. Nãy giờ xem bọn họ giằng co thực hiện bao nhiêu chiêu thức đòn đánh mà trố mắt nhìn.
Nhĩ Đoan mặt cúi xuống đất ngậm ngùi nhớ lại quá khứ.
Năm năm trước cậu thích anh, đến khi lấy hết can đảm bày tỏ liền bị từ chối.
Cậu biết mình nhút nhát, yếu ớt hay bị bắt nạt nên cậu mới hâm mộ yêu thích Lương Nhật Nam.
Sau đó cậu liền mỗi ngày theo đuổi bám đuôi Lương Nhật Nam, mỗi lần gặp là mỗi lần tỏ tình.
Ngày cuối đông hôm đó ngay trước nhà anh, lần nữa cậu tỏ tình. Hôm đó Lương Nhật Nam không chịu được liền đứng trước mặt cậu nói.
"Cậu vừa yếu ớt vừa dai dẳng, đến bản thân còn không bảo vệ được. Nên tránh xa tôi ra một chút, ở cạnh tôi rất nguy hiểm.... "
"Nhưng em rất thích anh. Em yêu anh"
"Yêu. Được. Khi nào cậu trở nên mạnh mẽ, tài giỏi biết đánh nhau tôi sẽ chấp nhận từ này..."
Hôm đó Nhĩ Đoan đã vạch ra mục tiêu của mình, cậu cố gắng học võ, rèn luyện thân thể làm mọi cách để năm năm sau có thể đứng trước mặt anh lần nữa....
Mà chính ngày hôm đó Lương Nhật Nam không còn ở đó nữa. Anh gia nhập Hồng Ngọc đi theo La Vũ. Hai người không còn gặp nhau. Anh hầu như đã quên mất người con trai ngày ngày theo đuổi mình.

Nghiến chặt răng Nhĩ Đoan trở người về sau mạnh mẽ thoát khỏi cánh tay to lớn của Lương Nhật Nam.
Thân thể cậu nhanh nhẹn tựa như mèo vậy. Ngày hôm đó bắt cóc Lương Nhật Nam cậu đánh không lại mới dùng kim gây mê anh.
Hiện tại Lương Nhật Nam đã biết rõ mà phòng thủ.
"Lương Nhật Nam anh chết đi... "
Vung mấy quyền ra hai người lại xáp vào đánh nhau, Nhĩ Đoan đánh mạnh lên lồng ngực sau đó xoay người đánh tiếp lại bị Lương Nhật Nam nắm được cổ tay. Nhĩ Đoan lộn người qua từ phía sau muốn tặng một cước vào gáy lại bị anh ta nắm được kéo về phía trước.
Còn muốn phản kháng nhưng nhìn lại khoảng cách gương mặt hai người rất gần cậu đứng im, lúc này cũng chợt khiến cho Lương Nhật Nam ngạc nhiên.
Anh ta từng nói sẽ chấp nhận mình, sẽ yêu mình. Chỉ cần bản thân mạnh mẽ hơn anh sẽ yêu mình. Nhưng anh ta lại.....
Nhĩ Đoan gương mặt trầm tư hiện ra nổi bi thương nhất thời làm Lương Nhật Nam lúng túng. Cậu ta khóc sao.
Còn định buông tay anh bất ngờ trợn mắt nhìn cậu ta tiến lên gương mặt áp môi lên hôn mình.
Cả bọn thuộc hạ xung quanh bị cảnh này làm cho ngây người, có vài tên theo bản năng tư dưng rút súng ra chĩa vào họ
"Hôn..hôn...anh Nam...bị cưỡng hôn.."
Hai Nô lắp bắp nói, tay còn dụi dụi mắt nhìn rõ. Lần đầu tiên trong đời thấy cảnh này.
Lần trước là Thuyên Trần, bây giờ lại Lương Nhật Nam.....cậu chết mất. Thế giới này điên rồi.
Nhĩ Đoan hai tay vòng qua gáy anh môi giao triền day dưa.
Lương Nhật Nam lại cứng ngắt bị hành động này làm cho chết đứng, chỉ biết mắt trợn to đứng đó nhìn cậu ta hôn mình . Lần đầu trong đời anh bị cường hôn.
"Em thắng..."

Nhĩ Đoan buông môi ra, hai tay vẫn vòng sau cổ Lương Nhật Nam hai má ửng hồng nhìn anh nói.
"Em thực sự yêu anh. Bỏ ra năm năm tập luyện cơ khổ chỉ muốn gặp lại anh...em yêu anh Lương Nhật Nam "
Nhĩ Đoan bỏ lại câu này thân thể tự rời đi cùng đàn em biến mất. Chỉ để lại làn khói xe.
Lương Nhật Nam vẫn chôn chân ở đó mắt nhìn cậu ta bước lên xe, mà trước khi lên xe còn nghe thấy cậu ta quay lại nói.
"Em sẽ lại tìm anh"
Mọi việc diễn ra quá nhanh. Lương Nhật Nam thấy bản thân vừa thẹn vừa...
"Anh Nam...anh không sao chứ? "
Hai Nô thấy anh vẫn đứng đó, mắt nhìn một hướng tâm tư như bị ghim một kích, cậu lo lắng bước đến hỏi.
Nhớ lại cảnh vừa rồi, chính cậu còn giật mình bàng hoàng, vậy ra kia là tình nhân của anh Nam đi.
Hai Nô ngây thơ lại liên tưởng mọi thứ. Nếu hai người này mà lăn giường không phải là sẽ thay mấy cái giường luôn sao.
Lương Nhật Nam lúc này mới hồi phục, mắt lay động thốt lên một câu. "Tôi muốn uống rượu.... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro