Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Vũ nhìn Trịnh Yên trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại, nhớ lại đếm đó nhìn cậu chứng kiến Mặc Uy bị tiêm thuốc độc chắc chắn rất đả kích. Khi đó Trịnh Yên thương tâm gào thét cầu xin La Vũ chọn Mặc Uy nhưng cuối cùng tim đau như bị xé rách chứng kiến đứa con mình yêu thương từ từ lịm đi.
La Vũ tự nhận mình ích kĩ. Anh làm việc hay quyết định gì đó luôn nghe theo lí trí. Việc chọn Trịnh Yên cũng thế.
Còn Mặc Uy anh đương nhiên rất thương đứa bé, chỉ có lúc đầu quả thật anh xem nó là công cụ trói buộc Trịnh Yên nhưng về sau anh đã nói rằng, bản thân sẽ dạy Mặc Uy khi lớn trở thành một người tốt, trở thành một người mạnh mẽ để bảo vệ cho ba của nó,bảo vệ cho những người nó thương yêu.
La Vũ tay sờ mái tóc mềm của cậu, mong cậu tỉnh lại. Lần nữa lại khiến Trịnh Yên hận mình.
"Anh Vũ...."
Lương Nhật Nam nhẹ bước vào phòng bệnh gọi La Vũ, sau đó nói vài chuyện.
"Hoàng Thinh dọn dẹp xong rồi. La Đinh thì được chôn cạnh mộ mẹ hắn.."
Dù gì quá khứ cùng thân phận của La Đinh rất đáng thương, xây cho cậu ta ngôi mộ là đã rất nể tình dù gì đó cũng là yêu cầu của Nhĩ Đoan.
La Vũ gật gật sau đó Lương Nhật Nam hít một hơi lại nhỏ nhẹ nói tiếp tin quan trọng.
"Hiện tại, anh phải qua Mỹ ngay lập tức"
Nghe Lương Nhật Nam nói La Vũ ngẩng đầu mày nhíu lại thắc mắc.
"Tình hình còn căng thẳng thế này, vết thương tôi cũng đang lành lại cậu lại bảo tôi qua Mỹ làm gì? "

"Chuyện...chuyện La Đinh trả thù anh rồi cậu ta bị anh giết...bác Thanh biết rồi, vì không về nước được nên bắt buộc anh phải qua đó.... "
"Mẹ...tôi. Bà ấy biết tôi bị thương sao? "
"Vâng. Vì chuyện này liên quan đến gia đình anh nên.... " "Tôi biết rồi...cậu sắp xếp nhanh đi.. "
Trịnh Yên còn chưa tỉnh lại, anh còn có chuyện muốn nói với cậu vậy mà phải sang Mỹ.
Còn chuyện mẹ anh, La Vũ biết tính bà ấy. Lần này anh bị thương, người Hồng Ngọc chết cũng không ít với tính cách bà ta phải gặp La Vũ hỏi rõ quan sát cậu mới yên. Trần Ngọc Thanh...bà ta bề ngoài hiền lành nhưng bên trong rất quyết liệt, dọa người. Bà không quan tâm chồng mình cưới vợ nhỏ nhưng thực chất bản tính tàn nhẫn, ác ma của La Vũ chính là do bà dạy nên. Ngay từ nhỏ bà đã dạy La Vũ bản lĩnh của kẻ đứng đầu. Sau khi chồng chết, con trai mình đã chiếm được thế lực lớn mạnh, Trần Ngọc Thanh ung dung bay sang Mỹ định cư.
Nói bà vô tâm thì chính là vô tâm. Nhưng đến lúc này nghe được chuyện kia liền một mực gọi cho nó.
Trong đêm nay La Vũ đã lên máy bay.
***
Trịnh Yên nằm trên giường bệnh cảm nhận bàn tay mình rất ấm áp mới khẽ mở mắt nhìn liền thấy một hình bóng rất quen thuộc.
"Bác...bác Ngô"
"Trịnh Yên, con tỉnh rồi. May quá...tỉnh rồi...cảm thấy thế nào"
Trịnh Yên mơ màng nhìn bác ấy sau đó đau đầu nhớ lại hồi ức đêm đó. Nước mắt tự dưng lăn xuống gối, Trịnh Yên nức nở nắm tay bác Ngô khóc đến đáng thương.
"Bác...bác Mặc Uy...Mặc Uy nó...con của con...hức...mất rồi, nó bị người ta tiêm thuốc... "

Càng nhớ lại Trịnh Yên càng thấy nhói, lồng ngực nặng nề sắp vỡ ra. Cậu khóc thương tâm gào thét tên Mặc Uy.
"Con..con đừng buồn. Ta chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe tin con ở đây ta liền đến. Trịnh Yên...Trịnh Yên đừng kích động... "
Bác Ngô nhìn cậu thê thảm nước mắt cũng lăn dài cố gắng ôm chặt Trịnh Yên an ủi.
Nhìn cậu như thế chắc chắn rất đả kích, rất đau lòng đi.
Trịnh Yên xót xa tay đè chặt ngực trái lại, nơi này đau như bị xé làm hai. Mặc Uy đáng thương như thế, thật đáng thương.
Cậu hận xã hội đen, cậu hận thế giới ngầm. Vì mâu thuẫn của bọn họ mà cả cuộc đời cậu phải trốn tránh, hiện tại Mặc Uy chỉ là đứa bé vô tội cũng bị liên lụy. Nó đáng lẽ phải có một tương lai tốt đẹp như mọi người.
"Mặc Uy...hức...ba xin lỗi. Đáng lẽ chúng ta không nên nhận nuôi con. Hức...Mặc Uy.... "
Khoảnh khắc người đó chầm chậm tiêm thứ chất lỏng vào người Mặc Uy, Trịnh Yên bị dày vò chỉ mong người đó là mình.
Cậu thê thảm cầu xin La Vũ nhưng hắn ta vì cái tình yêu ích kĩ này mà đến đứa bé cũng bỏ mặc. Hắn quả thực rất độc ác, rất tàn nhẫn.
Khi bác Ngô ra về Trịnh Yên ngồi cạnh cửa sổ mắt đỏ hoe nhìn bên ngoài. Cây cối xanh tươi có cả tiếng chim hót vui vẻ nhưng sao trong lòng chỉ là nổi u ám tịch mịch.
Nhớ lại nụ cười của Mặc Uy, tiếng gọi ba đáng yêu....phải rồi, nó vừa mới biết đi....hiện tại không thấy nữa...không cảm nhận nữa.
Đau. Đau như dí lửa nóng vào ruột gan...
Tại sao người độc ác máu lạnh như La Vũ vẫn còn sống.
Tại sao người vô dụng như cậu vẫn còn sống...
Nhưng...nhưng đứa nhỏ đáng yêu còn chưa được cảm nhận thế giới xung quanh lại phải...
Nụ hoa vừa hé cánh đã bị bão lốc thổi bay mất.

Trịnh Yên khóc rồi lại cười. Nụ cười quỷ dị không nhìn rõ tâm tư bị chấn thương đến cỡ nào. Cái cậu thấy được chính là ngọn nến hy vọng nhỏ nhoi ấm áp của cậu...bị La Vũ thổi tắt.
Anh ta hẳn đang rất vui vì đã diệt được mối đe dọa cuối cùng.
Đúng. Rất vui nhỉ.
Trịnh Yên ôm gối vùi mặt xuống sợ hãi. Cậu sợ, cậu rất sợ tiếng súng, tiếng dao găm, tiếng la hét còn sợ cả tiếng khóc của đứa bé bị tắt lẹm đi. Rất sợ.
Trịnh Yên hiện tại như kẻ điên, tay nắm chặt tóc khóe mắt đỏ hoe mặc sức mà tuôn lệ.
Mặc Uy chết đi. Sau đó nhận nuôi một đứa khác sau đó lại xảy ra chuyện đẫm máu sau đó đứa bé ấy lại chết. Rồi sau đó.....
"Áh..... "
Trịnh Yên hét lên, cảm nhận nổi đau cùng sự sợ hãi dâng cao, dâng lên đến đỉnh đầu.
Quá đủ rồi.
Tôi đã nói gì? Tôi đã bảo sống với anh ta chỉ có nguy hiểm chỉ có e dè canh chừng sợ hãi cả đời. Tôi đã bảo anh ta từ bỏ vị trí ngồi trên ngai vàng tay gác đầu lâu để yên yên bình bình sống vui vẻ với tôi và Mặc Uy. Nhưng thế nào...anh ta chính là chọn cả hai.
Rồi sau đó thì sao, anh ta chọn tôi bỏ mặc Mặc Uy bị kẻ thù giết chết.
Trịnh Yên tay nắm chặt vạt áo, bấu chặt đến nổi ngón tay trắng bệch đau đớn.
Cậu điên cuồng gào thét đến nổi y tá xông vào giữ lại tiêm thuốc an thần mới bình tĩnh lại.
Vì chuyện mâu thuẫn chém giết với La Đinh nên hiện tại Hồng Ngọc ai nấy đều bận bận bịu bịu. Vừa dọn xác anh em vừa phải tập trung củng cố lại cộng thêm chuyện La Vũ phải sang Mỹ gắp nên Lương Nhật Nam bận tối mặt mà bất chợt quên đi chuyện của Trịnh Yên.
La Vũ lại không biết rằng Trịnh Yên bị đả kích mãnh liệt thế nào.

Buổi tối Trịnh Yên không còn khóc nữa, mắt cũng sưng đỏ đáng thương. Cậu ôm gối nằm ngồi bên cửa sổ mắt nhìn lên bầu trời, nhìn qua khung cảnh này đáng thương đến rơi lệ.
"Đung đưa, đung đưa theo nhịp sóng biển.
Lấp lánh, lấp lánh tỏa sáng một màu
Giọng nói của họ dần trôi vào dĩ vãng
Con sứa trong giấc mộng của tôi, khẽ cất tiếng hát Chúng ngủ trong sự êm đềm ven bờ... "
Mặc Uy...ngủ ngon.
Bàn tay áp lên cửa kính, muốn nhìn ra xa bầu trời...nhưng giọt nước mắt lại rơi xuống.
Giọt thứ mấy rồi?
Buổi chiều cậu điên cuồng hỏi y tá con cậu đâu. Xác đứa nhỏ đâu, nhưng chỉ nhận lại ánh mắt thương hại cùng cái lắc đầu.
La Vũ đâu? Người của hắn đâu...cậu muốn nhìn Mặc Uy.
Trịnh Yên móng tay bấu vào lòng bàn tay, mơ hồ không cảm nhận được gì.
Phải đau thương bao nhiêu lần mới đủ. Tâm tư cô độc rướm máu bao lần mới đủ.
Khổ ải này chẳng khác gì địa ngục trần gian... Ước rằng có ai đó kéo mình ra khỏi cơn bĩ cực.
La Vũ, tôi đã từng mở lòng rồi đấy chứ nhưng chính anh lại khiến nó tàn héo. Không cử động nổi...
Thật xin lỗi, tôi nhận không nổi tình cảm của anh....
Hình như cái chết của Mặc Uy không làm anh ta tổn thương không thể làm trái tim ác quỷ đó lay động.
Vậy cái chết của ai mới khiến anh ta đau lòng chứ.

Trịnh Yên tự hỏi câu này rồi tay ôm gối khựng lại. Nếu cậu chết....
Anh ta đã từng nói rất yêu cậu.
Anh ta đã từng nói không thể làm mất cậu.
Anh ta đã từng dùng mọi thủ đoạn bức cậu bên mình. Anh ta nói sẽ rất đau khổ nếu cậu rời xa anh ấy.
Trịnh Yên nhìn lên bầu trời sau đó môi cong nhẹ. Ánh mắt không thể nhìn ra tâm tư nữa. Không thể nhìn ra nữa.
Bước thẳng ra phòng bệnh chân cứ hướng về trước mà đi. Đi về trước chính là đi ngang cơn bĩ cực. Tìm sự an nhàn cho bản thân.
La Vũ, tôi và anh chỉ là nước với dầu...không bao giờ hòa làm một được. Không bao giờ.
Mặc Uy....đứa con ngoan............ *****
La Vũ định sang đấy nói rõ mọi chuyện còn định giao lại sổ sách cho bà giữ.
Anh muốn từ bỏ....
Muốn quay trở về với Trịnh Yên còn có cả Mặc Uy nữa....
Đứng ở sân bây năm phút nữa là cất cánh, định lấy ra điện thoại thì thấy Lương Nhật Nam gọi đến.
Âm thanh gấp gáp vừa dồn dập vừa đau thương...
"Anh Vũ...Trịnh...Trịnh Yên...cậu ấy. Cậu ấy....chết rồi... "
Điện thoại rớt xuống nền gạch, bàn tay vẫn còn run rẩy.
Lương Nhật Nam chưa bao giờ nói đùa anh như thế...hiện tại La Vũ ước rằng Lương Nhật Nam không phải là người nghiêm túc để những lời kia chỉ là nói đùa, chỉ là đùa giỡn...
La Vũ tâm tư hỗn loạn, vừa đáp máy bay liền chạy ngay đến địa điểm Lương Nhật Nam nói.
Nghĩa trang...
"Các người đứng đây làm gì? "

La Vũ hốt hoảng hét lên bọn đàn em phía trước tản ra để ánh mắt La Vũ một đường nhìn thẳng vào ngôi mộ mới xây. Trên đó còn có bức ảnh của Trịnh Yên.
"Cái gì đây? Ai làm chuyện này. Như vậy là sao, Trịnh Yên đâu? "
La Vũ nắm cổ áo Lương Nhật Nam hỏi rõ, anh biết mọi người đang đùa nhưng chuyện này quá đáng rồi đấy.
Lương Nhật Nam nét mặt sụp xuống tang thương không dám nhìn thẳng La Vũ chậm rãi nói.
"Tôi...tôi vừa định đến bệnh viện thăm cậu ta nhưng...không thấy. Đi tìm khắp nơi cũng thế, sau đó đến nhà bác Ngô...ông ta...ông ta giận dữ bảo chúng tôi hại Trịnh Yên, nói anh bức cậu ấy đến tự tử....tôi không tin sau đó ông ta dẫn tôi đến đây... "
"Cậu tin à?. Còn không mau đi tìm Trịnh Yên. Ông ta gạt cậu đấy...mau đi tìm Trịnh Yên ngay... "
La Vũ xô Lương Nhật Nam ra, nhìn ngôi mộ mà trán nổi gân xanh tức giận.
Hiện tại rất sợ, rất hoảng sợ. Anh cảm giác Trịnh Yên đã biến mất. Thoáng chốc biến mất.
"Cậu lên trời mà tìm nó."
Bác Ngô tay chống gậy gỗ nện xuống đất mặt mày thống khổ hét lớn.
"Tất cả là do các người hại nó tự tử. Trịnh Yên thật đáng thương, cậu biết nó nói gì không...nó nói nó hận cậu, nó hận tất cả người trong giang hồ, nó nói chỉ cần nhìn thấy cậu tâm tư liền sợ hãi, trong lòng gào thét như kẻ điên.
Nó nói thà nó chết chứ không ở cạnh bên một người như cậu....thật đáng thương...."
"Lão già ông đừng đùa nữa....Trịnh Yên em ấy.... "
"Đùa. Cậu nghĩ lúc này tôi còn tâm trạng để đùa sao...tôi khuyên can biết bao nhiêu nó vẫn tìm đường chết, nó còn nhờ tôi chôn cất nó tại đây...để

nó ra đi bình an. Rồi thế nào đàn em cậu lại còn đến làm phiền, Trịnh Yên nó chết rồi các người còn làm phiền. Số nó thật khổ đi... "
Bác Ngô vừa nói, mắt đỏ hoe tuôn lệ, tay run rẩy bỏ gậy xuống đến cạnh ngôi mộ tay vươn lên chạm vào khung ảnh Trịnh Yên. Nét mặt rất bi thương.
La Vũ nghe lời kia thật không hiểu ông ta nói gì anh nhìn qua Lương Nhật Nam lại nghe anh ta nói.
"Tôi đã đến bệnh viện hỏi. Họ bảo mấy ngày qua Trịnh Yên...cậu ta vừa đau khổ vừa dằn vặt bi thương biểu hiện như kẻ tâm thần, còn...còn tìm cách tự tử. Sau đó sáng hôm sau thì không thấy cậu ấy, chúng tôi đi tìm thì.... "
Lương Nhật Nam nói đến đây mắt nhìn ngôi mộ mới tinh, mi mắt cụp xuống tiếc thương.
La Vũ như bị một nhát đâm vào tim, tay chân run rẩy. Mắt len lén nhìn qua bức ảnh kia tâm trạng tựa như rơi vào vực thẳm.
"Các người nói dối. Các người nói dối. Em ấy sao có thể chết được...tôi đã nói khi tôi còn sống thì em ấy không được chết mà....tại sao? "
La Vũ chân bước đến trước ngôi mộ, hiện tại tâm tư không điều chỉnh được bình tĩnh, lời nói nấc lên rồi nghẹn xuống.
"Tôi nhất định phải điều tra cho kỹ. Tôi không tin.... "
La Vũ hai tay nắm chặt lại, ánh mắt đã chuyển sang bi thương.
"Đào mộ lên...đào mộ lên"
Tất cả mọi người lẫn bác Ngô ngạc nhiên nhìn La Vũ không tin được.
"Anh Vũ...anh nói gì? "
"Tôi bảo các cậu đào mộ lên, tôi phải chứng kiến thấy em ấy....tôi phải kiểm tra....."
"Chát"

Mọi người kể cả Lương Nhật Nam trố mắt nhìn cái tát của bác Ngô tặng cho La Vũ không nặng nhưng đủ để không khí nơi này trùng xuống đáng sợ.
"Cậu hóa điên rồi phải không. Mộ này chính tay tôi xây cho Trịnh Yên tôi không cho phép. La Vũ cậu không phải người....đến cả người đã chết cậu cũng không buông tha. Nếu muốn giằng co thì tự đi tìm cái chết sau đó gặp Trịnh Yên mà giằng co.....Đồ bất lương, bỉ ổi"
Bác Ngô trừng mắt liếc La Vũ sau đó nén đau thương tay chống gậy rời đi.
"Anh Vũ...đừng quá kích động... "
Lương Nhật Nam nói câu này rồi bảo đàn em rời đi để anh ấy yên tỉnh. Cậu không ngờ sẽ có ngày La Vũ phải nhận đả kích lớn thế này.
Khoảnh khắc thấy ngôi mộ này Lương Nhật Nam biết thế giới sắp tới sẽ đau thương tối tăm cỡ nào, chính là không tưởng tượng nổi La Vũ sẽ phản ứng thế nào.
"Tôi không tin. Tôi không tin ông trời đối xử với tôi như vậy...."
La Vũ ngồi trước ngôi mộ mắt nhìn thẳng bức ảnh khắc trên đó.
Trịnh Yên gương mặt hiền lành, nụ cười nhẹ nhàng nhưng sao bi thương như thế, sao xót xa như thế.
"Trịnh Yên...sao em lại cười. Sao lại nhờ bác Ngô xây mộ chứ. Trịnh Yên em ở đâu...Trịnh Yên.... "
La Vũ tay vuốt ve bức ảnh, tự khi nào mà khóe mắt đã cay nồng trong gió.
Tâm tư như bị đổ băng lạnh vào.
Tim rất đau.
Có phải tất cả chỉ là đùa, có phải chỉ là đùa.
Nghĩa trang rộng lớn, gió chiều thổi vào lạnh lẽo duy chỉ có thân ảnh bi thương quỳ trước ngôi mộ mới xây.
Nhìn qua rất cô tịch, rất đau lòng.

La Vũ việc làm sau đó chính là từ từ chấp nhận cái chết của Trịnh Yên, chấp nhận sự thật này.
Anh đã điều tra, tìm cậu khắp nơi...nhưng vẫn không thu thập được gì. Còn đến nhà bác Ngô hỏi rõ mọi chuyện lại bị bác ấy mắng, trên bàn còn đặt di ảnh đen của Trịnh Yên.
Cả thế giới như sụp đổ.
La Vũ khoảng thời gian đó tang thương tức giận lật đổ mọi thứ, thống khổ như bị hành hình. Lương Nhật Nam cùng Hoàng Thinh khuyên can thế nào cũng không được chỉ biết căm lặng giúp anh ấy làm việc chỉ huy Hồng Ngọc.
Trịnh Yên chết chính là một đả kích rất lớn đối với La Vũ. Lần đầu có thể thấy ông trùm Mặc La Vũ bi thương, thống khổ, dằn vặt như vậy. Tựa như có hàng ngàn mũi dao đâm vào tim.
Thường ngày chính là bộ dáng thẩn thờ, dửng dưng với mọi thứ tựa như Trịnh Yên ngày trước....
Anh khao khát được nghe giọng hát, tiếng cười của Trịnh Yên. Khao khát đến điên.
La Vũ trải qua đau khổ dằn vặt đến mức phải dùng thuốc an thần ổn định lại tâm trạng.
Tìm kiếm vẫn chính là tìm kiếm, chỉ cần một hy vọng nhỏ anh sẽ bám víu vào nó, để bản thân được an ủi và tin rằng Trịnh Yên vẫn....còn sống...
Chỉ có như thế La Vũ mới giữ cho mình bình tĩnh mà sống tiếp.
"Trịnh Yên....tôi muốn tạo cho em bất ngờ, tôi muốn nói rằng Mặc Uy vẫn còn sống. Kim tiêm thuốc độc đó đã được đổi thành thuốc mê....tôi chờ em tỉnh lại sẽ cùng em và Mặc Uy sống hạnh phúc, nhưng....nhưng sao em nhẫn tâm bỏ tôi chứ. Em đã hứa không rời tôi nữa mà...Trịnh Yên em về đi..... "
Đúng vậy. Còn muốn tạo bất ngờ cho Trịnh Yên....muốn bảo rằng Mặc Uy vẫn còn sống, muốn bảo rằng cả ba người chúng ta sẽ có cuộc sống an toàn hạnh phúc nhưng.....quá trễ rồi. Không ngờ sự việc này lại đổi sang hướng khác tăm tối như vậy....
La Vũ nước mắt từng giọt rơi xuống trước mộ Trịnh Yên, buổi chiều nào anh cũng đến, anh cũng đến thăm Trịnh Yên.
Chỉ là trong lòng không chấp nhận nổi việc khủng khiếp này.

"Trịnh Yên trở lại đi. Em nói gì tôi sẽ nghe. Bảo tôi bỏ tất cả cũng được, bảo tôi bỏ Hồng Ngọc cũng được chỉ cần em trở về.... "
Đáp lại lời cầu xin kia chỉ là tiếng gió, tiếng gió lạnh lùng đến tàn nhẫn. Chưa bao giờ La Vũ cầu xin thê thảm đến như thế.
Chưa bao giờ.
Có những việc thực sự quá muộn để cầu xin...
Đáp lại nước mắt của La Vũ chính là nụ cười nhẹ nhàng của Trịnh Yên. Đối mặt với anh chỉ còn là bức di ảnh lạnh lẽo trên bia mộ.
Gió có thể lau khô nước mắt mặn đắng kia nhưng không bao giờ làm dịu lại sự đau thương trong trái tim.
Có lẽ cách mà anh dùng để bảo vệ tình yêu lại chính là con dao hai lưỡi, cuối cùng cướp đi người quý giá nhất, người anh yêu thương nhất.
Nói anh quả báo thì chính là quả báo.
Ngày ngày dằn vặt sống trong sự nhớ nhung, tha thiết mãnh liệt. Có lẽ anh đang bị ông trời trừng phạt.
Trừng phạt không phải nổi đau thể xác mà chính là từng giờ từng phút nhớ đến Trịnh Yên chính là hàng ngàn mũi dao khẽ cứa vào trái tim. Rất đau...
Càng đau hơn bị súng bắn dao găm.
Trịnh Yên.... Trịnh Yên....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro