Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngủ lại khách sạn một đêm, sáng sớm La Vũ đã lái xe chở Mặc Uy về nhà.
Dù gì vẫn còn có công việc.
Lại thêm mấy tiếng ngồi xe, vừa bước vào nhà La Vũ đã lên giường nằm đến cả Mặc Uy cũng thế.
Mặc Uy gác đầu trên cánh tay rắn chắc kia xoay đầu nhỏ sang La Vũ.
"Cha...chiều nay ta lại đến thăm mộ ba. Hôm qua chúng ta đã không đến... "
"Được rồi. Nghỉ ngơi đi, chiều nay chúng ta lại đến... "
Mặc Uy không hiểu sao rất muốn nhìn nụ cười kia trên mộ. Cùng với nụ cười hôm qua....
Không nghĩ nữa vùi mặt xuống cánh tay của La Vũ mệt mõi nhắm mắt. Lại mơ thấy khúc hát kia...
La Vũ ngủ đến trưa thì tỉnh lại, nhìn Mặc Uy vẫn còn ngủ say anh kéo chăn lên chỉnh lại nhiệt độ trong phòng sau đó rời giường thay quần áo đi kiểm tra sổ sách của các nhà hàng trong thành phố.
Vẫn theo thói quen cũ, làm việc xong lại ghé quán cà phê nọ thưởng thức âm nhạc, chỉ là...không có ai hát hí kịch cả. Rất ít ai ở đây hát được cả giọng nam lẫn nữ.
Mỗi lần bước vào quán là mỗi lần xôn xao.
Khúc nhạc nơi đây bao giờ cũng hợp tình cảnh cả. Nghe thấy mà tim xót xa.
La Vũ về nhà bước vào bếp đã thấy Mặc Uy ngồi tại bàn ăn chờ anh. "Cha...mau lại ăn cơm... Trễ rồi"
"Được rồi. Con đã tắm chưa đấy"
"Mặc Uy tắm rồi..."

Bàn ăn có hai người. Trong căn biệt thự nhỏ trừ người làm ra cũng chỉ có hai người....
Ăn xong La Vũ chở Mặc Uy đến khu nghĩa trang một đường thẳng bước đến ngôi mộ kia.
Hôm nay đặc biệt mang theo một đóa cúc trắng.
Theo thói quen bàn tay lướt ngang gương mặt mang nụ cười ngây thơ như bông hoa cúc trắng tuy chỉ mang lại xúc cảm lành lạnh.
Đặt bó cúc trắng tinh khôi xuống La Vũ cố nở nụ cười. Đối diện nơi này anh không bao giờ cười nổi chỉ có thể gắng gượng cong môi.
"Trịnh Yên anh lại mang Mặc Uy đến thăm em đây. Hôm qua không đến được là do đến Cấm Sơn chơi đấy..."
La Vũ đặt tấm ảnh bọc khung nhựa dẻo mỏng cạnh bó hoa nhìn vào mắt Trịnh Yên, lại nói.
"Ba năm rồi không được nghe tiếng hát của em....bài hát con sứa ấy... "
Không ổn rồi, tại sao lại xót đến vậy. Lồng ngực rất nặng miệng cũng không thể nói được. Tựa như nói ra cầm lòng không được lại rơi nước mắt...
Đối mặt với nụ cười kia anh không muốn khóc. Chút mạnh mẽ kiên trì của ba năm qua không muốn vì chút xúc động nhỏ mà vỡ mất.
Mặc Uy đứng sau La Vũ hôm nay nhìn rất lâu, nhìn rất lâu gương mặt của Trịnh Yên tựa như muốn in sâu nó vào lòng khảm vào trí nhớ vậy. Đến khi màu trời phương tây đã ngả vàng, cơn gió nghĩa trang thổi mạnh hơn. La Vũ mới nắm tay dẫn Mặc Uy về xe.
Có những thói quen mà mỗi khi thực hiện nó cũng chính là nhìn lại sai lầm của bản thân.
Nơi này...đặt tay lên ngực trái cảm nhận nhịp đập kia.
Anh không bao giờ nghĩ rằng nó đã yên lặng trở lại, nó đã hồi phục.
Vết sẹo quá lớn, lớn đến nổi nhìn vào không khéo lại cảm nhận nổi đau trở lại.
Yêu người sâu đậm biết bao, yêu đến phát dại rồi cuối cùng đánh mất người.
Lúc trước phô trương cách yêu em. Hiện tại lại che giấu nổi nhớ sâu trong lòng. Không muốn ai biết.

Cứ để bản thân nhận trừng phạt đi. Đêm đến nổi xót xa dằn vặt vùng lên như đấu tranh.
Giọng hát của người ngọt ngào trìu mến biết bao.
Ánh mắt xanh của người kiên nghị mạnh mẽ biết bao.
Nụ cười ngây thơ như một thiên sứ.
Những thứ này chính anh phát hiện ra, chính anh giữ lấy rồi chính anh phá nát nó.
Sau đó....ánh mắt cuối cùng của người chính là thù hận chính là chán ghét.
Đúng, sau bao nhiêu chuyện tất cả vẫn là thù hận vẫn là chán ghét.
Không được khóc!
La Vũ bề ngoài vẫn điềm đạm lạnh lùng nhưng ánh mắt chính là băng lãnh chứa một nổi chua xót rất lớn, đáng thương hơn chính là đã khóc trong lòng. Bên trong cố tạo cho mình một bức tường mạnh mẽ.
Trịnh Yên biến mất chính là một điều rất khủng khiếp. Thay đổi cả một con người...
Anh tàn nhẫn, anh vô lương tâm, anh cố chấp....anh sai.
Muốn nhận lòng bao dung của người kia cũng không còn cơ hội nữa.
"Cha...sao vậy..."
"Àh. Cha để quên chìa khóa xe rồi. Mặc Uy chờ cha... "
Nam nhân mang giày nâu dẫm trên lá khô bước lặng đến trước ngôi mộ. Tay cầm bó hoa trắng lên, gió thổi hơi mạnh làm cho vài cánh hoa mỏng bay lướt theo gió, bay đi mất.
Nhìn khuôn mặt kia, nam nhân môi mím lại trong lòng dâng lên nổi xót xa.
Bản thân quá yếu lòng, quá nhu nhược.
Hiện tại đối mặt ngôi mộ của chính mình....rất muốn khóc. Ba năm, ba năm tự khóc, tự lau nước mắt.
Cảm giác hiện tại rất khác. Không biết nên vui hay phải vỡ òa. Ngày nào cũng đến đây sao.

Tại sao? Tại sao phải tự mình dằn vặt đến thế.
Vậy ra mọi thứ không phải như thế. Ông trời không quá tuyệt tình.
Ba năm trước chọn cách rời đi, chọn cách tự xây cho mình ngôi mộ, chọn cách biến mất....chính là để buông bỏ mọi thứ, buông bỏ tất cả. Nhưng rốt cuộc không thể nhẹ nhàng được...không bao giờ thanh thản được.
Cơn gió vẫn dai dẳng như thế...
Thổi cho cánh hoa kia lả lướt thổi cho mái tóc phấp phơi.
"Đung đưa, đung đưa theo nhịp sóng biển.
Lấp lánh, lấp lánh tỏa sáng một màu
Giọng nói của họ dần trôi vào dĩ vãng
Con sứa trong giấc mộng của tôi, khẽ cất tiếng hát Chúng ngủ trong sự êm đềm ven bờ... "
Vẫn còn nhớ, thật tốt quá, vẫn còn nhớ rõ...
Tự ru cho mình một bài hát. Không khác gì nói rằng "Trịnh Yên, ngủ ngon.."
Hiện tại có thể an lòng rồi, có thể thanh thản rồi. Trịnh Yên của ba năm trước.
Âm thanh du dương như sóng biển, gió có thổi thế nào vẫn không bao giờ lấn áp được giai điệu kia cả.
Thanh âm trong vắt, xao động...
Ca từ, giai điệu có thể ru ngủ có thể làm dịu lại bao xúc cảm dù nó có mãnh liệt thế nào...
Có chết cũng không quên. La Vũ có chết cũng không quên giọng hát này, khúc ca này.
Lần đầu gặp người, người đang hí một khúc ca.
Sau khi giam giữ người,người vẫn hằng ngày ngồi bên cửa sổ ngân lên khúc ca khác.

Hôm nay lại không dám tin tai được nghe lại khúc ca đó.
Mà chính khúc ca này đã làm nên sự trói buộc, khiến ai kia luân hãm...
Thân ảnh nhỏ gầy vạt áo phấp phơi trước gió. Tựa như có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào...
Tựa như những cánh hoa cúc bay trong gió lúc nào cũng có thể mang người kia đi mất.
"Trịnh Yên.... "
Một giọt mặn đắng....rơi
Khúc hát chỉ có mình người hát được. Hai giọt mặn đắng rơi...
Khoảnh khắc nam nhân kì lạ kia xoay người lại. La Vũ nhìn vào ánh mắt xanh.
Nhìn đôi môi.
Nhìn bàn tay gầy.
Không gian ngưng đọng...
Khóc. Anh đã khóc. Bao nhiêu giọt thi nhau rơi xuống, gò má lúc nào đã ướt đẫm. Hiện tại bức tường mỏng manh trong lòng ba năm gầy dựng đã sụp đổ. Sụp đổ hoàn toàn.
Chết lặng...
La Vũ đứng đó cách một khoảng cách. Mắt đỏ hoe nức nở khóc, vỡ òa khóc.
Nhìn anh khóc rất xót xa, rất đáng thương. Khóc tựa như bản thân vừa được sống lại. Khóc tựa như đứa trẻ...
Không nói một lời từ khi khúc hát kia ngân lên đến khi nhìn thấy gương mặt người chỉ biết khóc, chỉ đứng đó dâng trào cảm xúc mà khóc.
Nhìn anh vẫn cao lớn vẫn uy nghi như ngày đó. Mái tóc không còn màu bạch kim nữa nó đã nhuộm thành màu đen. Nhìn anh rất hiền từ...
Đặc biệt lần đầu thấy anh vỡ òa xúc động như thế. Lần đầu thấy......
Dùng mu bàn tay cứng cỏi quệt ngang khóe mắt. Sợ mọi thứ chỉ là mơ, chỉ là giấc mơ. Sợ một lần nữa mất người...

La Vũ chạy đến, hai chân dẫm nát lá khô chạy đến mở rộng hai tay ôm chặt người, ôm thật chặt....
Trịnh Yên lúc này cảm thấy thật ấm áp, ấm áp do anh ôm hay do nước mắt đã rơi cũng không biết.
Hơi ấm của người. Là thật.
"Trịnh Yên...Trịnh Yên "
Gọi hai từ này nước mắt càng tuôn xuống như mưa.
"Em về rồi. Em về rồi....là thật phải không?"
Gió lại thổi mạnh hơn, bó hoa trắng vì bàn tay run rẩy giữ không chặt mà rơi xuống chân.
"Trịnh Yên....em còn sống. Em vẫn còn sống....tôi đã không tự lừa bản thân..."
"La....La Vũ "
Trịnh Yên mở giọng nói, âm thanh nhẹ nhàng này La Vũ biết không phải là ảo giác. Thanh âm này đã ba năm khao khát được nghe thấy...
Trịnh Yên nhích người ra dùng cổ tay áo lau ngang nước mắt của La Vũ, nhìn anh...
Nhìn rất lâu, cậu sợ bản thân sẽ không đứng vững nổi mất. Muốn nói.
"La Vũ....Mặc Uy vẫn còn sống sao? "
"Vẫn còn. Vẫn còn...đó là điều anh ước rằng mình có thể nói cho em nghe. Anh đã nói câu này trước mộ em hàng trăm hàng ngàn lần rồi...."
Mảng áo trên vai ướt mất rồi. Nước mắt không một giây nào mà dừng rơi cả.
"Đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, cũng chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó. Tôi mơ thấy chúng ta nhận con nuôi vừa bế đứa bé bỗng có người đằng sau bắn chết đứa nhỏ. Sau đó chúng ta nhận một đứa khác sau đó....nó cứ lặp đi lặp lại. Cuối cùng người chết cuối cùng là tôi....tôi rất sợ. Bên anh tôi rất sợ, chỉ cần nghĩ về anh tôi liền cảm thấy xung quanh mình có bao nhiêu kẻ thù đang rình mò chực chờ bắt tôi.

Tôi rất sợ....nên chỉ còn cách rời xa anh, lập cho mình ngôi mộ. Để thấy bản thân an toàn hơn.... "
Trịnh Yên vừa nói, mắt đỏ hoe khẩn trương nhìn La Vũ, cuống cuồng nói cuống cuồng sợ... Hiện tại vẫn còn sợ.
La Vũ càng nghe tim càng thắt lại, càng hận bản thân. Cậu biết nổi sợ đó chính là thứ ngăn cách hai người, nổi sợ đó chính là nguyên nhân khiến Trịnh Yên rời đi.
Vì thế La Vũ sợ cậu lại chạy mất, sợ cậu lại bỏ chạy liền khẩn trương ôm lấy cậu.
"Đừng sợ, cầu em đừng sợ. Cũng đừng bỏ đi nữa. Hiện tại không còn kẻ thù nữa...anh đã từ bỏ Hồng Ngọc, rời khỏi xã hội đen, cái gì...chuyện gì liên quan đến giang hồ đến chém giết anh đều không làm đến nữa. Không liên quan nữa....nên Trịnh Yên...xin em, xin em đừng bỏ đi, đừng rời xa anh nữa... "
Gấp gáp nói ra tất cả cho Trịnh Yên nghe muốn cho cậu biết hiện tại không cần bận tâm nữa, không cần nữa.
Trịnh Yên nghe lời kia, cảm xúc cứ thế dâng trào. Nhẹ rồi. Qua rồi. Lặng rồi.
La Vũ cúi đầu đem môi hôn cậu, thèm khát tư vị này đến điên, mong muốn xúc cảm của người này đến loạn rồi.
Trịnh Yên đón nhận nụ hôn kia.....
"Cha...."
Mặc Uy đứng đằng xa nhìn cha mình ôm hôn một nam nhân cậu cất tiếng gọi.
La Vũ cùng Trịnh Yên bất ngờ nhìn lại.
"Mặc Uy...."
"Chú đó.... "
Mặc Uy nhìn Trịnh Yên sau đó nhíu mày nói với cha mình.

"Chú đó con đã gặp ở khu ẩm thực, chú ấy có nụ cười rất giống ba Yên...chú ấy... "
"Là ba Yên của con đấy"
La Vũ nhìn Mặc Uy nói. Còn bồi thêm một câu.
"Ba Yên đi du lịch về rồi. Ba Yên của chúng ta về rồi... "
Trịnh Yên bên cạnh nước mắt đã khô đến khi nhìn gương mặt nghi hoặc của Mặc Uy một lần nữa lại xúc động cúi xuống ôm cậu bé.
"Mặc Uy...Mặc Uy của ba"
Thì ra không phải giống mà chú ấy chính là ba. Dù gì Mặc Uy cũng chỉ mới bốn tuổi, nó không thắc mắc ngôi mộ kia, nó không thắc mắc tại sao ba Yên ở Cấm Sơn, nó không thắc mắc tại sao cả cha và ba nó đều xúc động nước mắt dâng trào, hiện tại nó chỉ đón nhận cái ôm kia. Trong lòng rất vui vì cuối cùng đã được gặp ba Yên gương mặt khắc trên bia mộ đã được gặp ngoài đời, còn được ôm lấy.
Vì sau này sẽ lại có người hát ru cho Mặc Uy ngủ. Và La Vũ có thể thản nhiên nói rằng.
"Trịnh Yên anh muốn nghe tiếng hát của em..... "
-LuuDun ************************************
Hoàn rồi....truyện hoàn bản thân lại thấy buồn buồn.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi Luân Hãm Một Khúc Ca. Cảm ơn!
Tớ viết bộ này trong hai hay ba tuần nghỉ hè cộng thêm mỗi ngày đăng hai chap nên hiện tại vừa kết thúc là ngay thời gian vào học luôn.
...
Nhớ để lại nhận xét nha!
😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro