Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không nghiêm trọng, chỉ là do cơ thể yếu ớt nên ngất xỉu...truyền dịch thêm một chút, nếu muốn có thể xuất viện..."
Bác sĩ cầm giấy xét nghiệm, đo lại huyết áp cho Tử Nghi hướng Kỳ Nghiên nói.
"Cảm ơn bác sĩ"
Kỳ Nghiên gật gật đến bên giường nhìn cậu. Tử Nghi thấy anh lần đầu nhìn mình thế này, cư nhiên trong tình trạng này lại có chút vui sướng.
"Kỳ Nghiên có trúng anh không...?"
"Cậu lo cho bệnh tình của mình đi, tôi không sao...dù gì cũng cảm ơn"
Tử Nghi mĩm cười nhớ lại lúc đó cũng may mình nhanh nhẹn chạy lại kịp thời nếu không người bị thương là Kỳ Nghiên rồi.
Tử Nghi ngu ngốc nghĩ thầm.
Nhưng cho dù Kỳ Nghiên có là người bị tấm bảng hiệu rơi trúng với sức khỏe của anh cũng không đến nổi ngất xỉu vào viện như cậu. Tử Nghi yếu ớt vì phải lao động làm việc cực khổ mà còn phải tiết kiệm không dám ăn nhiều nên cơ thể theo năm tháng mà gầy yếu, cộng thêm việc bị cận mà nhắc đến chuyện này Tử Nghi mới sực nhớ ra.
"Kính. Kính cận của em đâu...?"
"Kính cậu bị vỡ rồi. Yên tâm tôi sẽ mua lại cho cậu cái mới....còn tiền thuốc tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm... "
"Không, không cần đâu...lúc đó em thực sự lo lắng cho anh mới cứu anh...em ổn mà.. "
"Xá. Anh với chả em. Giả vờ lương thiện. Bị cái đó rơi trúng đâu đến nổi như cậu. Rõ ràng cậu muốn lợi dụng việc này để khám bệnh khỏi tốn tiền phải không? "
"Ngọc Vy em nói gì vậy. Ai lại lấy tính mạng mình ra đùa. Cậu ta đã yếu ớt lại còn nhận cho anh tai nạn này, nếu không phải may mắn thì càng

nguy hiểm rồi..."
Ngọc Vy bên cạnh chu mỏ dỗi, ném cho Tử Nghi một cái liếc xéo. Tử Nghi chỉ biết cúi mặt xuống. Dù là gì vẫn luôn cúi mặt xuống...
"Anh không sao là tốt rồi...em sẽ xuất viện ngay.. "
"Sao phải vội, cậu yếu ớt như vậy ở lâu thêm một chút đi.. "
"Em thực sự không sao mà.. ".
Thấy hai người giằng co, Ngọc Vy mới bước lên mở miệng
"Này anh, dù gì chúng ta cũng đã trả tiền thuốc cho cậu ta, cứ mặc kệ đi, không phải anh bận chuyện sao..."
"Cô ấy nói đúng, Kỳ Nghiên nếu bận anh về đi.... "
Nói thế nào đi nữa, tiền bạc Kỳ Nghiên cũng đã xử lí còn tốt bụng mua kính khác cho cậu...đến khi thấy Kỳ Nghiên khuất bóng Tử Nghi mới ngồi dậy ra viện.
Cậu còn phải đi làm đúng giờ.
Hôm qua vừa xin được việc tay chân ở côngty nhỏ trong thành phố hôm nay phải đến để làm việc.
Vừa xuất viện lại phải khuân vác nặng nề Tử Nghi biết không nên nhưng vì đồng tiền cậu phải chăm chỉ kiếm.
Nhìn lại đồng hồ mới thấy vẫn còn sớm Tử Nghi bèn vào khu chợ nhỏ mua ít thức ăn bồi bổ.
Mà thức ăn bồi bổ của cậu chính là vài gam cá cơm thừa nhỏ cùng ít rau xanh, riêng đối với rau cậu mua nhiều một chút.
Từ lúc dọn khỏi nhà dì, Tử Nghi ăn uống như thế, không mì gói thì là vài con cá nhỏ rẻ tiền.
Cầm túi thức ăn vô cùng đơn giản kia Tử Nghi chào bà chủ nhà trọ một tiếng rồi bước vào phòng.
Bà chủ nhìn cậu khinh thường ngoảnh mặt đi. Định là muốn đòi hai tháng tiền nhà nhưng nhìn lại bộ dạng cơ cực cùng túi cá ít ỏi bà chủ nhếch môi đỏ thở dài. Bà ta lo lắng cậu nghèo như thế không biết khi nào mới trả tiền trọ cho xong, nếu thực sự còn dây dưa có lẽ phải đuổi thẳng cậu ra.

Tử Nghi biết bà chủ khinh miệt cậu, nhưng cậu vẫn cố gắng không quan tâm giống như đã quen thuộc với ánh mắt người khác nhìn cậu như thế. Đúng vậy! Đã quá quen thuộc rồi.
Bản thân túng thiếu đến cả phòng trọ cũng chẳng đẹp mấy.
Cái khóa hơi xiu nhưng quan tâm làm gì, bên trong ngoài cậu ra cũng chẳng còn gì đáng giá.
Cởi bỏ áo khoác cũ ra, Tử Nghi bắt đầu chế biến món cá. Nhìn sang nồi cơm nhỏ, thật may vẫn còn một ít.
Tay thuần thục làm sạch cá và rau, bắt bếp sơ chế. Ngày mai có lẽ phải mua thêm gia vị, thêm cả mì gói nữa...
Tử Nghi nấu ăn rất giỏi, tuy chưa ăn hay làm qua món đắc tiền nhưng đối với những món ăn bình dân cậu làm rất ngon. Có lẽ đã quen tay, rãi gia vị một lần mùi hương liền vừa miệng.
Dọn ra một bát cơm. Tiếc là hôm nay cơm ít nếu không cậu đã bày ra ba chén lẩm nhẩm gọi cả cha và mẹ về đây.
Nhắc đến hai người quả thực rất nhớ. Nếu họ còn sống dù có vất vả thế nào cũng không để cậu chịu khổ thế này đâu. Tử Nghi ăn đũa cơm mà nước mắt mặn đắng rơi xuống.
Phải nói rất kiên trì cậu mới khó khăn sống tiếp. Cha mẹ cậu nói cậu nhất định sẽ tìm được hạnh phúc thật sự..cho nên cậu tin tưởng họ nói đúng, cậu phải kiên cường bền trí.
Bỗng dưng nhớ đến anh ấy.
Hiện tại cậu túng thiếu, nước mắt chan cơm thì Kỳ Nghiên anh sang trọng dùng bữa tại nhà hàng.
Cậu mơ tưởng về anh rất nhiều, giá như có thể chạm vào gương mặt điển trai đó, hoặc đơn thuần ngày ngày được ngắm anh cũng tốt rồi. Cậu chỉ mơ ước như thế.
Nhưng thâm tâm rỉ máu đau đớn nhìn lại thực tại.
Tử Nghi cậu chỉ là một tên đồng tính không xinh đẹp lại còn nghèo khó. Đến một người bình thường cũng chẳng thèm nhìn thì Kỳ Nghiên thiếu gia như anh ấy sao để mắt đến.
Một giọt lại một giọt rơi xuống. Không nuốt trôi nhưng vì sức khỏe cậu gắng ăn hết không sót lại một hạt.

Tương lai dù thế nào thì Kỳ Nghiên chính là mối tình đầu đơn phương cũng chính là mối tình sâu đậm cậu trân quý nhất.
Anh không màng đến cậu cũng chẳng sao. Chỉ để mình cậu trầm mê anh là được rồi.
Giá anh ấy biết được, có một kẻ ngốc rất yêu anh thì thật tốt! ***
Thân ảnh ôm gối trốn vào một góc phòng nhỏ mặt vùi sâu sợ hãi, tựa hồ muốn trốn tránh cả thế giới.
Định ngồi rụp xuống nhưng lại đụng đến vết thương Trịnh Yên nhăn mày tay xoa xoa nơi bụng. Vén áo lên là từng mảng xanh tím của vết bằm.
Nhớ lại đêm hôm đó hắn ra tay thực bạo lực. Quả thực cậu làm anh ta rất giận, hoặc có lẽ anh ta muốn trả thù hay chăng.
Có thế nào thì hiện tại bị nhốt ở đây rất đáng thương...
Trịnh Yên ngước đầu nhìn ra ngoài cửa sổ khóa chặt, môi mím chặt bi ai. Lúc trước hắn hứng thú với cậu cưỡng bức cậu, giờ thì sao thân phận bại lộ có phải tương lai sẽ càng thêm đen tối không.
Nghĩ đến lại càng chán ghét, Trịnh Yên một tay vươn lên vuốt ve má trái một khắc nào đó dùng lực véo chặt lại như trút giận mà không cam tâm.
La Vũ đứng bên ngoài nhìn vào thấy Trịnh Yên ngồi đó trút giận lên trên mặt anh mới nhúc nhích di chuyển bước lên.
Cái chuyện kia mơ hồ liền một phát tiêu tan.
Trước khi biết cậu là con của Trịnh Hưng anh nghĩ muốn đùa một chút, thật ác độc nếu tiếp tục như vậy.
Nhưng từ khi thân phận bại lộ anh mới thực sự không còn vướng mắc hay nói nực cười chính là không cần ray rứt.
Hiện tại bắt cậu ta ở đây để anh phát tiết hoặc đơn giản nghe cậu ta hát cho đỡ buồn chán.
Bên ngoài oanh oanh liệt liệt chém giết, mùi thuốc súng vương vãi hay mài dao đến áp lực nhưng về nhà lại có người để trêu thì thật thú vị đi. Mà người để trêu này tuyệt không biểu hiện khiến anh buồn chán, tuy hung hăng to gan mắng anh nhưng đôi mắt kia tuyệt kiên cường tựa như bất khuất, điều này anh rất tận hưởng.

Lại nói lần đầu gặp Trịnh Yên, tâm tình khi đó La Vũ đã lay động rồi. "Hận họ Trịnh lắm sao? "
Vung một câu, La Vũ đứng hiên ngang tay đút túi quần anh tuấn châm biếm.
Trịnh Yên không trả lời, cũng không tiếp tục giằng xéo da mặt nữa buông tay chuyển xuống xoa bụng.
Nhíu mày nhìn má trái người nọ đỏ ửng đến chổ kia cũng đỏ theo La Vũ vươn tay chạm vào lại bị Trịnh Yên nghiêng mặt né tránh.
Không sao, anh không chấp nhất!
Nhưng nhìn đến tay nọ xoa xoa chổ bụng La Vũ mới ngồi xuống từ ngăn tủ lấy ra lọ thuốc nhỏ.
"Vẫn chưa dùng thuốc?. Mau, lên giường nằm...tôi giúp cậu... "
Nói một hồi Trịnh Yên vẫn cắn môi không di chuyển, La Vũ nhíu mày chờ đợi.
"Tôi bảo lên giường nằm. Nghe không rõ sao? "
Vẫn im lặng Trịnh Yên góc mặt không chuyển hướng. La Vũ nhìn cậu không thèm đếm xỉa đến, mặt từ từ đen lại. Anh chính là người không có tính nhẫn nại, lại gặp người cứng đầu anh càng như bị thách thức.
Nhìn khuôn mặt uất ức đó tựa như gọi mời người khác khi dễ, thấy cậu vẫn trơ ra La Vũ ném lọ thuốc lên giường, một tay nắm chặt cánh tay Trịnh Yên lên. Nháy mắt cả cơ thể bị La Vũ khí lực hiếp người kéo lên, Trịnh Yên hoảng sợ chán ghét la lên
"Anh buông tôi ra. Không cần. Anh thả tôi là được.. "
La Vũ siết chặt cổ tay Trịnh Yên đau nhói, biết không nói được cậu nhón lên cắn mạnh vào bàn tay La Vũ liền bị anh xô mạnh lên trên giường.
"Cậu là chó à? Tôi có lòng tốt muốn xoa thuốc cho cậu, cậu lại cắn tôi.. " "Còn không phải do anh sao? Tôi ghét anh.. "
"Tốt"

La Vũ gật gật châm biếm, đáy mắt đã tiêu biến hết phần ôn hòa lúc nãy. Thoáng chốc đã di chuyển trên người Trịnh Yên đè cậu lại. Trịnh Yên liền bị giam giữ dưới thân anh, trốn cũng không có đường.
"Nhìn lại bộ dạng của cậu, chính là khiêu khích tôi. Càng nhìn càng muốn hành hạ.... "
"Biến thái! "
La Vũ đối với hai từ biến thái không quá ngạc nhiên, ngạc nhiên là với hai từ đó mà có một người mắng anh tận mấy lần.
Trịnh Yên biết không chống cự lại nên im lặng nghiêng mặt né tránh cộng thêm biểu cảm chán ghét.
Có lẽ đã hiểu ra được nếu càng phản kháng anh ta càng bạo.
Bỗng dưng người phía dưới hết cựa quậy làm ra vẻ mặt cam chịu cố tình trưng ra mình là người bị bắt nạt La Vũ nhếch môi đem bàn tay to lớn bóp lấy cằm Trịnh Yên.
Ở đâu cổ khí lực áp trên mặt nổi đau nhói truyền tới Trịnh Yên nhăn mày nhưng vẫn không nhúc nhích.
"Nhìn tôi! "
Buông ra câu lệnh, La Vũ tay siết cằm Trịnh Yên ngày càng chặt.
Anh không thích vẻ mặt này, nó chống lại anh cứ như biểu thị anh là kẻ bức hiếp nhưng thua cuộc.
Trịnh Yên đau đớn cảm giác cái cằm như rời ra nhưng vẫn mím môi. Bàn tay bóp chặt lại đem hai má trắng Trịnh Yên dồn vào nhau khuôn mặt đỏ lên đáng yêu nhưng biểu hiện cực kì thống khổ.
"Đây là chống đối tôi. Được, tôi xem cứng đầu tới đâu? "
Lực đạo lại mạnh hơn một phần, Trịnh Yên nghĩ cằm sẽ gãy nhanh chóng nhưng cậu không muốn khuất phục người đàn ông này. Cậu không muốn.
Gương mặt đỏ rang, mặt vặn vẹo, La Vũ có chút tức giận vẫn duy trì lực tay nhưng không tăng lên đến lúc sau vẫn thấy Trịnh Yên nghiêng mặt không nhúc nhích môi mím chặt cam chịu, hai tay siết chặt ga giường muốn tăng lực đạo lần nữa nhưng nhìn lên thấy khóe mắt người nọ đỏ ửng cơ hồ sắp chảy xuống dòng nước mắt tay liêng buông xuống.

Trịnh Yên thấy cổ khí kia biến mất, cằm vẫn đau nhưng đỡ hơn tay vươn lên xoa xoa.
Rõ ràng không nhìn ra ai là người thắng, ai là kẻ thua.
"Cậu cứng đầu như thế vì cái gì. Không phải nghe lời tôi sẽ tốt hơn sao? "
Trịnh Yên tay xoa xoa không trả lời, mắt nhìn hướng cửa sổ. La Vũ nhíu mày nhớ gì đó liền nhìn đồng hồ hiệu trên tay xem giờ.
"Xoa thuốc vào. Tối nay tôi vào mà lọ thuốc vẫn y nguyên thì đừng trách tôi dùng bạo lực.. "
Anh có khi nào không dùng bạo lực đâu?
La Vũ trừng mắt một cái lấy điện thoại ra nói gì đó rồi dửng dưng bước ra ngoài.
Trịnh Yên thực không muốn nhìn đến nhưng đối mặt với ác ma cậu phải mạnh mẽ, kiên cường mắt nhìn lọ thuốc cuối cùng chạm đến xoa vết thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro