Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Hạo tứ chi mở rộng nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm đèn treo cao cấp trên trần nhà, nghĩ đến đèn tường nhỏ u ám trong phòng Kỳ Tử Gia kia, cùng khuôn mặt xinh đẹp đổ mồ hôi chống đẩy trên người cậu...

Đột nhiên cảm thấy bụng dưới nóng lên, huyết mạch sôi sục, liền xoay người ôm lấy chăn kẹp giữa hai chân cọ xát, lại nhớ rõ rệt xúc cảm chân dài nhỏ của Kỳ Tử Gia từ phía sau do thám...

"A a a a... Sắp điên rồi!"

Lâm Hạo nhảy khỏi giường, mở tủ lạnh mạnh mẽ uống sữa lạnh như băng, cuối cùng diệt được chút nóng.

Cậu rời khỏi Kỳ gia đã sắp hai tháng rồi, giữa hai người được một lần điện thoại. Cậu nhìn thì thoải mái, kỳ thật kim đồng hồ mỗi một giây với cậu mà nói đều là dày vò. Mỗi ngày ôm di động, ấn phím đến sờn cả sơn, cách mỗi giờ lại gọi điện cho mình, kiểm tra xem đường truyện có thông hay không, cứ chờ điện thoại giải thích của Kỳ Tử Gia.

Nói vậy Kỳ Tử Gia cũng là như thế đi... Cậu hiểu, cậu hiểu!

Mỗi ngày dài cổ chờ, vểnh tai chú ý gió thổi cỏ lay bên người, quả nhiên Kỳ Tử Gia vẫn không chịu nổi tịch mịch đã đến tìm cậu. Kỳ thật anh vừa xuất hiện ở trường học Lâm Hạo đã phát hiện rồi, thấy bộ dáng mờ mịt chạy loạn xung quanh, đáng yêu giống như một chú cừu nhỏ, vì thế cố ý hét to thu hút sự chú ý của anh, lại khoe khoang kỹ thuật chơi bóng.

Thế nhưng không nghĩ tới anh lại có thể vì mình cùng đồng đội ôm nhau mà ghen... Loại tâm tình không vui khi người trong lòng mình thân cận cùng người khác này, cậu toàn bộ đều hiểu rõ!

"Xem ra, em nhớ anh bao nhiêu, anh cũng nhớ em bấy nhiêu!"

Lâm Hạo thở dài một tiếng, xác thực cảm thấy lâu như vậy không gặp mặt xem như trừng phạt, đối với Kỳ Tử Gia thật sự rất "tàn khốc", vì thế quyết định dùng tình yêu vĩ đại đến bao dung Kỳ Tử Gia, "hoa tâm", vì thông cảm tâm tình tưởng niệm của Kỳ Tử Gia, thậm chí đợi không được đến hôm sau, liền xách lên hành lý đã đóng gói xong từ lâu, lén lút chuồn khỏi cửa.

Nửa đêm nửa hôm phụ cận không có taxi, Lâm Hạo liền tràn đầy sức sống một đường chạy xuống núi. Đây là con đường tình yêu đi tìm nơi nương tựa, vì thế đặc biệt dài cũng đặc biệt vui, cậu thậm chí còn nhẹ giọng ngâm nga, vừa đi vừa nhảy, tâm tình vui sướng như cô bé quàng khăn đỏ, hiển nhiên cũng dẫn tới mấy con sói.

Ở nơi vắng lặng nhất chân núi bị mấy người đàn ông chặn lại, bọn họ không nói hai lời liền động thủ, Lâm Hạo sửng sốt nửa giây, lập tức vứt hành lý, nhảy lên vung tay đá chân.

Tốt xấu gì cậu cũng từng luyện quyền anh taekwondo judo thêm vật lộn, xem cậu là quả hồng nhuyễn muốn cướp là sai lầm lớn rồi.

Cơm tối ăn ngon, khí lực Lâm Hạo cũng đủ, đánh đến hổ gầm gió nổi, một cước liền đạp một tên nằm bò, lại một phát tóm bả vai quăng ngã một tên.

Vỗ vỗ tay đang muốn nói vài lời đại hiệp, phía sau có người đột nhiên ghìm cổ cậu, rồi sau đó cẳng chân đau nhức, có người đâm một đao trên bắp chân cậu.

Chống đỡ không được ngã xuống, vài người lao lên, giữa lúc giãy giụa một mảnh khăn che trên mặt cậu, trước mắt nhất thời tối sầm, cái gì cũng không biết.

...

4 giờ hơn sáng Kỳ Tử Gia mới đi vào giấc ngủ, sáng sớm đã bị chuông điện thoại đánh thức.

Thanh âm Lâm Thừa Hiến hoàn toàn bất đồng với trầm ổn trước kia, mang theo lo âu cùng bất an, mở miệng: "Lâm Hạo mất tích rồi, ở chân núi thấy hành lý nó, còn có dấu vết đánh nhau... cùng máu."

Kỳ Tử Gia cảm thấy tay mềm nhũn, di động cũng cầm không nổi nữa.

"Sao lại thế?"

"Thủ hạ của cậu đến tìm nó, tiểu tử này nửa đêm trốn đi."

"Là Thẩm gia làm?"

"Tôi không tin bọn họ thực sự có lá gan này!"

"Có lẽ, tôi đã đánh giá thấp Thẩm lão nhị..." Lắc lắc đầu, Kỳ Tử Gia cố gắng khiến mình tỉnh táo lại: "Đối với chuyện biến thành con rối của Thẩm lão tam này, hắn không phải nhận mệnh mà là giả ngu, thậm chí vẫn vạch kế hoạch làm sao ứng đối, vì thế... Lâm Hạo nếu có bất trắc, như vậy Lâm gia, Kỳ gia cùng Thẩm gia nhất định như nước với lửa, hắn an bài đường lui muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi."

"Kỳ Tử Gia, những thứ cậu phân tích, tôi đương nhiên đã nghĩ đến!" Thanh âm Lâm Thừa Hiến lạnh đến có thể khiến không khí đóng băng: "Thế nhưng cho dù là âm mưu, nếu em trai tôi có gì bất trắc -- tôi sẽ nghiền cậu thành tro!"

Cúp điện thoại, trong nháy mắt, đại não Kỳ Tử Gia một mảnh trống rỗng, rồi sau đó, cả người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, dạ dày co thắt, cảm giác buồn nôn khiến anh vọt vào toilet, áp trên bệ rửa tay nôn ra rất nhiều dịch dạ dày cùng ly sữa trước khi ngủ chưa kịp tiêu hóa kia.

Mở vòi nước rửa mặt, cảm giác lạnh như băng giống như trở lại cái đêm ấy... Cái đêm tìm không thấy Ân Gia, cuối cùng thấy thi thể tái nhợt phù thũng của anh ấy ở bến tàu.

Chân đứng không nổi, thân thể khụy xuống thật mạnh, trán đập vào vách phòng tắm, trong nháy mắt mơ hồ, nhưng rất nhanh liền thanh tỉnh.

Lâm Hạo không phải Ân Gia, anh cũng không phải đứa nhỏ hoảng hốt lo sợ ba năm trước, không có năng lực gì bảo vệ người thân mình, trơ mắt nhìn xe cảnh sát đưa Ân Gia đã mất độ ấm rời đi, chỉ có thể trốn đến bệnh viện khóc!

Đi đến tình cảnh hôm nay, anh đã vứt bỏ niềm tin ban đầu tranh đoạt thứ anh khinh thường nhất, không phải vì có được năng lực bảo vệ người quan trọng của mình? Cho nên, anh tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ!

Kỳ Tử Gia lập tức hành động, điều động toàn bộ nhân mã Kỳ gia, tiến hành tìm kiếm. Lâm gia không báo cảnh sát, thế nhưng anh rể của Lâm Hạo đã xuất động lực lượng cảnh sát. Nhưng bôn ba cả ngày, mặc kệ là Lâm gia hay là Kỳ gia cũng chưa nghe ngóng được tăm tích của Thẩm lão nhị, tin tức của Lâm Hạo cũng không có một chút.

"Em biết rõ Thẩm gia sẽ đối phó đại tẩu, em biết rõ anh ấy dễ kích động, em biết rõ anh ấy nhớ đại ca nhớ đến không chịu nổi -- em hẳn phải theo anh ấy!" Quý Tiểu Vũ tự biết gây họa, ảo não không thôi, tự tát mình một cái thật mạnh.

Kỳ Tử Gia ngồi ở đối diện, day mi tâm, cảm giác vô lực lại một lần nữa xâm nhập. Anh căm ghét bản thân như vậy, anh căm ghét yếu đuối, thế nhưng kiên cường của anh kém hơn nhiều so với người ngoài tưởng.

Thời điểm đêm đến nhận được điện thoại của Thẩm tam, anh ta đầu tiên là giải thích, rồi sau đó tỏ vẻ mình hoàn toàn không biết gì cả, rất kinh ngạc, cũng phái người đi tìm, còn nói vạch rõ ranh giới với Thẩm lão nhị.

A Hằng trầm tư mở miệng: "Thẩm lão nhị nếu thật cùng đường bí lối, có thể có mấy người Thẩm gia đi theo hắn ta? Hắn ta tại sao có thể giấu hành tung kín như vậy?"

Nghe vậy, Kỳ Tử Gia trong lòng khẽ động, lập tức chạy tới nhà cũ Thẩm gia.

Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất... Đại trạch Thẩm gia sau khi bị thiêu, phần lớn người chuyển đến nhà mới, lưu lại một phần người hầu, lại mời thợ tu sửa toàn bộ. Dường như là người đến người đi, thế nhưng sau khi đêm xuống cũng là nơi tuyệt đối tĩnh lặng, người bang phái nào cũng sẽ không đến nơi này điều tra.

Nhà cũ dưới bóng đêm quả nhiên rất tĩnh lặng, Kỳ Tử Gia dẫn Quý Tiểu Vũ cùng A Hằng trèo tường vào. Thẩm gia nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, hơn nữa tu sửa, phòng thợ từng gian nối từng gian.

A Hằng tới gần, hạ giọng nói: "Chúng ta không biết tình huống bên trong, cứ chờ hừng đông, cho các huynh đệ trà trộn vào trong đội ngũ thợ thăm dò."

Kỳ Tử Gia lắc đầu: "Tôi không chờ được..."

Anh không thể đợi đến hừng đông, ban đêm thế này, kim đồng hồ mỗi lần đi một bước, tựa như dao đâm trên người anh, đau như đâm vào tim vào xương. Mà ban đêm thế này, đối với Lâm Hạo mà nói càng tàn nhẫn hơn!

Quý Tiểu Vũ mang theo tâm lý có tội, cũng rất là vội vàng, chủ động vọt tới phía trước nhất dò đường. Ba người nhìn vào từ cửa sổ từng gian lại từng gian phòng gỗ đi ngang qua, lẻn vào, tìm kiếm tất cả dấu vết để lại.

Rốt cục, ở trong một kho hàng nhỏ, thấy mấy người đàn ông không giống thợ đang chơi bài, thì thầm cái gì hộ chiếu giả. Hai người liếc nhau, A Hằng dẫn đầu lẻn vào từ bên cửa sổ, một khuỷu tay đánh ngất một người đàn ông, đồng thời đè ép một tên khác. Mấy tên còn lại muốn lên, Kỳ Tử Gia cùng Quý Tiểu Vũ mỗi người chế trụ một tên.

Đang muốn nói chuyện, Kỳ Tử Gia đột nhiên cảm giác sau lưng có người tới gần, hô lớn một tiếng cẩn thận, một cước đạp lên bệ cửa sổ tung người vung ra một kích, đồng thời xoay người rút súng – Người đàn ông đối diện họng súng chính là Thẩm nhị cầm gậy bóng chày.

Hoàn toàn bất đồng với bộ dáng ăn hại say khướt bình thường, lúc này trong mắt Thẩm nhị lóe tia gian trá cùng ngoan độc, nhếch mép nở nụ cười: "Thật là thân thể tốt... Thế nhưng, mày không cần mạng anh em mày sao?"

Ánh mắt Kỳ Tử Gia đảo quanh, Quý Tiểu Vũ cùng A Hằng đều bị người chĩa sũng vào đầu, ngắm cự ly rất gần, không hề có đường né tránh. Thậm chí anh cũng bị hai khẩu súng chĩa vào chỗ hiểm -- Kỳ Tử Gia ngược lại có năm phần nắm chắc có thể nổ súng xử lý Thẩm nhị trước, hơn nữa còn giữ được mạng chạy đi.

Nhưng nếu như vậy, không chỉ không hề giúp đỡ việc tìm kiếm Lâm Hạo, còn chẳng khác nào tặng không mạng Quý Tiểu Vũ cùng A Hằng cho người ta.

Kỳ Tử Gia xoay người buông súng, đá đến dưới chân Thẩm nhị.

Thẩm nhị gõ gậy bóng chày trong lòng bàn tay, đột nhiên vung ra. Kỳ Tử Gia sớm có chuẩn bị, nghiêng người né tránh, bàn gỗ bị đánh gãy, một mảnh gỗ vụn bay lên.

Thẩm nhị vẫn cười âm hiểm như cũ, dùng ánh mắt, "bịch bịch" hai tiếng, Quý Tiểu Vũ cùng A Hằng quỳ rạp xuống đất. A Hằng chống gối đứng lên, Quý Tiểu Vũ chậm hơn, nhưng cũng đứng lên, thế nhưng phát thứ hai đánh mạnh vào chân bọn họ, hai người kêu lên một tiếng đau đớn, đồng thời ngã xuống đất.

"Mày tránh đi... Mày tránh một lần, tao liền đánh hai đứa nó một lần, dù sao mày là đại ca mà!" Thẩm nhị lạnh lùng trào phúng, đến gần từng bước, lắc lắc cánh tay, một gậy dùng toàn lực lại vung về phía thân thể anh.

Kỳ Tử Gia không né không tránh, một gậy đập vào tay trái anh, lực đánh khiến anh lui về phía sau từng bước, một tay chống bàn, miễn cưỡng giữ thăng bằng. Cả cánh tay đau nóng rát, không còn khí lực, như bị phế bỏ.

Nhìn sắc mặt anh tái nhợt mồ hôi lạnh ứa ra, Thẩm nhị đạt được thỏa mãn cực đại, cười nói: "Tao nghĩ sẽ có người tới đây cứu người, nhưng không nghĩ tới lại là mày -- Sợ bị Lâm gia truy cứu hay là thật sự đau lòng tiểu tử kia?"

Kỳ Tử Gia cắn môi dưới, hỏi lại: "Tao biết là mày bắt cậu ấy đi... Tao nghĩ mày sẽ ở sau lưng âm thầm chỉ huy, không nghĩ tới mày lại ra mặt... Là định liệu trước hay là cùng đường bí lối?"

Sắc mặt Thẩm nhị trở nên xanh mét, lại vung một gậy, lần này Kỳ Tử Gia không chịu đựng nữa, mà là một tay bắt lấy. Tuy rằng bị đánh rách lòng bàn tay, nhưng vẫn lộ ra nụ cười châm biếm: "Thế nào? Bị tao nói trúng rồi? Tuy khơi mào thành công mâu thuẫn ba nhà, nhưng mày cũng không có bản lĩnh thừa nhận kết quả ấy!"

Thẩm nhị kích động, rút gậy bóng chày về, móc súng ra, nhanh chóng tiến lên đặt ở thái dương Kỳ Tử Gia, quát: "Mày còn dám mỉa mai tao?! Mạng mày hiện tại cũng nằm trong tay tao!"

Kỳ Tử Gia vẫn một bộ bình tĩnh: "Ha ha... Mày cho là giết tao, hừng đông mày có thể chạy thoát?"

Thẩm nhị căm giận dùng súng đập vào trán Kỳ Tử Gia, máu tươi nháy mắt chảy ra, nhiễm đỏ nửa khuôn mặt.

Mùi máu tươi khiến Thẩm nhị rất hưng phấn, tức giận tiêu tan chút.

Đích xác, lấy thế lực của Lâm gia, chắc hẳn sớm đã phong tỏa sân bay rồi, cho dù bắt Lâm Hạo liều mạng, cũng căn bản không nắm chắc thành công. Cho nên thông đạo buôn lậu của Kỳ gia, là hy vọng cuối cùng của hắn ta.

Kỳ Tử Gia dùng bàn tay lau máu chảy xuống mắt, phun một hơi: "Mày hẳn nên nghe thử đề nghị của tao, tao có thể đưa mày ra nước ngoài, cũng có thể cho mày một khoản tiền, thậm chí có thể hỗ trợ mày cướp lấy vị trí đương gia Thẩm gia!"

"Tao không làm con rối của lão tam, lại phải làm của mày?"

"Mày làm con rối của Thẩm tam, sau khi chuyện thành hắn ta nhất định giết mày, tao sẽ không, tao cần một người Thẩm gia làm người phát ngôn của tao."

Thẩm nhị nở nụ cười... Hắn ta đương nhiên sẽ không tin kế hoãn binh của Kỳ Tử Gia. Hắn ta dẫn Lâm Hạo ra đây chờ anh sắp xếp sang Mỹ? Chỉ sợ là xuống địa ngục đi!

"Được, tao tin mày!" Thẩm nhị lui về phía sau từng bước, chỉ chỉ dao găm trên bàn: "Lấy tư cách bắt cóc tống tiền, dựa theo quy củ, hẳn là cắt lấy tai hoặc là ngón tay làm bằng chứng... Thế nhưng tao không muốn hoàn toàn đắc tội Lâm gia, nhưng lại không muốn trái với luật lệ, cho nên... Kỳ tiên sinh, mày liền chịu việc này thay Lâm Hạo đi!"

Hận ý của Thẩm nhị với Kỳ Tử Gia rất sâu, nhục nhã lúc trước khiến hắn ta mất mặt trong giới, nếu hôm nay rốt cuộc chạy không khỏi cái chết, cũng không thể để Kỳ Tử Gia sống dễ chịu!

Kỳ Tử Gia một tay cầm dao găm, xoay xoay.

Thấy anh do dự, Thẩm nhị lấy điện thoại di động ra, bấm số, dùng âm lượng tất cả mọi người nghe được hạ mệnh lệnh: "Lấy ngón tay của tiểu tử Lâm Hạo kia --"

"Tao thay cậu ấy!" Kỳ Tử Gia hét lớn một tiếng, năm ngón tay trái mở ra đặt trên mặt bàn, mũi dao đặt giữa ngón áp út cùng ngón út, đè về phía ngón út.

"Đại ca đừng -- A --" Quý Tiểu Vũ mới lên tiếng ngăn cản, đã bị một gậy đánh ngã xuống đất.

Thẩm nhị chuyên chú nhìn ngón út thon dài trắng nõn kia bị đè chảy ra vệt máu, lập tức sẽ bị đứt, khóe miệng không nhịn được nhếch lên -- Đột nhiên dao nhỏ với đầu ngón tay Kỳ Tử Gia hóa thành ánh trắng bay về phía hắn ta, căn bản không kịp phản ứng gì, mắt đau dữ dội, mất đi năng lực chống cự, ngã trên mặt đất.

Nháy mắt Kỳ Tử Gia ném dao găm đã lấy súng lục trong tay áo ra, tại thời điểm tất cả mọi người thất thần nhìn chằm chằm tay anh, liên tục bắn hay súng xử lý tất cả đám gần mình.

A Hằng cũng nhanh chóng phản ứng, bắt lấy cánh tay tên cầm gậy bóng chày phía sau kéo về phía tên ngắm bắn, để hắn thay mình chặn một súng, lưu thời gian cho Kỳ Tử Gia giải quyết tên dùng súng, Quý Tiểu Vũ hơi chậm chút, nhưng nằm trên mặt đất tựa hồ khiến người khác không để mắt đến, cậu trước lăn thân, lấy súng bắn gục tên ngắm A Hằng.

Thế cục nghịch chuyển.

Kỳ Tử Gia giơ súng, đi đến trước mặt Thẩm nhị, một cước giấm lên tay đang có ý định tìm súng của hắn ta, dùng lực, thanh âm xương cốt gãy truyền đến.

Trên mắt trái Thẩm nhị ghim dao găm, máu đầy mặt, kêu rên run rẩy.

Kỳ Tử Gia quay đầu, bỏ lại câu "Giao cho các cậu", mở cửa đi ra ngoài.

Trăng sáng sao thưa, đêm đầu xuân lạnh đến khiến người ta run cầm cập. Kỳ Tử Gia lấy băng dán ra băng ngón út không ngừng chảy máu, lại sờ sờ tay trái, tuy đau, nhưng xương cốt hẳn không vấn đề gì.

Chỉ chốc lát sau, Quý Tiểu Vũ cùng A Hằng đẩy cửa đi ra. A Hằng làm động tác cắt cổ về phía Kỳ Tử Gia, Kỳ Tử Gia gật đầu.

Quý Tiểu Vũ mang trên mặt ý cười, chỉ vào rừng núi phía sau Thẩm gia nói: "Đại tẩu bị nhốt ở đó!"

Không kịp đợi chi viện, ba người tiến vào trong rừng núi, xa xa thấy một kho hàng bị vứt bỏ.

Lâm Hạo không biết mình hôn mê đã bao lâu. Khi tỉnh lại một mảnh tối đen, mắt bị che, miệng bị bịt, tay bị trói ở sau người, chân cũng quấn dây thừng. Bốn phía thanh âm người đi qua đi lại, nghe nhân số không nhiều lắm, chỉ có hai ba tên, đang thấp giọng nói chuyện với nhau, trong giọng nói tràn đầy sốt ruột.

Hẳn chính là ba kẻ kia bắt cậu tới, không phải cao thủ gì, nếu không bởi bọn họ giở trò đâm một đao ở trên đùi của mình, cậu sẽ không khoanh tay bị bắt. Bắp chân còn đang đau, nhưng hình như không còn chảy máu nữa, không thương tổn động mạch cùng thần kinh.

Lâm Hạo giãy giụa một chút, lập tức bị chú ý tới, có người đạp một cước thật mạnh lên thắt lưng cậu.

"U --" Trong miệng nhét vải, bị đau cũng chỉ có thể rên một tiếng.

Chuông điện thoại vang, thân thể bị xách lên chuyển đi, một vật gì đó lạnh như băng chạm đến ngón tay cậu.

Bọn họ muốn cắt ngón tay của mình để đòi tiền?! Lâm Hạo giãy giụa kịch liệt, một cước đạp ngã kẻ giữ cậu, trong bóng đêm quay cuồng.

"Mẹ nó!" Có kẻ mắng mấy câu, xông qua lại dùng chút quyền cước.

Lâm Hạo nắm chặt nắm đấm, ở trong lòng chửi má nó, da thịt chịu khổ không việc gì, chỉ cần đừng tứ chi không được đầy đủ là được! Cậu cũng không muốn khi mẹ nhận được ngón tay mang máu cậu té xỉu.

Chỉ cần kéo dài thời gian, đại ca sẽ có thể tìm được cậu!

Về phần Kỳ Tử Gia... Anh ấy hẳn là không biết chuyện đi?

May mắn những người đó không có ý cắt ngón tay cậu nữa, thế nhưng thỉnh thoảng đá cậu một cước. Qua ước chừng nửa giờ, nghe được tiếng ồn ào phá cửa sổ mà vào, vài tiến kêu rên qua đi, thân thể được đỡ lên.

Mảnh vải bịt mắt và trong miệng được tháo ra, ánh sáng đèn pin khiến Lâm Hạo chớp chớp mắt không thích ứng, tập trung nhìn, người tới là Thẩm tam.

Sau khi Lâm Hạo được cứu đi, Kỳ Tử Gia từ sau kho hàng đi ra.

Quý Tiểu Vũ khó hiểu hỏi: "Đại ca, chúng ta rõ ràng tới trước, vì sao không tự mình nghĩ cách cứu đại tẩu?"

Bọn họ chạy tới kho hàng, sau khi điều tra một phen đang chuẩn bị vọt vào, Thẩm tam liền dẫn người đến, Kỳ Tử Gia lại dẫn bọn họ trốn đi, trơ mắt nhìn Lâm Hạo được anh ta cứu đi.

Kỳ Tử Gia nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, nhẹ giọng nói: "Hắn là người Thẩm gia, chúng ta không tham dự vào cũng tốt."

"Thế nhưng, chúng ta vì đại tẩu cửu tử nhất sinh, đại tẩu toàn bộ đều không biết --"

"Cậu ấy cũng không muốn bị tôi biết!" Ánh rạng đông hiện ra, trong rừng núi sáng sớm sương sớm rất dày, Kỳ Tử Gia chỉnh chỉnh áo, cười cười xin lỗi với hai người anh em cùng anh vào sinh ra tử, "Vất vả các cậu rồi!"

Ba người đi viện kiểm tra, hoàn hảo đều là thương da thịt. Sau khi băng bó xong trở về Kỳ gia, trời đã sắp sáng rồi, Quý Tiểu Vũ một đường đều phụng phịu, càu nhàu, vẫn là có chút bất mãn với chuyện cứu viện, nhưng nhìn thấy một người ngồi ở cửa biệt thự, liền nhếch miệng nở nụ cười.

Thiếu niên giống như lưu lạc ngồi dưới đất, đầu dựa vào vách tường, nhắm mắt lại ngủ, mặc một thân đồ mới sạch sẽ, tóc ngắn chỉa như rễ cây, khóe miệng có vết tím xanh, cuộn mình, vốn cho rằng cậu có chút thịt, hiện tại thoạt nhìn rất gầy yếu.

Kỳ Tử Gia nhẹ bước đến gần, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Hạo. Ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt anh tuấn, dưới lông my hiện quầng thâm. Cậu ngủ không phải rất an ổn, mày nhăn mặt cau, môi khẽ rung rung.

Ôm tay đặt dưới chân cùng sau lưng cậu, tính bế cậu lên, thế nhưng cánh tay trái không còn khí lực, đành phải buông tha. Lay động khiến Lâm Hạo từ trong mộng bừng tỉnh, trong nháy mắt mở mắt ra con ngươi tràn ngập đề phòng, thấy khuôn mặt Kỳ Tử Gia, lập tức thả lỏng, thân thể liền nghiêng tiến vào trong lòng anh, vùi đầu cọ hõm vai anh.

Kỳ Tử Gia ôm vai cậu, vỗ nhè nhẹ, sau đó nâng mặt cậu lên, hạ một nụ hôn ở trên miệng cậu.

Lâm Hạo khẽ sửng sốt, lộ ra nụ cười vui sướng, mở hai tay ôm lấy cổ Kỳ Tử Gia, miệng cũng dán lại gần, hung hăng cắn trên môi Kỳ Tử Gia một cái, phát huy tác phong hôn môi trước sau như một của cậu, nồng nhiệt mà cuồng dã, thẳng đến khi hôn phát ra tiếng vang "xi xi".

Cánh tay cũng càng ôm càng chặt, ghìm đến Kỳ Tử Gia không ngừng sát tới cậu, môi răng dây dưa hết sức chặt chẽ, hận không thể ăn luôn đầu lưỡi đối phương.

Đứng xa xa nhìn hai người dây dưa cùng một chỗ, A Hằng không khỏi đỏ mặt, xoay người, lấy khuỷu tay đụng Quý Tiểu Vũ, thở dài: "Quả nhiên là như keo như sơn!"

Quý Tiểu Vũ cũng xoay người, nhìn chim di cư bay trở về trên trời, cảm thán: "Chim trên cành thành đôi, vợ chồng song song quản việc nhà... Chẳng lẽ còn muốn lấy trời làm nhà đất làm giường, dừng xe vì yêu cảnh chiều rừng phong?"

Chờ hai người thân thiết xong, đã là mười lăm phút sau. Dưới sự nâng đỡ của A Hằng cùng Quý Tiểu Vũ, đoàn người cuối cùng tiến vào biệt thự.

Ngồi ở trên giường phòng ngủ, không đợi Kỳ Tử Gia nâng chân cậu lên kiểm tra, Lâm Hạo trước tóm lấy cằm Kỳ Tử Gia, vuốt má anh. "Trán anh... sao rách?"

Kỳ Tử Gia thản nhiên nói: "Tối hôm qua có con ma men trong quán quấy rối, không cẩn thận bị ngộ thương!"

"Sao lại không cẩn thận như vậy?"

"Không có gì, xã hội đen lại không dựa vào mặt."

"Anh làm lão đại thế nào còn xông ra phía đầu?" Lâm Hạo bất mãn trừng Quý Tiểu Vũ: "Nuôi các cậu là để làm gì?"

Nghe vậy, Quý Tiểu Vũ ủy khuất nói: "Đại tẩu anh thật không có lương tâm, em vì anh thiếu chút nữa gãy chân --"

Kỳ Tử Gia quát lớn một tiếng: "Tiểu Vũ!"

"Sao vậy?"

"Không có gì, cậu ta tự mình chạy đi tìm cậu, tôi giáo huấn cậu ta!"

"Cái gì cậu ấy tự mình, anh khẳng định biết, chính là anh xúi giục, còn không thừa nhận!" Lâm Hạo lè lưỡi, vẻ mặt cười đến đắc ý: "Quên đi, em đã tha thứ cho anh rồi, chỉ có điều anh dám tái phạm em sẽ không khách khí!"

Kỳ Tử Gia không trả lời, mà là kéo ống quần cậu. Cẳng chân đã băng bó, không nhìn ra tình trạng vết thương.

"Đau không?"

"Không đau!" Lâm Hạo lơ đễnh khoát tay, nói: "Thời điểm em xuống núi, không cẩn thận bị nhánh cây đập vào, ha ha, không có việc gì!"

Mắt Kỳ Tử Gia chợt lóe, gật đầu.

Quý Tiểu Vũ làm động tác tay gọi điện thoại, cùng A Hằng rất thức thời lui ra ngoài, đóng cửa phòng.

Chăm chú ngắm Kỳ Tử Gia đã lâu không nhìn kỹ, Lâm Hạo đột nhiên có chút hoảng hốt: "Anh gầy rồi."

Kỳ Tử Gia cũng thâm tình đáp lại: "Cậu béo rồi."

"Em nào có, em giảm hai kg!" Lâm Hạo nhướn mày, xách áo Kỳ Tử Gia, vừa muốn bão nổi, Kỳ Tử Gia lại thân thể mềm nhũn, đầu tựa trên vai cậu.

Loại yếu đuối dựa vào này, khiến lòng tự trọng đàn ông của Lâm Hạo cấp tốc bành trướng. Hai tay cậu nâng mặt Kỳ Tử Gia lên, hạ môi hôn lên trán cùng chóp mũi anh, cuối cùng ngậm bờ môi anh.

Kỳ Tử Gia nhẹ nhàng hưởng ứng nụ hôn của cậu, giữa lúc gắn bó dây dưa, mây đen vẫn chôn ở ngực rốt cục phai nhạt một tầng.

Cảm giác e sợ mất đi, cũng chẳng dễ chịu hơn so với thực sự mất đi, lo lắng hốt hoảng cùng tuyệt vọng đau lòng, đều khến người không cách nào gánh vác nổi.

Anh không muốn giả bộ tự nhiên, không muốn kiên cường, anh chỉ muốn ôm lấy người suýt nữa vì sai lầm mà đánh mất...

Anh không biết nên làm sao định nghĩa sự tồn tại của Lâm Hạo, ở trong lòng Lâm Hạo anh là tình nhân là ái nhân, là người quan tâm nhất dù bị thương cũng muốn giấu không để anh lo lắng, loại tình cảm trao đi không hề giữ lại sâu đậm này, Kỳ Tử Gia không biết mình có thể không quyến luyến không.

Thế nhưng thời điểm hôn môi, thời điểm gắn bó dây dưa, rung động tận sâu trong ngực, mãnh liệt đến không cách nào xem nhẹ.

So với sự rối rắm của Kỳ Tử Gia, Lâm Hạo lại nhanh chóng tiến vào trạng thái sắc dục, hai chân tách ra, như con nhện cuốn lấy chân Kỳ Tử Gia, tháo đai lưng anh, áo tắm mở ra, tay một đường sờ soạng xuống phía dưới, còn kèm theo nụ cười khiến người ta da đầu tê dại - dâm đãng.

"Í hì hì... Anh quả nhiên cấm dục lâu rồi, nghẹn hỏng rồi đi?"

Tuy tiếng cười kia khiến da đầu Kỳ Tử Gia tê dại, có xung động muốn chạy, nhưng hạ thể cực nóng lại là sự thực không thể cãi lại, vì thế tay trái nắm cằm cậu, tay phải đè lại móng vuốt sờ loạn của cậu, cúi thân nhẹ nhàng ngậm bờ môi cậu, cọ hai cái, tăng thêm lực.

Môi Lâm Hạo đầy đặn, là dáng môi rất thích hợp hôn, chỉ là cậu quá vội vàng, mỗi lần đều vội vội vàng vàng đưa lưỡi ra, quấn đầu lưỡi Kỳ Tử Gia, thế nhưng lại không khống chế lực tốt, quấy rối ở trong miệng anh một trận, nước miếng đều chảy ra, dính dính, thực không có mỹ cảm.

Thế nhưng Lâm Hạo đối với việc hôn như vậy rất vừa lòng, gặm cắn hàm dưới dính đầy nước miếng cậu của Kỳ Tử Gia, ngón tay lại rục rịch, lại bị Kỳ Tử Gia vững vàng đè lại, vì thế không cam lòng đổi thành mười ngón đan nhau.

"Vì sao không cho em sờ?"

"Sờ thích vậy?"

"Em không phải sợ anh lên không được sao?"

Nghe vậy, Kỳ Tử Gia cắn cắn chóp mũi cậu trừng phạt, thân thể lui xuống, vùi đầu trong ngực cậu, liếm mút khiêu khích.

Lâm Hạo muốn làm ra hưởng ứng tích cực nhất, lại bị kiềm chế không thể thực hiện được, vì thế chỉ có thể vặn vẹo khó nhịn, hạ thân không ngừng đẩy về phía trước, biểu đạt nhiệt tình cùng bức thiết của cậu.

Hạ thân Lâm Hạo đã rất tinh thần, cọ bụng Kỳ Tử Gia, ướt sũng. Phản ứng của cậu trực tiếp khiến Kỳ Tử Gia vì bụng dưới của mình chỉ là có chút nhiệt mà cảm thấy không còn thể diện, vì thế tay dứt khoát buông Lâm Hạo ra, để tránh câu nói đùa lúc trước kia trở thành sự thật.

Sau khi được tự do, Lâm Hạo lập tức hưng phấn, tựa như con lươn, "vèo" một cái trườn vào trong chăn, ôm lấy thắt lưng Kỳ Tử Gia, liếm qua liếm lại ở trên bụng anh, đầu lưỡi kia càng linh hoạt hơn so với thời điểm hôn môi, liếm thẳng đến khi lưng Kỳ Tử Gia cũng cong lên, bụng cũng căng cắng, hạ thân nhanh chóng ngẩng đầu.

Lâm Hạo hơi thở nóng bỏng càng ngày càng lui xuống, chậm rãi nhưng lại tiến đến bộ vị then chốt, như là còn chưa hài lòng với độ cứng, dùng ngón tay chọc chọc.

Thân thể Kỳ Tử Gia kịch liệt run rẩy, Lâm Hạo cảm thấy chơi rất vui, lại chọc chọc, thậm chí vươn đầu lưỡi mà liếm, kết quả Kỳ Tử Gia đột nhiên bật người, lập tức ngồi dậy, còn túm cậu, ấn trên giường.

Nghĩ rằng cầu hoan bị cự tuyệt, Lâm Hạo không an phận giãy giụa, thở phì phì ồn ào: "Anh cái tên này thực không biết tốt xấu, tôi phục vụ cho anh, anh còn kén cá chọn canh --"

"Đừng lộn xộn!" Kỳ Tử Gia đè trên người cậu, thanh âm đột nhiên khàn, một cánh tay mở tủ đầu giường sờ soạng, lục lọi nửa ngày cũng không tìm được thứ muốn, vì thế nhụt chí vỗ vỗ má Lâm Hạo, úp sấp ghé vào tai cậu, hạ giọng nói: "Chịu đau chút!"

Sau đó, Lâm Hạo cảm giác hoa cúc mình bị tách ra, ngón tay thon dài đụng chạm còn bị vây trong tiểu huyệt đóng chặt, ý đồ tiến vào từng chút.

Hai má Lâm Hạo nóng lên, vùi đầu vào trong gối, hít sâu, cố gắng thả lỏng: "Dựa vào cái gì thời điểm em muốn làm anh liền bằng mọi cách thoái thác, thời điểm anh nóng vội em lại ngoan ngoãn nằm sấp phối hợp?"

"Sở dĩ phải nằm sấp, là bởi vì từ sau lưng dễ tiến vào hơn!" Kỳ Tử Gia vỗ mông cậu một cái, phát ra tiếng "ba", khiến Lâm Hạo câm miệng.

Nội bích bao chặt lấy ngón tay Kỳ Tử Gia, cong duỗi đều có chút khó khăn. Anh tuy không ngây thơ như Lâm Hạo, nhưng cũng không tính là cao thủ cuộc vui, tiền diễn làm có chút khó khăn, thế nhưng vẫn là cực lực nhẫn nại, tận lực mở rộng.

Thẳng đến khi ba ngón tay gia nhập vẫn có thể di chuyển, mới đỡ bộ vị then chốt, đặt ở miệng vào, chậm rãi hạ thân thể.

"A a a a --" Lâm Hạo ngay tức khắc kêu thảm thiết, không có bôi trơn đầy đủ, cảm giác bị chen vào rõ ràng khiến da đầu cậu tê dại.

Kỳ Tử Gia nghiêng người vừa nhìn, Lâm Hạo không chỉ kêu, còn rơi lệ đầy mặt, gân xanh nổi đầy.

Hôn hôn má cậu, vuốt ve thắt lưng căng cứng của cậu, Kỳ Tử Gia ôn nhu hỏi: "Đau không?"

"Đau... Cũng sướng..."

"..." Khóe miệng Kỳ Tử Gia run run, nâng thắt lưng Lâm Hạo lên cao, va chạm điên cuồng.

Mỗi một lần đều cắm vào rất sâu, đâm đến Lâm Hạo trượt về phía trước liên tục, tay cũng đã chống đến đầu giường. Kỳ Tử Gia đơn giản lật cậu lại, từ sau lưng đổi thành nghiêng người, chân từ giữa hai chân cậu luồn vào, tính lần thứ hai chen vào.

Hai chân Lâm Hạo kẹp chân Kỳ Tử Gia, thứ nóng bỏng như que hàn giữa đùi ra vào, tần suất nhất trí, chỉ cảm thấy bụng như có lửa đang đốt, bản thân chơi đùa còn chưa đủ, xoay tay lại tóm lấy tay Kỳ Tử Gia, đặt giữa hai chân.

Kỳ Tử Gia hôn tai Lâm Hạo, ngón tay có chút cứng ngắc, nhưng vẫn cầm căn bộ cậu, nhẹ động. Lực đạo nhẹ, cậu liền kêu chưa đủ, lực đạo nặng, cậu lại bị đau kêu, khiến da đầu Kỳ Tử Gia tê dần, đơn giản chặn miệng cậu lại.

Đã quen phương pháp hôn môi như đánh trận, hút lấy đầu lưỡi đối phương, trong khoang miệng đảo đến long trời lở đất, người chiếm thượng phong có thể nuốt luôn môi kẻ ở hạ phong.

Như vậy chắc chắn rất khó coi... Kỳ Tử Gia nghĩ, nâng chân Lâm Hạo lên cao, di động thân thể, lại từ vị trí nghiêng người thành cong phía trước. Tư thế như vậy khiến phần eo Lâm Hạo ở trên không, vì thế rất không có cảm giác an toàn bám vai anh, thuận tay còn xé đồ anh, mạnh mẽ tóm tay anh, thấy anh rên một tiếng.

"Sao vậy?"

"Không có việc gì..."

"Cởi thôi..."

"Ban ngày ban mặt, anh ngại!" Kỳ Tử Gia cười hôn hôn trán cậu, kê gối dưới thắt lưng Lâm Hạo, cúi thân, để Lâm Hạo ôm lấy cổ mình, lần thứ hai tiến tới.

Cánh tay của anh có vết bầm tím rất đáng sợ, bị Lâm Hạo thấy tránh không khỏi kinh hãi.

"Ưm ưm ưm... Không biết xấu hổ làm tình... Ngại cởi quần áo... Ưm ưm ưm... Quả nhiên là trong ngoài bất nhất... Da mặt mỏng như vậy..."

So với Lâm Hạo hai chân mở rộng ra, bị đàn ông cắm rút giữa đùi, phía trước cũng bị vuốt ve thô bạo, còn thích đến kêu không ngừng, da mặt Kỳ Tử Gia thật sự rất mỏng.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, hạ thân cậu liền thắt chặt, chân cũng kẹp chặt lấy thắt lưng Kỳ Tử Gia, phát ra tiếng thét chói tai, chất lỏng tiết ra như thác.

Thình lình thắt chặt khiến Kỳ Tử Gia bị đau hừ một tiếng, buông phân thân đã mềm xuống của Lâm Hạo ra, hai tay nâng mông cậu, cố tình nâng chân bị thương của Lâm Hạo lên cao, đâm rút càng nhanh.

Có lẽ điểm động tình của Kỳ Tử Gia rất cao rất khó tới, thế nhưng đồng dạng, một khi có cảm giác, liền đơn giản tắt không được hỏa, điểm này, Lâm Hạo từ thời điểm làm lần đầu đã lĩnh hội sâu sắc. Mà hiện tại, cậu lần thứ hai thể nghiệm lực kéo dài và lực khôi phục kinh người của Kỳ Tử Gia, mặc dù là vui vẻ chịu đựng, nhưng cũng có chút đau cột sống thắt lưng, chống đỡ không được cầu xin tha thứ.

"Dừng, dừng... Nghỉ một lát..."

"Thật sự phải dừng?" Kỳ Tử Gia quả nhiên rất nghe lời ngừng lại, làm bộ muốn rút ra.

Cảm giác trống rổng nhất thời đột kích, Lâm Hạo nhanh chóng ôm lấy lưng anh, không ngừng lắc đầu: "Đừng... Tiếp tục... A a a a..."

Giữa hai chân ướt một mảng, mỗi lần va chạm đều phát ra tiếng vang "ba ba", công kích mãnh liệt khiến Lâm Hạo từ bắt đầu cắm vào vẫn luôn nói nhảm rốt cục chịu không nổi, đầu lưỡi thắt lại, chỉ còn lại rên rỉ.

Sau lại lần cứng thứ hai, lại đến cao trào, quá trình vẫn luôn hừ kêu, kêu đến cuối cùng cổ họng cũng khàn. Cuối cùng thời điểm một lần cùng Kỳ Tử Gia tới đỉnh, chỉ có thể phát ra tiếng kêu "hư hư".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro