Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Tử Gia mượn Lâm gia hai nữ đầu bếp trung thực đáng tin, cơm canh của anh cùng Lâm Hạo có thể miễn cưỡng, cơm của phụ nữ có thai Lý Lâm Tâm lại không thể qua loa, nhưng cuối cùng kẻ được lợi lớn nhất vẫn là Lâm Hạo.

Có lẽ là năng lượng tiêu hao của mùa đông quá nhiều, sau khi tiết trời ấm lại, sức ăn của Lâm Hạo cũng càng lúc càng lớn, một ngày ba bữa ăn gấp đôi so với bình thường, cho dù Kỳ Tử Gia thi thoảng lại xoa bụng cậu cười nhạo nhóc phì, cũng không ngăn được khẩu vị tốt của cậu.

Ngay cả Lý Lâm Tâm cũng nhịn không được cười nói: "Cũng không biết là tôi mang thai, hay là cậu mang thai!"

Uống canh gà thơm nồng, Lâm Hạo cũng nghiêm túc gật đầu: "Nếu tôi là nữ, chắn chắn cũng đã có từ lâu, thời điểm anh ấy làm cũng không đeo bao."

Kỳ Tử Gia đang ăn xương sườn trong miệng phát ra một tiếng rắc. Lâm Hạo mặt không đỏ khí không suyễn mở miệng anh nhìn nhìn hàm răng, thấy không vấn đề gì, liền vứt cho anh một nụ cười "vợ chồng thẹn thùng cái gì", tiếp tục ăn ngấu nghiến.

Lý Lâm Tâm bỗng không muốn ăn, đứng dậy vỗ vỗ vai Kỳ Tử Gia lên lầu ngủ thêm. Thức dậy liền nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa sổ, kéo rèm vừa nhìn, Lâm Hạo trên vai vắt khăn đeo găng tay, kéo ống quần đang bận rộn ở trong hoa viên.

Hai vị nữ đầu bếp từ nhỏ nhìn cậu lớn lên, quan hệ với cậu thân thiết, một người cầm ấm nước, một người giơ ô, nói nói cười cười hoà thuận vui vẻ.

Lý Lâm Tâm nhìn một hồi, cảm thấy thú vị, liền mở cửa sổ, trêu đùa: "Người làm vườn nhỏ, đang đào mộ cho mình sao?"

"Miệng quạ đen, tôi đang đào mộ cho cô!" Lâm Hạo ngẩng đầu, mồ hôi trượt trên khuôn mặt hồng hào thanh xuân của cậu.

Ngồi quá lâu, đột nhiên ngẩng đầu khiến cậu có chút choáng, thân thể khẽ lắc lư.

Lý Lâm Tâm lập tức cười nói: "Là chị rất mê người, khiến cậu bị điện giật sao?"

"Ha ha ha, thôi đi, phụ nữ như cô, lột hết vứt trên đường cái cũng chỉ là tin tức nhỏ!"

"Lột hết vứt cậu trên đường cái, cậu chỉ có thể bị đưa đến cục cảnh sát!"

Đấu miệng, Lý Lâm Tâm cảm thấy bản thân như trở lại mười năm trước. Thời điểm cô chưa trở thành tình nhân của ông trùm kia, chưa làm vũ nữ ở làng chơi Manhattan, mẹ còn chưa tự sát, ba còn chưa phá sản, cũng chưa đi du học Mỹ, còn đang học trung học, có một đoạn tình cảm ngây thơ.

Khuôn mặt thiếu niên kia đã không nhớ rõ, thế nhưng... cái cảm giác đơn thuần này còn khắc rõ ràng trong đầu, tại buổi chiều ngày xuân ánh nắng tươi sáng này, sống lại.

...

Sửa sang xong hoa viên, Lâm Hạo tâm tình sảng khoái vô cùng, cơm chiều lại ăn nhiều thêm vài bát, một lòng chờ Kỳ Tử Gia trở về kể công với anh.

Một lần chờ này, là đến rạng sáng. Lâm Hạo cuộn mình ngủ gật trên salon.

Lý Lâm Tâm đến gần, nghe được tiếng bước chân, Lâm Hạo "viu" cái trợn to mắt, thấy là cô, lại thất vọng nghiêng thân.

"Sao còn chưa đi ngủ? Cậu ngày mai không phải đến trường sao?"

"Anh ấy không về tôi không ngủ được!"

Nhìn chăm chú vào đôi mắt chờ mong của thanh niên, Lý Lâm Tâm cắn cắn môi dưới: "Anh ta đáng để cậu như vậy sao?"

Lâm Hạo ỉu xìu không nói.

Lý Lâm Tâm tức giận: "Anh ta căn bản không coi trọng cậu!"

"Tôi coi trọng anh ấy là được rồi!"

"Lấy kẻ khác là trọng tâm cuộc sống của mình, là chuyện rất nguy hiểm."

"Tôi biết, thế nhưng không tìm thấy trọng tâm, là chuyện càng nguy hiểm hơn."

Nữ đầu bếp cũng không ngủ, đau lòng tiến lên hỏi: "Có muốn ăn chút gì không, nâng tinh thần chút."

"Ừm... Được rồi! Làm nhiều chút, Kỳ Tử Gia về khẳng định cũng sẽ đói!"

Lý Lâm Tâm nắm chặt tay, trong lòng trống rỗng sinh ra một luồng lửa giận.

Cậu mọi nơi đều nghĩ đến người đàn ông kia, không hề giữ lại cho đi toàn bộ nhiệt huyết, thế nhưng người đàn ông kia... ngay cả nửa phần tâm cũng không trả cho cậu!

Ăn xong bữa khuya nữ đầu bếp chuẩn bị, Lâm Hạo cũng chẳng nâng được chút tinh thần, kim đồng hồ chỉ bốn giờ, cậu thật sự chống đỡ không nổi mới rũ đầu đi ngủ.

Mãi đến bình minh, Kỳ Tử Gia mới trở về, dáng vẻ vội vàng vào phòng sách.

Lý Lâm Tâm gõ cửa, đi vào, Kỳ Tử Gia ngồi ở trên ghế salon, cầm trong tay mấy tờ giấy, đang day ấn đường.

"Có phiền phức sao?"

"Có một chút!" Sắc mặt cũng không tốt lắm, bộ dáng mệt mỏi đến cực điểm.

"Cần trợ giúp của tôi không?"

Kỳ Tử Gia nở nụ cười ôn hòa: "Cô giữ gìn thật tốt thân thể chính là giúp tôi rồi!"

"Cậu thật đúng là dịu dàng..." Nửa năm trước, người đàn ông ôn nhu xinh đẹp này đến Manhattan, mưu đồ phân chia thông đạo vận chuyển Thái Bình Dương. Mọi người đều thiên vị với những thứ đẹp đẽ, Lý Lâm Tâm cũng không ngoại lệ, hơn nữa Kỳ Tử Gia tiến lui thoả đáng nhã nhặn hữu lễ, cho nên khi anh quay vần trong đó, giúp anh ít việc.

Đối với Kỳ Tử Gia, cô rất có cảm tình... Cách quan tâm của anh không bao giờ thể hiện, đối với người xa lạ mà nói đích thật là một loại vũ khí mạnh mẽ, nhưng đối với người yêu của anh mà nói, có lẽ là một loại tổn thương.

Lý Lâm Tâm rũ mắt, như có điều suy nghĩ. Kỳ Tử Gia cũng không quấy rầy, lẳng lặng chờ.

Cuối cùng, người phụ nữ hạ quyết tâm: "Bọn họ sở dĩ muốn khống chế tôi, không phải chỉ bởi vì tôi nắm phần lớn tiền của ông trùm, mà quan trọng nhất là, tôi nắm một danh sách... Cậu cứu tôi về nước, cũng là muốn cái danh sách này đi?"

Danh sách này, đại biểu cho kết cấu của tổ chức hắc bang Mỹ, đại biểu cho minh chứng liên quan đến hắc bang của nghị viện Mỹ, bởi vậy, cũng đại biểu cho độc quyền tuyệt đối thông đạo buôn lậu Thái Bình Dương.

Kỳ Tử Gia tuy chưa từng đề cập thẳng vào vấn đề, nhưng Lý Lâm Tâm là một người thông minh, trong lòng đều biết rõ nhau.

Kỳ Tử Gia không phải nhà từ thiện, cung cấp cho cô cảng tránh gió, đương nhiên có yêu cầu, chính là vẫn luôn thăm dò nhau, chưa chân chính đạt thành hiệp nghị mà thôi. Hiện tại Lý Lâm Tâm chủ động nói ra, anh đương nhiên cầu còn không được.

"Tôi có thể cho anh cái anh muốn... Chỉ cần anh cho tôi một món quà!"

"Không phải mạng của tôi đi?"

"Không phải thứ cần thiết của cậu, cậu yên tâm..." Lý Lâm Tâm đột nhiên chuyển đề tài tới kế hoạch ngày sau: "Tôi đã an bài xong đường lui, sau khi sinh đứa nhỏ, tôi sẽ có một thân phận mới, tôi muốn đến một nơi thanh tịnh, rời xa chuyện này."

"Rời khỏi giang hồ sao? Cũng không tồi!"

"Thế nhưng tôi một mình rất cô quạnh..." Lý Lâm Tâm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Tử Gia, nói từng chữ: "Dù sao, Lâm Thừa Hiến đã hoàn toàn bị cậu nắm, Lâm gia cũng đã thành dễ như trở bàn tay với cậu, giá trị lợi dụng của Lâm Hạo cũng coi như hết, cho nên... Tử Gia, cậu tặng Lâm Hạo cho tôi đi!"

Nói chuyện xong Quý Tiểu Vũ đi chuẩn bị xe, Kỳ Tử Gia đi vào phòng ngủ, Lâm Hạo đang ôm chăn ngủ say.

Nhìn thời gian, đã sắp bảy giờ, cậu bình thường có giờ học sáng, lúc này đã sớm rời giường thần thanh khí sảng đến trường chơi bóng rổ. Kỳ Tử Gia vỗ vỗ vai Lâm Hạo, lại kéo tai cậu, người này vẫn không phản ứng, dứt khoát bóp mũi cậu, quả nhiên rất nhanh thì ngộp tỉnh, thế nhưng dĩ nhiên cũng vung nắm tay qua.

Kỳ Tử Gia bắt lấy tay cậu, kéo cậu dậy, lắc lắc: "Heo lười, đừng ngủ nữa!"

Lâm Hạo lại cọ trên người anh một hồi, rốt cục đứng lên, thở phì phì đi về phía phòng tắm, sống lưng nhẵn bóng cúi xuống đánh răng rửa mặt.

Kỳ Tử Gia theo qua, tựa trên khung cửa chuyên chú nhìn cậu. Tuy bình thường luôn tìm cơ hội cười nhạo cậu, thế nhưng vẻ gợi cảm tự nhiên trên người thanh niên này, vẫn rất mê người.

Lâm Hạo từ trong gương thấy ánh mắt chuyên chú của anh, xoay người vứt khăn mặt.

"Đừng nhìn em say đắm!"

"Em không phải chê anh là tính lãnh cảm sao? Anh sắc một chút em lại không hài lòng!"

"Không thể làm, sắc có ích lợi gì!" Lau khuôn mặt ướt sũng, Lâm Hạo đi qua, không nhẹ không nặng vỗ một cái phía nửa người dưới của Kỳ Tử Gia, "Đồ vô dụng!"

Kỳ Tử Gia lui về phía sau một bước, hai má có chút hồng, cao giọng quát: "Cho dù anh cưng chiều em thế nào đi nữa, em nhiều lần vũ nhục anh như vậy, anh cũng sẽ trở mặt!"

"Anh cưng chiều em? Anh cưng chiều em chỗ nào?"

Kỳ Tử Gia có chút chua xót nói: "Em cảm thấy... anh đối với em không tốt."

Lâm Hạo đang thay quần áo, không chú ý vẻ thất thần của anh, tự nói: "Trở mặt được rồi, anh trở mặt đi! Dù sao anh có thể làm gì em? Cưỡng gian em? Anh có thời gian rảnh không?"

Anh muốn tốt với cậu một chút, thế nhưng không biết nên dùng phương pháp gì. Tận lực đối đãi ôn nhu, tận lực nghĩ cho cậu, tựa hồ cũng không phải điều Lâm Hạo muốn.

"Anh gần đây có thể sẽ bề bộn nhiều việc..."

"Em thật muốn cho nổ cái bang phái kia của anh!"

"Anh cũng muốn..."

Lâm Hạo muốn rất nhiều, rất thuần túy, anh hiện tại, còn cho không nổi... Có lẽ tương lai, cũng không có ngày cho nổi, cho nên...

"Lâm Hạo, nếu thật sự cô đơn, đi kết giao một người bạn gái đi!"

Thanh niên đang mặc sơ mi động tác tạm dừng một chút, rồi sau đó quăng mạnh đồ đi, cánh tay lao về phía anh, đẩy mạnh vai anh, thân thể đụng vào vách tường, rồi sau đó một bàn tay khác tập kích anh. Vốn tưởng sẽ đến một quyền, lại không nghĩ tới sự tình càng nghiêm trọng hơn, Lâm Hạo thế mà lại bóp cổ anh.

"Được, tôi giết anh liền đi phát triển mối tình thứ hai!"

Ngữ khí Lâm Hạo quả thực quá mức nghiêm túc, khiến Kỳ Tử Gia nháy mắt hoang mang, trong mắt mang theo vài phần sợ hãi, nhưng không phải sợ thực sự bị Lâm Hạo bóp chết, mà là nhớ tới chuyện cũ năm xưa.

Nhưng sự sợ hãi này đã khiến Lâm Hạo hối hận, cậu vội buông tay, khẩn trương nhìn chằm chằm Kỳ Tử Gia sắc mặt trắng bệch, miệng lại không muốn chịu thua. "Cái kia... Anh biết sợ chưa... Lần sau còn dám chọc tôi, thực sự đánh anh đó!"

Kỳ Tử Gia sờ sờ cổ, cười khổ.

Anh thế mà lại để cho người khác bóp cổ mình, đối với cuộc sống đã từng liếm máu trên lưỡi đao (chỉ vô cùng nguy hiểm) của bản thân mà nói, đây là một chuyện ngu xuẩn biết bao. Mà càng ngu xuẩn hơn chính là, anh đối với quyết định nào đó của bản thân, có chút, cảm thấy hoang mang.

Không biết là Kỳ Tử Gia thật sự bận, hay là bởi vợ chồng câu thông không lý tính khiến anh sợ, Lâm Hạo gần đây hoàn toàn không thấy được người mà chuyển qua cuộc sống lãnh cung, trường kỳ rơi vào áp suất thấp.

Bạn đại học quen thấy cậu vui vẻ, không khỏi quan tâm vấn đề cảm xúc của vị thiếu gia nhà giàu ra tay hào phóng, thường xuyên mời bọn họ đi ăn này.

"Lâm Hạo, cãi nhau với bạn gái sao?"

Lâm Hạo úp sấp trên bàn học, lười biếng đáp: "Không." Cậu còn không có bạn gái.

"Em gái xinh đẹp đều thất thường, muốn mở mang chút không!"

"Anh ấy không phải..." Không phải con gái, cũng không tùy hứng. Lâm Hạo hít hít mũi, ủy khuất vô hạn nói: "Anh ấy rất muộn tao (dịch âm của "man show", chỉ người ngoài lạnh lùng trong cuồng nhiệt)... Đối với tôi lúc lạnh lúc nóng..."

Các bạn học đều nở nụ cười.

Tuy Lâm Hạo chưa từng nói, thế nhưng cậu có một "bạn gái ở chung" xinh tới cực điểm ở trong hệ không ai không biết.

Tiểu tử này trong nhà có tiền có thế, lớn lên lại dáng vẻ đường đường, quả thực là trời sinh phải làm hoa tâm cùng sát thủ phái nữ, vốn bạn học nam đều có ý thức nguy cơ với cậu, ai ngờ hơn ba năm nay, Lâm Hạo chưa từng nhìn một cô gái nào, đối với hoa lớp hoa hệ lại không chút biểu cảm.

Bị gái quấn, chỉ nói: "Tôi có người thích rồi!"

Khi tán gẫu thỉnh thoảng cũng sẽ biểu lộ, con gái thiên hạ đều không gợi cảm xinh đẹp bằng bà xã tự hào của cậu.

Còn có người từng thấy xe cao cấp chạy đến cửa trường học, Lâm Hạo quần áo không chỉnh tề đi từ bên trong ra, vẻ mặt xuân tình cùng dục cầu bất mãn. Có thể thấy bạn gái cậu không chỉ là mỹ nhân, còn là một người tiền nhiều thế mạnh.

Bạn chơi của Lâm Hạo vỗ vỗ vai cậu, đề nghị nói: "Người đi làm đương nhiên không giống với chúng ta, có điều con gái mà vẫn là thích được dỗ dành, thời điểm hẹn hò tốn thêm nhiều tâm tư đi!"

"Hẹn hò..." Lâm Hạo giật giật mi, đột nhiên phát hiện, cậu cùng Kỳ Tử Gia chưa từng hẹn hò nghiêm túc.

"Cùng cô ấy đi nơi có thưởng thức một chút, tặng quà có cảm xúc, uống thêm chút rượu đỏ lâu năm, sau đó đừng về nhà, đi khách sạn thuê phòng trăng mật, lãng mạn lại tao nhã, dù con gái muộn tao cũng sẽ phục phục thiếp thiếp (tin phục, ngoan ngoãn, nghe lời)!"

Khách... Khách sạn?!

Hai chữ này, khiến Lâm Hạo tưởng tượng lực cắm, bởi vậy trái tim hàng năm bị vây trong kỳ động dục, lập tức xao động.

Vừa tan học lập tức gọi điện cho Kỳ Tử Gia, thanh âm mang theo hưng phấn: "Kỳ Tử Gia, chúng ta đi hẹn hò đi!"

"Không rảnh." Nhưng đáp lại là ập xuống một chậu nước lạnh.

"Nào có người yêu không hẹn hò, anh cùng tôi một chút có thể chết sao?"

"Muốn chơi đùa tìm đám con gái, dù sao cậu cũng có duyên với con gái!"

"Vô duyên vô cớ sao chua vậy? Tóm lại em chờ anh ở XX, anh dám không đến cẩn thận đêm nay em khiến anh tinh tẫn nhân vong!"

Cúp điện thoại, Lâm Hạo đặc biệt đi mua bộ tây trang thoải mái thay, ưỡn ngực ngẩng đầu trong tiếng tán thưởng của nhân viên đi vào nhà hàng cơm tây tao nhã có thường thức, chuyên dụng cho tình nhân được xưng thánh địa tán gái, chọn vị trí bí mật thích hợp động thủ động cước, trước tiên bố trí diễn tấu đàn violon xong, sau đó nâng cằm chờ đợi tình nhân tiến vào.

Dưới bàn để túi bóng rổ, bên trong có caravat chọn lúc mua tây trang, caro vàng, vừa thấy khiến cậu yêu thích không buông. Một hồi thì Kỳ Tử Gia tới, tự tay đeo cho anh, sau đó đến khách sạn lại tự tay tháo ra.

Vừa nghĩ như vậy, liền nén không được kích động, khiến cậu áp lên bàn nghẹn cười.

Có tiếng bước chân đến gần, Lâm Hạo lập tức ngồi thẳng, quay đầu mang theo nụ cười khiêu gợi, đối diện lại là phục vụ sinh vẻ mặt tươi cười chuyên nghiệp.

"Tiên sinh, đồ ăn ngài gọi đã làm xong rồi, khi nào thì mang lên?"

"Á... Nhanh vậy đã làm xong rồi? Không phải nói chờ một lát sao?"

"Đã sắp hai tiếng rồi."

"Lâu vậy rồi?" Lâm Hạo kéo đồng hồ thể thao nhìn thử, quả nhiên đã sắp tám giờ rồi, lại nhìn sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn đen, thế nhưng người đã thông báo từ lâu vẫn không thấy bóng như cũ.

Thở phì phì lại gọi điện thoại đi hỏi, hồi lâu nghe điện, thanh âm Kỳ Tử Gia lộ vẻ không kiên nhẫn: "Chuyện gì?"

"Em đang đợi anh hẹn hò!"

"Không phải nói với cậu, tìm một cô gái có thời gian có tình thú chơi với cậu sao?"

"Kỳ Tử Gia —— Anh đừng thật sự tưởng tôi không ai muốn, con gái theo đuổi tôi có cả đống, bên cạnh tôi đang một đám!"

"... Thật không?"

Lâm Hạo khẳng định bản thân nghe ra khinh thường từ trong giọng nói của Kỳ Tử Gia, vì thế bị kích động, thuận tay tóm cánh tay nhân viên phục vụ.

Cô gái đảo mi (gặp chuyện bất lợi) kinh hãi hét lên một tiếng, cố nén xúc động cho Lâm Hạo lưu manh một cái tát, kìm nén tức giận quát lớn: "Khách nhân ngài làm gì?"

Lâm Hạo nào có thời gian quản cô gái, đã ra oai với Kỳ Tử Gia: "Nghe rõ chưa, bên cạnh tôi còn có cô gái khóc la muốn hẹn hò với tôi!"

"Khách nhân?" Thanh âm Kỳ Tử Gia mang theo đầy vẻ châm chọc: "Tọa thai tiểu thư (chỉ người cung cấp dịch vụ tình dục) sao? Đừng quá thô bạo, chú ý biện pháp an toàn ——"

"Kỳ Tử Gia anh chết đi!" Cúp điện thoại, Lâm Hạo cầm balo ra ngoài.

Nhân viên phục vụ vội vàng đuổi theo, túm cánh tay cậu: "Khách nhân ——"

"Đừng yêu tôi, tôi là người có gia đình!"

Cô gái muốn phun một bãi nước bọt vào mặt cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhà hàng không cho nợ, ngài còn chưa trả tiền!"

Khi Lâm Hạo nổi giận đùng đùng đuổi tới văn phòng Kỳ Tử Gia, được báo một tiếng trước anh đã đi ra xưởng rồi. Đuổi tới xưởng, lại được báo nửa giờ trước anh đã ra bến tàu rồi, chạy tới bến tàu, lại vắng vẻ ngay cả một quỷ ảnh cũng không thấy.

Dạo một vòng, sức cùng lực kiệt, dành phải ủ rũ trở về.

Kết quả thấy Quý Tiểu Vũ nằm trên ghế salon ngủ, lập tức xông lên tóm áo cậu.

"Kỳ Tử Gia đâu?"

Quý Tiểu Vũ theo Kỳ Tử Gia chạy ngược chạy xuôi cũng mệt khủng khiếp, lúc này nửa mê nửa tỉnh, thuận tay chỉ chỉ trên lầu: "Ở thư phòng... bàn chuyện với Lý tỷ..."

Lâm Hạo chạy nhanh lên lâu, thời điểm gần tới, bước nhẹ, mang theo suy nghĩ tóm nhược điểm để gây sự, dán tai lên cửa nghe trộm.

Bên trong truyền đến thanh âm mỏi mệt của Kỳ Tử Gia: "Cám ơn cô."

Lý Lâm Tâm thản nhiên nói: "Không cần cảm ơn, chúng ta là trao đổi ngang giá..."

"Cậu ấy ở trong lòng cô quả là đáng giá!"

"Cậu ấy ở trong lòng anh là cây cỏ, trong mắt tôi, lại là bảo vật khó tìm!"

"Vậy sao? Thật sự phải chúc mừng cô rồi."

"Anh thật sự không hối hận, buông cậu ấy?"

"Cô nói như vậy, tôi còn có gì không buông được? Tôi chúc cô với Lâm Hạo trăm năm hảo hợp..."

Cửa phòng bị một cước đá văng, một quả bóng rổ mang theo gió lớn bay về phía đầu Kỳ Tử Gia. Anh miễn cưỡng tránh thoát, bóng đập vào bình hoa phía sau, mảnh vỡ bay lên cắt qua bên má.

Lâm Hạo đứng ở cửa, hai mắt đỏ bừng, tựa như la sát, quát: "Con mẹ nó các người đang âm mưu gì?!"

Kỳ Tử Gia giật mình, lại không dám nhìn vào mắt Lâm Hạo, miễn cưỡng tránh tầm mắt.

Ngược lại Lý Lâm Tâm, đỡ bụng, đi qua.

"Đã bị cậu nghe thấy rồi, thì cũng không có gì để giấu nữa..." Trên mặt người phụ nữ, mang theo không tha cùng lạnh lùng: "Cậu không phải rất yêu anh ta sao? Vậy dùng bản thân đổi thứ anh ta muốn cũng hẳn là cam tâm tình nguyện đi?"

"Dùng tôi đổi? Tôi là chó sao?"

"Cậu không phải chó, cậu là thứ anh ta không cần!"

Lời như vậy tựa như một thùng dầu, hắt tới Lâm Hạo cả người bốc hỏa, nhất thời bùng lửa hừng hực, điên cuồng nhào về phía Kỳ Tử Gia.

"Vương bát đản tôi muốn giết anh!" Kèm theo lời mắng chính là tiếng súng, phát súng thứ nhất bắn về phía trần nhà, chính giữa đèn thủy tinh, mảnh vụn vỡ tung như dao nhỏ rơi xuống.

Kỳ Tử Gia vội vàng kéo rèm che cho Lý Lâm Tâm, vì sợ họa đến cô, nhảy khỏi cửa sổ.

Lâm Hạo vọt tới bên cửa sổ vừa muốn nhảy, người phụ nữ túm góc áo cậu.

"Lâm Hạo, nhìn rõ sự thật đi, anh ta không đáng để cậu..."

Thanh niên một giây trước còn bị vây trong cơn thịnh nộ, giờ khắc này đột nhiên bình tĩnh lại, mắt phượng xinh đẹp chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng phun ra nửa câu nói: "Một mực nhìn không rõ sự thật là anh ấy..."

Thiếu niên nhảy khỏi cửa sổ, rơi xuống đất không ổn định mà ngã nhào thật mạnh, hoàn toàn không cảm thấy đau đứng lên đuổi tới gần gara, lại thấy Kỳ Tử Gia đứng dưới đèn đường, nửa cúi đầu, bình tĩnh nhu thuận.

Lâm Hạo đi qua, cầm súng, tàn nhẫn đập lên trán anh.

Kỳ Tử Gia thoáng lảo đảo, không tránh.

Nắm lấy cằm anh, nâng mặt anh lên, trên làn da trắng nõn chảy một dòng máu đỏ tươi, hết sức kinh người. Mà trong ánh mắt kia, sóng lớn hết sức âm trầm, tựa như sẽ nuốt trọn người khác, các loại cảm xúc lẫn lộn, duy độc không tìm được chút ý hối hận nào.

Tựa như người oan ức chính là anh...

Lâm Hạo rốt cuộc nhịn không được, khóc hét lên: "Anh xem tôi là gì? Dù là con chó, đã lắc đuôi với anh lâu như vậy rồi, anh một chút cảm động cũng không có sao? Hay tôi căn bản như rác rưởi tanh hôi, anh chỉ mong sao vứt bỏ?"

Loạng choạng, máu trên trán đã chảy tới mi mắt, trên lông mi dài vương giọt máu, còn khiến người tâm lực mệt mỏi hơn so với nước mắt.

Lâm Hạo móc caravat còn chưa kịp tặng trong túi ra, xé bọc, động tác thô bạo lau máu đang chảy xuống.

"Nói chuyện với anh, anh trả lời đi chứ?! Anh câm rồi sao?"

Mặc kệ Lâm Hạo hỏi thế nào, miệng Kỳ Tử Gia đều khép như trai, giống con rối đứng ngốc, tựa như ngay cả suy nghĩ cũng không có.

Kỳ Tử Gia như vậy, khiến cơn giận không kìm được của Lâm Hạo như trò đùa, khí lực cũng nháy mắt bị rút sạch.

"Được, không cần anh đá, tôi hiện tại liền đi!" Dùng caravat nhiễm máu lau nước mắt trên mặt, sau đó ném lên mặt Kỳ Tử Gia, Lâm Hạo xoay người, nói với anh, cũng là nói với chính mình: "Anh coi như giấc mộng hoang đường đi!"

"Đại tẩu..." Quý Tiểu Vũ cùng A Hằng nghe tiếng tới, hai mặt nhìn nhau, muốn ngăn rồi lại không biết cản làm sao.

"Đừng gọi bậy, ai là đại tẩu của các cậu? Tôi... Tôi bất quá là đang tự mình đa tình mà thôi..." Rõ ràng tự nói với mình phải tiêu sái một chút, đi cũng phải đi có tôn nghiêm, thế nhưng lại như ăn hành tây, nước mắt không ngừng trào ra.

Lần này... Lần này tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta nữa! Lâm Hạo nắm quyền, từng bước một đi về phía cửa lớn, tiếng cửa sắt mở phát ra như dao cắt trên thịt khiến người đau đến phát run.

Thật sự không giải thích, không giữ lại sao? Lý trí giả mạnh mẽ thản nhiên biến mất không còn, Lâm Hạo quay đầu lần thứ hai rút súng.

"Kỳ Tử Gia tên chết tiệt tim bị phân chó dính lên rồi ——"

Lời còn chưa dứt, tiếng súng vang lên.

Lâm Hạo ngơ ngẩn, khẩn trương nhìn chằm chằm Kỳ Tử Gia, ngơ ngác nói: "Tôi... Tôi không nổ súng..."

Lúc này tiếng súng liên tục vang lên, trong biệt thự truyền đến tiếng thét chói tai của phụ nữ cùng tiếng quát của Trâu Tiệp.

Bốn người đồng thời chấn động, chạy vội về phía biệt thự. Kỳ Tử Gia dẫn đầu lao vào trước tiên, A Hằng cùng Quý Tiểu Vũ trèo cửa sổ ngăn chặn.

Lâm Hạo hậu tri hậu giác cũng theo vào, vừa mới vào phòng khách đã bị Kỳ Tử Gia túm kéo tới góc chết sau salon.

"Cầm chắc súng, đợi ở đây, đừng lộn xộn!"

"Anh còn quản sống chết của tôi?"

Mắt Kỳ Tử Gia tối sầm lại, nói nhỏ: "Cậu chết rồi, tôi làm sao có thể sống!"

Nói rõ như vậy, đổi lại ngày xưa, Lâm Hạo sớm hưng phấn đến huyết mạch sôi trào, nhưng lúc này, lại chỉ cảm thấy uất ức: "Sao, sợ bị anh tôi trả thù?"

"Cậu đáng sợ hơn so với bất kỳ kẻ nào!" Vỗ vỗ má Lâm Hạo, Kỳ Tử Gia dưới sự yểm trợ của Trâu Tiệp nhảy lên tầng hai, vọt vào phòng Lý Lâm Tâm.

Đạp cửa phòng, liền thấy Lý Lâm Tâm cả người là máu, sắc mặt tái nhợt ngồi trên sàn nhà, ấn ngực, đầu ngón tay còn có máu không ngừng tràn ra. Nhìn mấy người đàn ông trước mặt, trong mắt cuối cùng sinh ra một tia hy vọng.

Kỳ Tử Gia nhanh chóng ôm cô vội vàng chạy ra ngoài.

Kỳ Tử Gia giao người phụ nữ Lâm Hạo, để lại Quý Tiểu Vũ cùng A Hằng cản phía sau, ngồi lên xe chạy như bay về phía bệnh viện.

Trên đường cái đêm khuya thực yên tĩnh, yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng bước chân tử thần tới gần.

"Trâu Tiệp, chạy nhanh một chút!" Lâm Hạo ôm Lý Lâm Tâm, lấy tay đè mạnh miệng vết thương của cô, thế nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra. Khuôn mặt người phụ nữ trắng như tờ giấy, đã sắp không còn sức sống.

Lý Lâm Tâm nắm lấy tay áo Lâm Hạo, môi mấp máy: "Đáp ứng tôi... Nếu như tôi chết... chăm sóc con của tôi..."

Lâm Hạo dùng sức gật đầu, rồi sau đó lại lắc đầu: "Chống đỡ, cô không phải rất mạnh sao?"

Người phụ nữ lộ ra nụ cười thê thảm: "Tôi... Tôi không muốn làm kẻ mạnh... Tôi chỉ là một người phụ nữ..." Nói xong, nước mắt đã rơi như mưa.

Kỳ Tử Gia dựa vào cửa kính xe, tùy tiện lau lau máu trên trán chảy xuống, chuyển tầm mắt. Từ thương thế, nếu không phải vì thai nhi trong bụng, Lý Lâm Tâm chỉ sợ đã sớm cố không nổi.

Bên bờ hấp hối, cô nhất định muốn nói với Lâm Hạo cái gì đó đi!

Quả nhiên, bất chấp Kỳ Tử Gia còn ở đây, người phụ nữ vẫn run rẩy nói: "Lâm Hạo... Cậu rời khỏi anh ta đi..."

Lâm Hạo không rõ cho nên nhìn cô.

"Anh ta vẫn luôn lợi dụng cậu... Cậu ở bên cạnh anh ta... kết cục cuối cùng, sẽ rất thê thảm..." Cảnh tượng giao dịch đêm đó hiện lên trong đầu, khi Kỳ Tử Gia tự hỏi vài giây rồi mỉm cười đáp ứng, cô liền âm thầm quyết định, phải dẫn Lâm Hạo xa cái nơi thị phi này, thế nhưng hiện tại, cô đã sắp không còn năng lực làm được rồi.

Nước mắt và máu hòa cùng một chỗ, người phụ nữ liều một hơi cuối cùng, hết lần này tới lần khác cảnh cáo: "Dã tâm anh ta quá lớn... Anh ta sẽ không thỏa mãn... Anh ta không thương cậu..."

"Đùng nói nhảm... Giữ chút sức lực chống đỡ đến bệnh viện..." Máu tươi không ngừng trào ra từ trong miệng người phụ nữ, Lâm Hạo bối rối lau cho cô, thanh âm cũng run rẩy lên.

"Rời khỏi anh ta!" Tới bệnh viện rồi, người phụ nữ cũng rơi vào hôn mê sâu.

Mà từ đầu đến cuối, Kỳ Tử Gia đều như không nghe thấy, xuất thần nhìn ngoài cửa sổ.

Lý Lâm Tâm bị đẩy vào phòng giải phẫu, Lâm Hạo cúi đầu nhìn vết máu kinh người trước ngực mình, lầm bầm tự hỏi: "Cô không có việc gì đi? Đứa nhỏ cùng người lớn đều có thể giữ đi?"

Kỳ Tử Gia tựa trên tường, nhìn cậu một cái, không đáp lại, lấy hộp thuốc lá ra.

Qua một hồi, Tư Tuấn đã dẫn theo rất nhiều thuộc hạ tới. Đây là lần đầu tiên Lâm Hạo thấy anh ta từ sau khi Kỳ Hoán Thần bị thương, vốn tưởng rằng anh ta lòng mang oán hận mới trốn lâu không thấy như vậy, thế nhưng xem ra tình huống vừa vặn trái ngược.

"Đại ca bảo tôi để ý động tĩnh phía Mỹ, là tôi sơ ý lơ là, không điều tra rõ ràng, tôi cam nguyện lĩnh phạt!"

"Chúng ta vẫn quá thuận lợi, khó tránh khỏi phạm sai lầm..." Kỳ Tử Gia rốt cục mở miệng, đề tài liền chuyển: "Chân anh Hoán Thần thế nào rồi?"

Tư Tuấn sắc mặt tối sầm lại, thực sự nói: "Tôi đã đánh gãy chân còn lại của cậu ta, cậu ta cả đời chỉ có thể làm bạn với xe lăn, sẽ không làm hỏng kế hoạch của chúng ta nữa."

"Á..." Lâm Hạo kinh ngạc gầm nhẹ: "Anh không phải thích anh ta sao?"

Ánh mắt Tư Tuấn chuyển qua cậu không chút cảm tình, tê dại khiến Lâm Hạo thoáng rùng mình.

Không lâu sau trong phòng giải phẫu truyền ra tiếng khóc trẻ con, nó không bị thương, may mắn còn sống. Thế nhưng Lý Lâm Tâm không may mắn như vậy, không lâu cũng được đẩy ra, nhưng thi thể lạnh như băng. Khi xe được đẩy đến trước mắt, Kỳ Tử Gia vươn tay, vén vải trắng lên nhìn thoáng qua, sau đó xoay mặt, khoát tay bảo bọn họ đẩy đi.

Lâm Hạo nhìn chằm chằm đứa nhỏ mới sinh khắp người nếp nhăn như con khỉ gầy kia, run rẩy mở miệng: "Chúng ta nhận nuôi đứa bé này được không?"

"Không được!" Kỳ Tử Gia cự tuyệt như đinh đóng cột, tiếp tục bàn bạc với Tư Tuấn: "Tuyến nên trải đã trải khá ổn rồi, tuy cô ta đã chết, thế nhưng ảnh hưởng đã không còn lớn, tôi không thể đợi thêm nữa rồi, thời điểm nên thu lưới ——"

Lâm Hạo nâng giọng quát: "Kỳ Tử Gia, ta muốn nhận nuôi đứa bé này!"

"Không được!"

"Anh không nuôi tôi nuôi!"

"Cậu nuôi sống bản thân trước rồi nói sau!"

"Anh... máu lạnh!"

Nghe vậy, Kỳ Tử Gia rốt cục xoay người, một tay chống lên tường, thân thể chậm rãi tới gần, nhìn thẳng hai mắt Lâm Hạo, gằn từng chữ: "Nếu cậu yêu chính là một thanh niên máu nóng, tôi đây chỉ có thể nói ánh mắt cậu mù rồi!"

Nói xong, xoay người, lại tiếp tục thảo luận với Tư Tuấn: "Chuyện Thẩm gia xử lý sao?"

"Cần hủy đều hủy rồi, còn lại chính là muốn thả bọn họ tự sinh tự diệt, hay là..."

Thanh âm hai người càng ngày càng thấp, hờ hững thảo luận sinh tử của người khác.

Lâm Hạo cảm thấy bản thân hoàn toàn không chốn dung thân, vì thế đẩy hai người, liền xông ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro