Văn án - Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án:

Nhất kiến chung tình với Kỳ Tử Gia,

Lâm Hạo từ đó về sau tự cho mình thân phận "tình nhân của đại ca".

Trong mắt người ngoài tuy hai người là phu thê tình thâm,

nhưng tiết mục cầu hoan ngươi truy ta trốn không ngừng tiếp diễn,

khiến Lâm Hạo cũng không khỏi lo lắng.

Để thuận lợi thăng cấp làm "bà xã hắc đạo",

từ sinh ý hắc bang, tranh đoạt địa bàn,

đến chuyện phòng the... khụ, vấn đề không quá hài hòa,

Lâm Hạo thấy việc nghĩa không chùn bước mà một vai gánh vác.

Ai ~ không có biện pháp,

sau lưng mỗi người đàn ông thành công đều phải có một "bà xã" đáng tin cậy mà!


Tiết tử

Đêm hè, cuồng phong gào thét, chớp giật sét đánh, nước mưa như đá hung hăng nện xuống, tựa hồ có thể đục thủng nền bê tông. Trong kẽ hở giữa hai gian nhà trệt, Lâm Hạo co rúm thân thể, đợi nhóm người tìm cậu đi xa, mới thở dài nhẹ nhõm.

Nước mưa theo khe hở trên mái nhà từng giọt rơi xuống táp vào miệng, chan chát, so với nước mắt còn khốn khổ hơn.

Lâm Hạo dứt khoát nhảy ra, trong miệng phát ra âm thanh động cơ "xình xịch", mở ra hai tay, bắt chước động tác tàu lượn, xoay vòng chạy tới chạy lui.

Màn mưa dày đặc, tầm nhìn rất ngắn, đứa nhỏ chuyên chú với trò chơi ấu trĩ hoàn toàn không có chú ý tình hình quanh mình, đột nhiên một đường tiếng phanh vang lên bên tai, cấp tốc đánh đầu xe, suýt nữa đụng vào cậu đang đông chạy tây chạy.

"Này, anh biết đây là nơi nào không?! Trước nhà xác sao còn đi xe máy——" Lâm Hạo chống thắt lưng, hung thần ác sát quát đến phân nửa, liền cứng họng. Chỉ vì cậu thấy rõ khuôn mặt người tới.

Thiếu niên lái xe máy tuổi xấp xỉ cậu, không đội mũ bảo hiểm, thân thể cùng tóc cũng bị mưa ướt, tóc mất trật tự, từng sợi từng sợi dán trên gương mặt, ngay cả lông mi cũng có bọt nước, con mắt nửa híp, nhìn kỹ, khóe miệng còn có vết thương thật nhỏ.

Khuôn mặt đẹp, da trắng bệch, khí chất nghiêm túc. Liên tưởng đến thời gian địa điểm lúc này, Lâm Hạo không khỏi rùng mình một cái.

Trong mắt thiếu niên căn bản không có cái tên ở trước mặt, xoay người đờ đẫn xuống xe, đi về phía phòng nhỏ tận cùng bên trong.

Người kia... sẽ không phải là một tử thi, đang tìm giường của mình ngủ đi?!

Lâm Hạo nuốt nuốt nước bọt, tuy sợ hãi, cậu lại như ma xui quỷ khiến đi qua.

Thiếu niên vào nhà xác, Lâm Hạo thật cẩn thận lại gần, nheo mắt nhìn hướng trong khe cửa.

Trong phòng rất yên tĩnh, khí lạnh bốn phía, bên trong chỉ có một cỗ thi thể. Thiếu niên đang mở túi thi thể ra, chăm chú thâm tình nhìn tử thi bên trong, vài giây sau, cúi thân thể xuống, không chút để ý ôm thi thể dĩ nhiên còn chưa bốc mùi lên, mặt chôn ở vai tử thi, thanh âm nức nở theo khí lạnh thi thể toát ra.

Lâm Hạo nhanh chóng thu tầm mắt lại, liên tiếp lùi vài bước, ngã ngồi trên bậc thang, há miệng thở hổn hển.

Nhưng hoảng sợ qua đi, nồng đậm bi thương, nổi lên trong lòng. Sinh ly tử biệt trong phòng cùng cậu không quan hệ, thế nhưng cách đó không xa ở trong một linh đường khác, lại treo bức hình thân nhân trọng yếu nhất của cậu.

Sáng sớm ngày hôm nay, thân thể vẫn bình thường của ba đột phát chảy máu não, mặc dù Lâm gia có bác sĩ gia đình, cũng cấp tốc đưa ba đến bệnh viện, có quyền lực kêu bác sĩ đạt trình độ cao nhất đến phẫu thuật, có tài lực sử dụng máy móc cùng thuốc đắt tiền nhất... nhưng không có bất luận biện pháp nào, cứu lại sinh mệnh ba.

Thời điểm bình minh Lâm phụ chính thức bị tuyên bố tử vong. Mà cái thời gian kia Lâm Hạo còn đang trong hương vị ngọt ngào của giấc mơ, chờ cậu mở mắt ra, người hầu sớm chuẩn bị tốt tây trang màu đen, dẫn cậu đến bái tế.

Lâm Hạo cái gì cũng không làm được, chỉ có thể tiếp nhận ngày hôm qua ba còn cười nói con trai trưởng thành nên có một bạn gái, ngày hôm nay liền nằm ở nhà xác băng lãnh, vĩnh viễn không còn khả năng lại cho cậu thêm bất luật ấm áp gì.

Không biết qua bao lâu, thiếu niên từ trong nhà xác đi ra, ngồi yên lặng ở bên người cậu, trong mắt trống rỗng không có gì, tựa như tùy thời sẽ biến mất.

Lâm Hạo nuốt nuốt nước miếng, nhẹ giọng hỏi: "Đúng rồi... cậu là ai?"

"Anh..." Đứa nhỏ mở miệng, thanh âm khàn khàn mà uể oải, thế nhưng cuối cùng cũng có chút sức sống.

Lâm Hạo rốt cục cũng buông tâm, chẳng biết làm sao, liền mở miệng an ủi nói: "Cậu nếu như khó chịu thì khóc đi! Kỳ thực tôi cũng khó tiếp nhận, thế nhưng khóc không được, ba ba tôi chết rồi... Ngay sáng sớm ngày hôm nay, tôi ngay cả lần cuối cùng cũng không nhìn được, ông ấy bình thường hiểu tôi nhất..." Nói đến đây, cư nhiên nghẹn ngào.

Thiếu niên lui thành một đoàn ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi: "Thương tâm sao?"

"May mắn là... ông ấy đi rất an nhàn, chỉ là rất luyến tiếc, ông ấy là thân nhân trọng yếu nhất của tôi."

"Ân Gia là thân nhân duy nhất của tôi..." Thiếu niên con ngươi băng lãnh như loài bò sát, dần dần nhiễm tâm tình: "Tôi là Tiểu Gia..."

"Hả?"

"Tên của tôi, sao?"

Lâm Hạo hít sâu một hơi, cẩn cẩn thận thận kêu: "... Tiểu Gia?"

"Về sau, không còn có ai... gọi như thế nữa..." Thân thể thiếu niên mềm nhũn, tựa ở trên vai Lâm Hạo, tiếng mưa rơi bên tai cũng vô pháp che giấu tiếng khóc.

Bị tâm tình như vậy lây nhiễm, nước mắt Lâm Hạo lẫn vào nước mưa từng giọt từng giọt rơi xuống, đơn giản cũng xé giọng, gào khóc lên. "Oa —— ba ba ——" gào thét, còn giang hai cánh tay, ôm thiếu niên gầy yếu vào lòng, không ngại cậu ta lúc trước từng ôm thi thể.

Hai đứa nhỏ tuổi xấp xỉ tại ôm nhau khóc trong mưa, Lâm Hạo lăn qua lăn lại một đêm rất nhanh liền khóc mệt, mơ mơ màng màng ngủ, sáng sớm mới được người nhà tìm được.

Bên người trống không, cái gì cũng không lưu lại, tựa như cảnh tượng đêm qua cùng thiếu niên xa lạ chia sẻ bi thương cùng mê man của chính mình chỉ là một giấc mộng.

Này rốt cuộc là mộng xuân sao? Hôm sau, nhớ tới khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp tái nhợt kia, Lâm Hạo trong lòng cư nhiên rung động một hồi.

Giấc mơ này là sao?! Tiểu Gia phải không? Tôi nhất định sẽ bắt được cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro