Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.. tiêu chiến ngồi trong tiệm hoa mắt nhìn ra đường phố đang tấp nập dòng người qua lại thời tiết vào  giữa tháng 12 những cơn gió bắt đầu lạnh hơn mắt cậu nhìn vào khoản không lòng nghĩ về cuộc hôn nhân của mình  mới đó cậu và nhất bác đã ở bên nhau gần ba năm cuộc sống cứ bình thản choi qua  nhất bác mõi ngày cũng đúng giờ sẽ đến đón cậu có khi đến sớm lại giúp cậu gói hoa cho khách giúp cậu dọn hàng .ai đời đường đường một giám đốc của một tập đoàn lớn lại ở đây  phụ bán cho một tiệm hoa nhỏ của tiêu chiến  như thế này nhiều lần ngõ ý muốn nhất bác đừng đến nhưng nhất bác nói làm vậy để hiểu cuộc sống của tiêu chiến để khoản cách của hai người dễ gần nhau hơn gì tiêu chiến thường nói cuộc sống của hai người khác biệt quá lớn  .nên tiêu chiến cũng phớt lờ cho qua để nhất bác muốn đến cứ đến . tiêu chiến biết tình cảm nhất bác dành cho mình cậu cũng cố gắng để gần nhất bác hơn nhưng mỗi khi nói chuyện cùng nhất bác không hiểu gì sao câu chuyện cứ đi vào điểm cục . mãi suy nghĩ du dơ nhìn đồng hồ cũng đã chiều . tiêu chiến đang chờ nhất bác đến đón như mọi ngày hôm nay đã quá giờ mà chưa thấy người kia . cậu nghĩ chắc đã có việc  mà sao không gọi báo cho mình thường ngày khi đến trễ Nhất bác đều sẽ gọi điện thoại báo với cậu  đang chuẩn bị gọi điện thoại cho người kia để hỏi  thì ly á gọi cậu tiêu chiến nói nhất bác đừng đón cậu  chúng mình đi đến một nơi có  được không  . Tiêu chiến nhàn nhạt lên tiếng không cần báo hôm  nay anh ấy chất không đến đón mình giờ này đã thấy đâu  ly cười lớn vậy tốt quá chúng mình đi đi  . nhưng mà đi đâu. đi đi  rồi cậu sẽ biết nhanh nhanh lên  muộn mất tiêu chiến . được được để mình đóng cửa đã .ly á nắm tay tiêu chiến đi nhanh . ly á đưa tiêu chiến đến một quán ăn không lớn lắm nhưng nhìn rất ấm áp bên trong có hơi tối tiêu chiến  vừa bước vào bài hát  sinh nhật vang lên ngọn nến cũng Theo đó sáng lên  . người cầm bánh kem đi đến ánh nến làm tiêu chiến thấy mặt người đi đến gõ hơn .hai chân tiêu chiến như đong cứng nụ cười như hóa đá . lý hàn . là lý hàn . tiêu chiến chúc mừng sinh nhật dù là muộn nhưng anh hi vọng em sẽ thích buổi tiệc này giọng nói người nọ cắt lên  .hồn tiêu chiến như được kéo về . ngập ngừng lên tiếng anh về từ khi nào lý hàn cười ngọt ngào anh mới về lúc sáng gì muốn cho em bắt ngờ nên anh  không  báo trước và mới nhờ mọi người giúp đỡ .tiêu chiến nhận hoa đi anh ấy đang chờ cậu kìa  ly á lên tiếng nhắc nhở . tiêu chiến có chút ngượng cười nói cảm ơn anh đưa tay cầm lấy hoa lý hàn nhìn tiêu chiến không rời mắt   lại lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đay là quà anh tặng em   tiêu chiến đưa tay nhận chiếc hộp lòng lại rối tơ nhỏ giọng cảm ơn không biết phải từ chối bằng cách nào bắt đất dĩ đành nhận lấy . như tuyết cũng từ trong bước ra chúc em sinh nhật vui vẻ tiêu chiến . không khí ngượng ngùng cũng bớt đi gì sự xuất hiện của như tuyết tiếp theo lại là anh trai tiêu Vũ chúc mừng sinh nhật em tiêu chiến . tiêu chiến cười trong mắt không dấu được niềm vui  như tuyết hỏi nhất bác  đâu sao không thấy em ấy không ai cho cậu ấy hay hôm nay chúng ta làm sinh nhật muộn cho tiêu chiến sao  dạ dạ ly á  hơi ngập ngừng lên tiếng dạ không tụi em quên mất như tuyết để chị gọi cho em ấy  . tiêu chiến vội lên tiếng không cần đâu ạ hình như anh ấy hôm nay có việc trễ cũng không thấy đến đón em dù gì đây cũng chỉ là bù lại thôi sinh nhật em cũng qua lâu rồi mà tiêu chiến nói vậy như tuyết cũng thôi không nói nữa  với lại  cô nghĩ ở có lý Hàn cũng không được tốt thôi thì không đến cũng tốt .mọi người vui vẻ mừng sinh nhật  cho tiêu chiến  mới đó cũng đã muộn mọi người   chia tay nhau để ra về .tieu chiến  lý Hàn khẽ gọi mình nói chuyện  chút được không tiêu chiến định từ chối gì thời gian đã quá khuya  nhưng cậu lại nghĩ lại   rồi mọi thứ cũng phải kết thúc  thôi thì sớm chút để không phải thấy mình có loi với người kia .được . vậy anh đưa em về tiêu chiến quay lại chào như tuyết . chị về đi em muốn nói chuyện với lý hàn một chút như tuyết biết người mà tiêu chiến nguyện một đời một kiếp là lý Hàn chứ không phải nhất bác gì gia đình tiêu chiến đã phải hi sinh đi tình yêu tươi đẹp của mình cô cũng thương và đau lòng cho tiêu chiến không ít thôi cứ để hai người nói chuyện một lần để mọi chuyện được kết thúc êm đẹp . được nhưng nhớ về sớm chút đừng quá muộn nhất bác sẽ lo lắng cho em .dạ em biết rồi  tiêu chiến lên xe lý hàn cho xe đi khá chậm dù đã quá khuya nên hiện tại trên đường xe và cả về  người qua lại cũng không quá nhiều . từ lúc lên xe cả hai người điều yên lặng cuối cùng người  lên tiếng trước  cũng là lý Hàn Em kết hôn có hạnh phúc không  một câu hỏi không nhẹ không nặng thành công làm tiêu chiến hai  mắt trong phút chốc đã đỏ lên .câu nói vừa thốt ra xe đã dừng hẳn bên đường đoi mắt người kia ứa lệ nhìn tiêu chiến . Cậu không giám nhìn vào đôi mắt đó dù chỉ một giây  gì sợ mình sẽ không nói được lời nào thêm .  gì sao không đợi anh tiêu chiến nếu biết ngày đó  sự ra đi  của anh sẽ  đánh mất  em anh thà bỏ tất cả không cần quyền thừa kế gì cả mà  sẽ chọn ở lại để giữ lại tình yêu của chúng ta và ở bên em  anh đã sai rồi tiêu chiến à  gì đã để mất em đây là điều mà  có lẽ cả đời anh sẽ  phải hối hặn   nước mắt lý Hàn sớm đã chảy ước cả khuôn mặt . tiêu chiến cũng không khá hơn là mấy  chỉ yên lặng nước mắt đã rơi từ lâu biết nói gì khi cậu là  người sai hẹn đã  âm thầm kết hôn mà không nói  một lời nào với người kia  thà lý Hàn cứ trách cậu hay thậm chí nói những lời khó nghe hơn thì cậu không phải thấy đau lòng như hiện tại . Lý Hàn anh không có gì phải ăn hặn cả lõi là do em xin lõi anh lý hàn  . nợ ân tình này xin hẹn  kiếp sau em sẽ trả lại cho anh còn hiện tại tất cả điều  đã muộn . Lý Hàn mặt đầy nước mắt đưa tay nâng mặt cậu thấy nước mắt tuôn dài bao nhiêu oán trách giận hờn tiêu chiến đều tan biến em đừng khóc . Lý Hàn lòng  như dao cắt khi thấy nước mắt của ai .hai người lại rơi vào yên lặng sau khi đã bình tâm lại tiêu chiến nhàn nhạt lên tiếng   mình có thể làm bạn không anh    lý Hàn cũng  đã bình tâm lại nhìn tiêu chiến một mặt đầy nước mắt cũng chẳng nói được gì hơn  đành chất nhận mọi chuyện để sau hãy tín được nếu em muốn mà thôi để anh đưa em về đã muộn lắm rồi lý Hàn  nhìn tiêu chiến mà cười trong nước mắt suốt đoạn đường còn lại cả hai lại rơi vào yên lặng. mấy chốc đã về  đến trước nhà .cảm ơn  anh về cẩn thận lý Hàn rời đi  tiêu chiến quay vào nhà cậu bước vội vào phòng không ngăn được cảm súc nước mắt lần nữa rơi không ngừng . một lúc sau tiêu bước ra đoi mắt  đã vừa đỏ vừa sưng nhưng  tâm trạng đã ổn hơn bước đến thấy phòng nhất bác cửa đang khép hờ tiêu chiến đưa mắt nhìn vào với ánh  sáng của đèn ngủ khá yếu chỉ thấy người kia nằm yên quay lưng lại có vẻ đã ngủ say  thấy vậy cậu cũng thôi không gọi làm gì . nghĩ lại vậy mà lúc chiều còn sợ người kia sẽ lo cho mình muốn mượn điện thoại của chị để gọi nói mình về trễ gì điện thoại khi đi vội quá đã để quên ở cửa hàng . nào ngờ người  đã nằm ngủ ngon lành có lo gì cho mình đâu  như vậy quá ra mình đã lo thừa rồi nghĩ song tiêu chiến thở dài một hơi rồi cũng về phòng mình cậu nằm vật xuống giường muốn ngủ một giấc để tâm tình tốt lên chút  mắt nhìn lên trần nhà ngủ lúc nào cũng chẳng hay .  gió Của trời đông hôm nay có vẻ lạnh hơn nhiều.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bacchien