76/ Đại sát tứ phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 76: Đại sát tứ phương


Lần này, động tĩnh của những người kia thật sự quá lớn,'Một cơ hội sống' cứ thế nổi danh khắp nơi. Khưu Thành cùng A Thường vô luận là lúc đi ra ngoài hay là chờ ở trong nhà, đều có thể nghe được không ít người nghị luận về chuyện của 'Một cơ hội sống'.


Nghe nói còn có không ít chuyên gia của các tổ chức y tế nghiên cứu đã chạy đến Trung Quốc, tranh thủ mọi cách để có được tư liệu nghiên cứu.


Bọn họ quả thật là phải tranh giành với nhau, bởi vì Khưu Thành hiện tại cũng chỉ còn lại 5 viên 'Giải trăm độc', khẳng định không đủ cho mấy tên nhân viên kia mỗi người mỗi viên.


Nhân viên nghiên cứu cần hàng mẫu, Khưu Thành đương nhiên rất nguyện ý cung cấp. Chẳng qua phải cung cấp ra sao, cung cấp cho ai, lại là một vấn đề nan giải. Một khi mọi chuyện trở nên xấu đi, cậu sẽ phá tan kế hoạch cho tương lai của mình và A Thường, từ nay về sau cũng chẳng còn ngày yên bình.


Bởi vì có 'Một cơ hội sống', thành phố nguyên bản tràn ngập tử khí nay lại khôi phục sinh khí. Chợ đêm phía trước nhà ga thành phố Tân Nam mấy ngày nay cũng đã náo nhiệt trở lại.


Buổi tối 6 giờ rưỡi, ánh đèn sáng rực phố phường che lấp đi màn đêm tăm tối, từng nhóm dân cư của thành phố Tân Nam sau khi ăn qua cơm chiều lại trở nên rảnh rỗi, thanh thanh sảng sảng từ trong nhà đi ra, chen lấn vào dòng người trong chợ đêm dạo chơi.


Trên đường cái người đi đường như nước chảy không ngừng, rộn ràng nhốn nháo. Hai bên con đường bày đầy các sạp hàng, nhưng thường thường đều là người xem nhiều, người mua ít.


"Nhìn kìa!" Đột nhiên có người chỉ lên bầu trời phát ra một tiếng thét kinh hãi.


"Làm sao làm sao?" Người đi đường nhao nhao dừng chân, ngẩng đầu hướng hướng trời cao quan sát.


Chỉ thấy dưới ánh hoàng hôn mờ nhạt trên bầu trời có một chiếc bong bóng màu đỏ đang bay lơ lửng, bên dưới quả bóng còn treo một cái bình nhỏ cùng một tờ giấy. Cả bình nhỏ cùng tờ giấy đều bị gió đêm thổi cho ngã trái ngã phải, không ngừng xoay vòng...


"Má ơi! Là 'Một cơ hội sống'!" Rốt cuộc có một người mắt sáng nhìn thấy rõ bốn chữ cực bự được viết ngoáy trên tờ giấy...


"Là 'Một cơ hội sống'!!!" Toàn bộ chợ đêm nhất thời như bị bom oanh tạc, tất cả mọi người đều chạy theo phương hướng quả bóng bay đi. Có vài người bán hàng rong thậm chí còn quẳng luôn sạp hàng của mình, chỉ để ý việc đuổi theo quả bóng trên trời cao mà chạy như điên.


Đây chính là 'Một cơ hội sống' đó! Ngươi biết hiện trên toàn thế giới có bao nhiêu người đang chờ thuốc để cứu mạng không? Người biết trong đó có bao nhiêu kẻ có tiền không hả?


Chỉ cần có được một viên thuốc, liền có thể đổi lấy tài phú, tuyệt đối đủ cho bất kì ai trong chợ đêm cẩm y ngọc thực, một đời đều không còn phải lo lắng vì kế sinh nhai nữa.


"!!!" Còi cảnh báo khẩn cấp vang lên khắp nơi, tất cả cảnh sát tại thành phố Tân Nam đều vội vàng tập hợp về phía chợ đêm, ngay cả một ít xe cảnh sát bình thường rất ít nhìn thấy, nay cũng toàn bộ xuất động.


"Tất cả thị dân xin lui ra phía sau! Tất cả thị dân xin lui ra phía sau..." Loa thông báo trong xe cảnh sát không ngừng vang lên thanh âm yêu cầu nhóm thị dân lui ra phía sau, nhưng lại không thu được bao nhiêu hiệu quả.


"Bằng bằng!" Rốt cuộc, có người hướng không trung nổ súng cảnh báo.


"!" Nghe được tiếng súng, dân chúng nguyên bản còn liều mạng không để ý chuyện gì nhất thời đều cờ im trống lặng.


Phàm là người từng sống trong căn cứ lâm thời đều biết, tiếng súng này chính là lời cảnh cáo trước khi những người đó trực tiếp sử dụng vũ lực, không phải chỉ tùy tiện lấy ra hù dọa thôi đâu. Nếu bọn họ có ai còn dám làm chim đầu đàn, như vậy kẻ đó khẳng định sẽ được ăn súng.


"Cạch cạch..." Lúc này, cách đó không xa có một chiếc máy bay trực thăng đang phi đến, tất cả mọi người nhón chân trông ngóng. Kế hoạch muốn mang một viên 'Một cơ hội sống' trở về đổi tiền đổi lương thực của mọi người đều đã thất bại, nhưng dù vậy cũng không ảnh hưởng đến chuyện bọn họ muốn lưu lại xem náo nhiệt, chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử này.


Bong bóng lúc này đã bay đến trung tâm thành phố, trôi dạt trên khoảng không bên rìa sông Tân Nam. Mọi người tập trung đứng ở một nơi cách bờ sông không xa, nương theo ánh tà chiều còn chưa hoàn toàn khuất bóng, nhìn cửa sau của chiếc trực thăng bị kéo ra, một binh lính mặc đồ rằn ri nhô hơn nửa thân người ra bên ngoài. Người nọ cầm trong tay một vật không biết tên, nhẹ nhàng vung lên, liền cuốn lấy sợi dây dưới quả bóng, sau đó cẩn thận kéo nó vào trong trực thăng...


"Nhiệm vụ đã hoàn thành! Tất cả cảnh viên của các đơn vị..."


Về phía hai người Khưu Thành, giờ phút này bọn họ đang xem chừng hai người thợ lắp điều hòa cho phòng 1402.


Điều hòa thật sự là một thứ rất tốt, nhất là loại dùng được cho cả mùa nóng và mùa lạnh thế này. Chỉ cần một cái điều hòa, lại thêm vài cái mấy điều hòa độ ẩm, bọn họ có thể đơn giản mô phỏng ra đủ kiểu khí hậu, tùy thời gieo trồng ra vô số các loại thảo dược. Tuy rằng không phải hoàn toàn mô phỏng giống với ngoài tự nhiên, nhưng vẫn có tới tám chín phần mười tương tự.


Vừa nãy, sau khi Khưu Thành cùng A Thường ẩn nấp trong chợ đêm tìm một nơi thích hợp thả bong bóng, liền chạy thẳng đi mua máy điều hòa. Mua xong điều hòa, cả hai lại kêu người vận chuyển tới nhà, trực tiếp quan sát hai người thợ lắp đặt máy, rồi lại từ trên lầu kéo dây điện xuống. Sau khi thử máy thành công, cậu lại giao bột cho hai người thợ lắp đặt, tiễn bước khỏi căn hộ.


Từ mặt ngoài thoạt nhìn, cả buổi tối hôm nay của hai người họ đều trôi qua cực kỳ bình thường. Ai có thể tưởng tượng được quả bóng bay vừa làm chấn kinh vô số người lại do bọn họ thả ra?


Đem hàng mẫu tống xuất xong, Khưu Thành liền mặc kệ chuyện bên ngoài, bởi vì vài hôm trước các ban ngành chính phủ đã triệt để chặt đứt nguồn vận chuyển lương thực và hạt giống từ miền Nam đến thành phố Tân Nam của bọn họ, mấy ngày nay cũng chưa nghe ai nói có ca lây nhiễm mới xuất hiện.


Trừ mỗi ngày thành thục làm việc nhà nông, Khưu Thành cùng A Thường đều tiêu phí không ít thời gian tại 1402. Bọn họ hiện đang muốn mô phỏng khí hậu mát mẻ ẩm ướt ở vùng Tây Nam trong căn hộ này.


Điều hòa nóng lạnh đều đã lắp đặt xong, phía ngoài ban công cũng đã dùng thủy tinh trong suốt bọc kín. Đằng trước tấm thủy tinh, lại chèn thêm mấy cái cái gương cố định, chỉ cần điều chỉnh góc độ, là có thể đem ánh nắng mỗi buổi chiều phản xạ lên trần nhà cùng trên mặt tường phòng.


Ở ví trị có độ cao vừa phải trên vách tường vẫn như cũ được lắp hai ngọn đèn Metal Halide, thế nhưng Khưu Thành cảm giác bọn họ hẳn là không có bao nhiêu cơ hội sử dụng chúng. Trừ phi gặp phải loại thời tiết mưa dầm kéo dài hơn 10 - 20 ngày không dứt, thì căn phòng này mới cần mở đèn Metal Halide bổ quang.


Làm tốt công tác chống thấm nước cho mặt đất cùng nơi chân tường xong, cả hai lại tiếp tục dán đầy gương lên trần nhà cùng trên mặt tường. Khác biệt với những căn phòng khác, Khưu Thành lúc này còn mang theo A Thường lắp không ít giá sắt trên tường. Số giá sắt được lắp đặt cũng rất rắn chắc vững chãi, có thể trực tiếp đặt giỏ gỗ trồng dược thảo lên trên mà không sợ bị sập.


Bởi vì muốn mô phỏng kiểu khí hậu khác biệt, căn phòng đều được mở điều hòa cả ngày, phí tổn gieo trồng thảo dược liền tăng cao. Khưu Thành làm như vậy cũng là vì muốn tận dụng không gian một cách triệt để và hiệu quả nhất.


Một nguyên nhân khác thúc đẩy cậu làm như vậy, chính là vì rất nhiều thảo dược đều là cây lâu năm, gieo trồng một lần tương đối bớt việc. Liền tính là được trồng trong Tụ Linh trận, nhờ vậy mà tốc độ sinh trưởng của thực vật được tăng cao, nhưng cũng sẽ không giống khoai tây cải trắng cứ cách vài ngày là có thể thu hoạch được.


Tại giá gỗ trên mặt đất cùng giỏ gỗ trên tường, Khưu Thành còn đặc biệt thiết kế một cái mương luân chuyển nước bên trong. Mương nước này không những có thể bổ sung nước cho toàn bộ căn phòng, mà Khưu Thành còn nuôi thêm mấy con tôm hùm con trong đó nữa.


Vài ngày trôi qua, vườn thuốc đầu tiên của nhà họ cơ bản đã thành hình, số hạt giống thảo dược đặt hàng trước đó cũng đã được đưa tới nơi. Khưu Thành cùng A Thường trồng mấy cây thích hợp sinh trưởng ở khu vực Tây Nam trước, sau đó mới đem số còn lại trồng vào giỏ gỗ, tạm thời đặt ở trong phòng.


Bởi vì bọn họ hiện tại chỉ có một vườn thuốc, hơn nữa lấy nhiệt độ cùng độ ẩm hiện tại, rất ít thực vật không thể sinh tồn, nhiều nhất là mọc ra dược liệu chất lượng hơi kém mà thôi. Đợi qua thêm ít hôm, Khưu Thành bọn họ mua được mấy căn phòng khác ở tầng 14, khi ấy có thể mở thêm vườn thuốc, mô phỏng thêm vài kiểu khí hậu khác, rồi đem cây thảo dược di thực qua.


Trồng xuống một gốc mầm cây cuối cùng, lại rót nước ổn định gốc rễ, Khưu Thành xem xem thời gian đã không còn sớm, liền cùng A Thường khóa kỹ cửa phòng 1402 rồi ra ngoài. Mấy ngày trước, bọn họ đã đem cửa lớn căn hộ 1402 đổi sang một tấm cửa thép phòng trộm cực rắn chắc, tuy rằng vẫn không bằng cánh cửa thép đập không vỡ trên tầng 15, nhưng nếu tùy tiện ra tay cũng khó mà mở được.


Rời khỏi phòng điều hòa, cả hai liền cảm nhận được một đợt sóng nhiệt đập thẳng vào mặt. Bọn họ về căn hộ 1406 trước, sau đó từ 1406 bò lên 1506. Gần đây thời tiết nóng bức, vì để tận lực thông gió cho tầng 15, trừ mấy cái cửa thép, toàn bộ số cửa còn lại trên tầng đều được mở rộng. Bởi vì tầng lầu tương đối cao, thỉnh thoảng lại có gió lùa thổi qua, nên nhìn chung cũng không quá oi bức.


Hai người Khưu Thành lên mái nhà cắt vài dây khoai lang, sau đó xuống tầng 15, dùng máy cắt lát đặt trong nhà bếp căn hộ 1501, đem dây khoai lang cắt nát, rồi nhắc vào phòng bếp, đổ vào nồi lớn, thêm nước, bỏ vào bã đậu, cám, lại thêm một ít muối ăn, châm thêm ít củi vào bếp lò, chậm rãi nấu lên.


Thừa dịp khoảng thời gian trống ra lúc nấu cám heo, hai người bọn họ lại xoay chuyển một vòng lầu trên lầu dưới, đem những việc cần làm hoàn thành hết. Hiện tại, đám gà trên mái nhà đã được di dời vào căn hộ 1512, hai căn phòng chính giữa đã được nối thông, trên đất cũng đóng thêm giá gỗ để trồng cỏ xanh.


Sức chiến đấu của lũ gà thật chất vô cùng cường hãn, cỏ xanh tươi tốt tràn đầy sức sống trong Tụ Linh trận, cũng đều bị chúng nó giày xéo tan rã tơi bời, may mà chỉ cần qua một buổi tối, đám cỏ lại dài ra thêm một đám lá xanh mượt thay thế.


Khưu Thành cùng A Thường đi vào phòng cho chúng ăn, gặp đám gà đang lúc nửa đá nửa vẫy cánh ngươi tranh ta cướp, không khỏi liền có chút lo lắng. Cửa sổ trong hai gian phòng này không cao lắm, vạn nhất lũ gà ngốc hồ hồ này lỡ cánh bay ra bên ngoài thì coi như xong đời. Vất vả nuôi chúng nó lớn như vậy, nhấc ở trong tay cũng có sức nặng, trước mắt chính là thời điểm vỗ béo, Khưu Thành không thể để chúng nó nhảy lầu tự sát được.


Vì để ngừa vạn nhất, Khưu Thành tìm một cái thước cuộn, đo lường kích thước của mấy khung cửa số, định nay mai tìm anh cả Vương làm vài cái lưới phòng hộ.


Nhà chính của nhà họ Vương trong thôn có thu rất nhiều phế phẩm, Khưu Thành có đôi khi sẽ tìm anh cả Vương mua vài thứ. Nếu trong nhà bọn họ không có nguyên liệu, liền sẽ chạy qua nhà khác hỏi mua. Bởi vậy thường xuyên qua lại, giao tình của nhà bọn họ với hàng xóm trong thôn rất tốt. Mấy người trẻ tuổi đều ra thành phố, trong nhà liền chỉ còn lại hai cụ già, kiểu gì cũng cần nhờ người cùng thôn hỗ trợ chiếu ứng đôi chút.


Đám con nít nhà họ Vương hiện tại cũng đều sống trong thành phố, mỗi ngày kéo bè kéo cánh đi ra ngoài bắt côn trùng, rồi cầm qua sạp lão Hồ đổi bánh ngô, ít nhất cũng có thể kiếm được một cái bánh ngô mỗi ngày.


Đợi nấu xong thức ăn cho heo, thoáng để nguội, Khưu Thành cùng A Thường một trước một sau xách nồi inox khổng lồ, đổ vào từng chuồng heo một. Mỗi khi đến trước một chuồng heo, bọn họ phải kéo vòi nước, mở vòi, đem chuồng heo cọ rửa qua một lần, sau đó mới đổ thức ăn vào máng.


Mấy con heo hiện tại đang rất có khẩu vị ăn uống, Khưu Thành bọn họ vừa hướng trong máng ăn đổ thức ăn, chúng nó ở bên cạnh liền vội khom lưng ủi vào máng. May là Khưu Thành cùng A Thường đều tay mắt lanh lẹ, tốt xấu gì cũng không làm đổ đồ ăn đầy đầu đầy mặt.


Uy xong thức ăn cho heo, công việc đồng án ngày hôm nay trên cơ bản đã kết thúc. Hai người từ căn hộ 1506 trèo xuống 1406, trước sau đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, rồi nghỉ ngơi đôi chút. Khưu Thành nằm một hồi nhớ đến chuyện lưới phòng hộ, liền kéo A Thường cùng đi đến cổng trường đại học Tân Nam.


Cậu dự tính, mấy đứa nhỏ nhà nhà họ Vương cũng đang trên đường tới sạp lão Hồ đổi bột ngô bánh ngô về.


"Chú Khâu, tối nay hai người có muốn đến nhà tụi cháu chơi không?"


Đợi đến được cổng trường đại học Tân Nam, Khưu Thành liền nhìn thấy mấy đứa nhỏ nhà họ Vương vây quanh trước quán lão Hồ. Vương Tiểu Linh đã đổi xong bánh ngô, giờ đang nhảy nhót chạy về phía hai người Khưu Thành.


"Đêm nay không đi được, cháu về nói với bác, chú Khâu muốn làm lưới phòng hộ cho hai cái cửa sổ, đây là số đo, cháu cầm về đi." Khưu Thành nói rồi đem một tờ giấy đưa cho nó.


"Lưới phòng hộ?" Vương Tiểu Linh nghiêng đầu hỏi.


"Cháu nói với bác, chú nuôi gà ở trong phòng, sợ chúng nó bay ra, bác ấy liền biết." Khưu Thành giải thích một chút.


"Dạ, đây là để bác ấy xem rồi làm à?" Vương Tiểu Linh cũng có chút minh bạch.


"Không sai." Khưu Thành cười nói.


"A Thường, hôm nay muốn đến nhà em chơi không?" Lúc này A Kiệt cũng chạy lại đây.


"Không đi." A Thường vừa nãy đã nghe được chuyện Khưu Thành cùng Vương Tiểu Linh nói. Thiệt tình, hắn cũng không muốn đi cho lắm, mấy đứa nhỏ nhà họ Vương đều có kỹ năng chơi bài cao siêu, hắn mỗi lần chơi với bọn họ, đều chỉ có thua. Thua bài không phải chuyện lớn, vấn đề là hắn mỗi lần như vậy đều sẽ đem đồ ăn vặt Khưu Thành chuẩn bị cho mình thua sạch bách, điều này làm cho A Thường cảm giác thực khó chịu.


"Ngày hôm qua, chú hai của em có quay về thôn, còn đem cả một rổ dưa leo về, A Thường nếm qua dưa leo chưa?" A Lỗi lúc này cũng tiến tới.


"Chưa." Khưu Thành không có trồng qua cái cây này. Mấy ngày trước bọn họ ngược lại có trồng một ít dưa lê cùng dưa hấu ngoài ban công phòng 1506, nay đều đã bắt đầu kết quả, Khưu Thành nói tiếp qua vài hôm là có thể có trái ăn.


"Tụi em hôm nay sẽ chơi bài đó, anh không đến sao?" Vương Tiểu Linh lúc này cũng chêm vào.


"Ô..." A Thường có điểm dao động.


"Đi đi!." Khưu Thành cười nói. Trong nhà có cậu trồng chừng là được.


"Vậy quá tốt, hai người lúc nào sẽ đi qua?" A Kiệt không biết Khưu Thành không có ý định đi qua.


"Ăn cơm chiều xong sẽ đến." Khưu Thành nói.


Không qua bao lâu, mấy đứa nhỏ khác đều đem côn trùng đổi thành bánh ngô hết. Bọn họ mỗi người bắt về không 3 cân thì cũng đến 6 cân côn trùng, số lẻ còn lại, lão Hồ đành phải đem bánh ngô tách thành từng miếng đưa cho bọn nó. Kể từ đó, tốc độ thu mua trùng liền giảm xuống.


Đợi đám nhỏ chạy qua, Khưu Thành quan sát, trừ mấy đứa nhóc nhà họ Vương còn có vài đứa lạ mặt, hẳn đều là con nít ở khu phố bọn họ. Bởi vì nhà họ Vương có nhiều trẻ con, nên tự nhiên liền thu hút một vài đứa nhỏ rải rác trong xóm.


Người nhiều an toàn, một đám con nít đông như vậy đi cùng nhau, không có mấy tên đàn ông thân cường thể tráng dễ dàng hạ thủ với tụi nó được. Vạn nhất gây ra tí xíu động tĩnh, tuần cảnh ở khu phụ cận rất nhanh sẽ nghe tin chạy đến. Đầu năm nay nếu như bị bắt vào tù, thì tuyệt đối sẽ không có cơm ăn, đã vậy còn bị cân nhắc mức hình phạt rất nặng.


Vì uy hiếp đến mấy tên có tà niệm trong lòng, trên tin tức thường xuyên phát thông tin ở thành phố nào gần đây mới phá được án, tổng cộng bắt được bao nhiêu phần tử phạm tội, trong đó tử hình mấy người, ở tù chung thân mấy người...


Lá gan hơi nhỏ một tí, xem tin tức vài lần, bảo đảm liền bị dọa cho tím tái, rất ít có người dám ngang ngược gây án.


Buổi tối, A Thường đến nhà họ Vương, theo vài đứa nhỏ chơi đánh bài. Khưu Thành một mình ở lại trong nhà, ngồi dưới cái giá trồng đậu đũa ngoài ban công, cầm trong tay một ít ngọc nát rèn luyện từng chút.


Trải qua khoảng thời gian luyện tập, cậu đối với việc sử dụng linh lực đã thuần thục hơn rất nhiều. Nếu muốn luyện chế một ít ngọc nát, cũng không còn lao lực giống như trước, thế nhưng cậu biết, trên con đường tu hành, cậu bây giờ chỉ mới tập tễnh học cách bước đi, muốn đi được càng xa, tất nhiên cần trả giá càng nhiều cố gắng.


Buổi tối 9 giờ rưỡi, A Thường trở lại từ nhà họ Vương. Lúc này đây, hắn đã không còn mang bộ dạng ỉu xỉu như mỗi lần chơi bài xong, mà lại đầy mặt cười rạng rỡ trở về. Sau khi vào phòng, anh chàng đem nửa rổ dưa leo đặt ở trên bàn trà, hướng Khưu Thành triển lãm thành quả thắng lợi của hắn đêm nay.


Khưu Thành vừa thấy, liền biết tiểu tử này đã được mấy đứa nhỏ nhà nhà họ Vương chiếu cố cho, cũng không phá hư không khí mà cười tủm tỉm hỏi hắn: "Đều là do anh thắng về sao?"


"Đúng vậy!" Một tiếng này của A Thường đáp đến trung khí mười phần.


"Tiếp tục cố gắng." Khưu Thành ra sức động viên anh chàng.


"Ăn dưa leo." A Thường thật cao hứng, cầm lấy hai trái dưa leo đến phòng bếp rửa sạch, đưa cho Khưu Thành một trái, chính mình cầm lấy trái còn lại bỏ vào trong miệng, răng rắc cắn một ngụm.


"Gọt vỏ rồi ăn." Khưu Thành đứng dậy tìm con dao. Nhà bọn họ nuôi năm con heo, ba con dê, một đám gà, một đám chuột đồng, một ao cá, bình thường đều tẫn sức ăn hết, dù ăn thừacũng không lãng phí bất kì thứ gì.


Vì thế hai người liền ngồi trên sofa, một bên xem TV, một bên gọt vỏ dưa leo ăn, ăn đến có điểm lạt miệng, Khưu Thành lại cầm đường trắng ra, dạy A Thường trét đường trắng lên ăn.


Lấy kinh nghiệm sinh hoạt ngắn ngủi của A Thường trong xã hội loài người, hắn còn không biết trên thế giới này còn có nhiều chuyện như vậy, càng không biết cái gì gọi là thả dây dài câu cá lớn.


Hắn đương nhiên cũng không biết, hơn phân nửa rổ dưa leo là bên nhà họ Vương vốn muốn đưa tới cho hắn cùng Khưu Thành.


Đêm hôm đó, anh bạn A Thường vốn có chất lượng giấc ngủ rất tốt, rất hiếm khi nằm mơ, nay lại mơ thấy bản thân ở trên chiếu bài đại sát tứ phương, giết đến nỗi mấy đứa nhóc nhà nhà họ Vương đều sầu mi khổ kiểm, còn mấy món anh chàng thắng được đều đã xếp thành tòa núi nhỏ...


"Ha ha! Ha ha ha..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro