97/ Lãnh đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 97: Lãnh đạo

Đợi đến ngày 29 tháng 11, phía trên ngược lại đã thật sự vượt qua muôn vàn khó khăn, hướng thành phố Tân Nam tống một đám lương thực đến.

Vì vậy vào buổi tối hôm nay, trong trong ngoài ngoài nhà ga đều có binh lính võ trang hạng nặng canh giữ, nhằm bài trừ tất cả nguy hiểm có thể khiến cho số lương thực mới tới gặp sự cố.

“Ha ha ha, thành phố Tân Nam chúng ta thật có mặt mũi. Ngay cả bên tỉnh lị còn chưa được đưa lương thực, vậy mà chúng ta lại có trước.” Thị trưởng Hồng nhìn từng núi lương thực được dỡ khỏi xe, khuôn mặt phải nói là đặc biệt hớn hở.

Tuy nói đối với toàn bộ thành phố Tân Nam, số lương thực này vẫn như muối bỏ biển, nhưng lại giúp cho bọn họ tăng thêm chút khí thế. Chuyện khác không nói, ít nhất mọi người có thể an toàn vượt qua tháng 12 sắp tới. 

“Đều là do Hồng lãnh đạo có cách hay à nha.” Bên cạnh, một phó thị trưởng nửa đùa nửa thật ra sức vuốt mông ngựa.

“Lão Hồng tôi thì tính là cái rắm gì, tất cả đều phải xem mặt mũi của vị kia hết. Lão Thiệu à, đây chính là bảng hiệu của thành phố Tân Nam đó, tuy lão thần tiên người ta không thích cao giọng, thế nhưng chỗ cần nghĩ đến ổng thì phải nghĩ, cần cấp thì phải cấp, cao nhân nếu không muốn lộ diện, vậy khẳng định chính là không muốn bị người ta quấy rầy đến. Chúng ta cần phải bài trừ hết thảy khó khăn, khiến lão thần tiên vui vẻ lẳng lặng sống, ông nói đúng không?” 

Hồng thị trưởng lúc này chính là điển hình của tâm tình đại hảo nên đầy mặt hồng quang, dù là đang vuốt mông ngựa của cao nhân vẫn có vẻ rất nghiêm trang. Kiểu gì hắn cũng không thể đắc tội cao nhân, số lương thực này đối với thành phố Tân Nam mà nói chính là chuyện lớn, nói không chừng lúc này người ta đang trốn ở địa phương nào đó quan sát bọn họ, nếu giờ mà biểu hiện tốt một chút, khẳng định không hề thiệt thòi.

“Ha ha.” Tại chung cư số 6 tiểu khu Gia Viên, Khâu cao nhân thông qua “Thiên La nhãn” quan sát tình huống bên này đang thập phần hưởng thụ với việc vuốt mông ngựa.

Hôm nay, số lương thực được chuyển đến đối với thành phố Tân Nam bọn họ quả thật rất trọng yếu, cho nên lúc này cậu cũng thông qua “Thiên La nhãn” yên lặng quan sát tình hình khắp nơi. Lúc đầu, cậu chỉ muốn tận mắt chứng kiến lương thực được an toàn nhập khố, không nghĩ tới trong lúc vô tình lại bị mấy người lãnh đạo tại thành phố Tân Nam vừa vặn vươn tay chụp mông ngựa. 

Mặc kệ là thật tâm hay giả ý, những lời mà ông ta vừa nói đều thập phần phù hợp với tâm ý của Khưu Thành. Cậu chả phải luôn nghĩ có thể sống những ngày tháng thanh nhàn sao?

Vì cho thấy thái độ của chính mình, cũng vì mượn sức cùng cổ vũ nhân tân. Đêm đó, Khưu Thành đã mò đến nhà của lãnh đạo nọ, thả một viên ‘Giải trăm độc’ trên đầu tủ, nhưng lại không nhắn gửi gì. Cậu biết lão hồ ly này khẳng định có thể minh bạch ý tứ của cậu.

“Lão Hồng, lão Hồng… Hồng Đức Cường!” Sáng sớm hôm sau, Hồng thị trưởng liền bị bà xã yêu dấu nhà mình đánh thức, vừa mới đầu vẫn là giọng nói đi theo lộ tuyến ôn nhu hiền lành. Đợi kêu vài tiếng không xong, thấy chồng vẫn ngủ như heo chết, nguyên hình của cọp cái lập tức lộ diện. 

“Làm gì đó, hiếm khi mới được ngủ một giấc an ổn như vậy.” Lão Hồng gần đây cũng không dễ dàng à, khó khăn đợi đến ngày hôm qua khi lương thực đã tiến vào kho lương, tinh thần của hắn mới thoáng thả lỏng, mới rốt cuộc được ngủ một giấc an ổn.

“Ai nha, ông mau đứng lên, tôi nói với ông chuyện này, lát nữa ngủ tiếp.” Vợ của lão Hồng đến cùng vẫn xót ông chồng nhà mình, tiếng nói lúc này cũng giảm vài nấc âm lượng.

“Chuyện gì?” Hồng thị trưởng ngồi ở trên giường, gian nan đem ánh mắt mở ra một cái khe hở.

“Ông xem xem này, lúc tôi mới dậy nhìn lên tủ đầu giường. Ôi chao, ông nói xem có phải là thứ kia hay không…?” Vợ của lão nói xong, liền đem cái thứ gói trong khăn tay đưa đến trước mặt hắn.

“Hử?” Hồng thị trưởng mơ mơ màng màng tiếp nhận, cúi đầu nhìn cái thứ đặt trên tay, ánh mắt nhất thời trừng to thật to. Chỉ thấy hắn trước tiên đem cái viên kia để dưới mũi ngửi ngửi, sau đó trên mặt rất nhanh liền hiện ra thần sắc đại hỉ: “Không sai, không sai, là vị này, thứ này bà lấy từ đâu tới?” 

“Không biết, chúng ta đều ngủ cùng một chỗ cho đến sáng. Lúc dậy tôi nhìn thấy nó ở trên tủ đầu giường. Tôi thấy cái này giông giống, cho nên mới nhanh chóng kêu ông dậy xem.” Vợ của hắn đã trả lời như vậy.

“Ai nha, thật sự là cảm tạ cao nhân, cảm tạ cao nhân. Về sau lão nhân gia ngài nếu có chuyện gì cứ tùy tiện phân phó, tùy tiện phân phó.” Hồng thị trưởng vui vô cùng, nắm lấy viên‘Một cơ hội sống’ thì thào tự nói. Thật đúng là song hỷ lâm môn mà, không nghĩ tới một đoạn nói mò của mình ngày hôm qua, thế nhưng có thể mang đến thu hoạch lớn như vậy.

Đương nhiên, chuyện này cũng đã nghiệm chứng ý nghĩ trước kia của lão, đó là cao nhân vẫn luôn quan sát bọn họ. Bằng không sao có thể trùng hợp đến như vậy? Ngày hôm qua hắn vừa nói mấy câu, hôm nay liền thu được một viên ‘Một cơ hội sống’.

Việc đã đến nước này, hắn coi như đã đứng bên mép ranh giới. Từ trước hắn không tỏ thái độ gì, cao nhân không chú ý tới hắn ngược lại mới là chuyện bình thường. Nay hắn đã nói những lời kia, cao nhân lại tống đến cho hắn một viên ‘Một cơ hội sống’, tương lai nếu gây ra mấy chuyện phản bội này nọ, lấy bản lĩnh đến vô ảnh đi vô tung của người nọ, muốn thu thập hắn chả phải chỉ là chuyện cỏn con thôi sao?

“Hương à, chuyện này chỉ có mỗi hai vợ chồng chúng ta biết thôi, ai cũng không thể nói, ngay cả con trai cũng không được nói, biết chưa?” Phục hồi tinh thần, Hồng thị trưởng vội vàng dặn dò phu nhân của mình.

“Ông tưởng tôi ngốc hả? Đây chính là vật bảo mệnh của nhà chúng ta đó.” Hồng phu nhân trước đó vẫn tương đối lo lắng, cái virus Y này hiện tại cũng chưa có vaccine phòng bệnh. Chỉ sợ người nhà bọn họ nếu lỡ không may trúng chiêu, tình cảnh khi ấy thật đúng là chút biện pháp cũng không có. Nay không dễ dàng gì có được ‘Một cơ hội sống’, đợi đến thời điểm mấu chốt, đây có thể chính là thuốc cứu mệnh của nhà họ.

“Lão già kia, ông cũng phải cảnh giác chút, đừng để tới lúc nào đó bị ma quỷ ám ảnh đem nó cầm đổi tiền đồ.” Hồng phu nhân còn lật ngược trở về nhắc nhở Hồng thị trưởng.

“Chẹp chẹp, bà cũng không tin tưởng tôi à. Tiền đồ làm sao quan trọng bằng tính mạng, lại nói, cho dù không vì chính mình, sao tôi có thể không nghĩ tới bà và con chứ?” Hồng thị trưởng vờ cả giận.

“Được rồi, tôi cũng đâu có nói không tin ông.” 

“Ngược lại là bà đó, việc này nhất định phải giấu kín trong lòng, trăm ngàn đừng để lọt ra bất kì sơ hở nào.”

“Bao nhiêu năm lão phu lão thê, ông còn không biết tôi. Đợi tôi ra khỏi phòng này liền xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra. Ai nha, lão Hồng à, thứ này chúng ta phải cất ở đâu mới hợp đây?”

“Để tôi xem xem…”

– oo –

Sáng sớm ngày 1 tháng 12,rất nhiều thị dân đã tụ tập trước chỗ bán lương thực, trong đó có người địa phương của thành phố Tân Nam, cũng có không ít người mấy hôm trước vừa di cư tới đây từ phương Nam.

Buổi sáng 7 giờ rưỡi, từ một đầu đường khác có một đại đội quân sĩ tiến tới, ngay sau đó có người liền nhìn thấy trước cửa chỗ bán lương thực dán bố cáo.

Trên mặt giấy có viết: Vì khống chế sự tiêu hao lương thực, an nhiên vượt qua mùa đông năm nay. Bắt đầu từ tháng này, thị dân thành phố Tân Nam có hạn ngạch nguyên bản mỗi người 30 cân lương thực, nay sẽ giảm xuống 20 cân.

Về phần những người dân phương Nam mới đến đây cư ngụ, vấn đề lương thực của bọn họ sẽ thông qua hai con đường giải quyết. Ở trong thành phố, mỗi tháng mỗi người hạn ngạch lương thực 15 cân, mặt khác, tại khu công nghiệp, số nhà máy di dời từ miền Nam đến lập tức sẽ được khởi công. Đợi đến khi ấy bọn họ đi nhà máy làm việc, bên phía nhà máy cũng sẽ giải quyết một phần vấn đề ăn uống. 

“Không phải nói là đãi ngộ giống nhau sao? Như thế nào hiện tại lại chia thành hai con đường? Trách không được người người đều nói chữ quan(官) có hai cái miệng!” Thông cáo vừa được dán lên, lập tức liền có thanh âm bất mãn.

“Đừng có mà không biết đủ, nghe nói gần đây phía trên đã có một khoảng thời gian dài không phát lương thực xuống. Nếu mấy người phương Nam các người có ý kiến, thì đi tìm chính phủ phản ảnh đi!” Nghe hắn nói như vậy, người địa phương kia liền không thể nào nhịn được. Sao đây, giờ còn muốn kể lể với bọn họ?

“Chính là những thứ tôi ăn hiện tại đều là lương thực của vùng chúng tôi. Nếu anh ngại 10 cân quá ít, chúng ta cũng không vui vẻ gì khi phải phân chia đâu. Cũng chỉ vì người nhiều lương thiếu, đồ ăn mỗi tháng của chúng tôi mới bị trừ đi 10 cân.” Lập tức có thêm một người bên cạnh phụ họa. Trong những tranh chấp giữa người địa phương cùng người ngoại địa, người địa phương thường thường đều có vẻ người đông thế mạnh.

“Làm gì đấy, còn muốn gạt bỏ hả? Tôi đã nhập hộ tịch vào thành phố Tân Nam, từ nay về sau chính là người thành phố Tân Nam, phân cái gì người địa phương người ngoại địa chứ!?” Người ngoại địa thế đơn, nhưng bọn họ rất đoàn kết. 

“Ta phi! Khu công nghiệp bên kia lúc mướn người đều đòi hỏi có kinh nghiệm, nói trắng ra là không phải chỉ mướn người miền Nam các người sao?” Có vài người địa phương gần đây hiển nhiên đã va chạm với khu công nghiệp.

“Yêu cầu thuê người trước giờ đều đòi hỏi phải có kinh nghiệm. 100 năm trước đã như vậy, 100 năm sau cũng như vậy. Toàn thế giới CMN đều như vậy, còn chiacái gì phương Nam phương Bắc. CMN, đám quê mùa các ngươi đang nói cái chó gì vậy?”

“Mày nói ai quê mùa hả thằng kia? Mày có ngon thì cùng thằng quê mùa tao so gan, nếu éo ra hồn, thì mau chóng cuốn gói xéo khỏi nơi này.”

“ĐM! Chưa biết thằng nào phải lăn à!?”

“Nói tao quê mùa này!”

“…”

Trong đám người, kẻ xô đẩy người gào to, ầm ầm loạn thành một mảnh. Nguyên bản cuộc sống sinh hoạt đã có áp lực lớn, vừa sáng sớm chạy tới xếp hàng mua lương thực, kết quả lại nhìn thấy một tờ thông cáo như vậy, ai nấy đều một bụng oán khí. Người địa phương cùng người miền Nam lại vốn có mâu thuẫn, lúc này vừa châm ngòi nổ, toàn bộ cục diện lập tức mất khống chế. 

“Bằng bằng bằng!!!” Lúc này, có vài binh lính nổ súng cảnh báo. Sau khi vài tiếng súng chấn thiêng nổ ra, đám người nhất thời đều im thin thít. Từ lúc rời khỏi căn cứ lâm thời, ai nấy đều biết súng ống rất lợi hại. Đó chính là thứ lấy mạng người, chứ không chỉ để bài trí làm kiểng.

“Ồn ào cái gì? Ồn ào cái gì vậy hả? Còn mua lương thực hay không? Ai mua lương thực thì xếp thành hàng, không mua lương thực thì mau đi làm việc, ở trong này cải vã gì chứ?” Người nói chuyện chính là cục trưởng của cục lương thực.

“Kim cục trưởng, chỉ có 20 cân lương thực làm sao đủ ăn một tháng?” Gặp cục trưởng đều đã đi ra, nhóm thị dân nhanh chóng phản ánh ý kiến. 

“Mọi người thấy vậy mà còn chê ít? Mọi người có biết để có được số lương thực này, lãnh đạo thành phố chúng ta đã mấy ngày mấy đêm không chợp mắt chưa? Hiện tại việc quản lý lương thực phía trên rất căng thẳng. Vì cam đoan mỗi một thị dân đều có thể ăn cơm, các người có biết ở phía sau đã có biết bao nhiêu người vì chuyện này trả giá không? Mọi người còn ngại ít, còn làm ầm ĩ, nhưng lại chẳng biết rằng muốn có được số lương thực này, chúng tôi cũng không dễ dàng gì cho cam.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro