Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01

Tiểu Vũ ôm bụng ghé vào một góc trên bàn, bụng cậu vô cùng đau, chỉ có thể dựa vào việc đem thân thể cuộn tròn lại để giảm bớt đau đớn, cậu từ trong ngăn kéo lấy ra bình giữ nhiệt, miệng nhỏ nhấp từng ngụm nước đường đỏ.

Mỗi tháng đều sẽ có một khoảng thời gian bị tra tấn như thế này, như là cố tình nhắc nhở thân thể bất nam bất nữ của bản thân. Cậu thực sự vô cùng đau, lại không dám đi phòng y tế nghỉ ngơi, một mặt là bởi vì sợ hãi người khác phát hiện cậu khác thường, mặt khác là vì không có sự đồng ý của Cố Khuynh, cậu thậm chí ngay cả phòng học cũng không dám đi ra ngoài.

Tiết tự học phá lệ an tĩnh, tất cả mọi người đều chuyên tâm làm việc riêng, càng sẽ không có người phát hiện Tiểu Vũ đang ở một góc đã đau đến cuộn thành một khối, mà cho dù bọn họ phát hiện, cũng sẽ không vì Tiểu Vũ mà sinh ra một chút thương tiếc.

"Tiểu - Vũ - "

Cố Khuynh gân cổ lên, đánh tan sự yên tĩnh trong phòng học. Tiểu Vũ đành phải đứng dậy, cố gắng từ trong góc đi đến vị trí bên cạnh Cố Khuynh.

"Tôi muốn uống sữa bò, cậu đi mua cho tôi."

"Thiếu gia..... Hiện tại còn chưa tan học...."

Tiểu Vũ lo sợ, có một vị giám thị vô cùng nghiêm khắc, không cho phép học sinh trong tiết tự học tự do đi lại, hơn nữa bụng Tiểu Vũ hiện tại thật sự rất đau đớn, mỗi một bước đi đều vô cùng gian nan, càng đừng nói là xuống lầu mua sữa bò.

"Tiểu Vũ, tôi muốn uống sữa bò, trước khi tan học phải uống."

Cố Khuynh không để ý đến lời nói vừa rồi của Tiểu Vũ, một lần nữa lặp lại yêu cầu. Từ nhỏ đã đi theo Cố Khuynh, Tiểu Vũ không có khả năng không biết tính tình của Cố Khuynh, cậu không tiếp tục phản kháng, nói một tiếng "Được" liền xoay người đi xuống lầu.

Cố Khuynh như là tính thời gian thật chuẩn, Tiểu Vũ vừa mới dịch bước chân đi đến dưới lầu, chuông tan học liền vang lên, dù biết trước khi trở về nhất định sẽ bị Cố Khuynh trừng phạt, cậu vẫn tiếp tục đi mua sữa.

Tiểu Vũ ôm sữa bò đi lên lầu, Cố Khuynh đang bị một đám cả trai lẫn gái vây quanh nói giỡn, nhìn thấy Tiểu Vũ xuất hiện ở cửa, nam sinh bên người Cố Khuynh liền hướng về phía cậu hô to.

"Cố Tiểu Vũ, mày là rùa hay sao, đi chậm như thế!"

Tiểu Vũ hơi hơi ngẩng đầu, thấy được biểu cảm phẫn nộ của Cố Khuynh, vội vàng đi nhanh hơn, đi đến bên cạnh người Cố Khuynh, tay cầm sữa bò đưa cho hắn.

"Thiếu gia, sữa bò của ngài...."

"Bang"

Một cái tát trực tiếp đánh lên mặt Tiểu Vũ, tay Cố Khuynh lớn, Tiểu Vũ bị hắn đánh đến chút nữa đứng không vững, gương mặt trắng nõn nhanh chóng hiện lên vết đỏ, nửa bên mặt đều sưng lên.

Người chung quanh như là tập mãi thành quen, bọn họ đều giống nhau chế giễu nhìn Tiểu Vũ, xem cậu không biết làm sao mà ôm sữa bò đứng trước mặt Cố Khuynh, nửa bên mặt sưng to, bộ dạng muốn khóc lại không dám khóc, thật sự thú vị.

"Tôi nói muốn uống trước khi tan học, cậu không nghe được sao?"

"Hiện tại tôi lại không muốn uống nữa." Hắn cầm lấy sữa bò trong lòng bàn tay Tiểu Vũ, tùy tay ném cho người bên cạnh, "Cho mày."

"Thực xin lỗi.... Thiếu gia....."

Tiểu Vũ cúi đầu đối với Cố Khuynh xin lỗi, cậu thật sự có chút cố không nổi nữa, nếu không phải sợ Cố Khuynh không cao hứng, cậu đã sớm té xỉu trên đường mua sữa bò rồi.

Cố Khuynh tựa hồ cũng phát hiện điểm không thích hợp của Tiểu Vũ, khi dễ một bệnh nhân đối với hắn mà nói cũng không thú vị gì, Tiểu Vũ mặt khác với hắn còn có nhiều mục đích sử dụng, còn rất nhiều thời gian để chậm rãi trừng phạt.

"Cút đi."

Có những lời này của Cố Khuynh, Tiểu Vũ cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu vội vàng trở lại bàn học của mình, co mình ở một góc, hạn chế cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất.

Cố Khuynh sẽ không dễ dàng như vậy buông tha cậu, cậu biết.

Nghỉ trưa đối với Tiểu Vũ mà nói cũng không phải là một khoảng thời gian nhẹ nhàng, trên thực tế, nghỉ trưa so với đi học còn mệt hơn.

Cậu trở lại phòng ngủ, dùng chìa khoá mở cửa, cửa vừa bị mở ra, bên trong liền vươn tới một bàn tay đem cậu kéo vào.

Cố Khuynh đem cậu ấn ở trên giường, cởi bỏ áo sơ mi Tiểu Vũ, lộ ra nội y bên trong, hắn thuần thục mà đem nội y cởi bỏ, vú mượt mà được phóng thích, từ bên trong nội y bắn ra. Cố Khuynh xem đến đỏ mắt, thở hồn hển đi đánh vú Tiểu Vũ.

"Kỹ nữ!"

"Tiện nhân!"

"Dâm phụ!"

Cố Khuynh một bên đánh vú, một bên dùng ngôn ngữ vũ nhục Tiểu Vũ, Tiểu Vũ tuy không phải lần đầu tiên nghe được những lời nói kiểu này, nhưng là mỗi lần nghe được Cố Khuynh mắng cậu, không tránh được sẽ đỏ hốc mắt. Trước kia cậu cũng từng phản bác lại Cố Khuynh, khóc lóc nói chính mình không phải, sau lại bị Cố Khuynh tát một cái nên cuối cùng cũng không có phản kháng nữa.

Cố Khuynh chơi vú đủ rồi, liền muốn cởi quần Tiểu Vũ. Hắn nghe mùi vú của Tiểu Vũ đã cứng, chơi vú đủ rồi nên tiến vào việc chính.

Tiểu Vũ thấy Cố Khuynh muốn cởi quần cậu, sợ tới mức muốn mạng, cậu vội vàng duỗi tay ngăn Cố Khuynh, hoảng loạn mà nói với hắn,

"Thiếu gia, hôm nay không được, hôm nay không được!"

Cố Khuynh thấy cậu phản ứng kịch liệt như thế cũng liền dừng tay, Tiểu Vũ đối với hắn từ trước đến nay là kiểu ta cần ta cứ lấy, chưa bao giờ phản kháng, lý do cự tuyệt chỉ có thể là vì một nguyên nhân duy nhất.

"Cậu...cái kia...tới?"

Ngữ khí của Cố Khuynh lạnh đi mấy phần, sắc mặt hắn âm trầm mà nhìn Tiểu Vũ, nghĩ thầm hôm nay không có chuyện nào tốt.

"Ừm...."

Tiểu Vũ chỉ có thể căng da đầu trả lời, Cố Khuynh từ trước đến nay tâm tình bất định, lúc này không chừng sẽ dùng biện pháp gì mới lạ để trừng phạt cậu.

Nghe được câu trả lời của Tiểu Vũ, Cố Khuynh không tiếp tục hành vi của mình nữa, hắn đứng dậy, đem Tiểu Vũ từ trên giường kéo tới ném trên mặt đất, bắt lấy tóc của cậu, đem mặt cậu ấn dưới háng của hắn, Cố Khuynh tâm tình không tốt, động tác cũng vô cùng thô bạo.

"Liếm, cậu lo chuộc tội đi."

Tóc Tiểu Vũ bị hắn nắm đến đau nhưng vẫn nỗ lực gật gật đầu, duỗi tay cởi bỏ đai lưng của Cố Khuynh, kéo xuống khoá kéo, từ trong quần cầm lấy đại dương vật. Hơi thở nam tính ập đến, dương vật từ bên trong đánh lên mặt Tiểu Vũ.

Cậu cũng không có quá nhiều do dự, đỡ dương vật, miệng nhỏ mở ra ngậm lấy đỉnh quy đầu, nỗ lực đem dương vật hàm vào, dương vật Cố Khuynh cực lớn, Tiểu Vũ dù đã tận lực vẫn không thể nuốt vào hoàn toàn, chỉ có thể dùng miệng và đầu lưỡi hầu hạ trong chốc lát, lại đem đầu lưỡi liếm đến cán, tay nhỏ nhẹ nhàng xoá bóp trứng phía dưới.

Khẩu giao là Tiểu Vũ được Cố Khuynh dạy, năm Tiểu Vũ mười lăm tuổi, Cố Khuynh thực sự không nhịn được nữa, đem Tiểu Vũ kéo lên giường phải cho hắn khai bao, lần đó thật sự dọa tới Tiểu Vũ, cậu khóc lóc quỳ gối dập đầu với Cố Khuynh, cầu Cố Khuynh tha cho mình, đó cũng là lần duy nhất Cố Khuynh không cưỡng bách Tiểu Vũ, được cho thêm một năm kỳ hạn, nhưng tại thời điểm Cố Khuynh yêu cầu, Tiểu Vũ cần phải dùng miệng giúp hắn.

Cố Khuynh bị liếm đến cả người tê dại, khoang miệng Tiểu Vũ ấm áp mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt, thật sự là một món đồ hiếm có, hắn dùng tay ấn đầu Tiểu Vũ xuống, đem dương vật nhét vào miệng Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ bỗng nhiên bị ấn đầu xuống, dương vật thẳng tắp mà va chạm yết hầu, cậu bị doạ liền muốn trốn đi, lại không có cách nào tránh khỏi bàn tay của Cố Khuynh, chỉ có thể nhắm hai mắt lại, bị bắt thừa nhận Cố Khuynh bắn tinh.

"Nuốt xuống đi."

Bắn tinh xong, Cố Khuynh mới bằng lòng buông tha Tiểu Vũ, Tiểu Vũ bị hắn ném xuống đất, quần áo xộc xệch, trên mặt dính đầy tinh dịch, hai mắt vô thần mà quỳ trên mặt đất, giống một con búp bê vải rách nát bị Cố Khuynh vứt bỏ.

Mặc cho ai nhìn thấy cảnh tượng này đều sẽ thương tiếc, trừ bỏ Cố Khuynh.

Hắn mặc quần vào, nhìn thoáng qua Tiểu Vũ bò ngã trên mặt đất nhẹ nhàng ho khan, không có một chút ý tứ thương hương tiếc ngọc, xoay người rời khỏi phòng.

02

Tiểu Vũ họ Cố, chuẩn xác mà nói cậu lại không thể được gọi bằng họ Cố. Thời điểm cậu năm tuổi được Cố Khuynh từ trong cô nhi viện đem ra ngoài.

Bảy tuổi tính tình Cố Khuynh đã không tốt, hắn là con một, Cố trạch to như vậy không có bạn chơi cùng, Cố Khuynh liền quấn lấy cha mẹ đòi bạn cùng chơi với hắn, hắn luôn luôn được cưng chiều đến hư, yêu cầu gì của hắn cũng được ba mẹ hắn đáp ứng, chỉ là hiện giờ không thể biến ra ngay một đứa em trai gần bằng tuổi, vừa vặn bên người Cố Khuynh cũng không có người hầu nào, thế là Cố phu nhân liền mang theo hắn đi cô nhi viện tìm một đứa, cho Cố Khuynh có người hầu cũng như bạn cùng chơi.

Cô nhi viện này là do Cố gia đầu tư, muốn mang đi một cô nhi cũng thật dễ dàng, Cố Khuynh bảy tuổi được mẹ đưa vào cô nhi viện, tùy tùng đi theo cầm kẹo chia cho đám trẻ con, bọn nhỏ nhìn đến kẹo liền vọt lên, vây quanh tùy tùng, duỗi tay dơ hề hề muốn kẹo.

Trẻ con ở cô nhi viện quá nhiều, không có biện pháp nào để chiếu cố từng đứa một cho nên bọn nhỏ phần lớn đều dơ hề hề, Cố Khuynh xem đến nhíu nhíu mày.

Ngay khi hắn vừa muốn từ bỏ việc tìm bạn chơi, hắn nhìn đến trong góc có ẩn giấu một đứa trẻ trông thật nhỏ. Đứa nhỏ kia trên người dơ hề hề, trên quần áo còn có dấu giày, nhưng mặt lại sạch sẽ trắng nõn, đứa nhỏ sinh ra vô cùng đáng yêu, nhìn không rõ là nam hay nữ, bộ dạng tầm bốn năm tuổi, nhỏ đến đáng thương. Cậu tránh ở góc, nhìn đám người phía trước, muốn tiến lên rồi lại không dám, chỉ dám nép vào một bên vách tường, si ngốc mà nhìn đám người.

Lực chú ý của Cố Khuynh lập tức bị đứa nhỏ này hấp dẫn, cậu cực kì giống con hamster trước kia Cố Khuynh nuôi, nho nhỏ một mình, cũng rất sợ người, chỉ dám sinh hoạt ở những chỗ âm u.

Thế là hắn không chút do dự, duỗi tay chỉ vào đứa nhỏ trong góc, nói với Cố phu nhân: "Mẹ, ta muốn nó."

Cố phu nhân nhìn thoáng qua, nhíu nhíu mày, nàng muốn hôm nay tìm một đứa cường tráng chút, tương lai còn có thể chiếu cố Cố Khuynh, đứa trẻ này tay nhỏ chân nhỏ, chính mình đứng còn không được, như thế nào có thể hầu hạ Cố Khuynh?

Viện trưởng một bên cũng khó xử, vội vàng giữ chặt Cố phu nhân, ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu, Cố phu nhân nghe xong mặt càng nhăn.

Nhưng Cố Khuynh cũng không quan tâm bọn họ, hắn trực tiếp đi đến bên đứa nhỏ kia, đứa nhỏ thấy hắn lại gần, sợ tới mức muốn chạy trốn lại bị Cố Khuynh nắm quần áo.

Đứa nhỏ dường như bị người ta khi dễ thành quen, nhanh chân ngồi xổm xuống ôm đầu, sợ hãi Cố Khuynh đánh cậu.

"Tên cậu kêu là gì?" Cố Khuynh từ trên cao nhìn xuống hỏi.

Cậu phát hiện Cố Khuynh không có đánh cậu, lá gan cũng lớn hơn chút, yên lặng đứng lên, nắm góc áo trả lời Cố Khuynh.

"Tôi.... Tôi không có tên... Bọn họ đều gọi tôi là tiểu quái vật."

Cố Khuynh vừa nghe liền cười, như thế nào sẽ có người không có tên? Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài, lại quay đầu nói với đứa nhỏ.

"Từ hôm nay trở đi gọi cậu là Tiểu Vũ, tôi đem cậu rời khỏi cô nhi viện, về sau không ai dám khinh thường cậu!"

Tiểu quái vật ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Khuynh, anh cao cao nói muốn dẫn cậu rời đi, cho cậu tên, giống như thiên sứ đến cứu vớt cuộc sống rác rưởi của cậu, cậu kích động đến muốn khóc, lẩm bẩm hỏi Cố Khuynh rất nhiều lần "Thật vậy sao?"

Cố Khuynh gật gật đầu, lôi kéo tay cậu, nói với mẹ hắn: "Mẹ, nó kêu Tiểu Vũ, chúng ta dẫn nó về nhà đi."

Cố phu nhân vừa định nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của Cố Khuynh liền không nói nữa, cùng lắm là song tính dị dạng, cùng lắm tương lai lại tìm một người khác hầu hạ Cố Khuynh.

Thế là bọn họ liền mang theo Tiểu Vũ trở về nhà, tùy tiện cho cậu mang họ Cố.

Tiểu Vũ theo Cố Khuynh trở lại Cố gia, được sắp xếp ở nửa tầng hầm trong phòng dành cho người hầu, đây là phòng kém nhất trong Cố trạch nhưng Tiểu Vũ lại chưa bao giờ có nơi ở tốt như thế này, có giường có chăn ấm, cùng sinh hoạt ở cô nhi viện khác nhau như trời với đất, cậu nằm ở trên giường, dưới đáy lòng yên lặng cảm kích Cố Khuynh, thề đời này sẽ đối tốt với thiếu gia.

Nhưng là không bao lâu, Cố Khuynh liền biểu hiện bản chất ngang tàn của mình, hắn lôi kéo Tiểu Vũ làm các loại việc phá phách cùng hắn, chọn các loại người hầu để đùa nghịch, người hầu tuy đều biết người khởi xướng là tiểu thiếu gia bướng bỉnh, nhưng bọn họ lại không thể phát giận với thiếu gia, chỉ có thể đem sự phẫn nộ đặt lên người Tiểu Vũ, thời điểm Tiểu Vũ bị đánh, Cố Khuynh liền tránh ở một bên trộm xem, nhìn một hồi liền nhịn không được cười rộ lên.

"Bộ dạng Tiểu Vũ bị khi dễ thật là đẹp." Hắn nghĩ.

Bọn họ vốn nên vô lo vô nghĩ như vậy mà lớn lên, giống như chủ nhân và người hầu ở chung, nếu Tiểu Vũ không phải là lưỡng tính dị dạng.

Thân thể của Tiểu Vũ ở Cố trạch cũng không phải bí mật, tất cả mọi người đều biết bạn chơi cùng thiếu gia là người song tính, Cố Khuynh vì thế cũng biết, Tiểu Vũ cùng hắn phía dưới đều có chim nhỏ, nhưng là Tiểu Vũ còn có thêm hoa nhỏ của bé gái.

Mọi thứ dần thay đổi ở thời điểm bọn họ học cấp hai, vì chiếu cố Cố Khuynh, Tiểu Vũ chỉ có thể đi học cùng hắn, cậu còn chưa tới tuổi, là đứa nhỏ nhất lớp, bạn học cùng lớp đều là con nhà quyền quý, thân là người hầu Tiểu Vũ tự nhiên an phận ở một góc.

Sách giao khoa cấp hai bắt đầu dạy về kiến thức sinh lý, giáo viên đem những điểm khác nhau giữa nam nữ chiếu lên, mỗi người đều xấu hổ đến không dám xem, trừ bỏ Cố Khuynh, hắn nhìn chằm chằm màn hình chiếu nơi riêng tư của nữ giới, trong lòng lại nghĩ đến Tiểu Vũ.


Hoàn thành chương 1. Mọi người đọc xong đừng tiếc cho mình một lượt bình chọn nhé. Nếu yêu thích hãy cho mình một follow nha. 💖💖💖

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro