Chương 1: Kiểm Tra Sức Khỏe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng khách, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương ngồi ở trên thảm, trong lòng phân biệt ôm lão đại Hàn Mặc cùng lão nhị Hàn Mạc, hai đứa nhỏ trong tay cầm đồ chơi 'leng keng' 'leng keng' đong đưa. Hai đứa nhỏ khác là Hứa Minh Dương cùng Hứa Mộc Dương ngồi ở trên thảm, càng không ngừng đem đồ chơi trong tay đồng dạng có thể phát ra tiếng vang ném ra. Mỗi lần hai đứa nhỏ quăng ra ngoài, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương liền nhặt lên đưa cho hai đứa, cực kỳ có kiên nhẫn.

Thời điểm hai đứa nhỏ của Hứa Cốc Xuyên được 3 tháng liền đưa đến chỗ của Yến Phi. Bốn nhà hiện tại là đồng minh, thừa dịp Hàn Mặc cùng Hàn Mạc còn nhỏ, bốn đứa nhỏ sớm một chút tiếp xúc cũng có thể tránh cho lạ lẫm. Quả nhiên, Mặc Mặc cùng Mạc Mạc sau khi trải qua tiệc đầy tháng hoàn toàn không ý thức được bên người nhiều ra hai ông anh nhỏ, mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi chơi, chơi rồi lại tiếp tục ăn, ăn xong lại ngủ. Minh Dương cùng Mộc Dương bốn tháng tuổi cũng không có quá nhiều xa lạ, bởi vì Yến Phi thường xuyên tới thăm bọn nhỏ, hai đứa nhỏ mặc dù đổi chỗ ở, cũng không hề bởi vì lạ lẫm mà không thích ứng.

Có thể là bởi vì có bạn chơi, mặc dù trong nhà có bốn đứa nhỏ, Yến Phi cũng không cảm thấy quá mệt mỏi. Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương mỗi sáng sớm đến Đông Hô trông đứa nhỏ, tối lại trở về. Trong nhà thoáng cái nhiều ra bốn vị vú em, hai vị bảo mẫu, Yến Tường bình thường đều ở lại bên này, cần phải để trống một căn phòng dành cho khách, phòng không đủ, cho nên Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương buổi tối đều trở về nhà. Bây giờ Minh Dương cùng Mộc Dương đã hơn 7 tháng, có thể tự mình ngồi. Mặc Mặc cùng Mạc Mạc vẫn cần ông nội bà nội ôm mới có thể ngồi vững. Bốn đứa nhỏ đều đã đến giai đoạn bắt đầu phân rõ âm thanh, chỉ cần bốn đứa nhỏ tỉnh dậy, trong nhà chính là vang vọng tiếng leng keng leng keng của đồ chơi.

Đứa nhỏ dần dần lớn lên, Yến Phi trọng tâm cũng từ vẽ tranh chuyển dời đến trên người đứa nhỏ. Nửa năm nay hắn tổng cộng chỉ giao cho Tần Trữ hai bức tranh cùng năm phó tự. Viết chữ tương đối nhanh, thời gian còn lại ngoại trừ cùng ba người kia ân ái, cơ hồ đều giao cho đứa nhỏ. Khác với con trai, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương trọng tâm sinh hoạt lại hoàn toàn giành cho cháu trai. Không chỉ cháu trai ruột của bọn họ, còn có hai đứa nhỏ của Hứa gia. Kể cả con trai nhỏ Yến Tường, bọn họ cũng mặc kệ. Dù sao có con trai lớn ở đây, con trai nhỏ sẽ không dám làm loạn.

"A... nha." Tiểu Mạc Mạc muốn đi nhặt đồ chơi anh trai ném ra.

Tiểu Mộc Dương bò đến trước mặt Tiểu Mạc Mạc lấy đi đồ chơi trong tay Tiểu Mạc Mạc, Tiểu Mạc Mạc đem đồ chơi đưa cho anh trai, Điền Vãn Hương nhặt lên đồ chơi của Tiểu Mộc Dương, Tiểu Mạc Mạc vươn tay cầm lấy, Tiểu Mộc Dương cũng rất sảng khoái đưa cho em trai chơi. Yến Tam Ngưu cầm máy ảnh chụp tới quên cả trời đất. Minh Dương cùng Mộc Dương tính cách đều có chút giống với Hứa Cốc Xuyên, không thích khóc, cũng không quá thích cười, nhưng không trầm lắng, thích chơi. Tiểu Mặc Mặc nhìn không nghiêm túc đáng sợ (bởi vì mặt than) như cha ruột Tiêu Tiếu của mình, cực kỳ thích cười, cùng em trai Tiểu Mạc Mạc giống nhau. Mạc Mạc khi cười lên đặc biệt giống Tôn Kính Trì, trái lại Mặc Mặc lúc không cười thì giống y đúc ba ba Tiêu Tiếu.

Tuyệt đối sẽ không có ai hoài nghi quan hệ của hai đứa nhỏ cùng Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu. Tại thời điểm đứa nhỏ càng ngày càng đáng yêu, Nhạc gia lại đắm chìm trong một bầu không khí áp lực nào đó. Nhạc Thiệu hiện tại cũng không dám trở về nhà, tới thăm ông bà cũng là vội vàng mà đến rồi lại vội vàng mà chạy, hoặc nên nói là chật vật chạy trốn thì càng thêm thích hợp. Mỗi lần ôm đứa nhỏ về Nhạc gia, các trưởng bối liền tầng tầng thương tâm, đứa nhỏ đáng yêu như vậy như thế nào lại không có huyết mạch nhà bọn họ. Mà bởi vì đứa nhỏ không huyết mạch của Nhạc gia, các trưởng bối Nhạc gia liền không thể quang minh chính đại chiếm lấy hai đứa nhỏ, bởi vì trưởng bối ruột là Tôn gia cùng Tiêu gia hai nhà này đều đang chờ a. Có thể nói, áp lực có liên quan tới đứa nhỏ trên người Nhạc Thiệu đặc biệt lớn, lớn tới mức anh không thể không thường xuyên ăn chút đồ bổ thận tráng dương. Chỉ là Yến Phi vừa mới sinh đứa nhỏ nửa năm, vẫn chưa tới thời điểm có thể mang thai. Kỳ thực trong nội tâm, Nhạc Thiệu cũng không muốn Yến Phi tiếp tục mang thai, bởi vì quá thống khổ.

Chuông cổng chính vang lên, bảo mẫu đi ra mở cửa. Yến Phi nhìn thời gian, chưa đến 4 giờ, không biết là ai tới. Từ khi hắn đem hai đứa con trai của Hứa Cốc Xuyên tiếp nhận, trưởng bối bốn nhà cộng thêm hai vị cha nuôi thường xuyên xuất hiện ở Đông Hồ, trong nhà thường xuyên có người đến người đi.

"Yến ca."

Yến Phi cười hỏi: "Nhạc Lăng, như thế nào lại tới đây vào giờ này?" Tháng 6, trường quân đội cũng đến thời điểm tập hợp thi cuối kỳ, Nhạc Lăng gần nhất bận rộn việc thi cử cho nên cũng không tới đây mấy.

Nhạc Lăng đem đồ chơi mua tặng cháu trai giao cho bảo mẫu, nói: "Hôm nay thi xong môn cuối cùng, em có nửa tháng nghỉ ngơi."

"Không tồi. Vậy nếu không có việc gì thì nửa tháng này liền ở lại đây đi."

"Được."

Nhạc Lăng không từ chối. Tiêu Bách Chu ở nước Mỹ, Nhạc Lăng ở nhà một mình cũng vô vị, ngược lại sẽ rất nhớ Tiêu Bách Chu, không bằng tới đây giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ, tiêu trừ một chút tịch mịch lúc một thân một mình.

"A a —–"

Nhìn thấy chú nhỏ, bốn đứa nhỏ cao hứng gọi, hiển nhiên cùng chú nhỏ không xa lạ. Nhạc Lăng ngồi xuống, đem Minh Dương cùng Mộc Dương ôm đến trên đùi, nước bọt của hai đứa nhỏ lập tức chảy đầy cánh tay của Nhạc Lăng.

Yến Phi hỏi: "Bách Chu dạo này thế nào?"

Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân chờ qua tiệc đầy tháng của đứa nhỏ liền trở về Mỹ, Vệ Văn Bân còn thường xuyên ở trong group chat chia sẻ chút tin tức, Tiêu Dương thỉnh thoảng cũng sẽ gửi một ít thông tin, Tiêu Bách Chu thì cơ hồ là mất tích. Hỏi Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân xem y đang bận cái gì, hai người chỉ nói là đang bận học.

Nhạc Lăng nhấc lên một góc yếm lau nước bọt cho hai đứa nhỏ, trả lời: "Em cũng rất ít khi nhận được tin tức của em ấy. Bách Chu trước khi qua Mỹ cũng nói em ấy qua bên đó sẽ rất bận, sẽ không có nhiều thời gian rảnh để liên lạc với em."

Yến Phi tò mò: "Hai người sẽ không phải là cãi nhau chứ?"

Nhạc Lăng cười: "Không có. Bách Chu muốn nhanh chóng hoàn thành chương trình học để sớm một chút trở về."

Yến Phi hiểu rõ, thật sự cao hứng cho Nhạc Lăng: "Bách Chu thật sự rất quan tâm em. Xem ra cậu ấy là hạ quyết tâm. Ước chừng Tiểu Dương cũng có quyết định này. Anh gọi điện thoại cho Cốc Xuyên, Cốc Xuyên cũng phàn nàn Tiểu Dương rất ít khi liên lạc với cậu ta. Chẳng qua cậu ta cũng hiểu rõ Tiểu Dương là vì cái gì không cùng cậu ta liên lạc. Em cùng Cốc Xuyên cũng không thể tùy tiện ra nước ngoài, cũng không thể tùy tiện gọi điện thoại ra nước ngoài, hai người bọn họ tự nhiên là muốn sớm một chút trở về nước."

"Ừm, em biết." Nhạc Lăng đau lòng nói: "Em chỉ là lo lắng em ấy bận quá, mệt chết thân thể."

Hai đứa nhỏ muốn xuống dưới, Nhạc Lăng đem Minh Dương cùng Mộc Dương ôm đến trên mặt thảm, đỡ bọn nhỏ ngồi vững, sau đó lại ôm lấy Mạc Mạc, bởi vì Mạc Mạc vươn tay muốn chủ nhỏ bế. Yến Phi cầm khăn mặt chuyên dụng lau nước bọt cho bốn đứa nhỏ, nói: "Bách Chu là người lý trí nhất trong bốn người bọn anh. Chính bởi vì cậu ấy lý trí, cho nên chuyện cậu ấy đã quyết định cũng sẽ rất cố chấp. Anh có thời gian rảnh sẽ nhắc cậu ấy cùng Tiểu Dương chiếu cố tốt bản thân, chú ý thân thể. Chẳng qua dù sao lo lắng nhất trái lại là Bách Chu. Cậu ấy ở trước khi qua Mỹ không ngừng dặn dò anh chú ý dạ dày của em."

Nhạc Lăng trong mắt tràn ngập hạnh phúc nói: "Nói đến đây em còn phải cảm ơn Yến ca anh a. Nếu không có anh, em cũng sẽ không gặp được Bách Chu. Em ấy đối với em tốt vô cùng. Em sẽ không thể gặp được ai tốt hơn em ấy."

Yến Phi không kể công, nói: "Chuyện này chỉ có thể nói là duyên phận của em cùng Bách Chu. Bằng không em vì sao chỉ chú ý tới Bách Chu mà không phải Văn Bân."

Nhạc Lăng ho khan, cùng Vệ Văn Bân? Nghĩ thôi đã có chút nổi da gà.

Yến Phi cũng ý thức được cách nói này của hắn có chút 'ớn lạnh', lập tức đổi chủ đề: "Em đến rất đúng lúc. Anh hai hôm nữa có khả năng sẽ cùng anh trai em ra nước ngoài một chuyến, em ở nhà giúp anh trông nom đứa nhỏ."

"Đi đâu?"

"Đức. Anh trai em qua đó bàn chuyện làm ăn, anh muốn đi cùng em ấy. Đứa nhỏ còn nhỏ, không tiện dẫn chúng nó đi xa nhà."

"Được, không thành vấn đề."

Nhạc Lăng sảng khoái đáp ứng. Bốn đứa nhỏ trong nhà không khó trông. Mặc Mặc cùng Mạc Mạc chỉ cần ở chung một chỗ thì cả hai đứa sẽ không khóc. Minh Dương, Mộc Dương cùng hai em trai ở chung một chỗ sẽ đặc biệt ngoan. Bốn đứa nhỏ cùng nhau chơi đùa đều sẽ quên đi chuyện khóc gào.

Có chú nhỏ chơi cùng, bọn nhỏ cao hứng 'a a a' vừa cười vừa kêu. Thanh âm thanh thúy chỉ thuộc về đứa nhỏ khiến người nghe trái tim mềm nhũn. Nhất là Yến Phi, mặc kệ hắn phủ nhận thế nào, đều không thể kháng cự hắn đối với đứa nhỏ sinh ra loại thiên tính kia, 'mẫu tính' đối với cốt nhục tương liên. Được rồi, không nên ở trước mặt Yến Phi nói cái từ này, hắn sẽ tức giận.

6 giờ rưỡi, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ba vị ba ba trở về. Nhìn thấy ba ba (chú), bọn nhỏ càng thêm cao hứng. Ba người trở về chuyện đầu tiên là cùng Yến Phi chào hỏi, sau đó chính là ôm con trai hôn hôn, lại đem con trai giơ cao cao, nghe một chút tiếng cười sung sướng của con trai. Tiểu Minh Dương cùng Tiểu Mộc Dương cũng không hề bị lạnh nhạt. Đối với hai đứa nhỏ này, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu là thật sự coi như con trai của mình để nuôi. Chẳng qua Yến Phi có chút lo lắng đứa nhỏ về sau sẽ không thân với Hứa Cốc Xuyên.

Hứa phụ cùng Hứa mẫu thường xuyên đến thăm cháu trai. Yến Phi cũng sẽ mang đứa nhỏ trở về đại viện để gặp ông bà nội. Nhưng từ sau khi Tiêu Dương về Mỹ, Hứa Cốc Xuyên vẫn luôn ở Trường Phản. Mặc dù trong điện thoại Hứa Cốc Xuyên cũng hỏi thăm tình hình của đứa nhỏ, nhưng cũng không quá để tâm, có đôi khi là do Yến Phi chủ động đề cập tới đứa nhỏ với anh. Hứa Cốc Xuyên tính cách chính là như vậy, anh có thể đối với Tiêu Dương sinh ra tình cảm đã là kỳ tích, Yến Phi cũng không mong đợi anh có thể yêu thương hai đứa nhỏ này nhiều một chút. Chẳng qua chờ đứa nhỏ lại lớn hơn một chút, hắn vẫn sẽ yêu cầu Hứa Cốc Xuyên trở về đế đô cùng hai đứa nhỏ bồi dưỡng tình cảm. Chờ Tiêu Dương về nước, hắn cũng phải nghĩ biện pháp để bồi dưỡng tình cảm của hai đứa nhỏ và Tiêu Dương.

Buổi tối, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương dỗ bốn đứa nhỏ đi ngủ mới trở về nhà ở căn cứ. Yến Tường hiện tại bài tập rất nặng, bản thân cậu lại tham gia CLB yêu thích vật lý của trường. Mỗi ngày trở về ăn cơm xong bồi bốn cháu nhỏ chơi một hồi liền tiếp tục học tập, trên cơ bản mỗi đêm đều phải 11 giờ mới có thể đi ngủ. Yến Phi không muốn Yến Tường tạo cho mình áp lực lớn như vậy, chẳng qua tự Yến Tường mong muốn, Yến Phi cũng liền mặc kệ cậu. Chỉ là qua một đoạn thời gian sẽ nhắc nhở Yến Tường một chút, để cậu chú ý sắp xếp thời gian học tập và nghỉ ngơi.

Từ khi có đứa nhỏ, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đối với vận hành công ty cũng càng thêm để ý. Hiện tại ba người ngoại trừ cuối tuần, cơ bản mỗi ngày đều phải đến công ty, cũng thường xuyên phải đi xã giao, đi công tác. Sau khi sinh đứa nhỏ, Yến Phi buổi sáng cũng không ngủ nướng nữa. Hắn mỗi sáng 7 giờ sẽ rời giường cùng bảo mẫu chuẩn bị đồ ăn sáng. Bốn đứa nhỏ đã bắt đầu ăn dặm, bảo mẫu chủ yếu chuẩn bị cơm của đứa nhỏ, Yến Phi làm đồ ăn sáng cho ba người lớn. 7 giờ rưỡi, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu rời giường, ăn xong bữa sáng, ba người hôn tạm biệt Yến Phi cùng đứa nhỏ rồi đi làm.

Yến Phi tiêu hóa xong sẽ đi đến phòng thể thao tập luyện một giờ, mỗi tối trước khi đi ngủ cũng sẽ chạy chậm một giờ. Bụng của Yến Phi đã hoàn toàn xẹp xuống, ở dưới sự kiên trì không ngừng rèn luyện của hắn, phần bụng có bốn khối cơ bắp, chẳng qua vết rạn mang thai trên bụng vẫn chưa biến mất hẳn. Yến Phi đánh chết cũng không chịu dùng mấy thứ dầu xóa vết rạn gì đó, hắn mặc dù có thể sinh con, nhưng hắn vẫn là nam nhân.

Lúc làm tình, ba người đặc biệt thích hôn vết rạn trên bụng Yến Phi, nhìn nơi nào trên người Yến Phi cũng không thấy đẹp hơn nơi này. Đây là chứng minh Yến Phi có thể vì bọn họ sinh dục hậu đại. Vết sẹo trên người Yến Phi chỉ cần không phải là do bị thương lưu lại, mặc kệ là cái gì, ba người đều yêu. Trải qua hơn một năm ở chung, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương cũng không còn lo lắng ba người một lúc nào đó sẽ vứt bỏ con trai. Tâm ý của ba người đối với con trai bọn họ thật sự nhìn ở trong mắt. Hiện tại Yến Phi trên cơ bản không cần phải cùng cha mẹ nhắc đến vấn đề tình cảm của ba người kia.

Nhạc Lăng có nửa tháng nghỉ ngơi, Nhạc Thiệu cũng không kéo hắn tới công ty giúp đỡ. Ba người đi làm, Nhạc Lăng cùng bảo mẫu mang đứa nhỏ ra ngoài phơi nắng, thời gian này mặt trời vẫn chưa quá độc. Đứa nhỏ phải phơi nắng nhiều mới có thể lớn nhanh khỏe mạnh, về sau mới có thể cao lớn. Phòng ngủ chính của Yến Phi cùng ba người đã chuyển về tầng hai. Dọn xong phòng ngủ và phòng thay đồ, còn có đồ của đứa nhỏ, Yến Phi cũng tiêu hóa không sai biệt lắm. Chạy chậm một giờ, vọt đi tắm, Yến Phi xuống dưới nhà. Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương đã tới. Nhìn thời gian, Yến Phi nói: "Cha mẹ, con đi ra ngoài một chuyến, tìm Tần Trữ có việc."

"Con đi đi." Điền Vãn Hương đang mài táo cho bốn đứa nhỏ ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nói. Bà đi đứng không tiện, không có cách nào ôm đứa nhỏ ra ngoài tản bộ. Yến Tam Ngưu thì lung còng, cũng không tiện ôm đứa nhỏ. Nhạc Lăng ôm Tiểu Mạc Mạc, bảo mẫu cùng vú em ôm ba bé con khác, Yến Tam Ngưu đi theo cầm đồ chơi chọc cháu trai, cười đến không ngậm miệng được.

Yến Phi cầm túi và chìa khóa đi ra ngoài cửa, đối với cha và Nhạc Lăng nhắc lại một lần nữa. Nhạc Lăng nghe thấy hắn muốn đi ra ngoài, nói: "Để em đưa anh đi."

Yến Phi nói: "Không cần. Anh đi một lát liền trở về."

Yến Phi không cho đi cùng, Nhạc Lăng cũng không cưỡng ép, ôm cháu trai tiếp tục phơi nắng. Không mang theo bảo tiêu, Yến Phi tự mình lái xe. Sau khi lái xe đến đường chính, Yến Phi lại không đi đến chỗ của Tần Trữ. Đã qua giờ cao điểm buổi sáng, giao thông tương đối thuận lợi, không tới nửa giờ, xe của Yến Phi dừng ở trước cổng bệnh viện của Giản Trọng Bình.

Đeo kính râm đi vào bệnh viện, Yến Phi đi thẳng đến văn phòng của Giản Trọng Bình. Hôm qua hắn có hẹn Giản Trọng Bình sáng nay gặp mặt, hắn tìm Giản Trọng Bình có việc. Chẳng qua hắn che giấu ba người trong nhà, nói tìm Tần Trữ cũng chỉ là lấy cớ. Trên đường đi Yến Phi gọi điện thoại cho Giản Trọng Bình, đối phương bảo hắn đi thẳng đến văn phòng. Đến trước cửa văn phòng của Giản Trọng Bình, Yến Phi gõ gõ cửa. Cửa rất nhanh mở ra, Giản Trọng Bình đang chờ hắn a.

"Yến ca, anh tìm em có chuyện gì? Thần bí như vậy?" Hôm qua Yến Phi dặn đi dặn lại cậu không cho phép nói với mấy ông anh trai chuyện hôm nay hai người gặp mặt.

Lấy xuống kính râm, Yến Phi cũng không quanh co lòng vòng, nói: "Anh muốn nhờ em kiểm tra giúp anh xem anh bây giờ có thể mang thai đứa nhỏ hay không."

"A?" Giản Trọng Bình sửng sốt, "Anh mang thai?"

Yến Phi ngồi xuống, nói: "Không có. Nhạc ca của em gần nhất áp lực quá lớn, anh muốn thử xem thân thể của anh đã được phép mang thai chưa. Nếu như có thể, anh muốn chuẩn bị."

Giản Trọng Bình nghe xong, trong lòng nhất thời đối với người này sinh ra một cỗ cảm giác kính nể. Cậu lập tức chuyên nghiệp nói: "Bình thường, phụ nữ sau khi sinh con trong vòng một năm tốt nhất không nên mang thai tiếp. Nhưng tình huống của anh khác biệt, có thể làm kiểm tra thử xem, nếu như OK, mang thai hẳn là không thành vấn đề."

Yến Phi nói: "Anh cũng tự mình lên mạng tra một chút tư liệu. Nửa năm nay anh ở trên phương diện ẩm thực cùng tập luyện cũng đặc biệt chú ý, bản thân anh cảm thấy không thành vấn đề."

Giản Trọng Bình nói: "Thời điểm đứa nhỏ ra đời sẽ mang đi lượng lớn chất vôi cùng dinh dưỡng của cơ thể mẹ. Người phương đông và phương tây văn hóa ẩm thực khác biệt, cho nên người phương tây không có chuyện ở cữ. Thực ra ở cữ chính là để cơ thể mẹ trong ngắn hạn bổ sung dinh dưỡng bị mang, để tránh ảnh hưởng tới sức khỏe của cơ thể mẹ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao không khuyến khích trong vòng một năm sau khi sinh không nên mang thai tiếp."

"Ừm, những chuyện này anh đều tra được. Thuốc bổ sung canxi em kê cho anh anh vẫn luôn uống."

Giản Trọng Bình có thể nghe ra Yến Phi là muốn mau chóng sinh con cho Nhạc ca, cậu tự nhiên cũng biết rõ Nhạc ca hiện tại áp lực có bao nhiêu lớn. Cậu nói: "Vậy em đi sắp xếp một chút, anh trước tiên cứ ở trong văn phòng chờ em."

"Được."

Giản Trọng Bình rời đi. Yến Phi thở hắt ra, sờ sờ bụng, hi vọng điều kiện thân thể của hắn phù hợp với yêu cầu mang thai. Hắn thực sự không nỡ để Nhạc Thiệu gánh áp lực lớn như vậy. Mặc dù Nhạc Thiệu tự mình có lẽ không quan tâm, nhưng mà hắn sẽ đau lòng a. Qua khoảng 20 phút, Giản Trọng Bình trở lại. Mang Yến Phi đi kiểm tra. Mãi đến hơn 12 giờ trưa, Yến Phi mới về tới nhà. Không giải thích vì sao mình muộn như vậy mới trở về. Yến Phi ăn cơm xong cùng cha mẹ dỗ bốn đứa nhỏ đi ngủ, sau đó hắn cũng lên tầng nghỉ ngơi. Nằm ở trên giường, Yến Phi sờ bụng cười hắc hắc. Hắn rất mong chờ chuyến đi đến Đức lần này cùng Nhạc Thiệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro