Chương 1: Nhận Thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng bệnh, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu động tác đều mang theo vài phần cẩn thận. Người bị trọng thương đang nằm trên giường ngủ, bọn họ cũng không dám phát ra một chút tiếng động, chỉ sợ đánh thức hắn. Nhạc Thiệu trên mặt là nụ cười, Tôn Kính Trì trên mặt là nụ cười, Tiêu Tiếu trong mắt là ý cười. Năm năm, bọn họ đã quên mất nụ cười chân chính là như thế nào. Nhưng bây giờ thì khác, người kia đã trở về, trở về bên cạnh bọn họ, bọn họ chỉ muốn cười.

Có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh, Tiêu Tiếu đi ra mở cửa, ngoài cửa là Nhạc Lăng, trong tay còn xách theo một chiếc túi. Nhạc Lăng không tiến vào, mà chỉ chỉ bên cạnh, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu liếc nhìn người đang nằm trên giường bệnh, đi ra ngoài. Đi vào gian phòng cách vách, Nhạc Lăng đem chiếc túi cầm trên tay đưa cho anh trai, nói: "Em tìm Tiêu Bách Chu hỏi tình huống lúc ấy khi Yến ca vừa mới trở về, em sắp xếp lại rồi in ra, đều ở trong túi. Anh trai, anh xem qua liền biết. Tiêu Bách Chu còn cho Yến ca mượn một bộ quần áo, em hôm nào sẽ tới trường học cầm trở lại."

Nhạc Thiệu nhìn trong túi quả nhiên có vài tờ giấy bị kẹp lại bằng kẹp giấy, đối với Nhạc Lăng gật đầu một cái, nói: "Được, em về đi, không có việc gì thì về nhà cùng cha mẹ ăn bữa cơm, anh gần nhất khẳng định không rảnh trở về.'

"Vậy em đi trước, có việc gì anh gọi em."

"Ừm."

Tiễn Nhạc Lăng, Nhạc Thiệu đóng cửa từ trong túi lấy ra vài tờ giấy kia.

"Bạn cùng phòng của anh trai nói cái gì?"

Tôn Kính Trì sán tới, Tiêu Tiếu cũng sán tới. Trên giấy ghi chép cặn kẽ đủ loại biến hóa của 'Yến Phi' sau khi tự sát. Đọc đến đoạn hắn vừa từ bệnh viện về tới ký túc xá liền bắt đầu tổng vệ sinh, ba người hốc mắt phiếm hồng. Anh trai có chứng khiết phích, cho dù đổi một bộ thân thể khác cũng sẽ không thay đổi. Nhưng đọc đến đoạn trên người hắn chỉ có một, hai đồng tiền, thậm chí không có cả tiền để mua tất cùng mua đồ lót mới, còn phải mượn tiền người khác, trái tim của ba người liện từng trận đau nhói. Còn có hắn ở trong căn tin lau bàn, bị người khác đòi nợ, ba người vừa đau lòng lại vừa oán trách. Anh trai đáng lẽ phải tìm tới bọn họ trước tiên!

Tôn Kính Trì tương đối hiểu ý nói: "Anh trai không đi tìm chúng ta cũng là lo lắng năm năm trôi qua, chúng ta có lẽ đã kết hôn sinh con, anh ấy không muốn tới quấy rầy cuộc sống của chúng ta."

"Vẫn là do chúng ta quá vô dụng!" Nhạc Thiệu phun ra một ngụm buồn bực.

Tiêu Tiếu mở miệng: "Hai người bạn cùng phòng này của anh trai thời gian đầu đối với anh trai rất không khí."

Tôn Kính Trì nói: "Nể mặt bọn họ không biết thân phận của anh trai, chúng ta không so đo bọn họ trước kia đối với anh trai không khách khí như vậy."

Nhạc Thiệu gật đầu: "Chúng ta không đến mức hẹp hòi như thế. Bọn họ hiện tại đối với anh trai tốt là được."

"Ừm."

Có người gõ cửa, Nhạc Thiệu hô lên: "Vào đi." Cửa mở, người tới là Giản Trọng Bình. Nhìn thấy ba ông anh trai đều ở đây, cậu nói: "Chị dâu tỉnh rồi, hỏi em các anh đi đâu."

Ba người nghe xong lập tức đứng dậy rời đi, Giản Trọng Bình nhìn ba ông anh trai bước chân vội vàng quay về phòng bệnh, không khỏi lần nữa buồn bực: "Chẳng lẽ định thật sự thật lòng?" Không phải chỉ là một sinh viên đại học bình thường a, cậu thực sự không nghĩ ra ba ông anh trai vì sao đột nhiên lại thật lòng.

Nhìn thấy ba người tiến vào, Yến Phi vừa mới tỉnh lại trên mặt lộ ra tươi cười nói: "Anh tưởng rằng mấy đứa các em đi làm."

"Trước khi vết thương của anh lành lại, bọn em sẽ không tới công ty." Ba người ngồi xuống bên giường, khuôn mặt tràn ngập vui vẻ nhìn hắn.

Yến Phi nói: "Vừa rồi nằm mơ. Mơ thấy các em khi còn nhỏ. Sau đó anh liền tỉnh."

"Mơ thấy cái gì khi bọn em còn nhỏ?" Ba người hiếu kỳ hỏi, che giấu nội tâm đau xót.

Yến Phi cười đáp: "Mơ thấy dáng vẻ khi còn nhỏ của các em, liên tục gọi anh."

Ba người ôm lấy hắn: "Năm năm nay bọn em mỗi ngày đều gọi anh."

Yến Phi cũng thương cảm: "Thật xin lỗi... Ngày đó, suy nghĩ cuối cùng trong đầu anh chính là ba người các em. Thật xin lỗi... Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu..."

"Anh trai, đừng rời khỏi bọn em nữa." Tôn Kính Trì khẩn cầu.

"Anh trai, nếu anh lại rời đi, em sẽ chết." Tiêu Tiếu vô cùng đáng thương.

"Anh trai, nếu anh lại có chuyện gì đó lừa gạt bọn em, một mình giấu ở trong lòng, sau đó bỏ lại bọn em, em liền lập tức tự sát đi tìm anh!" Nhạc Thiệu uy hiếp.

Yến Phi lại cười: "Các em nếu dám nhận người khác làm anh trai, anh liền đánh mông các em. Anh trai của các em, chỉ có thể là anh."

"Anh cũng chỉ có thể là anh trai của 'bọn em'." Ba người cực kỳ bá đạo.

"Thiệu Thiệu... A Trì... Tiểu Tiểu..."

"Anh trai."

"Thiệu Thiệu... A Trì... Tiểu Tiểu..."

"Anh trai, bọn em cũng không muốn lại một nữa bị tách khỏi anh."

"Thiệu Thiệu... A Trì... Tiểu Tiểu..."

"Anh trai, anh phải luôn ở bên cạnh bọn em."

"Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu của anh."

"Phải! Là của anh! Bọn em là của anh!"

Nếu như nói, ai là người Yến Phi không có cách nào vứt bỏ trong sinh mệnh, đó chính là ba người này. Nếu như nói, ai là người ba người không có cách nào tách ra trong sinh mệnh, đó chính là Chung Phong, là Yến Phi hiện tại.

Anh trai, bọn em yêu anh, bọn em muốn cùng anh sống chung một chỗ giống như tình nhân, bọn em muốn cùng anh kết hôn. Anh trai, thời điểm nào bọn em mới có thể cho anh biết tâm tư của bọn em đối với anh? Anh trai, đừng yêu người khác, nam nữ đều không được, tuyệt đối không được. Anh chỉ có thể yêu bọn em.

Bừng tỉnh từ trong mộng, Yến Phi bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Quay đầu, Tiểu Tiểu ngủ ở bên trái hắn đang tựa đầu lên bả vai của hắn. Lại quay đầu, A Trì ngủ ở bên phải hắn cũng đang dính sát vào hắn. Cúp mắt, Thiệu Thiệu ngủ ở giữa hắn cùng Tiểu Tiểu đang ôm chân của hắn. Ba người đều ngủ rất sâu. Yến Phi lại không ngủ được. Hắn vừa rồi mơ thấy ác mộng. Trong mộng, Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu của hắn điên rồi, khắp cả mặt tràn ngập máu tươi.

Không biết giấc mộng này chỉ là một cơn ác mộng bình thường, hay là biểu thị cái gì đó, Yến Phi tim đập như trống nửa ngày trời vẫn không thể bình tĩnh lại. Không cần nghĩ nhiều, hắn cũng có thể đoán được thời điểm biết tin hắn chết, ba người sẽ có bao nhiêu sụp đổ. Hoặc là nên nói, Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu ở trong mộng điên cuồng cũng là bởi vì cái chết của hắn. Không ngủ được, yến Phi nhẹ nhàng cọ cọ Tiêu Tiếu, lại nhẹ nhàng cọ cọ Tôn Kính Trì, chân lại cọ cọ vào lồng ngực của Nhạc Thiệu.

"Anh trai..." Tiêu Tiếu lẩm bẩm kêu một tiếng, Yến Phi không tiếng động hô: "Anh ở đây." Sống lại một lần, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, anh sẽ không rời khỏi các em nữa.

Thời điểm buổi sáng tỉnh lại, Yến Phi không nhắc tới cơn ác mộng tối hôm qua. Chờ đến khi ba người giúp hắn lau tay lau mặt, đánh răng, ăn sáng xong xuôi, hắn hỏi: "Căn hộ anh chuyển nhượng cho các em vẫn còn chứ?"

"Đương nhiên vẫn còn." Ba người lộ ra biểu tình 'Bọn em làm sao có thể bán đi'.

Yến Phi lại hỏi: "Bức tranh kia đâu?"

Nhạc Thiệu trả lời: "Treo ở trên tường trong phòng ngủ. Ba người bọn em phần lớn thời gian đều ở bên kia."

"Anh muốn qua đó nhìn xem."

"Chờ sau khi anh xuất viện, bọn em sẽ dẫn anh qua đó."

"Được."

Lúc thay thuốc, cởi xuống đồng phục bệnh nhân của Yến Phi liền có thể thấy được băng vải bao bọc ở trên người hắn, ba người sắc mặt muốn bao nhiêu âm trầm liền có bấy nhiêu âm trầm. Cũng không biết vì sao, thấy ba người không cao hứng như vậy, Yến Phi lại có chút thỏa mãn. Từ sau khi cùng ba người nhận nhau, hắn liền đặc biệt thích nhìn bộ dạng vì hắn mà đau lòng của ba người. Chẳng lẽ đổi một thân thể trẻ tuổi, tâm tình của hắn cũng phát sinh biến hóa?

"Đừng mất hứng, qua vài ngày là tốt rồi."

"Anh một thân thương tích, bọn em làm sao thể cao hứng."

Nhìn những vết thương này, bọn họ không khỏi nghĩ đến người này 'đã từng' máu thịt be bét nằm trong nhà xác, liền không rét mà run. Thay thuốc xong, một lần nữa quấn chặt băng vải, Yến Phi ngón tay ở trên mặt ba người xoa xoa: "Qua vài ngày là tốt rồi."

"Anh trai..." Ba người nhẹ nhàng ôm lấy Yến Phi.

Yến Phi nhếch miệng: "Đau lòng?"

"Ừm! Rất đau lòng."

"Để xem các em còn dám bắt nạt anh hay không, phải cho các em đau lòng một phen." Thời điểm bị ba người hiểu lầm, trái tim hắn đau tới sắp chết.

Ba người lùi lại, ủy khuất: "Lúc anh vừa 'trở về' đáng lẽ phải nói cho bọn em biết trước tiên."

Yến Phi chau chau mũi: "Anh chính là muốn thử xem anh đổi một bộ thân thể khác rồi các em có thể hay không nhận ra anh. Kết quả, hừ hừ."

"Bọn em nhận ra!" Tiêu Tiếu chớp chớp đôi mắt, cố ý lộ ra thuần khiết, "Anh đánh em em liền nhận ra anh."

"Còn dám nói!" Yến Phi đưa tay, "Các em không phải cho anh 100 vạn sao? Lấy ra!"

"Anh trai..." Ba người cầu xin tha thứ. Tiêu Tiếu rất quá đáng nói: "Đều tại Hắc ca. Anh ấy rõ ràng phát hiện điểm đáng ngờ trên người anh lại không nói cho bọn em. Còn có Tiểu Dương, Nhuận Giang. Bọn họ đều giấu diếm bọn em. Chỉ cần bọn em cùng anh gặp mặt một lần liền tuyệt đối có thể nhận ra anh."

Yến Phi phì cười: "Đúng đúng, anh không nên hoài nghi nhãn lực của các em." Sau đó hắn thở ra một hơi, "Anh cũng sợ anh sống lại chỉ là nhất thời. Anh cùng các em nhận nhau, kết quả anh lại lần nữa biến mất, đó không phải là làm cho các em càng thêm thống khổ sao? Anh trước hết phải nhìn xem anh có phải hay không là triệt để sống lại. Chẳng qua bây giờ không cần lo lắng."

"Anh về sau chỉ có thể ở bên bọn em, nơi nào cũng không được đi." Nhạc Thiệu cố ý hung ác nói ra khát vọng nội tâm.

Yến Phi giả vờ buồn bực nói: "Anh hiện tại chính là sinh viên nghèo trên người không có một xu, anh có thể đi nơi nào? Còn phải dựa vào các em thanh toán tiền sinh hoạt, tiền học cho anh a."

"Như vậy là tốt nhất, bọn em nuôi anh." Bọn họ không để ý chút nào!

"Được, cho các em nuôi." Yến Phi không sao cả.

"Ô ô! Anh trai rốt cuộc chịu cho chúng ta nuôi!" Nhạc Thiệu cao hứng hô lớn, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng đặc biệt cao hứng, nhìn bọn họ cao hứng như thế, Yến Phi lại một lần nữa ở trong lòng nói: [Thật xin lỗi, khiến các em thống khổ nhiều năm như vậy. Thiệu Thiệu của anh, A Trì của anh, Tiểu Tiểu của anh.]

Anh trai, nếu như bọn em trước kia phát hiện tâm tư của bọn em đối với anh, anh sẽ không phải chết. Nói tới nói lui, đều là do bọn em vô dụng mới hại anh tự sát. Hiện tại, bọn em không chỉ muốn nuôi anh, còn muốn cấp cho anh cuộc sống tùy tâm sở dục mà 'đời trước' anh không có cách nào có được.

Đứng ở trước cửa căn hộ của 'Chung Phong', Yến Phi tâm tình cực kỳ phức tạp. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đứng ở sau lưng hắn, tâm tình có nặng trĩu, có cảm giác tổn thương, có may mắn. Từ trong tay Nhạc Thiệu tiếp nhận chìa khóa, Yến Phi mở cửa. Nhấc chân đi vào, còn chưa kịp cảm khái, hắn liền nhíu mày nói: "Thật hỗn loạn."

"Ách, gần nhất không có cách nào dọn dẹp." Ba người vào nhà, Tôn Kính Trì đi tìm dép lê sạch.

"Thật bẩn." Yến Phi đứng ở cửa không muốn đi vào, chứng khiết phích của hắn tái phát.

Tiêu Tiếu nói: "Anh không ở đây cho nên mới bẩn và hỗn loạn như thế."

Yến Phi trừng mắt liếc cậu một cái: "Anh không ở đây các em liền không thể dọn dẹp sạch sẽ sao?"

"Bọn em không thể." Tiêu Tiếu cây ngay không sợ chết đứng.

Yến Phi dùng sức nhéo cái mũi của Tiêu Tiếu, không đổi dép lê, sàn nhà và thảm bẩn như thế còn đổi dép cái gì, hơn nữa dép lê cũng rất bẩn. Đi vào phòng ngủ đời trước của mình, Yến Phi còn chưa kịp thương cảm chút nào liền chìm vào trong bận rộn quét dọn vệ sinh. Ba vị nam nhân cao lớn không biết dọn dẹp nhà cửa bị Yến Phi vóc dáng thấp nhỏ chỉ huy tới chỉ huy đi, không ai phàn nàn, từng người vui vẻ chịu đựng.

Tại dưới sự chỉ huy thống nhất cùng kỹ thuật của Yến Phi, trình độ sạch sẽ trong phòng rốt cuộc đạt đến tiêu chuẩn của Yến Phi. Ngồi ở trên ghế sopha sạch sẽ, uống trà Nhạc Thiệu pha, Yến Phi phảng phất lại trở lại lúc trước.

"Anh trai, em muốn ăn thịt kho tàu." Tiêu Tiếu giả bộ ngây thơ yêu cầu, "Anh làm."

"Được, tối nay sẽ làm." Yến Phi tự nhiên là có cầu tất ứng.

* có cầu tất ứng: có yêu cầu liền đáp ứng

Nhạc Thiệu một cước đạp về hướng Tiêu Tiếu: "Cậu coi mình mới năm tuổi hả! Phi thu dọn phòng ốc cả buổi, lại vừa xuất viện không bao lâu, ăn ăn ăn, muốn ăn thì tự mình làm đi!"

Tiêu Tiếu ôm lấy Yến Phi: "Anh trai, anh xem, anh không ở đây nhị ca chính là bắt nạt em như thế."

Tôn Kính Trì vỗ vỗ nhị ca: "Chờ anh trai không ở bên cạnh, hai người chúng ta hợp sức xử lý cậu ta." Thật sự khiến người ta ghét bỏ.

"Anh trai, anh xem, anh không ở đây nhị ca cùng tam ca chính là bắt nạt như thế."

"Ha ha ha..." Yến Phi ôm Tiêu Tiếu, nói với hai người khác: "Các em làm anh trai, không được bắt nạt Tiểu Tiểu."

"Là cậu ấy khiến bọn em ghét bỏ có được hay không." Nhạc Thiệu là người đầu tiên kháng nghị, "Đã gần 30 tuổi rồi còn làm nũng với anh, cậu ấy tưởng mình mới năm tuổi sao."

Yến Phi che chở Tiêu Tiếu nói: "Mặc dù thân thể của anh nhỏ đi, nhưng vẫn là anh trai các em a, em ấy làm nũng với anh không phải là rất bình thường sao. Các em đừng cứ luôn bắt nạt em ấy." Tôn Kính Trì lại vỗ vỗ nhị ca, để nhị ca tạm thời nhẫn nại. Lão tứ có bản lĩnh thì cứ trốn ở bên cạnh anh trai suốt đi.

"Anh trai, anh đừng rời khỏi em, anh không ở đây nhị ca cùng tam ca khẳng định sẽ bắt nạt em."

"Đệch! Cậu chơi nghiện đúng không?"

Yến Phi ngăn cản tay của Nhạc Thiệu, không cho anh đánh Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu ôm thật chặt Yến Phi, ánh mắt ủy khuất, Tôn Kính Trì pha trà, không tham gia. Giống như trở lại trước kia, tiếng cười của Yến Phi quanh quẩn trong phòng. Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trong lòng đều nổi lên vài tia thương cảm. Bọn họ đã rất lâu rất lâu rồi chưa từng nhìn thấy nụ cười của người này. Cho dù người này thay đổi khuôn mặt, thay đổi thân thể, trong mắt bọn họ vẫn là người lúc đầu kia, gương mặt lúc đầu kia.

Ngồi trên tấm thảm trước giường trong phòng ngủ, tay của Yến Phi nâng lên một bức tranh, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ngồi vây bên cạnh hắn. Bức tranh này là 'bức tranh để lại' của Chung Phong, là bức tranh cuối cùng Chung Phong tặng cho mấy người em trai. Trên tranh, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vẫn còn trẻ tuổi như vậy, vô ưu vô lự, chưa hề trải qua tuyệt vọng thống khổ.

"Anh lúc đó tại sao không đem chính mình vẽ vào trong tranh?" Tiêu Tiếu hỏi ra nghi vấn suốt năm năm trong lòng mình.

Yến Phi lòng có thương cảm nói: "Anh luyến tiếc nhất chính là các em. Lựa chọn con đường kia, anh có lỗi nhất cũng là các em. Anh đã định trước là không có cách nào cùng các em làm anh em cả đời, anh hi vọng cho dù thiếu đi anh, ba anh em các em cũng vĩnh viễn không thay đổi, vĩnh viễn đơn thuần, so với anh em ruột thịt còn thân thiết hơn."

"Ba anh em bọn em sẽ không thay đổi, nhưng cũng không thể không có anh." Nhạc Thiệu ôm Yến Phi, khổ sở nói.

Tôn Kính Trì đem cằm đặt ở trên vai của Yến Phi, từ phía sau ôm lấy hắn: "Em cũng thế. Bốn người chúng ta, thiếu đi ai cũng không được, đặc biệt là anh."

Yến Phi trở tay sờ lên khuôn mặt của Tôn Kính Trì, cố gắng lộ ra nụ cười: "Cho nên, anh trở về nha. Ông trời có lẽ cũng biết anh luyến tiếc các em, cho nên rủ lòng không thu nhận anh, còn để cho anh đầu thai chuyển thế. Chẳng qua nếu như thân thể này của anh có thể cao hơn một chút nữa thì anh sẽ càng hài lòng."

"Em cảm thấy rất tốt." Tôn Kính Trì thầm nói: [Ôm vừa vặn.]

"Em cũng cảm thấy rất tốt." Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu có chung suy nghĩ với Tôn Kính Trì, ôm rất vừa vặn.

Còn chưa rõ ràng tâm tư của ba người, Yến Phi không đồng ý: "Không được, quá thấp, mỗi ngày nhất định phải kiên trì uống sữa tươi."

"Không thành vấn đề."

"Anh trai, bức tranh này anh sửa lại một chút đi, em muốn anh cũng xuất hiện ở trên đó." Tiêu Tiếu nói.

Yến Phi cười nói: "Nhất định phải thêm vào. Sửa xong rồi liền treo trong phòng ngủ ở Đông Hồ."

"Được!"

Nhẫn nhịn dục vọng muốn đem người này càng thân mật hơn ôm vào trong lòng, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vẫn không thể tin được người này đã trở về, chỉ có thể thời thời khắc khắc nhìn thấy, sờ thấy, chạm vào, trái tim bị dọa thảm của bọn họ mới có thể an tâm một chút.

~ ~ ~ ~ ~

* kẹp giấy:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro