Chương 11: Đám Bằng Hữu Xấu Xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người không ít lần cùng Yến Phi oán giận sự tình bị người trong nhà ép bức 'cướp đứa nhỏ', Yến Phi kỳ thực chưa từng để trong lòng. Lúc này tận mắt nhìn thấy, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy đáng sợ, hắn xem như đã lĩnh hội được áp lực của ba người. Nhưng mà hắn có thể làm cái gì? Hùng hồn nói hắn sẽ tiếp tục sinh? Hắn còn chưa có da mặt dày như vậy. Hắn hiện tại vẫn còn bài xích động từ 'sinh đứa nhỏ' này. Cho dù có thể sinh hắn cũng bài xích. Cho nên đối với việc cha mẹ ba nhà ở sau lưng gây 'áp lực', hắn cũng coi như không nghe thấy không nhìn thấy. Về sau có sinh nữa hay không trước hết cứ chờ đến khi sinh hai con heo con trong bụng ra đã rồi nói sau. Sinh đứa nhỏ rất đau có được hay không, còn phải gánh một cái bụng phình to. Mỗi khi nghĩ đến bụng của chính mình sẽ trở nên rất to rất lớn, Yến Phi da đầu liền run rẩy.

Đối với chuyện đứa nhỏ rốt cuộc là của ai, ba người Nhạc Thiệu cũng không quá để ý. Lấy quan hệ giữa bọn họ, mặc kệ đứa nhỏ có huyết thống của ai, đều là đứa nhỏ của bọn họ. Cho dù Yến Phi về sau không muốn sinh nữa, bọn họ cũng sẽ không cưỡng ép, không có thứ gì quan trọng hơn Yến Phi. Đương nhiên, chờ sau khi đứa nhỏ sinh ra ba người có thể hay không ung dung đối mặt lúc này tạm thời không thể nói chắc được, tóm lại hiện tại ba người không yêu cầu Yến Phi sinh tiếp, hết thảy đều lấy ý nguyện của bản thân Yến Phi làm tiêu chuẩn.

Chờ sau khi Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương trở về, bốn người Yến Phi cũng lên tầng. Yến Phi hiện tại đi ngủ rất sớm, mỗi ngày chưa đến 10 giờ đã buồn ngủ. Yến Phi trở về phòng nghỉ ngơi, ba người còn có công tác phải xử lý, ở trong thư phòng 'tăng ca'. Mà trưởng bối ba nhà về đến nhà một bên suy xét tên của đứa nhỏ, một bên phán đoán tính tình của đứa nhỏ. Tiêu mẫu rất có kinh nghiệm nói với chồng: "Em cảm thấy Yến Phi mang thai bé trai, anh xem thằng bé ăn rất nhiều thịt."

Tiêu phụ cũng rất có kinh nghiệm gật gật đầu: "Thời điểm em mang thai Tiêu Tiếu cùng Tiểu Dương cũng rất thích ăn thịt, anh thấy tám chín phần mười."

Tiêu mẫu thở dài một tiếng: "Hy vọng có một đứa nhỏ là của nhà chúng ta."

"Khẳng định sẽ có." Tiêu phụ cũng không biết lấy đâu ra tự tin.

Ngày hôm sau, Yến Phi vẫn bị là tiếng gõ cửa của mẹ mình gọi tỉnh dậy. Ngáp một cái, hắn vẻ mặt mệt mỏi rửa mặt xong liền cùng mẹ mình đi xuống dưới tầng. Đồng dạng, trên bàn cơm đã chuẩn bị sẵn bữa sáng phong phú dành cho hắn. Chẳng qua tại thời điểm Yến Phi đang dùng bữa sáng, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương trên mặt mang theo lo âu nào đó. Thật vất vả chờ tới khi Yến Phi ăn xong đi ra ngoài phơi nắng, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương cũng đi theo. Yến Phi từ sau khi mang thai phản ứng có chút trì độn, không nhìn ra cha mẹ có tâm sự. Đợi đến khi hắn nằm xuống ghế dựa trong sân, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn hương kéo hai chiếc ghế lại đây ngồi bên cạnh con trai, Yến Phi lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện ra cha mẹ có chuyện muốn nói với mình.

"Cha, mẹ?" Yến Phi ngáp một cái, ăn no lười biếng, ăn sáng xong càng thêm buồn ngủ.

Yến Tam Ngưu nuốt nuốt nước miếng, thanh âm đột nhiên nhẹ đi vài phần: "Con lớn a, nhà Nhạc Thiệu, kính Trì cùng Tiêu Tiếu, rốt cuộc là thân phận gì a? Cha của Tiêu Tiếu, thật sự là người kia sao?"

Hóa ra là chuyện này a, khó trách cha mẹ một bộ dáng vô cùng cẩn thận như vậy. Yến Phi phì một tiếng bật cười, trấn an nói: "Cha mẹ, mặc kệ nhà ba người bọn họ có thân phận gì, người ta ngày hôm qua không phải vẫn luôn gọi các người là, hửm, 'thông gia' sao?" Rõ thật là mất tự nhiên a. Chà xát cánh tay, hắn tiếp tục trấn an: "Cha mẹ đừng quá bận tâm, cha của Tiểu Tiểu quả thực chính là người kia, bất quá các người cũng thấy đấy, Tiêu thúc thúc là một người rất thân thiết hiền hòa. Về phần nhà Thiệu Thiệu cùng nhà A Trì, bọn họ cùng nhà Tiểu Tiểu không sai biệt lắm. Nhạc thúc thúc cùng Tôn thúc thúc đều làm việc trong quân đội. Nhưng mặc kệ bọn họ có thân phận gì đều không ảnh hưởng đến quan hệ của con cùng các người, quan hệ của các người cùng ba người Thiệu Thiệu, đúng không. Đứa nhỏ sau này, ừm, được sinh ra, cũng phải gọi các người là 'ông nội, bà nội'."

Đạo lý là như vậy, chẳng qua... Yến Tam Ngưu cầm tay con trai, nói: "Con lớn a, con nên sinh thêm cho bọn họ vài đứa nhỏ. Hiện tại đứa nhỏ chỉ có hai, con xem bọn họ đều tranh cướp tới vỡ đầu. Con ít nhất cũng phải sinh cho ba người Nhạc Thiệu mỗi người hai đứa đi. Ba không tranh, đứa nhỏ là của bọn họ, dù sao ba còn có em trai con."

Yến Phi thiếu chút nữa bị cơn giận làm cho không thở nổi, há mồm liền rống lên: "Con cũng không phải là lợn giống! Còn mỗi người hai đứa! Sáu đứa như vậy thời điểm nào thì con sinh xong? Cha, con là con trai ruột của người sao!"

Yến Tam Ngưu lập tức trấn an: "Con xem mấy người chú dì của con đối với con rất tốt, người ta là quan chức cấp cao còn bớt thì giờ đến thăm con, lại còn nấu cơm cho con ăn. Con liền vất vả một chút, con hiện tại vẫn còn trẻ, cho dù một năm sinh một đứa, sinh xong rồi con cũng chưa tới 30 tuổi. Con xem mấy người chú dì của con có bao nhiêu mong muốn cháu nhỏ. Một nhà hai đứa thực sự không tính là nhiều."

Yến Phi căm hận a: "Cha, người sẽ không phải bị một chai rượu vang mua chuộc đi? Sinh đứa nhỏ rất khổ sở. Một năm một đứa, con đây liền biến thành máy đẻ, mỗi ngày chỉ một nhiệm vụ là mang thai, sinh đứa nhỏ! Nếu phải sống một cuộc sống thối nát như vậy, con sống còn có ý nghĩa gì a!"

"Nói bậy cái gì vậy! Cái gì mà sống với chả không sống!" Yến Tam Ngưu giáo huấn con trai, "Đừng nói con có quan hệ với ba người Nhạc Thiệu, cho dù chỉ có một người, ở nông thôn chúng ta cũng có thể sinh được vài đứa. Giống như ta cùng má con chỉ có hai anh em các con đã bị coi là ít con. Con sinh cho bọn họ mỗi người hai đứa thực sự không tính là nhiều! Con có thể sinh đứa nhỏ, phải giúp bọn họ nối dõi tông đường. Chuyện sinh đứa nhỏ này con phải nghe lời ba má. Nhạc Thiệu, Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ba người chỉ có một mình con, đã đủ ủy khuất."

"Con!" Yến Phi đầu óc choáng váng, hắn, hắn, hắn quả thực có oan ức lại không có nơi để tố khổ! "Con mới là người chịu ủy khuất có được hay không!"

Yến Tam Ngưu nghiêm khắc nói: "Con ủy khuất cái gì? Người ta đối với rất tốt, còn yêu thương con, đối với con lại toàn tâm toàn ý, con sinh cho người ta nhiều thêm vài đứa nhỏ thì có gì mà ủy khuất? Đừng không biết đủ. Có thể sống thoải mái vì sao không sống thoải mái? Nói không chừng lần tới con vẫn mang thai song bào thai."

Yến Phi cơ hồ phun ra một ngụm máu tươi. Nhìn ra con trai mất hứng, Điền Vãn Hương nhanh chóng chen vào nói: "Con lớn a, ba má đều là vì muốn tốt cho con. Nhạc Thiệu, Kính Trì cùng Tiêu Tiếu một lòng một dạ với con, con có phải hay không cũng nên vì người ta suy ngẫm một chút? Người ta có tiền có thế, chỉ thiếu mỗi đứa nhỏ. Con cũng không phải là không sinh được, đúng không? Có một câu nói rất hay: 'Nhiều con nhiều phúc', lại không cần lo lắng sinh ra nuôi không nổi. Nhiều thêm vài đứa nhỏ, trong nhà náo nhiệt, cha mẹ chồng của con cũng cao hứng."

Cái đệch a! Ngay cả 'cha mẹ chồng' cũng nói ra được! Yến Phi vô lực nói: "Cha mẹ, các người có phải hay không đem con coi như nữ nhân? Còn 'cha mẹ chồng'... có muốn hay không trực tiếp gọi con là 'khuê nữ' a!"

* khuê nữ: một cách nói thân mật của cụm từ 'con gái nhà tôi'

"Không không. Xem con nói gì kìa. Con có phải bé gái hay không cha mẹ chẳng lẽ lại không rõ ràng sao." Điền Vãn Hương xoa xoa lồng ngực của con trai giúp hắn thuận khí, khuyên bảo, "Con xem mấy người chú dì của con đối với con rất tốt, người là người hào, coi trọng nhất chính là nối dõi tông đường, nhưng người ta một câu yêu cầu con sau này sinh tiếp cũng không có. Má cảm thấy nên thông cảm, nên vì người ta suy nghĩ một chút, con nói có phải hay không?"

Không phải! Nếu hắn thật sự là Yến Phi, vậy hắn phỏng chừng sẽ cảm thấy có đạo lý. Nhưng vấn đề là hắn căn bản không phải là Yến Phi! Khổ nỗi chuyện này lại tuyệt đối không thể nói cho hai người biết. Yến Phi day day thái dương đau nhức, hữu khí vô lực nói: "Được được được, con sẽ cân nhắc, nhưng phải chờ tới khi con sinh xong hai đứa nhỏ này đã. Con khát, muốn uống nước, muốn ăn hoa quả."

"Má đi rót nước cho con."

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn hương cũng biết không thể nói thêm nữa, hai người cùng nhau đứng dậy đi vào trong nhà, rót nước, gọt hoa quả cho con trai. Chờ hai người đi rồi, Yến Phi phun ra một ngụm khó chịu. Hắn như thế nào có thể mang thai a? Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu cùng trưởng bối ba nhà không ép buộc hắn, nhưng cha mẹ ruột của hắn lại ép buộc hắn! Đôi cha mẹ thành thật kia của hắn đã bị quà tặng cùng thân phận của người ta mua chuộc rồi. Yến Phi quả thực khóc không ra nước mắt. Nếu hắn căn bản không có công năng này, hắn cũng không có nhiều phiền não như vậy. Đệch a, loại vấn đề sinh hay không sinh này vốn không phải sự tình hắn nên lo lắng có được hay không!

Mang ra cho con trai nước cùng hoa quả, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương quay trở về phòng bếp tiếp tục bận việc. Giữa trưa chỉ có ba người bọn họ ăn cơm, không cần làm quá nhiều món ăn. Yến Phi như thường ngày ăn cơm xong liền đi ngủ trưa. Chẳng qua hắn hôm nay rất uất ức rất khó chịu. Nghĩ đến buổi tối còn phải cùng đám bằng hữu xấu xa gặp mặt, hắn càng thêm hậm hực. Tần Trữ cùng Vệ Văn Bân hai cái tên kia tuyệt đối sẽ cười nhạo hắn! Nằm ở trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng đã bắt đầu nổi lên của mình, Yến Phi vô cùng buồn bực.

Ba giờ rưỡi chiều, vài chiếc xe dừng ở trước cổng biệt thự. Cổng lớn bị người điều khiển từ xa chầm chậm mở ra, bốn chiếc xe lần lượt tiến vào, còn có hai chiếc bởi vì trong biệt thự không còn chỗ đỗ xe, liền đỗ ở bên ngoài. Trên xe lục tục bước xuống vài người, có người đi vào bên trong biệt thự, có người mở cốp sau lấy thứ gì đó, hi hi ha ha, cười cười nói nói.

Tiêu Tiếu mở cửa phòng, trong phòng khách im ắng, cậu quay đầu lại đối với người phía sau nói: "Phi còn chưa dậy."

"Để cậu ấy ngủ, bọn anh ở trong phòng khách chờ cậu ấy." Cùng Tiêu Tiếu đi vào, Hà Khai Phục nói.

Mặc dù hôm nay hẹn nhau cùng ăn cơm tối, nhưng một vài người đã khẩn cấp sớm một chút chạy tới đây. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đang ở công ty cũng bị đám người nóng lòng sốt ruột này gọi trở về.

Đoàn người quen thuộc tiến vào, trước hết đem những thứ gì đó mua cho Yến Phi đặt tới bên cạnh bàn trà. Mười mấy chiếc túi lớn, còn có từng thùng từng thùng carton, đều là mua cho Yến Phi cùng hai đứa nhỏ sắp sinh ra. Không biết còn tưởng rằng Yến Phi sẽ ngay lập tức sinh đứa nhỏ. Thời điểm mọi người đang nói nói cười cười, phòng ngủ dành cho khách ở tầng một cửa mở, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương từ bên trong đi ra. Vừa thấy trong phòng khách nhiều người như vậy, hai người đều sửng sốt.

"Yến thúc (Yến thúc thúc), Yến di (Yến a di)." Tất cả mọi người đứng lên hô.

"Ba, má." Yến Tường rõ ràng bị đen đi vì phơi nắng.

"A, mọi người tới rồi. Con lớn vẫn còn đang ngủ, các người mau ngồi xuống." Yến Tam Ngưu đi vào trong phòng bếp, đi pha trà.

Tôn Kính Trì cũng không cùng hai vị trưởng bối khách khí, nói: "Yến thúc, mấy thứ này nhờ người cùng dì sắp xếp lại một chút." Tôn Kính Trì chỉ chỉ một đống túi đựng cùng thùng carton đặt ở trên mặt đất. Yến Tam Ngưu đi vòng trở lại, đám người Hà Khai Phục giúp ông đem những thứ này mang tới phòng bếp. Điền Vãn Hương đi đứng không tiện, trực tiếp đi pha trà.

Chờ đem toàn bộ đống đồ mang tới phòng bếp, mấy người trở lại phòng khách ngồi xuống, Yến Tường ở trong phòng bếp trợ giúp cha mẹ. Vệ Văn Bân trước hết mở miệng hỏi: "Yến Phi ngủ đến mấy giờ?"

Tôn Kính Trì nhìn đồng hồ đeo tay, trả lời: "Phải sau bốn giờ, anh ấy gần nhất rất ham ngủ."

Tiêu Bách Chu khẩn cấp hỏi: "Yến Phi hẳn là đã đi kiểm sản đi? Thai nhi phát triển thế nào?"

Nhạc Thiệu lập tức khoe khoang nói: "Đi rồi, chụp được vài tấm ảnh chụp siêu âm B, để tôi lấy tới đây cho các người xem."

"Mau đi mau đi." Vài người lập tức thúc giục.

Nhạc Thiệu vui vẻ đi lấy ảnh chụp siêu âm B, Tiêu Tiếu lại một lần nữa dặn dò: "Lát nữa Phi xuống đây các người phải chú ý lời nói, anh ấy hiện tại tương đối mẫn cảm."

"Yên tâm yên tâm." Tần Trữ vỗ ngực cam đoan.

Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trăm miệng một lời: "Đáng lo nhất chính là anh."

Vệ Văn Bân chớp chớp cặp mắt tiểu bạch kia của mình: "Nghe nói phụ nữ mang thai tính tình sẽ trở nên rất thất thường."

Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lại đồng thanh: "Còn có cậu!"

Người ngồi bên cạnh Vệ Văn Bân ôm lấy bả vai của cậu, nở một nụ cười xinh đẹp diễm lệ đến cực điểm, gã cực kỳ yêu thích Bân Bân của gã thỉnh thoảng lại toát ra đơn thuần như vậy. Nếu để cho những người khác biết được suy nghĩ của gã, tuyệt đối sẽ phun tào. Vệ Văn Bân ở trong quân đội rèn luyện, 'vứt bỏ' Park Tae Seok, làm cho Park Tae Seok không biết có bao nhiêu ai oán. Nhạc Lăng ngày hôm qua đến trại huấn luyện của bộ đội đặc chủng đón Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân, Vệ Văn Bân ngay lập tức thông báo cho Park Tae Seok cậu hôm nay muốn tới chỗ của Yến Phi để liên hoan. Park Tae Seok nhận được tin tức của Vệ Văn Bân, ba giờ sau liền có mặt ở đế đô. Vệ Văn Bân vừa rời khỏi trại huấn luyện không bao lâu đã bị Park Tae Seok đón đi. Nhắc tới trong những người này ai là người 'dính bà xã' nhất, tuyệt đối chính là Park Tae Seok.

Nhạc Thiệu lấy tới ảnh chụp siêu âm B, mọi người lập tức vây quanh. Nhạc Thiệu đem ảnh chụp siêu âm B đặt ở trên bàn trà, vô cùng 'chuyên nghiệp' giải thích: "Nơi này chính là vị trí của thai nhi, đây là đầu của đứa nhỏ, đây là thân thể."

"Woa, thai nhi chính là như vậy a." Vệ Văn Bân kinh hô.

"Thoạt nhìn bộ dạng thật đáng yêu." Tiêu Bách Chu hâm mộ.

"Thời điểm nào mới có thể thấy rõ ràng hơn a, còn chưa nhìn ra cánh tay cùng chân ở dâu." Tiêu Dương chỉ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Tiêu Tiếu bộ mặt than nhưng ngữ khí hạnh phúc nói: "Trọng Bình nói lần sau tới kiếm tra có thể thấy rõ ràng hơn. Nhưng thai nhi của song bào thai sẽ có một đứa nhỏ hơn đứa còn lại."

"Vậy ảnh chụp siêu âm B tháng sau em nhất định phải xem." Tiêu Dương lập tức nói.

"Tôi cũng muốn xem." Ánh mắt của Vệ Văn Bân nhìn chằm chằm vào hai khối 'mầm đậu đỏ' bên trong ảnh chụp. Cậu không thích đứa nhỏ, nhưng Yến Phi có thể lấy thân nam nhân mang thai, chuyện này đối với cậu có ảnh hưởng rất lớn. Không chỉ có cậu, Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu đều cực kỳ hâm mộ thể chất đặc thù của Yến Phi, dù sao một nửa khác của bọn họ cũng là nam nhân, có thể tự mình lưu lại đời sau cho người yêu chung quy so với tìm người sinh hộ càng tốt hơn.

Hà Khai Phục sau khi nhìn kỹ càng, ăn không nói có nói: "Chỉ có hai đứa nhỏ, Đại Phi nhiệm vụ sau này còn rất gian nan a."

* ăn không nói có: bịa đặt hoàn toàn chuyện không hay về người khác, không có mà nói thành có

"Lời này anh ngàn vạn lần đừng nói ở trước mặt Phi." Tôn Kính Trì lập tức dặn dò.

Hà Khai Phục gật gật đầu, gã cũng không phải là Tần Trữ, không sợ chết. Từ cấp hai cùng 'Chung Phong' quen biết đến sau này trở thành bằng hữu, Hà Khai Phục vẫn luôn là bên nghe lời, cho dù Chung Phong biến thành Yến phi, cũng không thay đổi được 'thói quen' đã dưỡng thành của Hà Khai Phục.

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đều vô cùng cao hứng khi bằng hữu của con trai có thể tiếp nhận chuyện con trai sắp sinh đứa nhỏ. Yến Tam Ngưu pha xong trà, Điền Vãn Hương gọt xong hoa quả, mang trà cùng hoa quả lên xong hai người liền trở lại phòng bếp, còn có một đống đồ vật gì đó đang chờ bọn họ chỉnh lý a. Hiện tại Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đối với phòng bếp quen thuộc còn hơn cả Yến Phi. Yến Tam Ngưu đem Yến Tường đuổi ra ngoài, tạm thời không cần đến cậu nhóc hỗ trợ, Yến Tường dứt khoát trở về phòng khách rót trà cho các anh trai. Chịu ảnh hưởng của Yến Phi, Yến Tường lúc này cũng biết tới nghệ thuật pha trà.

4 giờ 10 phút, Yến Phi từ từ tỉnh lại. Đánh ngáp hai cái, nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ thức dậy, hắn chầm chậm ngồi dậy. Trước hết đi vào phòng tắm rửa mặt, súc miệng, sau đó hắn chậm rãi rời khỏi phòng ngủ. Trong phòng khách có thanh âm, cái đầu trì độn của Yến Phi xoay chuyển nửa ngày mới nghĩ ra có phải hay không Nhạc Thiệu bọn họ đã trở về. Đi qua chỗ quẹo cầu thang, Yến Phi theo bản năng nhìn về hướng phòng khách, vừa mới nâng mắt nhìn, hắn lập tức thanh tỉnh.

Tiêu Bách Chu là người đầu tiên phát hiện ra Yến Phi đang đi xuống, lập tức hô: "Yến Phi." Y vừa hô lên, tất cả mọi người đều nhìn qua, động tác kế tiếp của Yến Phi chính là xoay người đi lên tầng.

"Đại Phi, cậu trốn cái gì a!"

Hà Khai Phục, Tần Trữ, Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân đều đứng dậy chạy tới ngăn cản. Bị Hà Khai Phục ngăn lại, Yến Phi trừng mắt cảnh cáo mấy người: "Nhìn thấy mấy người, tôi không chạy chính là đồ ngốc."

"Ai nha, đừng ngượng ngùng như vậy, đã đi xuống rồi còn trốn cái gì. Không phải đã hẹn trước là tối nay liên hoan sao." Tần Trữ túm lấy cánh tay của Yến Phi, không cho hắn lên tầng.

"Tôi đổi ý không được sao?" Yến Phi bị động bị Tần Trữ cùng Hà Khai Phục nửa kéo nửa đỡ, bị vài người vây quanh đưa tới phòng khách. Yến Phi ngồi xuống, Yến Tường liền hỏi: "Anh trai, anh có muốn uống nước trái cây hay không?"

Yến Phi sắc mặt tốt hơn một chút: "Trước hết lấy cho anh cốc nước lọc."

"Dạ."

Yến Tường đi lấy cốc nước của anh trai, rót nước cho hắn. Yến Phi nhìn thấy ảnh chụp siêu âm B để trên bàn trà, trừng mắt nhìn Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu một cái, khuôn mặt có chút thiêu đốt.

Tiêu Bách Chu lên tiếng, hết sức trực tiếp nói: "Yến Phi, tôi thực hâm mộ cậu."

Khuôn mặt của Yến Phi càng thêm bỏng rát, hừ một tiếng: "Vậy tôi đổi cho cậu."

"Được." Tiêu Bách Chu không chút nào che giấu dục vọng muốn sinh cho Nhạc Lăng đứa nhỏ của mình. Nhạc Lăng ngồi bên cạnh y cười ngây ngô, bà xã có sinh được hay không kỳ thực không quan trọng.

"Cậu đây là đang ở trong phúc lại không biết đó là phúc." Vệ Văn Bân tinh thần ông cụ non bắt đầu nơi nơi giáo huấn người, "Bao nhiêu nam nhân muốn sinh đứa nhỏ mà không sinh được, cậu có thể sinh còn không nguyện ý, cẩn thận bị người ta hội đồng."

"Khụ khụ." Ba tiếng ho vang lên, đến từ Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu.

Yến Phi từ trong tay của Yến Tường tiếp nhận cốc nước, uy hiếp: "Các người nếu còn tiếp tục vây quanh tôi nói chuyện 'sinh đứa nhỏ', tôi liền đi lên tầng!"

"Dưa hấu này thật ngọt." Tiêu Dương xiên một miếng dưa hấu, nói qua chuyện khác.

"A, đêm nay định đi chỗ nào ăn a?" Vệ Văn Bân cũng nói sang chuyện khác.

"Tôi đặt trước vị trí cha nuôi của đứa nhỏ a." Tần Trữ một chút cũng không sợ chọc giận Yến Phi. Nghe thấy một câu của anh, có một người không vừa ý: "Tôi cũng muốn làm cha nuôi." Hà Khai Phục.

Tần Trữ hào phóng nói: "Có hai đứa nhỏ, mỗi người nhận một đứa là được rồi."

"Đúng a."

"Này, tôi nói này, các cậu coi tôi là người chết có phải hay không?" Yến Phi híp mắt.

Tần Trữ cùng Hà Khai Phục mặt dày tươi cười, Tiêu Bách Chu bất mãn: "Tôi cũng muốn làm cha nuôi."

Tần Trữ cùng Yến Phi đồng thanh đáp: "Cậu là thím."

Tiêu Bách Chu cân nhắc trong chốc lát, cười gật gật đầu: "Cũng phải a, vậy tôi đây không tranh đoạt."

Có người yếu ớt nhấc tay: "Tôi cũng muốn tranh."

Yến Phi, Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương vô cùng không khách khí: "Cậu là tiểu bạch."

"... Tiểu bạch cũng muốn tranh."

Nhất thời, trong phòng khách vang lên tiếng cười to của Hà Khai Phục. Park Tae Seok nhịn không được ở trên mặt của Vệ Văn Bân hôn một cái, lập tức đưa đến bất mãn của đối phương: "Tôi là bạn trai, anh lại quên mất."

"Vậy em hôn tôi."

"..." Đỏ mặt.

"Hai người các người đủ chưa." Tất cả mọi người không thể chịu nổi.

"Không đủ." Park Tae Seok hận không thể buồn nôn tới khi ăn cơm.

"Ọe ——!" Yến Phi sinh lý nôn ra.

~ ~ ~ ~ ~

* thùng carton:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro