Chương 13: Vệ Văn Bân Lên Giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Cốc Xuyên cũng lái xe tới, Tiêu Dương trực tiếp lên xe của anh. Bốn người Yến Phi ngồi một chiếc xe, Hà Khai Phục chở ba người khác của Yến gia. Sáu chiếc xe theo thứ tự rời khỏi khu biệt thự, rất có khí thế 'Thái tử phi' xuất cung. Đương nhiên, lời này tuyệt đối không thể nói với Yến Phi, bằng không nhất định sẽ bị hắn đánh cho một trận.

Hứa Cốc Xuyên có thể trở về, Yến Phi trong lòng quả thực rất cao hứng. Hắn hỏi: "Tiểu Tiểu, Cốc Xuyên lần này trở về có thể ở lại mấy ngày?"

Tiêu Tiếu đáp: "Công ty gần nhất chuẩn bị thu mua một lượng lớn súng ống cùng thuốc nổ, em lấy lý do này để quân đội điều anh ta trở về tham dự buổi họp, đại khái có thể ở lại khoảng bốn, năm ngày."

"Vậy thì tốt." Yến Phi thở dài, "Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Dương, anh đều cảm thấy đau lòng."

Nhạc Thiệu lái xe tiếp lời: "Hứa Cốc Xuyên nếu dám làm ra việc gì có lỗi với Tiểu Dương, em là người đầu tiên không tha cho anh ta."

Yến Phi nói: "Cốc Xuyên sẽ không làm như vậy, cậu ta nếu quyết định cùng Tiểu Dương ở chung một chỗ, nhất định sẽ phụ trách, điểm này anh vẫn tin tưởng cậu ta. Thừa dịp trước khi Tiểu Dương xuất ngoại du học, tạo nhiều cơ hội một chút để Cốc Xuyên trở về a."

"Bọn em sẽ xem tình huống." Ba người đồng thanh.

Trên đường có chút ùn tắc, tới chỗ ăn đã gần 8 giờ. Thời điểm xuất phát Tiêu Tiếu, Tôn Kính Trì cùng Yến Phi đã đặt trước đồ ăn thông qua trang web của nhà hàng, chờ khi bọn họ đến vừa lúc đồ ăn có thể mang lên, bằng không hai con heo con trong bụng Yến Phi khẳng định không chịu nổi. Mọi người ngồi xuống, Hà Khai Phục bắt đầu mở rượu. Yến Phi cùng Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương và Vệ Văn Bân ngồi cùng nhau. Đồ ăn trên bàn có một nửa là dựa theo khẩu vị của Yến Phi, một nửa còn lại thì chiếu cố vài vị 'tiểu thụ'. Bất quá không có ai không bằng lòng. Yến Phi thích ăn thịt, cho nên trên bàn có đủ loại thịt cá thịt tôm, bọn họ một đám động vật ăn thịt chính là cầu còn không được. Ba người Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đã lâu không cùng một nửa khác 'ôn tồn', cho nên đôi đũa của ba người trên cơ bản đều lưu luyến trên những món ăn dễ tiêu.

Hà Khai Phục tò mò hỏi: "Trọng Bình như thế nào không tới đây? Thằng nhóc đó không phải đã biết tình huống của Đại Phi rồi sao?"

Tôn Kính Trì trả lời: "Em ấy đi công tác."

"Khó trách, anh nói rồi mà, nếu là bữa cơm chúc mừng, thằng nhóc đó cũng tới dự mới phải."

Không có cách nào ở bên cạnh Vệ Văn Bân, Park Tae Seok mở miệng: "Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương, hai người có muốn qua Hàn Quốc chơi vài ngày hay không? Nếu đã xin nghỉ trên trường, cũng nên thoải mái vui vẻ đi du lịch một chuyến."

Park Tae Seok vừa nói những lời này, trừ bỏ ba người Yến gia, những người khác đều dùng ánh mắt soi xét để nhìn gã. Gã nở nụ cười tao nhã, vẻ mặt chân thành nói: "Các cậu là bạn tốt của Bân Bân, tôi vốn định chờ đến kỳ nghỉ hè mới mời các cậu qua Hàn Quốc chơi, cảm ơn các cậu ngày thường đối với Bân Bân chiếu cố."

Vệ Văn Bân lập tức kêu oan: "Rõ ràng là tôi chiếu cố bọn họ, mấy người bọn họ luôn kết bè kéo cánh bắt nạt tôi."

"Cậu xác định là cậu chiếu cố bọn tôi?" Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương lạnh giọng. Vệ Văn Bân co rụt cái cổ, cầm lấy một con tôm lớn: "Tôi ăn tôm là được rồi chứ gì."

Park Tae Seok rất muốn đem Vệ Văn Bân kéo tới đến cạnh mình, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng này của Vệ Văn Bân, gã sẽ bùng nổ thú tính. Park Tae Seok tiếp tục sử dụng nụ cười lừa người chết không đền mạng, nói: "Bân Bân vẫn luôn nói rằng các cậu là những người bạn tốt nhất của em ấy. Yến Phi hiện tại không tiện đi xa, làm người yêu thân mật của Bân Bân, tôi cũng nên làm chút việc để chứng tỏ."

Ọe, ngay cả cụm từ 'người yêu thân mật' cũng nói ra. Một đám người toàn thân da gà da vịt nổi hết cả lên, vô cùng buồn nôn. Nhưng thần kỳ chính là Vệ Văn Bân không ghét bỏ cụm từ này, tựa hồ cũng cảm thấy lời nói của Park Tae Seok rất có đạo lý, cậu liền cổ động nói: "Tiêu Dương, lão Tiêu, không bằng ba người chúng ta qua Hàn Quốc chơi một chuyến đi. Tae Seok nói mùa hè ở Hàn Quốc không nóng như đế đô. Dù sao hiện tại đang đợi điểm, chờ đến lúc có điểm rồi e rằng chúng ta cũng không có bao nhiêu thời gian thoải mái chơi đùa."

Trước tiên mặc kệ Park Tae Seok đang âm mưu cái gì, Hứa Cốc Xuyên cùng Nhạc Lăng đều hết sức ủng hộ nửa kia của mình đi chơi, đi du lịch nhiều một chút. Bởi vì thân phận của bọn họ đã định trước bọn họ không thể bồi người yêu đi du lịch thế giới. Hứa Cốc Xuyên cảm thấy chủ ý cũng không tồi, nói: "Tiểu Dương, nhóc đi đi. Chờ sau khi tôi quay lại Trường Phản, nhóc qua Hàn Quốc chơi vài ngày."

Nhạc Lăng cũng nói: "Bách Chu, em cũng đi đi. Cuối tuần anh có một cuộc huấn luyện thực chiến, cũng không ở đế đô."

Park Tae Seok đối với phản ứng của mấy người này rất vừa lòng. Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương bị khuyên bảo có chút động tâm, nhất là chủ ý này đều được hai vị nam nhân ủng hộ. Tiêu Dương nhìn về phía Tiêu Bách Chu, Tiêu Bách Chu gật đầu, Tiêu Dương nói: "Vậy chờ sau khi Hứa ca quay lại Trường Phản đã, tôi cũng đã vài năm không tới Hàn Quốc."

"Tôi cũng đi."

Nghe thấy Tiêu Bách Chu và Tiêu Dương đều đồng ý qua Hàn Quốc chơi, Vệ Văn Bân là người cao hứng nhất. Mặc dù ngoài miệng hô to nhóm bằng hữu luôn kết bè kéo cánh bắt nạt mình, thực ra bản thân Vệ Văn Bân cũng rõ ràng, cậu luôn là người được chiếu cố. Hiện tại có thể mượn hoa hiến phật cảm ơn mấy người bạn tốt, cậu vô cùng cao hứng.

Park Tae Seok lập tức hỏi Hứa Cốc Xuyên: "Anh thời điểm nào thì quay lại Trường Phản, để tôi an bài người chuẩn bị trước."

Hứa Cốc Xuyên trả lời: "Tôi sẽ ở đế đô năm ngày."

"Được." Park Tae Seok nhìn về phía Yến Phi, "Để Yến Tường đi cùng chúng tôi luôn đi."

Yến Tường vừa nghe thấy tên mình, lập tức khẩn trương. Ra nước ngoài? Tới Hàn Quốc? Cậu ngay cả đế đô còn chưa đi chơi hết đâu. Yến Phi rất thương cậu em trai này, lập tức nói: "Được, để thằng bé ra nước ngoài mở mang học hỏi thêm kiến thức, tôi đem Tường tử giao cho mấy người." Câu phía sau là nói với ba người Tiêu Bách Chu.

"Cứ giao cho bọn tôi / bọn em." Ba người nghĩa bất dung từ.

* nghĩa bất dung từ: không thể chối từ

Quyết định hành trình, Park Tae Seok hỏa tốc gọi điện thoại cho thuộc hạ, thoạt nhìn một phút đồng hồ cũng chờ không được. Lúc thì nghe thấy gã dùng tiếng Hàn 'seumnida seumnida' dặn dò một phen, lúc thì nghe thấy tiếng hút khí phát ra từ ba người Yến gia. Bọn họ biết Park Tae Seok là người Hàn Quốc, nhưng là lần đầu trông thấy gã nói tiếng Hàn, hóa ra thật sự đúng là người Hàn Quốc (người nước ngoài) a.

* seumnida (습니다): là kính ngữ dùng ở cuối câu trong tiếng Hàn, không có ý nghĩa gì hết

Tiêu Dương vừa nghe Hứa Cốc Xuyên có thể ở lại đế đô năm ngày, vô cùng cao hứng, nhưng tức khắc cậu lại ảm đạm, chỉ có năm ngày. Thời điểm mỗi lần Hứa Cốc Xuyên rời đi cậu đều cảm thấy hết sức khổ sở, qua Hàn Quốc coi như giải sầu. Mà Yến Tường sắp được 'ra nước ngoài' không còn tâm tư ăn cơm, cảm thấy bản thân đang nằm mơ, không chân thật chút nào.

Ăn xong bữa cơm đã là hai tiếng sau, Hà Khai Phục gọi điện thoại bảo Hà Nhuận Giang tới đón, uống quá nhiều. Tần Trữ cũng uống nhiều, gọi trợ lý tới đón. Rời khỏi nhà hàng, mọi người cứ như vậy chia tay. Chẳng qua Hứa Cốc Xuyên cùng Tiêu Dương theo gót quay về Đông Hồ, hành lý của Hứa Cốc Xuyên vẫn đang ở Đông Hồ, anh cũng có việc cần nói chuyện với Tiêu Tiếu. Nhạc Lăng phụ trách đưa ba người Yến gia về nhà. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đều uống rượu, Yến Phi lái xe. Bụng hắn còn chưa nổi lên rõ ràng, lái xe không thành vấn đề. Phất tay chào tạm biệt, mọi người ai về nhà nấy.

Park Tae Seok cũng uống rượu, gọi bảo tiêu đưa bản thân cùng Vệ Văn Bân trở về tứ hợp viện ở đế đô của gã. Park Tae Seok ra ngoài đều mang theo bảo tiêu bên người, dù sao cũng là Thái tử Hàn Quốc. Trên xe, Vệ Văn Bân chủ động cầm lấy tay của Park Tae Seok, cảm kích nói: "Tae Seok, cảm ơn anh."

"Cảm ơn tôi cái gì?" Park Tae Seok

"Cảm ơn anh đã mời mấy người lão Tiêu qua Hàn Quốc chơi. Tôi muốn cảm ơn bọn họ, nhưng mà ngoài mời cơm ra cũng không biết phải làm sao để cảm ơn bọn họ, cho nên muốn cảm ơn anh."

Park Tae Seok đem người ôm vào trong lòng, cúi đầu ngậm lấy môi của Vệ Văn Bân, Vệ Văn Bân theo bản năng muốn giãy dụa, Park Tae Seok lập tức trấn an cậu: "Bọn họ không ở đây, sẽ không có ai biết."

"Tài xế..."

"Anh ta không dám nhìn."

Vệ Văn Bân không tiếp tục giãy dụa. Nụ hôn của Park Tae Seok đột nhiên trở nên kịch liệt, bàn tay tiến vào trong áo sơ mi chữ T của Vệ Văn Bân, trực tiếp khiêu khích núm vú vẫn còn sưng tấy. Vệ Văn Bân muốn ở trước mặt người khác, đặc biệt là trước mặt nhóm bạn tốt, giữ vững địa vị 'bạn trai' của mình, Park Tae Seok vui lòng chiều ý cậu. Đây cũng là tình thú, không phải sao?

"Ừm..." Đè lại bàn tay của Park Tae Seok, Vệ Văn Bân khẩn trương, cũng không thể ở trên xe làm chuyện kia a.

Park Tae Seok lập tức dùng tiếng Hàn nói với tài xế một câu: "Nhanh lên." Tài xế tăng nhanh tốc độ xe.

Trở lại tứ hợp viện, tài xế đem xe dừng ở trước cổng, trước tiên xuống xe. Qua vài phút đồng hồ, tài xế mới mở cửa xe, Park Tae Seok dắt Vệ Văn Bân đi xuống xe. Vệ Văn Bân hai mắt mông lung, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt ửng hồng. Tóc của Park Tae Seok có chút rối loạn. Hai người cước bộ vội vàng, không nói lời nào đi vào gian nhà chính. Cửa chính được bảo tiêu làm hết phận sự đứng từ bên ngoài đóng lại, Park Tae Seok cùng Vệ Văn Bân cởi giày, tiếp theo Park Tae Seok lôi kéo Vệ Văn Bân đi vào phòng ngủ, dùng sức một cái, Vệ Văn Bân bị gã ném ngã trên thảm lông dê tuyết trắng thật dày.

Trên mặt Park Tae Seok đã không còn diễm lệ mị hoặc, mà là đáng sợ khiến kẻ khác tim đập thình thịch. Nhưng đối với Vệ Văn Bân mà nói chỉ có một loại cảm giác, đó chính là rung động sắp bị hung hăng chiếm giữ. Park Tae Seok trước hết cởi bỏ quần áo của bản thân, dương vật dữ tợn nằm giữa hai chân cùng khuôn mặt xinh đẹp của gã cực độ không tương xứng, vật kia rủ xuống chảy ra từng giọt từng giọt nước miếng. Vệ Văn Bân chính là nằm ở nơi đó, chưa hề cởi quần áo, bởi vì việc này là quyền lợi thuộc về Park Tae Seok.

"Tae Seok... tôi muốn ăn."

Park Tae Seok trong mắt lệ quang hung mãnh, gã trước tiên cởi bỏ áo sơ mi chữ T của Vệ Văn Bân, sau đó quỳ gối ở hai bên đầu của cậu. Vệ Văn Bân nâng lên nửa thân trên, há mồm liền ngậm vào dương vật hồng sẫm kia, không có nửa điểm miễn cưỡng.

"Ư..." Lệ quang tan rã, Park Tae Seok hai tròng mắt xinh đẹp bán híp lại, hai tay ở trên bả vai của Vệ Văn Bân sờ tới sờ lui. Làm một thanh niên tân tiến, Vệ Văn Bân không chút nào để tâm khẩu giao cho Park Tae Seok, thậm chí còn rất thích, bởi vì mỗi lúc làm loại chuyện này, cậu liền cảm thấy bản thân đích thực là bạn trai.

"Bân Bân, tôi muốn em."

Vệ Văn Bân lùi lại, lại nằm xuống. Park Tae Seok cởi bỏ quần soóc thể thao cùng quần lót của cậu, tách ra hai chân của cậu. Park Tae Seok không thích dùng tư thế sau lưng, gã thích nhìn Vệ Văn Bân khi bị mình làm cho say mê.

"Bân Bân, thả lỏng."

Ở trước mặt Vệ Văn Bân, mặc kệ Park Tae Seok biểu hiện có bao nhiêu đáng sợ, đối với Vệ Văn Bân ngữ khí vĩnh viễn đều là ôn nhu nhất. Vệ Văn Bân đem chân mở ra càng lớn, để Park Tae Seok thuận tiện bôi trơn cho mình. Ngón tay vừa dài vừa lớn ở trong hoa cúc non nớt của Vệ Văn Bân thong thả trừu sáp, Park Tae Seok lại đổ thêm một ít dầu bôi trơn, không chút nào bận tâm sẽ làm bẩn tấm thảm màu trắng. Gã thích nhìn dáng vẻ nằm ở trên tấm thảm lông dê màu trắng bị gã chiếm hữu của Vệ Văn Bân —– cực kỳ mê người. Dù sao ngày mai sẽ có chuyên gia giặt sạch tấm thảm lông dê này.

Bôi trơn không sai biệt lắm, Park Tae Seok hôn nhẹ đôi môi của Vệ Văn Bân: "Tôi muốn tiến vào."

"Ừm." Vệ Văn Bân ôm lấy cổ của Park Tae Seok, Park Tae Seok đỡ lấy dục vọng của bản thân, cậy mở thân thể của Vệ Văn Bân, thỏa mãn rên rỉ. Gã sẽ không giống như lần đầu tiên, làm đau Bân Bân của mình.

"Tae Seok..."

Vệ Văn Bân có chút choáng váng, mỗi lần sau khi Park Tae Seok chiếm lấy cậu, cậu đều choáng váng.

"Gọi ông xã."

"... Ông xã."

Park Tae Seok yêu chết sự phối hợp khi ở trên giường của Vệ Văn Bân. Bạn giường trước kia của gã không phải là không phối hợp với gã, thậm chí so với Vệ Văn Bân càng thêm phối hợp. Nhưng nguyên nhân những người đó phối hợp với gã chính là bởi vì gã là xã trưởng của Kim Quang Xã, là Thái tử gia của Hàn Quốc. Mà người này phối hợp, chỉ đơn giản bởi vì gã là Park Tae Seok, là ông xã của người này.

"Tôi muốn... ở... bên trên."

"Được."

Hai cánh tay rắn chắc của Park Tae Seok dễ dàng thay đổi tư thế cơ thể của Vệ Văn Bân. Vệ Văn Bân khóa ngồi ở trên người của Park Tae Seok, một bàn tay nắm lấy cánh tay có vệt sẹo thật dài của Park Tae Seok, ở trên người của Park Tae Seok di chuyển. Cậu muốn tìm cái điểm sẽ làm cho cậu trở nên hưng phấn kia.

"Tae Seok, Tae Seok..."

Không bao lâu sau, tiếng rên rỉ của Vệ Văn Bân trở nên nặng nề hơn, ánh mắt say mê. Park Tae Seok phối hợp cử động phần eo, sau khi xác định được điểm G của Vệ Văn Bân ở nơi nào, gã xoay người, lại một lần nữa thay đổi tư thế cơ thể của cậu. Vệ Văn Bân không kháng cự, cậu ở trên thân thể có không ít vết sẹo của Park Tae Seok sờ loạn một trận. Park Tae Seok im lặng trong chốc lát, tiếp đó liền toàn lực khai hỏa, cả căn phòng trong nháy mắt tràn ngập thanh âm sung sướng của Vệ Văn Bân.

"Bân Bân, tôi yêu em."

"... Tôi cũng vậy."

"Gọi tôi là ông xã."

"Ông xã..."

Hôn Vệ Văn Bân, Park Tae Seok đem toàn bộ dục vọng, bắn vào trong cơ thể của Vệ Văn Bân. Gã trái lại không hi vọng Vệ Văn Bân có thể mang thai, người này nếu có thể mang thai, gã sẽ nghẹn chết.

~ ~ ~ ~ ~

* tư thế khóa ngồi:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro