Chương 17: Hứa Cốc Xuyên Đến Tiêu Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi tới trước cửa phòng ngủ của Yến Phi, Tiêu Bách Chu nhẹ nhàng gõ cửa. Ngoài dự kiến của y, cửa thế nhưng mở. Nhìn thấy người mở cửa, Tiêu Bách Chu kinh ngạc: "Cậu không ngủ?"

Yến Phi để Tiêu Bách Chu tiến vào, nói: "Ngủ một lát rồi. Thiệu Thiệu bọn họ nói buổi chiều hôm nay đổi phòng ngủ, tôi thu dọn đồ đạc này nọ." Nghĩ đến nguyên nhân đổi phòng ngủ, Yến Phi lại nhịn không được 囧囧.

Tiêu Bách Chu đi theo Yến Phi tiến vào gian chính trong phòng ngủ, nói: "Để tôi giúp cậu thu dọn."

Yến Phi đánh giá Tiêu Bách Chu một hồi, chế nhạo: "Chân cậu không mềm a."

Ở trước mặt Yến Phi, Tiêu Bách Chu không chút nào ngượng ngùng, nói: "Ngủ một giấc đã tốt hơn nhiều."

Thằng nhóc này, thật sự không hiểu cái gì gọi là rụt rè a. Ngẫm lại, mấy người bên cạnh mình tựa hồ đều không hiểu cái gì gọi là rụt rè, Yến Phi lắc đầu, bất đắc dĩ nha. Nếu Tiêu Bách Chu nói không có việc gì, Yến Phi cũng không cùng y khách khí, nói: "Chủ yếu là đem một ít quần áo cùng chăn đệm gì đó mang xuống dưới."

"Được."

Trong tủ quần áo của phòng ngủ trên cơ bản đều là chăn đệm cùng quần áo gì đó của bốn người, đại bộ phận quần áo đều nằm trong phòng thay đồ ở bên cạnh. Sau khi Yến Phi 'trở về', ba người liền đen phòng thay đồ từ tầng một chuyển lên tầng hai, phòng thay đồ trước đây ở tầng một đổi thành phòng vẽ tranh của Yến Phi.

Yến Phi đã đem quần áo ngủ cùng quần áo mặc ở nhà của bốn người bọn họ gập gọn gàng đặt ở trên giường. Tiêu Bách Chu để Yến Phi đứng một bên chỉ huy, còn bản thân xắn tay thu dọn. Hai người ở trong phòng ngủ phối hợp, vừa thu dọn một hồi, có người gõ cửa, Tiêu Bách Chu đi ra mở cửa.

"Tiêu Dương?"

"Anh trai tôi gọi điện thoại, bảo chuẩn bị chuyển xuống phòng ngủ ở tầng một, tôi tới xem có cái gì cần trợ giúp hay không."

Tiêu Dương nói xong đã cùng Tiêu Bách Chu đi vào gian chính trong phòng ngủ, Yến Phi lại chế nhạo: "Chân em không mềm sao?"

Tiêu Dương cũng không chút nào rụt rè đáp: "Hứa ca mát xa cho em hơn nửa ngày, đã đỡ nhiều rồi." Có một chút ngọt ngào.

"Các người hoàn toàn sa đọa." Yến Phi quả thực không còn gì để nói.

Tiêu Dương tới hỗ trợ Yến Phi, Hứa Cốc Xuyên thì xuống dưới tầng chờ Nhạc Thiệu bọn họ trở về, xem có việc gì cần anh làm không. Hơn nửa giờ sau, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trở về, phía sau còn đi theo một chiếc xe vận tải cỡ nhỏ. Ba người mua vài món đồ dùng trong nhà, còn mua cả giường ngủ thích hợp với vợ chồng Yến Tam Ngưu mà Yến Phi đặc biệt yêu cầu. Hứa Cốc Xuyên dập thuốc lá đi đến hỗ trợ.

Một đám người ở dưới tầng bận rộn, Yến Phi, Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu lại ngồi túm tụm buôn chuyện trên trời dưới đất. Đây có lẽ là lần đầu tiên ba người vui vẻ ngồi xuống tâm sự từ sau khi Yến Phi mang thai. Không có kẻ mồm thối Tần Trữ cùng tên tiểu bạch Vệ Văn Bân kia, Yến Phi ở trước mặt hai người cũng coi như tương đối thoải mái. Nội dung cuộc nói chuyện này tự nhiên xoay xung quanh cái bụng của Yến Phi.

Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu trên mặt đều là nồng đậm hiếu kỳ cùng tò mò. Tiêu Dương hỏi: "Yến ca, em có thể hay không sờ sờ bụng của anh?"

Yến Phi chịu đựng xấu hổ, nói: "Có thể sờ, nhưng mà phải chú ý phương pháp."

"Anh dạy em đi."

Yến Phi giải thích nội dung chủ yếu của phương pháp sờ bụng. Tiêu Dương ngừng thở, một tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng của Yến Phi, dựa theo nội dung chủ yếu của phương pháp, sờ sờ.

Thu hồi tay, Tiêu Dương có chút thất vọng nói: "Không quá rõ ràng."

Tiêu Bách Chu cũng sờ một hồi, sau đó gật gật đầu: "Đúng là không quá rõ ràng."

Yến Phi trở mình xem thường: "Hiện tại mới ba tháng, Trọng Bình nói phải bốn tháng bụng mới có thể nổi lên rõ ràng."

"Vậy tháng sau em muốn sờ." Tiêu Dương lập tức nói.

Tiêu Bách Chu hâm mộ nói: "Vì sao chuyện tốt toàn bộ đều rơi xuống trên người cậu? Thực không công bằng."

Yến Phi nói: "Vậy cậu cũng tự sát rồi đầu thai một lần nữa đi."

"Cái đó, hay là thôi đi." Loại chuyện này độ khó kỹ thuật quá cao.

Tiêu Dương thở dài một tiếng: "Nếu anh mang thai ba đứa thì tốt rồi. Cha mẹ em cùng hai nhà Nhạc thúc thúc, Tôn thúc thúc hiện tại tranh cướp đứa nhỏ vô cùng dữ dội. Cha em nói nếu đứa nhỏ không có phần của nhà em, sẽ cắt đứt quan hệ với anh trai em."

Tiêu Bách Chu trong lòng lo lắng không yên nói: "Thời điểm tôi cùng Nhạc thúc thúc bọn họ ăn cơm, Nhạc thúc thúc cũng nói, trong hai đứa nhỏ nhất định phải có một đứa là của Nhạc gia. Nhạc Lăng còn bảo Nhạc thúc thúc sắp hóa điên rồi." Tiêu Bách Chu đã cùng Nhạc Lăng gặp qua 'cha mẹ chồng'.

Yến Phi bĩu môi: "Bọn họ có cướp vỡ đầu cũng vô dụng, trong bụng chỉ có hai đứa, tôi cũng không thể biến ra thêm một đứa."

Tiêu Bách Chu nói: "Cậu nói với bọn họ về sau còn có thể sinh tiếp, bọn họ phỏng chừng sẽ không đáng sợ như vậy."

Yến Phi tức giận: "Tôi cũng không phải là máy sinh sản! Tôi là nam nhân!"

"Cậu / Anh là đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc." Tiêu Bách Chu và Tiêu Dương đồng thời phun tào, bọn muốn sinh cũng không sinh được, người này có thể sinh lại không chịu sinh nhiều thêm vài đứa, thực quá đáng. Nhìn thấy biểu tình trên mặt hai người, Yến Phi rất muốn cầm gối ôm đập qua. Đệch! Vì cái gì hắn có thể sinh đứa nhỏ!

Mãi cho đến gần 8 giờ tối mới thu dọn xong. Hứa Cốc Xuyên trước hết rời đi, nói với Tiêu Dương là đi gặp lãnh đạo của quân đội. Tôn Kính Trì gọi khách sạn mang cơm tới. Yến Phi bảo cha mẹ tối hôm nay ngủ lại bên này, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương nhớ thương mấy con gà ở nhà, vẫn quyết định trở về. Sáng mai có thể thu hoạch vài quả trứng gà mang qua đây nha. May mắn căn cứ bên kia có người mỗi ngày hỗ trợ dọn dẹp nhà cửa, bằng không Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương càng thêm vất vả. Nhưng mà chăm sóc con trai cùng đứa cháu chưa ra đời, hai người chỉ cảm thấy hạnh phúc.

Yến Tường không trở về, cậu hiện tại thường xuyên ở lại Đông Hồ,, Yến Phi dứt khoát đem một gian phòng trên tầng ba phân cho cậu. Hôm nay tất cả mọi người đều mệt mỏi, ăn cơm xong trở về phòng tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trong phòng khách của Tiêu gia, không khí có chút nghiêm túc, Hứa Cốc Xuyên đang cùng cha mẹ Tiêu gia giải thích rõ ràng sự tình của mình cùng Tiêu Dương. Thái độ của anh vô cùng rõ ràng, đứa nhỏ sinh ra anh liền ly hôn, anh đối với Tiêu Dương là động lòng thật sự, không phải tùy tiện chơi đùa. Đông Hồ, Tiêu Dương nằm tựa ở trên giường chờ Hứa Cốc Xuyên trở về. Cũng không biết người đàn ông cậu yêu kia đang cùng cha mẹ mình 'đàm phán'. Muốn Hứa Cốc Xuyên từ bỏ Tiêu Dương là chuyện không có khả năng. Đối với sự kiện này Tiêu mẫu trong lòng vẫn không thoải mái, ở sau 10 phút đồng hồ cùng Hứa Cốc Xuyên nói chuyện, bà liền cảm thấy chuyện giữa con trai cùng Hứa Cốc Xuyên tựa hồ không có biện pháp xoay chuyển.

Buổi tối 11 giờ, Hứa Cốc Xuyên từ trong Tiêu gia đi ra, trên mặt vẫn như trước có chút âm trầm, chẳng qua cũng không nhìn ra nửa điểm bực mình vì đàm phán thất bại, nếu không nhìn ra, vậy thì nhất định không thất bại. Ngồi lên chiếc xe dừng ở cửa, Hứa Cốc Xuyên không lập tức trở về Đông Hồ mà đem xe chạy đến cổng nhà mình. Nếu đã tới đây liền thuận tiện trở về nhìn xem, như vậy ngày anh rời đi sẽ không cần đặc biệt trở về thêm một chuyến —– Nếu để cha mẹ Hứa gia biết, nhất định sẽ mắng to thằng con bất hiếu.

Hứa phụ cùng Hứa mẫu đều chưa ngủ. Nhìn thấy con trai trở lại, hai người đều mang theo chút bất mãn, hiển nhiên biết con trai quay về đế đô. Hứa phụ tháo xuống kính viễn lão, nói: "Sao muộn như vậy mới trở về?" Thấy con trai hai tay trống trơn, ông lại buồn bực: "Con cứ như vậy trở về? Hành lý đâu?" Con trai lần trước trở về liền làm tổ ở Đông Hồ, ngày rời đi mới trở về thăm nhà, Hứa phụ cùng Hứa mẫu vẫn cực kỳ oán giận.

Người vợ trên danh nghĩa của Hứa Cốc Xuyên cùng nữ nhân đang mang thai đều không được ở Hứa gia, Hứa Cốc Xuyên sắp xếp cho bọn họ ở một nơi khác, do người của anh tự mình chiếu cố, mỗi tháng cũng sẽ có người đưa bọn họ đi kiểm sản định kỳ, cũng tùy thời hướng Hứa Cốc Xuyên báo cáo tình huống của đứa nhỏ. Hứa Cốc Xuyên không trả lời chất vấn của Hứa phụ, gẩy gẩy điếu thuốc, nói: "Kết quả kiểm tra của hai đứa nhỏ tháng này đã có, đều không tệ, là hai bé trai. Đứa nhỏ sau khi sinh ra sẽ có người ôm lại đây. Mẹ, người hiện tại bắt đầu tìm bảo mẫu cùng vú em đi."

Hứa mẫu muốn nói cái gì đó, nhưng lập tức lại nhịn xuống. Con trai nếu là người chịu nghe khuyên nhủ, vậy cũng phải là con trai. Hứa phụ nói: "Vậy thời điểm đứa nhỏ sinh ra con có trở về hay không?"

"Đến lúc đó rồi tính. Con hiện tại cũng không phải nói trở về liền có thể trở về." Đối với hai đứa con này, Hứa Cốc Xuyên càng giống như hoàn thành một nhiệm vụ mà bản thân cần phải hoàn thành, cũng không có bao nhiêu tình cảm. Hứa phụ cùng Hứa mẫu đều thở dài, bọn họ đương nhiên vẫn hy vọng con trai có thể có được một gia đình bình thường hoàn mỹ.

Hứa phụ: "Con lần này có thể trở về mấy ngày?"

"Năm ngày. Chỉ có điều mấy ngày này con sẽ ở Đông Hồ, hôm nay về nhà thăm cha mẹ, trước khi rời đi sẽ không trở lại."

"Con ru rú ở Đông Hồ làm cái gì? Con cũng không phải là không có nhà!" Hứa phụ cùng Hứa mẫu mất hứng.

Hứa Cốc Xuyên bình tĩnh nói: "Con cùng Tiểu Dương đang kết giao, ở bên kia tiện hẹn hò hơn."

"..." Năm giây sau, từ trong Hứa trạch truyền ra hai tiếng không xa lạ gì —— "Cái gì?!"

Hứa Cốc Xuyên chưa từng đem chuyện của mình và Tiêu Dương nói cho cha mẹ. Hôm nay cùng hai vị trưởng bối của Tiêu gia thẳng thắn, anh cũng dứt khoát nói thẳng với cha mẹ mình, tránh cho về sau còn phải tìm thời điểm thích hợp. Cha mẹ Hứa gia khiếp sợ tuyệt đối không thua kém gì hai vị của Tiêu gia. Đối với cha mẹ Tiêu gia mà nói, con trai nhỏ vì cái gì cố tình lại yêu thích Hứa Cốc Xuyên! Mà phản ứng của cha mẹ Hứa gia chính là chọc vào ai không chọc cố tình lại đi trêu chọc người của Tiêu gia. Bọn họ về sau phải đối mặt với Tiêu gia như thế nào!

Đối mặt như thế nào? Nên đối mặt thế nào thì đối mặt thế đó. Hứa Cốc Xuyên một bộ dáng lạnh nhạt: "Bình thường đối mặt thế nào thì bây giờ đối mặt thế đó. Con vừa rồi chính là tới nhà Tiêu thúc, con đã cùng bọn họ giải thích rõ ràng."

"Con!" Hứa phụ suýt chút nữa phát bệnh tim.

"Cha, Hứa gia về sau cùng Tiêu gia, Nhạc gia, Tôn gia cột chung vào nhau. Nhạc Thiệu, Kính Trì cùng Tiêu Tiếu tính toán đem con trai của con đẩy lên vị trí Hoàng đế. Chờ hai đứa nhỏ được một tuổi, con sẽ đem bọn nhỏ đưa tới chỗ của Yến Phi, để Yến Phi nuôi dưỡng. Tương lai hai đứa nhỏ ai có năng lực thì người đó lên làm Hoàng đế."

Hứa phụ trái tim ngừng đau, Hứa mẫu cũng ngừng nóng nảy. Chuyện này so với sự kiện Hứa Cốc Xuyên cùng Tiêu Dương yêu đương càng làm cho bọn họ chấn động hơn.

"Cha, mẹ, hai người cảm thấy so với địa vị chính trị của Hứa gia tương lai, chuyện của con cùng Tiểu Dương có bao nhiêu to tát?"

"Ách..."

Hứa Cốc Xuyên thời điểm trở lại Đông Hồ đã là rạng sáng hơn 2 giờ. Cầm chìa khóa cửa Tiêu Tiếu đưa cho, anh khỏi phải gọi người đang nghỉ ngơi bên trong biệt thự tỉnh dậy ra mở cửa cho mình. Vào cửa đổi giày, Hứa Cốc Xuyên trực tiếp lên tầng. Đi đến trước phòng ngủ của mình và Tiêu Dương, Hứa Cốc Xuyên vừa mở cửa tiến vào, liền nhìn thấy Tiêu Dương nằm dựa vào đầu giường ngủ gật, đèn bàn vẫn mở, chắc hẳn vẫn luôn chờ anh sau đó không chờ nổi.

Đứa ngốc này.

Hứa Cốc Xuyên nhẹ nhàng đóng cửa, đi đến bên giường, động tác ôn nhu ôm lấy Tiêu Dương, đem người đặt nằm thẳng ở trên giường. Tiêu Dương có dấu hiệu tỉnh lại. Hứa Cốc Xuyên cũng không dỗ cậu tiếp tục ngủ, mà là vỗ vỗ Tiêu Dương, sau đó đi về hướng phòng tắm.

Tiêu Dương dụi dụi mắt, tỉnh lại, trong mông lung cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi vào phòng tắm, liền đỡ người ngồi dậy.

"Hứa ca?"

Liếc mắt nhìn đồng hồ ở đầu giường một cái, Tiêu Dương lúc này mới phát hiện đã hơn hai giờ sáng, cậu xốc lên tấm thảm xuống dưới giường. Phòng tắm không khóa cửa, Tiêu Dương đi đến trước cửa, hỏi: "Hứa ca, anh vừa trở về sao?"

Vừa mới cởi bỏ quần áo chuẩn bị mở vòi hoa sen, Hứa Cốc Xuyên quay đầu nói: "Ừ, vừa trở về, nhóc ngủ trước đi."

"Anh đừng để quần lót cùng tất chung một chỗ." Đi vào đem quần lót cùng tất của Hứa Cốc Xuyên từ trong chậu lấy ra, Tiêu Dương cũng không đáp có đi ngủ hay không, mà mở ra vòi nước ở bồn rửa mặt, giặt quần lót cùng tất cho Hứa Cốc Xuyên. Hứa Cốc Xuyên cười cười, cũng không ngăn cản, tiếp tục tắm.

Giặt sạch quần lót cùng tất của Hứa Cốc Xuyên, phơi lên, Tiêu Dương trở về trên giường. Chỉ chốc lát sau, Hứa Cốc Xuyên tắm rửa sạch sẽ đi ra. Ở Trường Phản vì giảm bớt công việc, Hứa Cốc Xuyên liền cạo đầu ngắn tới không thể ngắn hơn, lúc này trái lại không cần cầm máy sấy sấy tóc, lấy khăn mặt lau qua, tóc rất nhanh liền khô. Lên giường, kéo Tiêu Dương qua ôm lấy, Hứa Cốc Xuyên tắt đèn bàn, đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro