Chương 19: Giận Dỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đem chồng mình kéo đến phòng khách, Điền Vãn Hương nghẹn ngào nói: "Ông hẳn biết phần mộ nằm bên căn nhà của con lớn đi?"

Yến Tam Ngưu gật gật đầu, ngày đó tới thủ đô con lớn đã cùng bọn họ nói qua. Mặc dù bọn họ cảm thấy đặt một phần mộ bên cạnh nhà ở không được tốt lắm, nhưng chuyện này bọn họ không quản nổi, chỉ cần ba người kia đối tốt với con lớn là được. Điền Vãn Hương nước mắt rơi xuống: "Cậu nhóc bán đồ uống gặp được trong công viên ngày hôm nay kia, bề ngoài cùng người trong phần mộ kia rất giống. Tôi từng nhìn thấy ảnh chụp của người kia ở trong phòng ngủ của con lớn, thật sự cực kỳ giống."

Yến Tam Ngưu lập tức sửng sốt, chẳng qua không nghĩ quá sâu. Điền Vãn Hương lau nước mắt nói: "Trong phòng ngủ của con lớn và bọn họ bày rất nhiều ảnh chụp của người kia. Ở bên cạnh nhà ở lại đặt phần mộ của người kia. Mặc kệ bọn họ đối với con lớn có bao nhiêu yêu thích, nhưng vẫn không sánh bằng người kia, bằng không cũng sẽ một bên ở chung với con lớn, một bên vẫn bày ảnh chụp của người kia, giữ lại phần mộ của người kia. Ông nói xem, bọn họ nhìn thấy một người giống người kia như vậy, bọn họ sẽ làm cái gì?"

Yến Tam Ngưu đôi mắt trừng lớn.

Điền Vãn Hương hít một hơi thật sâu, dường như đã tiếp nhận mọi khả năng có thể xảy ra, nói: "Mặc kệ bọn họ sẽ làm cái gì, con lớn là con trai của chúng ta, đứa nhỏ trong bụng con lớn cũng là cháu của chúng ta. Cùng lắm thì lại trở về quê, ông nói có phải hay không?"

Yến Tam Ngưu trầm mặc hồi lâu, sau đó ông dùng mu bàn tay lau đi nước mặt còn lưu lại trên mặt vợ mình, phiền muộn nói: "Không cần lo lắng. Những thứ gì đó ở đế đô vốn cũng không phải của chúng ta. Tôi hiện tại đã trả hết nợ, còn tích trữ được không ít, cho dù khổ cũng không thể khổ bằng trước kia. Nếu con lớn không cùng bọn họ ở chung một chỗ nữa, chúng ta trở về đi, cũng để Yến Tường về quê học. Về phần con lớn, trước hết cứ để cho thằng bé tạm nghỉ học, bà ở lại đế đô trông nom con lớn đến lúc sinh đứa nhỏ, ở quê nhiều người nhiều mắt, không tiện. Chờ con lớn sinh đứa nhỏ, bà chăm sóc thằng bé thời gian ở cữ, rồi ôm đứa nhỏ về quê. Con lớn chuyên tâm học tập, chúng ta giúp thằng bé nuôi dưỡng đứa nhỏ, đứa nhỏ là máu mủ của Yến gia chúng ta."

Có những lời này của chồng, Điền Vãn Hương cảm xúc hoảng loạn được trấn an, chồng mình nói rất có đạo lý, những thứ gì đó ở đế đô vốn cũng không thuộc về bọn họ. Về quê cũng rất tốt, không cần ba người kia giúp đỡ, con lớn ở trước mặt ba người kia càng có thể thẳng sống lưng. Nói trắng ra, Điền Vãn Hương không sợ mất đi cuộc sống hiện tại, mà sợ con trai bị tổn thương, bà đau lòng con trai.

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương ở trong phòng khách vì con trai lo lắng, Yến Phi nằm ở trên giường cũng không hề buồn ngủ chút nào, trong đầu không ngừng nhớ đến người kia. Chính là cậu thanh niên có bề ngoài rất giống hắn kia. Đỗ Phong là người duy nhất giống với hắn trước kia mà Yến Phi từng gặp qua. Thế nhưng Đỗ Phong thể hiện ra bản tính phóng đãng chỉ khiến cho Yến Phi tức giận, càng đừng nói tới khuôn mặt kia của Đỗ Phong không biết có phải là cố ý phẫu thuật thẩm mỹ ra hay không. Nhưng cậu thanh niên hôm nay nhìn thấy tuyệt đối không phải loại người giống như Đỗ Phong. Người kia khí chất rất sạch sẽ, biểu tình khi cười ngược lại so với Đỗ Phong càng giống hắn hơn vài phần. Người kia ngoại trừ chiều cao không giống với hắn đời trước —– so với hắn lùn hơn —– ngoài ra, những cái khác thực sự làm cho Yến Phi hoảng sợ. Nhìn lướt qua quả thực vô cùng giống, mặc dù sau đó nhìn kỹ vẫn thấy có chút khác nhau, nhưng mà thoáng liếc mắt nhìn một cái 'kinh diễm' khiến Yến Phi có chút canh cánh trong lòng.

Yến Phi trong lòng rất khó chịu, trong đầu luôn toát ra một ý niệm —– nếu Thiệu Thiệu, A Trì và Tiểu Tiểu nhìn thấy người kia sẽ có phản ứng gì? Càng nghĩ càng muốn biết. Càng muốn biết Yến Phi lại càng không thoải mái, càng khống chế không được toát ra ý niệm này trong đầu. Nếu Thiệu Thiệu, A Trì và Tiểu Tiểu bị ảnh hưởng bởi khuôn mặt kia... ánh mắt của Yến Phi híp lại, sờ sờ bụng. Ba người bọn họ về sau liền cút thật xa, càng đừng mơ đến được gặp đứa nhỏ!

"Mẹ —–! Mẹ —–?" Yến Phi mở miệng hô.

Điền Vãn Hương còn ngồi trong phòng khách đau lòng cho con trai vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, hô: "Tới đây!" Mau chóng đứng dậy xem con trai, Yến Tam Ngưu cũng đi theo. Điền Vãn Hương mở cửa, liền nhìn thấy con trai đã ngồi dậy. Thấy mẹ mình, nhìn qua rõ ràng là đã khóc, Yến Phi vô cùng đau lòng, cũng rất hạnh phúc. Hắn cười nói: "Mẹ, con hiện tại muốn ăn bánh dưa chuột."

Điền Vãn Hương lập tức nói: "Má đi làm cho con, còn muốn ăn gì nữa?"

"Dưa chuột trộn."

"Được được."

Yến Tam Ngưu nói: "Con lớn a, con trước hết nằm xuống, làm xong ba sẽ gọi con."

"Không muốn ngủ, con ra phòng khách, cảm thấy đói bụng, không ngủ được."

"... Được được." Yến Tam Ngưu đi qua đỡ con trai xuống giường, Yến Phi thuận thế ôm lấy mẹ mình, cùng cha mẹ đi ra khỏi phòng. Hắn giữa trưa bởi vì có 'tâm sự' cho nên không ăn được bao nhiêu, hiện tại rất đói bụng.

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đỡ con trai đến phòng khách, sau đó muốn đi đến phòng bếp làm cho con trai bánh dưa chuột. Bởi vì khi ở công viên Yến Phi đã nói muốn ăn, cho nên trên đường trở về Yến Tam Ngưu đã đặc biệt đi mua dưa chuột. Vợ chồng hai người ở trong phòng bếp bận rộn, Yến Phi gửi cho ba người nào đó một tin nhắn: [Tối nay anh ngủ lại ở căn cứ huấn luyện bên nay, không về nhà, các em cũng đừng tới đây đón anh, cơm tối các em tự giải quyết đi.] Rõ ràng mang theo vài phần giận dỗi. Hắn chính là mất hứng! Ai bảo ba người này từng có tiền án!

Tiêu Tiếu ở công ty, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì ở bên ngoài, đồng thời nhận được tin nhắn này của Yến Phi, ba người đều một đầu mờ mịt, xảy ra chuyện gì sao? Ba người nhanh chóng gọi điện thoại tới số của Yến Phi, kết quả bọn họ căng thẳng, di động của Yến Phi tắt máy.

Tiêu Tiếu nhìn chằm chằm tin nhắn kia, suy nghĩ trăm lần vẫn không thể hiểu nổi, sau đó cậu nhắn tin cho nhị ca và tam ca: [Phi nhắn tin cho tớ bảo tối nay không về nhà, các cậu có nhận được không?]

[Nhận được. Cậu có biết xảy ra chuyện gì không?]

[Không biết. Phi hôm nay không phải đến công viên du ngoạn sao?]

Hai người khác cũng một đầu mờ mịt. Nhạc Thiệu nói: [Tớ gọi điện thoại cho bảo tiêu hỏi xem.] Tiêu Tiếu tạm thời không có tâm tư công tác. Tôn Kính Trì cũng bỏ lại thuộc hạ ở bên cạnh, tìm chỗ nào đó không người chờ tin tức.

Ba vị bảo tiêu đi theo Yến Phi ra ngoài sau khi đưa ba người Yến Phi tới căn cứ huấn luyện cũng không rời đi, mà ở trong căn cứ huấn luyện tìm một địa phương nào đó làm chỗ nghỉ tạm. Xung quanh Yến gia vốn có người canh gác, cho nên không cần đến bọn họ. Nhận được điện thoại của ông chủ, đám bảo tiêu lập tức tận trách báo cáo: "Ông chủ, Yến thiếu ở công viên mua đồ uống xong tâm tình liền có chút không tốt."

"Xảy ra chuyện gì!"

"..." Bảo tiêu tạm dừng vài giây, sau đó nói: "Yến thiếu trông thấy một người, tôi đem người kia chụp lại, tôi gửi qua cho ngài, ngài trước hết nhìn xem."

Sự tình liên quan đến 'cố' đại lão bản, bảo tiêu cũng không dám lung tung xen mồm. Nhạc Thiệu 'ừ' một tiếng cúp điện thoại. Rất nhanh, anh nhận được ảnh chụp mà bảo tiêu gửi tới, tổng cộng có ba bức hình. Nhìn thấy bức đầu tiên, Nhạc Thiệu sửng sốt, xem xong cả ba bức, Nhạc Thiệu đỡ trán, có chút choáng váng đầu óc. Cái đệch, tự làm bậy không thể sống a!

Đỡ trán suy nghĩ nửa ngày, Nhạc Thiệu gọi điện thoại cho Hà Khai Phục. Sự tình Tây Hàng xử lý xong, Hà Khai Phục cùng Tiêu Tiếu cũng không cần ở bên kia trấn thủ. Hà Khai Phục đang ở trong tiệm của mình, nhận được điện thoại của Nhạc Thiệu, gã lập tức tiếp nhận: "Alo, Nhạc Thiệu."

"Hắc ca, tối nay anh đặt một bàn cơm mời khách đi."

"... A?"

Hà Khai Phục khó hiểu, cũng không phải là không muốn mời khách, chính là cảm thấy yêu cầu này của Nhạc Thiệu có chút kỳ quái. Bên kia điện thoại Nhạc Thiệu lộ ra vẻ mặt tự làm tự chịu: "Bọn tôi chọc Phi tức giận, anh mời khách, chúng tôi mới tìm được lý do đi gặp anh ấy."

"Hả? Xảy ra chuyện gì a?" Hà Khai Phục càng thêm khó hiểu.

Nhạc Thiệu tạm dừng hai giây, nói: "Anh ấy hôm nay dẫn cha mẹ đi công viên du ngoạn, trông thấy một người có bề ngoài tương đối giống với anh ấy trước kia, có lẽ nghĩ đến Đỗ Phong, sau đó mất hứng. Anh ấy nói tối nay không về nhà, cũng bảo bọn tôi đừng chạy đi tìm anh ấy."

Hà Khai Phục bên kia tạm dừng, sau đó chợt nghe thấy tiếng hô của gã: "Cái đệch, sẽ không phải lại tới một Đỗ Phong nữa đi! Các cậu xong rồi! Thực sự xong rồi!"

Nhạc Thiệu phiền muộn: "Chẳng lẽ trong mắt anh ba người chúng tôi không đáng tin như vậy? Phi làm sao có thể cho rằng chúng tôi còn có khả năng đối với người có bề ngoài giống với anh ấy sinh ra hứng thú? Chúng tôi lần này thật sự là oan muốn chết."

Hà Khai Phục vui sướng khi thấy người gặp họa nói: "Ai bảo các cậu trước kia không nghe khuyên bảo, hiện tại ăn phải vị đắng đi." Gã khoát tay, để cho người ở đây rời đi, sau đó nhỏ giọng nói: "Đại Phi hiện tại không phải là đang mang thai sao. Người đang mang thai tính khí vốn không tốt, sẽ suy nghĩ miên man, bình thường bình thường. Anh lập tức gọi điện thoại đặt bàn, tối nay ăn vịt nướng. Các cậu mau chóng chạy đi dỗ người đi. Người kia để anh tới xử lý."

Nhạc Thiệu nói: "Không cần, chúng tôi gây ra chuyện vẫn nên để chúng tôi tự mình xử lý. Nếu người kia là cố ý, vậy không cần nói thêm; nếu không phải, liền xem tình huống rồi giải quyết, dù sao không thể để cho cậu ta làm ảnh hưởng đến tâm tình của Phi."

"Ừ, cũng phải, được rồi, anh đây sẽ không nhúng tay, các cậu mau đi đi."

"Được."

Cúp điện thoại, Nhạc Thiệu gọi điện thoại cho Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, nói cho bọn họ tình huống. Hai người nghe xong, phản ứng giống hệt Nhạc Thiệu —– hoàn toàn là tự làm tự chịu a!

"Lão tứ, cậu phái người đi thăm dò thằng nhãi kia từ đâu chui ra, điều tra xong rồi quyết định xem xử lý thế nào."

"Được. Tớ hiện tại tới căn cứ huấn luyện."

"Tớ cũng qua."

Đồng dạng ở bên ngoài, Tôn Kính Trì sau khi cúp điện thoại của nhị ca cũng lập tức chạy tới căn cứ huấn luyện, công tác gì đó đều không thể sánh bằng tâm tình của Yến Phi.

Yến Phi tắt di động bán nằm trên sopha xem TV, hắn trong lòng khó chịu cũng không quan tâm tin nhắn kia của mình có thể hay không làm cho ba người nào đó gà bay chó sủa. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương tâm tình nặng trĩu ở trong phòng bếp làm bánh dưa chuột cho con trai. Trước hết rán xong ba chiếc bánh, cắt ra, Yến Tam Ngưu mang tới cho con trai, để hắn ăn trước. Yến Phi cũng không cùng cha mẹ khách khí, dùng đũa gắp một miếng bánh, tâm tình xem như vui vẻ bắt đầu ăn. Nhìn hắn ăn ngon miệng, Yến Tam Ngưu an tâm hơn nhiều, lại quay về phòng bếp.

"Cha mẹ, không cần làm quá nhiều, con chỉ là thèm ăn, cắt thêm vài chiếc nữa là đủ rồi."

"Được."

Yến Phi mở TV, vừa ăn vừa xem TV. Bánh dưa chuột để đến ngày hôm sau sẽ không ngon, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương cũng không làm nhiều, rán thêm năm chiếc, lại làm cho con trai một bát dưa chuột trộn, hai người từ trong phòng bếp đi ra. Yến Phi lúc này đã đem ba chiếc bánh dưa chuột trước đó ăn xong.

Đem bát đặt lên trên bàn trà, Yến Tam Ngưu lại đi vào phòng bếp, lúc đi ra bưng theo một bát canh đậu hũ cải xanh. Bánh dưa chuột chỉ dùng dầu để rán, sẽ ngấy.

"Cảm ơn cha."

"Cùng ba cảm ơn cái gì."

Yến Tam Ngưu lại đi vào phòng bếp, gọt hoa quả cho con trai. Người đang mang thai ăn nhiều hoa quả sẽ tốt cho bé con trong bụng. Yến Phi nhìn Điền Vãn Hương, thấy mẹ cũng đang nhìn mình, đáy mắt là lo lắng cùng đau lòng của một người mẹ đối với đứa con. Hắn buông xuống bát canh, nói: "Mẹ, lát nữa con bảo mấy người Thiệu Thiệu đem ảnh chụp của chúng ta ngày hôm nay rửa ra, người cùng cha liền đóng khung treo ở trong nhà."

Điền Vãn Hương theo bản năng nói: "Không cần làm phiền bọn họ, ba má tự mình đi rửa ảnh."

"Chút việc nhỏ này thì phiền toái gì." Trong ngữ khí của Yến Phi không phải không có khó chịu.

Điền Vãn Hương đang muốn nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Điền Vãn Hương ngậm miệng, đi ra mở cửa. Trong mắt Yến Phi hiện lên một tia sáng, bĩu môi, ăn dưa chuột trộn. Mở cửa ra, Điền Vãn Hương rõ ràng lắp bắp kinh hãi, ngoài cửa không phải ai khác, đúng là Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu. Không nghĩ tới ba người này sẽ đến, Điền Vãn Hương giật mình sửng sốt vài giây mới phản ứng lại. Lại bởi vì sự kiện ở công viên kia, Điền Vãn Hương nhất thời không biết phải đối mặt với ba người như thế nào. Nhìn ra Điền Vãn Hương mất tự nhiên, Tôn Kính Trì dẫn đầu lên tiếng: "Yến di, Phi đâu? Có phải đang ngủ không?"

Điền Vãn Hương lúc này mới nhanh chóng để cho ba người đi vào, nói: "Thằng bé không ngủ, đói bụng, đang ăn bánh."

"Không ngủ?" Tôn Kính Trì nhìn nhị ca cùng lão tứ, trong lòng thầm nói: [Sự tình có chút nghiêm trọng a.]

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu rất buồn bực, hai người cái gì cũng không nói, cùng Tôn Kính Trì đi vào nhà. Điền Vãn Hương đi theo phía sau ba người, đang nghĩ xem có nên hay không khuyên con trai đem sự việc kia nói cho ba người biết, cứ trốn tránh thế này cũng không phải biện pháp, vạn nhất ba người kia phát hiện thì sao. Tục ngữ nói: 'Đau dài không bằng đau ngắn'. Điền Vãn Hương trong lòng rối loạn.

Yến Phi đang ăn ngon uống ngon nghe được có người tiến vào, ngẩng đầu vừa nhìn, lập tức dứt khoát không vui đem lực chú ý quay trở lại bát canh đậu hũ, giống như không nhìn thấy ba người. Ba người càng thêm uất ức buồn bực, đây thật sự là tai họa bất ngờ từ trên trời giáng xuống a!

"Phi!" Ba người hô lên.

"Anh không phải đã nói các em hôm nay đừng tới đón anh rồi sao?" Yến Phi không nâng mắt.

Tiêu Tiếu nói: "Hắc ca buổi tối mời cơm, di động của anh tắt máy, bọn em tới đây đón anh."

Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì lần lượt ngồi xuống hai bên sườn của Yến Phi, Tiêu Tiếu kéo tới ghế gấp chen ở giữa sopha cùng bàn trà, cũng kề sát Yến Phi, trên mặt ba người muốn bao nhiêu u uất liền có bấy nhiêu u uất.

"Yến di, người cùng Yến thúc trước hết ra ngoài một chút, bọn tôi có chuyện muốn nói với Phi." Vẫn là Tôn Kính Trì nói.

Yến Tam Ngưu đã từ trong phòng bếp đi ra. Ông nặng nề liếc ba người một cái, sau đó đối với Yến Phi nói: "Con lớn a, có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng có gấp, cũng đừng tức giận, nhớ kỹ bé con trong bụng con. Ba với má con ra ngoài đi dạo." Cởi bỏ tạp dề, Yến Tam Ngưu nâng vợ mình đi ra ngoài. Cửa chính vừa đóng lại, Tiêu Tiếu liền ôm lấy Yến Phi, đáng thương hề hề: "Anh trai, anh làm sao có thể nghi ngờ bọn em, bọn em thực sự bị oan a."

Yến Phi không hé răng, tiếp tục ăn dưa chuột. Tôn Kính Trì từ trong tay hắn tiếp nhận thìa cùng bát canh, múc một miếng đậu hũ, đút qua. Yến Phi há mồm, nhưng vẫn không nói lời nào. Nhạc Thiệu mở miệng: "Em hiện tại liền phái người đem thằng nhãi kia đuổi khỏi đế đô! Chỉ cần anh cao hứng."

Yến Phi nâng mắt: "Các em như thế nào biết được?"

Tôn Kính Trì bất đắc dĩ cực kỳ, nói: "Anh trai, thân thể của anh ở Đông Hồ, linh hồn của anh cũng ở đây, đối với bọn em mà nói anh đã toàn vẹn ở bên cạnh bọn em. Cho dù có một người giống y đúc anh xuất hiện ở trước mặt bọn em, cũng không có bất kỳ liên hệ gì với bọn em. Đồng dạng, đó cũng không phải là anh, hơn nữa bọn em cũng không cảm thấy người kia có bao nhiêu giống anh. Chuyện của Đỗ Phong bọn em chọc anh thương tâm như vậy, bọn em làm sao có thể lại làm ra chuyện khiến anh không vui. Anh trai, bọn em cùng anh hơn 20 năm tình cảm, anh cũng không thể dễ dàng hoài nghi bọn em như vậy a."

Am hiểu giả bộ đáng thương nhất, Tiêu Tiếu nói: "Nếu để cha mẹ em biết em chọc giận anh, nhất định sẽ đem em đuổi ra khỏi nhà. Bọn họ đối với anh tuyệt đối còn thân thiết hơn so với con ruột là bọn em. Anh trai, anh không phải cưng chiều em nhất sao? Anh sẽ không nỡ đi."

Yến Phi mím môi, thực sự rất muốn cười.

Tiêu Tiếu thấy thế hôn lên bụng Yến Phi vài cái, không ngừng cố gắng, "Anh trai, anh trong lòng không thoải mái, cục cưng của chúng ta cũng sẽ không thoải mái, dấm chua này không nên ăn a."

Yến Phi 'phì' một tiếng bật cười, nhéo mặt của Tiêu Tiếu, lại hừ lạnh: "Ai nói anh ghen tị? Anh chỉ là khó chịu. Nhìn thấy người kia anh liền nghĩ đến Đỗ Phong, nghĩ đến những chuyện khốn khiếp các em làm sau lưng anh. Các em dám nói nhìn thấy người kia trong lòng không có chút rục rịch nào sao?"

"Anh trai, bọn em oan uổng a!"

Ba người đồng thanh kêu lên. Nhạc Thiệu lại nói: "Em hôm nay liền đem thằng nhãi kia tống khỏi đế đô, không để cho nó trêu chọc ánh mắt của anh."

Tôn Kính Trì hai bả vai sụp xuống: "Anh trai, bọn em lần này thực sự rất oan."

Tiêu Tiếu dùng sức gật đầu: "Tuyệt đối so với Đậu Nga còn oan hơn."

* Đậu Nga: là nhân vật trong vở ca kịch nổi tiếng 'Oan Đậu Nga' của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất 'Đông Hải Hiếu Phụ' trong 'Liệt Nữ truyện'. Truyện kể về Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị Thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uống. Đây là một câu truyện chân thật xảy ra vào triều Nguyên, bởi ảnh hưởng chấn động thời bấy giờ, cho nên đã được ghi vào trong 'Liệt Nữ truyện' như một sử ký

Tay của Yến Phi vẫn tiếp tục nhéo mặt Tiêu Tiếu: "Để xem các em về sau còn dám xằng bậy hay không."

"Không dám, tuyệt đối không dám." Ba người đều ở trong lòng cắn răng, lần này thật sự là tai bay vạ gió.

Nhéo mặt Tiêu Tiếu đủ rồi, Yến Phi thở hắt ra, nói: "Anh vốn cũng không định tiếp tục để ý chuyện của Đỗ Phong. Hôm nay cũng không biết xảy ra chuyện gì, có lẽ anh còn tiếc nuối không thể đem thân thể chân chính giao cho các em đi. Cho nên đột nhiên trông thấy một người có ngoại hình rất giống mình, anh có chút khó chịu. Không phải anh không tin tưởng các em, là tự anh vẫn có tiếc nuối. Các em cũng đừng đi tìm người kia, người ta cũng chẳng làm gì sai, không thể bởi vì người ta có ngoại hình giống với đời trước của anh mà tìm người ta gây phiền toái. Có nghe hay không."

"Được được được, nghe anh, đều nghe anh." Tôn Kính Trì lập tức nói, đồng thời liếc Tiêu Tiếu một cái. Tiêu Tiếu cũng lập tức 'nhu thuận' đáp ứng: "Em đương nhiên nghe lời anh trai nhất."

Nhạc Thiệu cũng nói: "Anh nói cái gì chính là cái đó." Nói xong, anh xoa xoa lồng ngực của Yến Phi, lại nhẹ nhàng sờ sờ bụng của hắn, "Không thể chiếm được anh toàn vẹn, quả thực có tiếc nuối. Nhưng so với năm năm anh rời đi bọn em kia, đó tính là cái gì, huống chi chúng ta ngay cả đứa nhỏ vốn không có khả năng có cũng đã có, em đã rất thỏa mãn. Anh trai, mặc kệ anh mang dáng dấp thế nào, chỉ cần là anh là đủ rồi, mà bọn em muốn, cũng chỉ có anh."

Tiêu Tiếu dùng sức gật đầu: "Những lời nhị ca nói cũng là những lời em muốn nói."

Tôn Kính Trì ôn nhu hỏi: "Muốn ăn thêm chút canh đậu hũ không?"

Yến Phi liếm liếm miệng: "Không phải nói buổi tối lão Hắc mời ăn vịt nướng sao? Anh phải giữ bụng để ăn vịt nướng. Hai con heo con đang đòi ăn nha."

Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì nở nụ cười, Tiêu Tiếu khuôn mặt tê liệt không thể cười nhưng ánh mắt tràn ngập ý cười. Yến Phi nói: "Mẹ anh từng nhìn thấy ảnh chụp đời trước của anh trong phòng ngủ, hôm nay khó chịu nhất không phải là anh, mà là cha mẹ anh. Hai người ngay cả những lời như về sau giúp đỡ anh nuôi dưỡng đứa nhỏ cũng nói ra. Anh lại không có cách nào cùng bọn họ giải thích nguyên nhân anh mất hứng. Thừa dịp bọn họ chưa đến 60 tuổi, mua cho bọn họ mỗi người một phần bảo hiểm dưỡng lão, sau đó đem căn hộ trong nội thành của anh trước kia chuyển nhượng thành tên của bọn họ. Anh cấp cho bọn họ bảo đảm cuộc sống về sau, miễn cho bọn họ sẽ luôn cho rằng các em một ngày nào đó sẽ vứt bỏ anh."

Tiêu Tiếu không đồng ý: "Căn hộ của anh trước kia đối với bọn em có ý nghĩa hết sức đặc biệt, em không cho. Muốn cấp cho bọn họ bảo đảm cuộc sống rất đơn giản. Em tùy tiện chọn một gian cửa hàng trong nội thành chuyển tới danh nghĩa của bọn họ, bọn họ có tiền thuê mặt bằng mỗi tháng là đủ rồi, bảo hiểm dưỡng lão gì đó cũng không cần mua."

Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì cũng nói: "Căn hộ kia của anh không thể chuyển nhượng cho người khác."

Ba người không đồng ý, Yến Phi cân nhắc cảm thấy đề nghị của Tiêu Tiếu cũng không tệ, hắn cũng không cùng ba người khách khí, nói: "Vậy nghe theo các em. A Trì, chốc nữa em cùng cha mẹ anh tâm sự, trấn an tâm tình của bọn họ. Anh thực sự đem bọn họ trở thành cha mẹ ruột."

"Chuyện này không thành vấn đề. Tối nay ăn cơm xong cũng đừng để cho bọn họ quay về, em sẽ cùng bọn họ nói chuyện."

Yến Phi trong lòng thoải mái, lại nhắc nhở: "Không được đi tìm người ta gây phiền toái a."

"Sẽ không."

Thấy hắn tâm tình thoải mái, trái tim của ba người trở lại vị trí, nhưng vẫn có chút bực mình, chuyện hôm nay bọn họ thật sự rất oan. Yến Phi cũng biết bản thân là cố tình gây sự, nhưng hắn chính là không thể khống chế mình, ai bảo trong bụng hắn có hai con heo con có thể chi phối cảm xúc của hắn cơ chứ. Ách, cũng không thể toàn bộ trách hắn. Xét đến cùng vẫn nên trách ba người kia, cho nên bọn họ thực sự không oan.

~ ~ ~ ~ ~

* bánh dưa chuột:

* canh đậu hũ cải xanh:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro