Chương 28: Thông Gia Phát Hỏa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Vãn Hương ở trong phòng khách đứng ngồi không yên, chung quy cảm thấy có chút hoảng hốt. Yến Phi cùng Tiêu Tiếu giữa trưa không trở lại ăn cơm, chỉ có hai người già giữa trưa nấu ít miến ít mì lên là được, cũng không biết có phải hay không không nấu cơm cho con trai, cho nên Điền Vãn Hương có chút hoảng hốt. Yến Tam Ngưu ở trong sân đập hạch đào, ông muốn làm bánh hạch đào vừng cho con trai. Kìm kẹp hạch đào ông dùng không quen, vẫn quen cách làm cũ, lấy búa trực tiếp đập ra. Bánh hạch đào vừng lần trước làm con trai ngày hôm qua đã ăn hết rồi, cho nên hôm nay ông phải làm mẻ mới. Ăn thứ này đối với đứa nhỏ mới có lợi, không thể ngừng giữa chừng.

Có hai chiếc xe dừng ở ngoài cổng, Yến Tam Ngưu buông chiếc búa đứng lên. Thời điểm một người từ trên xe đi xuống, ông vội vàng ở trên quần áo chà sát tay nhanh chóng chạy qua, là bà thông gia tới đây.

"Tam Ngưu, có nhà không."

"Ừ, tôi ra ngay."

Cổng lớn vừa mở ra, Yến Tam Ngưu vội vàng vươn tay cầm lấy chiếc túi trên tay bà thông gia, ba bà thông gia đều tới đây. Yến Tam Ngưu lại vội vàng nói: "Con lớn cùng Tiêu Tiếu đi ra ngoài, nói là giữa trưa không trở lại ăn cơm."

"A, Yến Phi không có nhà sao. Trời lạnh, thằng bé ra ngoài làm cái gì a?" Tôn phu nhân hỏi.

Yến Tam Ngưu theo sau ba vị phu nhân đi vào trong nhà, nói: "Con lớn nói đến bệnh viện tìm viện trưởng có chút việc, sau đó còn thuận đường muốn qua chỗ Tần Trữ một chuyến, ăn cơm xong sẽ trở lại."

"Đến bệnh viện? Yến Phi không thoải mái chỗ nào sao?" Ba vị phu nhân đồng thời hỏi.

Yến Tam Ngưu vội nói: "Không có không có, tôi hỏi, con lớn bảo muốn cùng viện trưởng giáp mặt nói chút chuyện, thảo luận trong điện thoại không rõ ràng lắm. Thằng bé cả ngày ở nhà cũng khó chịu."

"Không có việc gì là tốt rồi, chúng tôi ở đây chờ bọn nhỏ trở về." Tiêu phu nhân yên tâm.

Điền Vãn Hương nghe thấy tiếng mở cửa, cũng nghe thấy thanh âm của Tiêu phu nhân, lập tức thu hồi không yên, đứng lên. Vừa nhìn, ba bà thông gia thế nhưng đều tới đây.

"Vãn Hương, đang làm gì đấy."

"Không làm gì hết, xem TV một chút thôi. Mọi người mau ngồi mau ngồi." Nói xong muốn đi lấy cốc để rót nước.

"Bà đừng vội. Chúng tôi cũng không phải người ngoài, đừng vội, để tự chúng tôi làm." Tiêu phu nhân đem Điền Vãn Hương ấn ngồi trở lại trên ghế, từ bên dưới bàn trà lấy ra vài chiếc cốc, rót nước cho ba người.

Nhạc phu nhân nói: "Ba người chúng tôi hôm nay vừa lúc đều có thời gian rảnh rỗi, cho nên đều qua đây thăm Yến Phi. Mấy đứa Nhạc Thiệu chê chúng tôi phiền, hiện tại cũng không chịu về nhà."

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đương nhiên biết Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vì cái gì không chịu trở về nhà, hai người chỉ có thể cười khan. Nhạc phu nhân cũng biết bọn họ bức ép con trai quá mức, nhưng thực sự không có biện pháp nha, cháu trai chỉ có hai đứa, đừng nói tới chồng mình, cho dù là bản thân cũng muốn cướp một đứa nha, cháu trai nhỏ đáng yêu, vừa nghĩ tới liền cảm thấy cao hứng.

Tôn phu nhân cười nói: "Bọn nhỏ không chịu về nhà, chúng tôi đành phải tự mình tới đây. Yến Phi gần nhất sao rồi? Đã 7 tháng, gánh nặng thân thể càng thêm nặng nề đi. Lại nói tiếp cũng thật hổ thẹn, chúng tôi công tác bận quá, vốn nên là chúng tôi chăm sóc thằng bé."

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đồng thời mãnh liệt lắc đầu: "Mọi người bận rộn, chúng ta chiếu cố là được rồi, là được rồi."

Biết hai người không phải giả vờ khách khí, ba vị phu nhân cũng rất thích đôi vợ chồng giản dị này. Nhạc phu nhân nói: "Tam Ngưu, Vãn Hương, chúng tôi muốn cùng hai người thương lượng một chuyện."

"Bà nói đi, bà nói đi."

Nhạc phu nhân nhìn thoáng qua Tôn phu nhân cùng Tiêu phu nhân, nói: "Yến Phi không thích người khác biết chuyện thằng bé có thể sinh đứa nhỏ. Nhưng đứa nhỏ vừa sinh ra, trong nhà nhất định phải có bảo mẫu, vú em, nguyệt tẩu. Yến Phi phải ở cữ, trong nhà có nhiều người như thế, quả thực không tiện. Đứa nhỏ chỉ có hai đứa, ít nhất có một nhà không có. Ba nhà chúng tôi thương lượng một chút, hai người xem có thể hay không như vậy. Đứa nhỏ không có duyên phận với nhà nào, liền ở nhà đó đến khi đầy tháng, chúng tôi cũng có thể càng thuận tiện hơn chiếu cố Yến Phi trong lúc ở cữ."

* bảo mẫu: người trông nom chăm sóc đứa nhỏ

* vú em: người chăm sóc và cho đứa nhỏ bú sữa

* nguyệt tẩu: người chăm sóc cho người mẹ và đứa nhỏ sau khi sinh

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương sửng sốt, nghe mà bối rối vô cùng.

Tiêu phu nhân tiến thêm một bước giải thích: "Chúng tôi là muốn tạm thời làm cho Yến Phi cùng đứa nhỏ tách ra. Trong ba nhà chúng tôi nhà ai không có duyên phận với đứa nhỏ, đứa nhỏ sau khi sinh ra liền ở lại nhà đó, chờ qua ngày đầy tháng liền đưa đứa nhỏ về Đông Hồ. Như vậy ở Đông Hồ cũng thuận tiện chăm sóc cho Yến Phi trong lúc ở cữ. Bằng không trong nhà có bảo mẫu, vú em cùng nguyệt tẩu, người quá nhiều, Yến Phi lại đang ở cữ, khó tránh khỏi sẽ gặp phải bất tiện. Chờ thằng bé ở cữ xong, có thể đi lại, lại để cho bảo mẫu cùng vú em chuyển vào thì tiện hơn rất nhiều."

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương nghe hiểu được, hai người cũng biết ba vị phu nhân nói rất có đạo lý, càng không ngờ tới ba nhà muốn mời nhiều người chiếu cố đứa nhỏ như vậy. Chẳng qua chuyện này hai người không dám tùy tiện đáp ứng, Điền Vãn Hương đem quyền lên tiếng giao cho chồng mình. Yến Tam Ngưu nguy nghĩ một phen, nói: "Hai người chúng tôi chiếu cố con lớn, chiếu cố đứa nhỏ vẫn có thể chiếu có được, chẳng qua ba chị nói cũng rất hợp lý. Chỉ cần con lớn bọn họ đồng ý, hai người chúng tôi không có ý kiến."

Ba vị phu nhân nở nụ cười, cảm kích nói: "Chúng tôi chắc chắn phải trưng cầu sự đồng ý của mấy đứa Yến Phi, nhưng vẫn muốn trước hết nói với hai người, hai người dù sao cũng là ông nội, bà nội của đứa nhỏ. Chúng tôi cũng sợ hai người hiểu lầm chúng tôi không cho hai người gặp đứa nhỏ."

"Không có."

Ba vị phu nhân đều vô cùng cao hứng vì Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương không phản đối, điện thoại tư nhân của Tôn phu nhân vang lên, số điện thoại này chỉ có người trong nhà cùng bằng hữu có quan hệ cá nhân rất tốt mới có thể gọi tới. Tôn phu nhân lấy ra di động vừa thấy là cháu trai ngoại Giản Trọng Bình, nghĩ tới Yến Phi hôm nay đến bệnh viện, lập tức ấn nghe: "Trọng Bình a, Yến Phi cùng Tiêu ca của con đến bệnh viện chưa?"

Giản Trọng Bình ở trong điện thoại nói: "Đến rồi. Dì hai, chị dâu xảy ra chuyện. Tiêu ca trên đường lái xe đến đây bị người ác ý tông xe, dọa tới đứa nhỏ cùng chị dâu, chị dâu hôm nay phải ở viện quan sát, không xử lý cẩn thận sẽ làm cho đứa nhỏ sinh nhỏ. Các anh trai hiện tại đều đang canh giữ bên cạnh chị dâu, không có thời gian gọi điện thoại về nhà, con tranh thủ thời gian gọi cho dì."

"Cái gì?!" Tôn phu nhân sợ tới mức đứng bật dậy, mặt không còn chút máu, "Chị dâu của con bị thương?! Đứa nhỏ sẽ sinh non?!"

Lời này vừa nói ra, những người khác ở đây chỉ cảm thấy da đầu một trận run lên, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đầu 'ong' một tiếng. Nhạc phu nhân đoạt lấy di động của Tôn phu nhân, hô: "Trọng Bình, Yến Phi xảy ra chuyện gì! Đứa nhỏ làm sao sẽ sinh non?!" Tôn phu nhân vội vàng ấn xuống nút loa ngoài của điện thoại, để tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.

"Chị dâu không bị thương, nhưng mà bị hoảng sợ, người mang thai kị nhất là bị hoảng sợ, phản ứng của đứa nhỏ có chút kịch liệt. Tiêu ca nói từ sau khi bọn họ bị tông phải, chị dâu liên tục nôn. Con vừa rồi thời điểm làm kiểm tra cho chị dâu, chị dâu cũng nôn ra. Chị dâu có tình trạng tử cung co rút, cần nằm viện quan sát. Nếu tình trạng tử cung co rút liên tục, đứa nhỏ rất có khả năng sinh non. Nếu tử cung co rút có thể giảm bớt, sẽ không có vấn đề lớn."

"Vì sao lại bị hoảng sợ chứ? Không phải có Tiêu Tiếu đi cùng thằng bé sao!" Nhạc phu nhân gấp muốn chết, Tôn phu nhân hỏi: "Con vừa rồi nói có người cố ý tông xe là như thế nào?!"

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đã lung lay sắp đổ, con trai đã xảy ra chuyện! Cháu trai đã xảy ra chuyện!

"Là do vài đứa nhóc điếc không sợ súng. Có hai chiếc xe ghét bỏ Tiêu ca lái xe quá chậm, cố ý kiếm chuyện. Tiêu ca tránh được chiếc xe đi trước, lại không tránh được chiếc xe đi sau. Chiếc xe đi sau kia trực tiếp tông vào đuôi xe của Tiêu ca, chị dâu ngồi ở ghế sau."

* điếc không sợ súng: ví trường hợp do không biết hoặc không nhận thức được mà dám thản nhiên làm việc nguy hiểm hoặc khó khăn

"Đi thăm dò! Điều tra xem là đứa nào có người sinh không có người dưỡng!" Nhạc phu nhân tức giận tới mức vứt bỏ cả rụt rè của bản thân.

"Người đã tìm được rồi, Tiêu ca đã phái người tới vây bắt bọn chúng a. Các anh trai hiện tại không có thời gian quan tâm bọn chúng. Dì hai, chị dâu hôm nay nằm viện, dì đến Đông Hồ mang một ít đồ dùng cá nhân tới đây cho anh ấy, con thấy các anh trai tạm thời không có thời gian về nhà. Chị dâu cần phải nằm viện vài ngày để quan sát."

"Ta hiện tại đang ở Đông Hồ đây, ta thu xếp xong liền tới bệnh viện."

"Vậy trước tiên không nói nữa, con tới phòng bệnh nhìn xem."

"Được."

Cúp điện thoại, Tôn phu nhân đối với hai người đã sợ tới mức sắp khóc nói: "Vãn Hương, sự tình bà cũng nghe thấy rồi đấy, chúng ta trước hết đi thu xếp một ít vật dụng quần áo cho Yến Phi, sau đó tới bệnh viện."

"A, a!" Điền Vãn Hương hoảng sợ vịn lấy tay chồng để chống đỡ bản thân, Yến Tam Ngưu tức đến mức cả người phát run, lần đầu tiên trong đời phát hỏa: "Tôi, tôi, tôi phải cùng bọn họ liều mạng!"

Nhạc phu nhân vỗ vỗ bả vai của ông, chịu đựng lửa giận trấn an nói: "Không cần cùng bọn chúng liều mạng, chúng tôi sẽ tặng cho đám nhóc kia một giáo huấn khắc sâu. Tam Ngưu, ông cùng Vãn Hương đi thu xếp quần áo, ba người chúng tôi xem xem mang theo đồ ăn gì đó."

"Phòng bếp, có canh gà." Điền Vãn Hương nước mắt rơi xuống.

Yến Tam Ngưu hung hăng chà sát khóe mắt, lôi kéo Điền Vãn Hương hai chân mềm nhũn đi vào phòng ngủ của con trai, giúp con trai thu xếp quần áo. Chờ hai người rời khỏi phòng khách, Nhạc phu nhân cùng Tiêu phu nhân đều lấy ra di động gọi điện thoại cho chồng mình. Chuyện lớn như thế nhất định phải nói cho ông xã. Mặc kệ những người đó có bối cảnh gì, lúc này không cần con trai ra mặt, bọn họ tuyệt đối không dễ dàng buông tha!

Tháng 11, tháng 1 ở ngay trước mắt. Họp hành cuối năm tương đối nhiều, vừa mới chấm dứt một cuộc họp của quân bộ, Nhạc Hành Quân và Tôn Lập Cường từ trong tòa nhà quân bộ đi ra, cùng vài vị lão bằng hữu vừa đi vừa tán gẫu, cha của Hứa Cốc Xuyên cũng ở trong đó. Có một vị Thượng tướng tư lệnh lên tiếng hỏi: "Lão Nhạc, lão Tôn, tôi nghe nói các người sắp được lên chức ông nội? Có thật hay không?"

Chuyện Yến Phi mang thai giữ bí mật, nhưng chuyện phu nhân ba nhà mua đồ dùng trẻ con, mời bảo mẫu cũng không che giấu. Tin tức ba nhà sắp có cháu trai đã sớm truyền khắp vòng luẩn quẩn thượng tầng. Nhạc Hành Quân cười ha ha, cực kỳ đắc ý nói: "Đúng vậy. Tháng 1 này sẽ lên chức ông nội. Cháu trai tôi so với nhà lão Hứa nhỏ hơn một tuổi."

Tôn Lập Cường dựng thẳng hai đầu ngón tay: "Còn là hai đứa nhỏ, song bào thai."

"Ai da! Chúc mừng chúc mừng, vậy giống với nhà lão Hứa a, lợi hại lợi hại. Rượu đầy tháng chúng tôi nhất định phải uống, cũng không thể không mời a." Người xung quanh vừa nghe thấy vậy, lập tức ồn ào. Nhạc Hành Quân cùng Tôn Lập Cường liên tục gật đầu: "Rượu đầy tháng nhất định là phải mời."

Hai người đang nhiệt tình khoe khoang cháu trai nha, bí thư của hai người tiến lên nói: "Thủ trưởng, điện thoại của phu nhân."

Nhạc Hành Quân cùng Tôn Lập Cường nhận lấy điện thoại, tạm thời rời khỏi mọi người đi qua một bên tiếp nhận điện thoại, những người khác đứng tại chỗ tiếp tục nói chuyện phiếm, chờ hai người nghe điện thoại xong rồi cùng đi. Vừa lúc nhắc đến vấn đề cháu trai, một đám người già đều không khỏi nhắc đến mấy loại đề tài như đứa nhỏ nhà mình thời điểm nào thì chuẩn bị kết hôn, thời điểm nào thì cháu trai nhà mình được sinh ra. Mới hàn huyên không được mấy câu, mọi người chợt nghe thấy hai tiếng gầm thét rung trời.

"Quả thực chính là trong mắt không có pháp luật! Vô pháp vô thiên!"

"Ai cho bọn họ lá gan dám làm càn như vậy!"

Một đám người thu hồi đùa giỡn, biểu tình nghiêm túc. Kế tiếp Nhạc tư lệnh cùng Tôn tư lệnh đều không nói thêm câu nào nữa, nhưng trên mặt tuyệt đối là lửa giận ngập trời. Hai người cúp điện thoại, Tôn tư lệnh xoay người nhìn về phía bọn họ, nói: "Trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi cùng Hành Quân đi trước một bước."

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Mọi người hỏi.

Nhạc tư lệnh khàn khàn nói: "Vợ con trai tôi bị người cố ý tông trúng, hiện tại đang ở bệnh viện, tôi cùng Lập Cường phải lập tức qua đó."

Hứa tư lệnh biết nội tình vừa nghe liền quá mức sợ hãi: "Yến Phi bị người tông trúng?!"

"Ừ, chúng tôi đi trước."

Không hề trì hoãn, Nhạc tư lệnh cùng Tôn tư lệnh mang theo bí thư cùng đội cảnh vệ của mình rời đi, Hứa tư lệnh muốn đuổi theo, lại nhịn xuống. Có người nhíu mày: "Lão Nhạc vừa rồi nói là cố ý tông trúng đúng không?"

"Hình như là nói như vậy."

"Là nhà ai gan lớn như thế."

"Chúng ta có cần đi xem hay không?"

Hứa tư lệnh nói: "Tình huống nhà bọn họ đặc thù, chúng ta tùy tiện qua cũng không tốt, trước chờ tin tức của bọn họ đi."

"Ừ, cũng phải."

Nhạc tư lệnh cùng Tôn tư lệnh đi tới bệnh viện, Tiêu phụ đang chủ trì cuộc họp, bí thư không tiện đem điện thoại đưa cho ông. Thật vất vả chờ đến lúc nghỉ ngơi giữa cuộc họp, bí thư nhanh chóng nói với lãnh đạo vừa rồi phu nhân gọi điện thoại đến, nói là trong nhà có việc gấp. Đối với ba nhà mà nói, chuyện lớn nhất trước mắt chính là cháu trai. Vừa nghe là 'việc gấp', Tiêu phụ không khỏi khẩn trương, lập tức gọi điện thoại cho phu nhân.

"Lão Tiêu, Yến Phi xảy ra chuyện."

Những lời này của Tiêu phu nhân vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt của Tiêu phụ liền đột ngột thay đổi. Chờ sau khi nghe phu nhân kể rõ sự tình, ông lập tức nói: "Em mau chóng tới bệnh viện trước, anh bên này chấm dứt cuộc họp liền qua ngay. Có tin tức em gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tiếp nhận."

"Bọn em cũng đang chuẩn bị tới bệnh viện. Tiêu Tiếu đã tìm thấy những người kia, hiện tại không có thời gian đi xử lý."

"Anh gọi điện thoại cho Tiêu Tiếu, chuyện này anh sẽ giáp mặt can thiệp."

"Ừ, không nói nữa, bọn em phải lên xe rồi."

"Được."

Cúp điện thoại, Tiêu phụ ba một tiếng đập xuống mặt bàn, dọa người bên cạnh nhảy dựng. Tiêu phụ tức giận nói: "Đem Bộ trưởng Bộ Cảnh sát gọi đến đây cho tôi!" Mọi người xung quanh không dám thở mạnh, lập tức có người đi liên lạc với bí thư của Bộ trưởng Bộ Cảnh sát.

Trong bệnh viện, tình huống của Yến Phi không có chuyển biến tốt rõ ràng, bụng vẫn không ngừng co rút rồi lại co rút. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nửa bước cũng không dám rời đi, sợ ngay sau đó đứa nhỏ sẽ sinh non. Yến Phi nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa, làm cho trí não bản thân trống rỗng, không để cho tâm tình của bản thân ảnh hướng đến đứa nhỏ. Giản Trọng Bình cho Yến Phi uống thuốc an thai xong, hiện tại liền xem xem đứa nhỏ có thể hay không ở dưới sự trấn an của ba ba ba bình tĩnh trở lại.

Cửa phòng bệnh mở ra, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đồng thời ngẩng đầu, sau đó làm một thủ thế đừng lên tiếng. Yến Phi không nhúc nhích, vẫn đang nhắm mắt, bàn tay sờ bụng cũng dừng lại, tựa hồ đang ngủ. Tôn Kính Trì đứng dậy đi ra ngoài, ra hiệu người mới đi theo y. Đóng cửa, người tới lập tức lo lắng hỏi: "Đại Phi sao rồi? Anh nghe Trọng Bình nói đứa nhỏ có thể sinh non?"

Tôn Kính Trì lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Thai nhi kiêng kị nhất là bị hoảng sợ. Đứa nhỏ đã phát dục thành thục, dưới loại tình huống này nếu bị kinh sợ quá mức rất có thể sinh non. Nhưng đây cũng là chỗ may mắn. Nếu sớm hơn hai tháng, đứa nhỏ rất có khả năng không giữ được."

Hứa Cốc Xuyên lông mày nhíu chặt lại: "Tình huống của Đại Phi hiện tại sao rồi? Tốt hơn chút nào không?" Tôn Kính Trì đang muốn trả lời, có tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới, hai người quay đầu lại nhìn.

"Kính Trì! Yến Phi sao rồi? Có tốt hơn chút nào không?" Ba vị phu nhân bước nhanh tới khẩn trương hỏi. Điền Vãn Hương đi không nhanh, Yến Tam Ngưu ở phía sau cùng Tần Trữ dìu bà. Nhận được tin tức Tần Trữ cũng chạy đến.

Tôn Kính Trì nói: "Mọi người trước hết đừng đi vào, Phi sắp ngủ. Anh ấy hiện tại tốt nhất là ngủ một giấc. Đứa nhỏ còn chưa bình tĩnh trở lại."

"Nha nha, đứa nhỏ sẽ sinh non sao?" Mọi người vừa nghe liền càng thêm lo lắng.

Tôn Kính Trì xiết chặt nắm tay nói: "Bây giờ vẫn chưa thể nói chắc chắn, Trọng Bình đã để Phi uống thuốc an thai. Nếu bụng không xuất hiện đau đớn, sẽ không có nguy hiểm."

Tôn phu nhân đem lồng giữ nhiệt trong tay đưa cho con trai: "Ở đây có canh gà, canh gà có khả năng an thai. Yến Phi có muốn ăn chút gì đó không? Chúng ta đi mua."

"Anh ấy không có khẩu vị, cũng không muốn cử động, trước hết uống chút canh gà đi." Tôn Kính Trì nhận lấy lồng giữ nhiệt, nói: "Mọi người tới văn phòng của Trọng Bình chờ một lát, đợi Phi ngủ rồi bọn con sẽ qua."

Mọi người thông qua cửa sổ trên cửa nhìn vào bên trong, liền thấy Yến Phi đang nằm nghiêng đưa lưng về phía cửa, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu ngồi ở bên giường canh giữ. Tôn phu nhân vừa tức vừa vội, nói: "Ba các con đã biết chuyện, tức giận vô cùng, đang trên đường tới đây. Chúng ta qua chỗ Trọng Bình chờ. Có việc thì gọi chúng ta."

"Dạ."

Điền Vãn Hương cùng Yến Tam Ngưu không muốn đi, ba vị phu nhân khuyên nhủ hai người, dẫn hai người đi.

Tần Trữ cùng Hà Khai Phục không đi theo, Tần Trữ hỏi: "Đám người kia thân phận đã tra ra chưa?"

Hà Khai Phục trả lời: "Còn chưa có thời gian để ý tới, chẳng qua tôi nhờ người của đội cảnh sát giao thông đi tra xét."

Tôn Kính Trì nói: "Lão tứ đã đem người vây bắt, cậu ấy để Đại Vĩ dẫn người qua."

Hà Khai Phục vừa nghe vậy liền nói: "Vậy các cậu đừng quản, để anh qua đó xử lý. Đại Phi có tin tức gì cậu lập tức nói cho anh biết."

Tôn Kính Trì nói: "Đám người kia anh giúp ba anh em chúng tôi lưu lại."

"Đã biết." Nơi này không có việc gì cần tới mình, Hà Khai Phục lại hướng trong phòng bệnh nhìn thoáng qua, đeo kính râm rồi rời đi. Tần Trữ nói: "Tôi qua chỗ các dì bên kia, trấn an bọn họ."

"Ừ."

Tôn Kính Trì mở cửa đem lồng giữ nhiệt cùng quần áo đồ dùng của Yến Phi cầm vào trong phòng bệnh. Sắc mặt của Tần Trữ nặng trĩu, đứa nhỏ trong bụng Yến Phi không phải chỉ là hai đứa bé. Bọn chúng trên người gánh vác rất nhiều hy vọng, càng là gánh vác thế lực tương lai của ba nhà. Tần Trữ ở trong lòng thay mấy kẻ điếc không sợ súng kia bi ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro