Chương 3: Muốn Báo Thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở sau khi Chung Phong tử vong ba tiếng đồng hồ, Chung gia mới nhận được tin tức. Chung mẫu hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ, Chung Chấn Tả cùng Chung Dũng ngạc nhiên thật lâu không nói nên lời. Sau đó, Chung Chấn Tả, Chung Dũng cùng hai vợ chồng Quyền gia, Quyền Hiểu Linh và anh trai của Quyền Hiểu Linh lập tức chạy tới bệnh viện, bị Nhạc tư lệnh cùng Tôn tư lệnh ngăn ở ngoài cửa nhà xác. Nghe tiếng khóc lớn của ba người ở bên trong, Chung gia cùng Quyền gia ngoài thương tâm ra chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân vọt thẳng lên.

Đêm nay, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ôm thi thể của Chung Phong, đem nước mắt hai mươi mấy năm cuộc đời của bọn họ toàn bộ khóc ra. Ròng rã năm ngày, bọn họ ở trong nhà xác một bước cũng không chịu rời đi, không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận thi thể của Chung Phong. Năm ngày này, bọn họ không ăn không uống, cha mẹ ba nhà không có cách nào, chỉ có thể ở bên trong nhà xác mớm cơm mớm nước cho bọn họ. Chung Phong chết rồi, thi thể không thể vẫn luôn đặt ở trong nhà xác, hơn nữa đã năm ngày trôi qua, thi thể cũng nên hỏa táng hạ táng. Trưởng bối ba nhà thuyết phục vô số lần đều tay không ra về, cuối cùng vẫn phải đánh thuốc ngủ bọn họ, đem bọn họ cưỡng ép mang về nhà.

Tiêu gia, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu tỉnh lại bộ dạng tiều tụy ngơ ngác vùi ở trên giường. Tiêu gia, Tiêu mẫu, Tôn mẫu cùng Nhạc phu nhân trong tay bưng một cái bát, từng chút từng chút dỗ dành con trai hé miệng, ăn một chút gì đó. Ba vị phu nhân đau lòng cùng thương tâm, nước mắt cũng thỉnh thoảng rơi xuống. Ba vị gia trưởng sáng sớm ra ngoài đồng thời trở về. Sợ ba người nghĩ không thông, trưởng bối ba nhà sau khi khẩn cấp thương lượng quyết định tạm thời đem ba người đều thu xếp ở Tiêu gia, trưởng bối ba nhà thay phiên chăm sóc.

"Thiệu Thiệu, A Trì, Tiêu Tiếu, Chung Phung đúng là tự sát." Câu nói này của Nhạc tư lệnh làm cho ba người mất đi linh hồn lập tức được rót vào một hồn một phách. Ba vị phu nhân ngồi ở bên giường, ba vị gia trưởng ngồi ở bên cạnh con trai. Thư ký trưởng của Tiêu phụ Đàm Quang Hoa nói: "Nhạc thiếu, Tôn thiếu, Tiêu thiếu, tôi tra được vào ngày 13 tháng 8, Chung thiếu tới ngân hàng phân biệt mở cho ba người các vị mỗi người một tài khoản, cũng trong ngày hôm đó, Chung thiếu đem quyền tài sản căn hộ riêng của cậu ấy chuyển tới trên danh nghĩa của ba người các cậu, Chung thiếu còn tự mình thanh toán phí chuyển nhượng quyền tài sản. Ngày 17 tháng 9, cũng chính là ngày Chung thiếu xảy ra chuyện, cậu ấy chuyển vào tài khoản mới của ba người các cậu tổng cộng 285 vạn, chuyển khoản cho mẹ của cậu ấy 50 vạn, đây là toàn bộ tài sản trong tài khoản của Chung thiếu. Chung thiếu còn đem lợi tức bảo hiểm cùng lợi tức đầu tư của cậu ấy toàn bộ đổi thành ba người các cậu."

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trong mắt dần dần có ánh sáng, lồng ngực rõ ràng phập phồng. Thư ký Đàm sau đó từ trong túi văn kiện lấy ra vài tấm ảnh đưa tới, nói: "Chúng tôi kiểm tra camera giám sát lúc tai nạn xe cộ xảy ra. Chung thiếu tại thời điểm đâm vào xe bồn hoàn toàn không giảm tốc độ, thậm chí có hành vi gia tăng tốc độ, bởi vậy cũng có thể phán đoán được Chung thiếu là tự sát."

Trên hình là xe của Chung Phong trong nháy mắt đâm vào chiếc xe bồn. Xe của Chung Phong hoàn toàn có thể vượt qua từ bên cạnh xe bồn, nhưng hắn lại vượt qua làn xe bồn trực tiếp đâm vào xe bồn.

Thư ký Đàm nói tiếp: "Tôi tìm bảo mẫu của Chung gia dò hỏi. Đối phương nói Chung Chấn Tả bởi vì Chung thiếu không nguyện ý cưới Quyền Hiểu Linh mà đánh cậu ấy. Mẹ Chung thiếu một mực khuyên cậu ấy đồng ý, Chung thiếu liền đáp ứng. Ngày thứ hai Chung thiếu xin nghỉ một tuần ở lại trong căn hộ tại khu Sa Bình. Cũng trong thời gian xin nghỉ đó, Chung thiếu mở tài khoản mới cho ba cậu, chuyển nhượng quyền tài sản bất động sản."

Ba người hô hấp run rẩy, thân thể run rẩy. Tiêu phụ nói: "Đủ loại dấu hiệu cho thấy Chung Phong là tự sát. Tiêu Tiếu, Kính Trì, Thiệu Thiệu, các con có thể bi thương, nhưng không thể cứ như vậy sa sút tinh thần, càng không thể nghĩ đến việc tự sát đi theo Chung Phong. Chung Phong tự sát không chỉ bởi vì chuyện bị bức hôn. Các con là em trai của thằng bé, hẳn là phải rõ ràng hơn bất cứ ai khác Chung gia đối với thẳng bé ép buộc như thế nào. Các con phải báo thù cho thằng bé."

Con mắt sưng đỏ của ba người lần nữa tuôn ra nước mắt. Hồi lâu sau, Tôn Kính Trì cắn răng mở miệng: "Anh trai là, bị bức chết." Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, Tôn Kính Trì ánh mắt lại hung ác như muốn ăn thịt người: "Anh trai là bị Chung gia, bị Quyền gia bức chết."

"Tớ biết mà, anh trai căn bản không muốn kết hôn với Quyền Hiểu Linh, tớ như thế nào lại đần như vậy!" Nhạc Thiệu giơ tay cho bản thân một bạt tai, dọa Nhạc tư lệnh sợ tới mức vội vàng nắm chặt tay của anh.

Tôn Kính Trì hai tay gắt gao xiết lại, mu bàn tay nổi lên gân xanh: "Là tớ ngu xuẩn, là tớ không có năng lực. Mỗi ngày được người ta gọi là Thái tử gia, tớ liền thật sự coi bản thân là Thái tử gia. Tớ kẻ làm Thái tử gia này liền ngay cả anh trai của mình cũng không cứu được! Trơ mắt nhìn anh ấy bị người ta bức chết!"

"Kính Trì, ba ba sẽ làm chủ cho con." Tôn tư lệnh vội vàng trấn an con trai, ông thật sự sợ bộ dạng này của con trai.

Nhạc Thiệu thanh âm khản đặc, cắn răng nghiến lợi nói: "Cha, chú, sự tình của Chung gia cùng Quyền gia các người đừng nhúng tay vào. Đây là mối thù của ba anh em bọn con, để ba anh em bọn con tự mình báo thù."

Tiêu Tiếu không lên tiếng, nhị ca nói chính là lời cậu muốn nói. Tôn Kính Trì trầm mặc. Nhạc tư lệnh nói: "Các con muốn tự mình báo thù, có thể. Nhưng các con không thể trực tiếp đi tìm Chung gia cùng Quyền gia liều mạng. Loại chuyện ngu xuẩn này các con không thể làm."

"An tâm đi." Tôn Kính Trì mở miệng, nuốt xuống nước mắt, y nhìn về phía cha mẹ: "Cha, con không có ý định nhập ngũ cũng không có ý định tham gia chính trị, con muốn làm kinh thương."

"Kinh thương?" Tôn phụ cùng Tôn mẫu nhíu mày, bọn họ đối với con trai định vị là tham gia chính trị.

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu nhìn về phía Tôn Kính Trì. Tôn Kính Trì nói: "Con muốn tiếp nhận sinh ý của gia tộc, mặc kệ là hắc đạo hay là bạch đạo. Con cũng không tin, không nhập ngũ không tham gia chính trị con liền không thể làm Thái tử gia!"

Nhạc Thiệu liếm liếm đôi môi khô nứt, mở miệng: "Cha mẹ, chú dì, mọi người đi ra ngoài đi, ba anh em bọn con có chuyện muốn bàn."

Trưởng bối ba nhà lên tiếng: "Các con muốn bàn cái gì?"

"Việc riêng."

Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì bả vai run rẩy, cực lực nhịn xuống nước mắt thế nhưng lại uổng công. Nhạc Thiệu lại nói: "Mọi người đi ra ngoài đi. Ba anh em bọn con, có chút chuyện muốn bàn." Lúc nói lời này, nước mắt của Nhạc Thiệu cũng rơi xuống.

Nhạc phu nhân lau mặt cho ba đứa nhỏ, nói: "Vậy chúng ta ra ngoài. Thiệu Thiệu, cha mẹ đều sẽ làm chủ cho các con."

"Ừm."

Tiêu mẫu không yên tâm nói: "Tiêu Tiếu, cha mẹ ở dưới tầng."

"Ừm."

Tôn mẫu ôm lấy con trai, cùng những người khác đi ra ngoài. Đóng cửa lại, Tôn mẫu lo lắng nói: "Tôi thật sự sợ bọn nhỏ nghĩ không thông."

Tôn phụ nói: "Em gần nhất cố gắng ở nhà nhiều một chút chăm sóc Kính Trì, anh cũng sẽ tận lực giành ra thời gian để về nhà." Tôn mẫu khẽ gật đầu. Mấy ngày nay bà bị dọa sợ, đột nhiên phát hiện bản thân đối với con trai quan tâm quá quá ít, con trai vẫn luôn ôn hòa dĩ nhiên sẽ trở nên thương tâm như vậy, tuyệt vọng như vậy.

Trên tầng, Nhạc Thiệu xê dịch thân thể, đối mặt với tam đệ cùng tứ đệ. Không có cha mẹ ở bên cạnh, ba người nước mắt không có cách nào khống chế chảy xuống. Tôn Kính Trì bàn tay run rẩy từ trong tủ đầu giường lấy tới một bao thuốc lá cùng một chiếc bật lửa. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều vươn tay, rút ra một điếu thuốc. Châm thuốc lá, ba anh em một bên rơi lệ, một bên hút thuốc, không ai nói lời nào.

Chờ hút xong một điếu thuốc, Nhạc Thiệu lau mặt, hỏi: "Lão tam, cậu tính thế nào?"

Tiêu Tiếu khóc phun ra một câu: "Tớ nhớ anh trai..."

Cậu vừa nói xong câu này, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì nước mắt lại tuôn ra. Nhạc Thiệu nghẹn ngào lại hỏi: "Lão tam..."

Tôn Kính Trì nhìn tay mình, nói: "Nhị ca, đêm hôm đó, anh trai răn dạy chúng ta, kỳ thực, chính là đang nhắn nhủ di ngôn." Nhạc Thiệu lại rút ra một điếu thuốc, châm lửa. Mấy ngày nay, anh có lẽ đã đem nước mắt cả đời này đều khóc cạn.

"Tớ nhớ anh trai..." Tiêu Tiếu tựa hồ chỉ nói một câu kia.

Tôn Kính Trì hít hít cái mũi, hít một hơi thật sâu, nói: "Anh trai tại sao lại tự sát, còn không phải là bởi vì ba anh em chúng ta không nên thân."

Nhạc Thiệu gắt gao cắn chặt răng, Tiêu Tiếu khóc thành tiếng.

Tôn Kính Trì dùng tay áo lau nước mắt nước mũi: "Anh trai từng nói, trên tay chúng ta hết thảy đều là của cha chúng ta, mẹ chúng ta, ông bà chúng ta lấy tới cho chúng ta, cũng không phải là của bản thân chúng ta." Chớp chớp đôi mắt mơ hồ, y nói: "Anh trai tại sao lại nói với chúng ta những lời này, bởi vì anh trai chính là vẫn luôn bị Chung Chấn Tả tên khốn kiếp kia làm cho thân bất do kỷ, anh trai không muốn chúng ta cũng giống như vậy. Hơn nữa..." Nói đến đây, Tôn Kính Trì đã khóc không thành tiếng, "Anh trai khi đó, đã, không muốn sống nữa... Anh trai từ trước tới giờ, vẫn luôn hi vọng, ba người chúng ta tự do, tự tại. Thế nhưng, chúng ta sớm muộn sẽ có một ngày, cũng giống fnhư anh ấy, không có lựa chọn, tham gia chính trị, nhập ngũ tòng quân. Anh trai muốn, 'rời đi', cho nên mới, sốt ruột như vậy."

* thân bất do kỷ: ko phải lúc nào mình cũng tự quyết định được chuyện của mình

"Đều là do chúng ta, không có tiền đồ." Nhạc Thiệu dùng sức vỗ đầu, "Chúng ta chính là đồ ngu! Biết rõ ràng anh trai không thích Quyền Hiểu Linh, biết rõ ràng Chung Chấn Tả luôn luôn ép buộc anh ấy, ba người chúng ta lại ngây ngốc cái gì cũng không làm được!"

"Tớ nhớ anh trai..." Tiêu Tiếu kéo nhẹ nhị ca cùng tam ca, "Tớ muốn báo thù cho anh trai."

Tôn Kính Trì nói: "Nhị ca, lão tứ, mặc kệ là tòng quân hay là tham gia chính trị, đều cần tiền, cần một số tiền lớn. Nếu như có thể sát nhập thế lực của ba nhà chúng ta thành một nhà, bện thành một sợi dây thừng, cho dù chúng ta không nhập ngũ không tham gia chính trị, chúng ta vẫn là Thái tử gia chân chính."

Nhạc Thiệu mở miệng: "Cậu nói tiếp." Tôn Kính Trì từ trước đến nay là người có chủ ý nhất trong ba người.

"Anh trai..." Nhắc tới chữ này, Tôn Kính Trì trái tim tựa như bị dao đâm, "Anh trai hi vọng nhất, khẳng định chính là ba người chúng ta, không bị người khác bức bách giống như anh ấy. Mặc kệ là tòng quân hay là tham gia chính trị, ba anh em chúng ta đều trốn không thoát cái gọi là trách nhiệm gia tộc. Tớ muốn trở thành kẻ có thể quyết định sống chết của người khác, chứ không phải con rối bị người ta khống chế, biện pháp tốt nhất chính là đem thế lực gia tộc nắm ở trong tay của mình."

Tiêu Tiếu xuống giường, từ trong ngăn kéo phòng mình lấy ra một thanh dao găm, sau đó lên giường. Vén tay áo lên, cậu hướng cánh tay đâm một dao. Máu phun ra, Tiêu Tiếu không phản ứng chút nào nói: "Không diệt Chung gia cùng Quyền gia, tớ thề không làm người!"

Nhạc Thiệu từ trong tay của cậu cầm lấy dao găm, cũng hướng cánh tay của mình hung ác cứa một dao. Một dao kia hạ xuống, Nhạc Thiệu cảm thấy trái tim đau đến không thở nổi của mình dễ chịu hơn một chút, anh lại cứa một dao. Máu nhuộm đỏ ga giường. Tôn Kính Trì tiếp nhận dao găm, cũng ở trên cánh tay của mình lưu lại một vết dao, thề: "Người bức chết anh trai, một kẻ tớ cũng sẽ không buông tha!"

Nhạc Thiệu không để ý đến cánh tay đổ máu của mình, ôm lấy đầu của tam đệ cùng tứ đệ: "Báo thù cho anh trai!"

"Báo thù cho anh trai!"

Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì dùng máu của mình, thề.

Trong phòng trên tầng vẫn luôn không có động tĩnh gì, trưởng bối ba nhà ở dưới tầng càng chờ càng lo lắng, phái Nhạc tư lệnh, Tiêu phụ cùng Tôn phụ lên tầng nhìn xem. Ba vị gia trưởng gõ cửa, không ai trả lời, bọn họ bị dọa sợ vội vàng đẩy cửa đi vào.

"Thiệu Thiệu!'

"Kính Trì!"

"Tiêu Tiếu!"

Tiếng la của ba người kinh động đến ba vị phu nhân ở dưới tầng. Ba vị phu nhân chạy lên tầng, lúc thấy rõ ràng tình huống ở trong phòng, sợ tới mức suýt nữa ngất xỉu.

"Mau đi gọi xe cứu thương!"

Nhạc tư lệnh đầu không quay lại rống to. Trên cánh tay, trên đùi của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu có vài vết dao rất sâu, trên giường khắp nơi đều là máu, trên người ba người cũng đầy là máu. Ba người lại một bộ dáng không có cảm giác gì, một mực lẩm bẩm: "Chúng ta phải báo thù cho anh trai... Chúng ta phải báo thù cho anh trai..."

Xe cứu thương của bệnh viện quân khu tới. Nhưng cuối cùng, lại không thể đem ba người đón đi, ba người chỉ để bác sĩ băng bó vết thương cho bọn họ. Bọn họ phải đi xử lý hậu sự của anh trai. Từ nay về sau, mọi chuyện của anh trai, bọn họ sẽ không để cho người khác nhúng tay vào nữa. Cha mẹ ba nhà bị điên cuồng của ba người dọa cho trong lòng run sợ. Ba vị phu nhân đều xin nghỉ nửa bước không rời con trai. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đi đến bệnh viện để di thể của Chung Phong, không cùng người Chung gia có mặt ở đó nói một câu nào, bọn họ trầm mặc đem quyền xử lý hậu sự của Chung Phong cướp đoạt. Chung gia cũng hiểu rõ chuyện này nếu xử lý không tốt sẽ đắc tội với cả ba nhà, liền thuận theo ba người.

Nhìn người trang điểm thi thể tu sửa dung nhan cho Chung Phong, ba người an tĩnh đứng ở bên cạnh thi thể, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống trên giày. Anh trai, anh không phải thích nhất là tới Đông Hồ vẽ tranh sao? Bọn em sẽ mua lại Đông Hồ, xây một căn nhà xinh đẹp, ba anh em bọn em sẽ ở Đông Hồ bồi anh. Anh muốn vẽ bao lâu liền vẽ bấy lâu, tuyệt đối sẽ không có người tới quấy rầy anh, ngăn cản anh nữa. Anh trai, anh ở trên trời đừng quá gấp gáp đầu thai, nhất định phải chờ bọn em. Kiếp sau, bọn em vẫn muốn anh làm anh trai của bọn em, làm anh trai ruột của bọn em. Ai còn dám bắt nạt anh, bọn em liền băm hắn cho chó ăn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro