Chương 37: Bí Mật Về Tiểu Bánh Bao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Phi ở nhà ngoan ngoãn ở cữ, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì vàTiêu Tiếu mỗi ngày ở nhà cùng hắn trải qua thời gian ở cữ, ba người cũng không đi thăm đứa nhỏ. Không phải là không muốn đi, mà là không dám đi. Mặc dù đứa lớn nhất là của Tiêu Tiếu, nhưng Tiêu Tiếu lo sợ kích thích người của hai nhà khác, cũng bởi vì hai ông anh trai trắng trợn đố kỵ, vì để tránh cho rước lấy hai ông anh trai càng thêm bất mãn, cậu cũng tạm thời không đi thăm đứa nhỏ. Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương mỗi ngày đều sẽ qua thăm cháu trai, ba vị phu nhân chỉ cần có thời gian cũng sẽ tới Đông Hồ chiếu cố chăm sóc Yến Phi, làm cơm ngon bồi bổ cho Yến Phi trong lúc ở cữ. Hai cháu trai hiện tại cơ hồ đều đang ngủ, thời gian tỉnh lại rất ít. Bởi vì là song bào thai, thời gian sinh ra của hai đứa nhỏ cách biệt không lớn. Lão đại nặng hơn ba cân một chút, lão nhị vẫn chưa đến ba cân. Chẳng qua cục cưng khẩu vị rất tốt, mỗi đêm đều sẽ tỉnh lại đòi uống sữa.

Yến Phi cũng không bởi vì đứa nhỏ không ở bên người mà quá mức nhớ đứa nhỏ. Dù sao đứa nhỏ qua tiệc đầy tháng sẽ trở về. Dù để đứa nhỏ ở bên người, ngoại trừ hắn có thể tùy thời ngắm nhìn ra, hắn cũng không làm được cái gì. Nhạc Lăng cùng Tiêu Bách Chu trở lại căn hộ của bọn họ, Hứa Cốc Xuyên đưa Tiêu Dương đến nhà riêng của anh, Park Tae Seok cũng mang theo Vệ Văn Bân trải qua thế giới hai người. Đông Hồ lại khôi phục yên tĩnh. Tần Trữ và Hà Khai Phục cơ hồ mỗi ngày đều sẽ qua đây, Tiêu Bách Chu, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Dương cũng thường xuyên tới. Đứa nhỏ còn chưa qua tiệc đầy tháng, cứ luôn có người kéo đến thăm bọn nhỏ cũng không tốt, mọi người đều tận lực nhẫn nhịn một chút, chờ qua tiệc đầy tháng thì tốt rồi.

Sau bảy ngày, kết quả xét nghiệm DNA của lão nhị ra lò. Ngày hôm đó, Nhạc Thiệu vô cùng buồn bực, buồn bực liền tắt di động để tránh bị cha mẹ tìm được. Nhạc tư lệnh và Nhạc phu nhân cũng rất buồn bực, Nhạc phu nhân ở bên ngoài có danh xưng là nữ Bộ trưởng băng sơn buồn bực tới phát khóc. Bởi vì, lão nhị là con trai của Tôn Kính Trì. Nhạc Thiệu bản thân kỳ thực không sao hết, lão đại lão nhị đều là con trai 'ruột' của ba anh em bọn họ, thế nhưng cha mẹ bên kia áp lực thật sự là quá lớn, lớn đến mức anh bình thường căn bản không quá quan tâm áp lực từ cha mẹ mình cũng bởi vì không chịu được mà buồn bực. Yến Phi đương nhiên không đành lòng nhìn Nhạc Thiệu buồn bực, hắn tự mình gọi điện thoại cho Nhạc phu nhân, tỏ rõ thái độ là mình sẽ tiếp tục sinh, đồng thời cường điệu lần tiếp theo mang thai tuyệt đối là của Nhạc Thiệu, không có phần của Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, hơn nữa chỉ cần tình trạng cơ thể của hắn cho phép, hắn lập tức mang thai.

Yến Phi đã nói đến nước này, Nhạc tư lệnh cùng Nhạc phu nhân cho dù vẫn còn buồn bực, thế nhưng trong lòng cũng xác thực dễ chịu hơn nhiều. Nhiều nhất là cháu trai của bọn họ so với Tiêu gia cùng Tôn gia nhỏ tuổi hơn mà thôi. Tôn Kính Trì hiện tại không có lập trường bắt nạt Tiêu Tiếu, y cùng Tiêu Tiếu đồng thời bị nhị ca ghét bỏ. Nhạc Thiệu ôm Yến Phi, đáng thương nói: "Tất cả mọi người đều biết em 'năng lực' kém, ngay cả đứa nhỏ cũng không sinh ra được."

Yến Phi dùng nụ hôn của mình trấn an tâm hồn tổn thương của Nhạc Thiệu: "Lần sau anh một hơi sinh cho em ba đứa, để em tuyệt đối vượt qua 'năng lực' của A Trì cùng Tiểu Tiểu."

Nhạc Thiệu nhếch miệng cười, sờ sờ phần bụng đã xẹp xuống không ít của Yến Phi, nói: "Ba đứa thì không cần, em chỉ cần một đứa, một đứa nhỏ mà anh sinh cho em, có huyết mạch của chúng ta."

"Được, không thành vấn đề." Yến Phi vỗ vỗ bụng, hào phóng cực kỳ.

"Phi, mấy ngày nay em không nói với anh là em yêu anh."

"Cút đi, đừng buồn nôn."

Yến Phi rất không hiểu phong tình xoa xoa da gà ở trên cánh tay. Trong phòng khách, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu bị nhị ca đuổi ra ngoài cầm chén trà cụng một cái, hai người bọn họ xem như giải thoát. Không phải là không muốn cùng Yến Phi ngọt ngào ân ái, đây không phải là bị Nhạc Thiệu chìm trong 'phẫn nộ' đuổi ra sao.

Mặc dù Yến Phi nói sẽ sinh riêng cho Nhạc Thiệu một đứa nhỏ. Nhưng Nhạc tư lệnh vẫn xin nghỉ phép một tháng, trong lòng không thoải mái chứ sao. Hai cục cưng đáng yêu nằm trong giường trẻ em này tại sao không có phần của nhà bọn họ? Ông nghĩ không thông, cực kỳ nghĩ không thông. Nghĩ nửa ngày, Nhạc tư lệnh vỗ bàn một cái: "Khẳng định là Thiệu Thiệu thằng nhóc kia trước kia làm loạn quá mức, thận hư! Gọi người mang cho nó ít đồ bổ thận đi, để nó cố gắng bồi bổ! Lần sau còn không sinh được, anh liền không nhận nó đứa con trai này!"

Nhạc phu nhân trầm mặc gật đầu. Hai tiếng sau, Nhạc Thiệu ở Đông Hồ khóc không ra nước mắt nhìn từng đống đồ bổ thận tráng dương mà cha mẹ phái trợ lý đưa tới, quay đầu liền tiến vào ôm ấp của Yến Phi, khóc.

"Phi, em thật sự không còn mặt mũi gặp người."

Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cách xa nhị ca, chẳng qua hai người ở trong lòng đều tính toán xem có nên ăn chút đồ bổ thận gì đó hay không. Yến Phi an ủi Nhạc Thiêu: "Em ăn hết những thứ kia, nói không chừng thật sự có thể một phát trúng ba a."

Nhạc Thiệu ngẩng đầu, không 'khóc' nữa, mà nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi của chuyện này. Hai phút sau, anh nghiêm túc nói: "Em hiện tại liền ăn. Nhất định phải kiếm trở lại mặt mũi!"

"Được rồi được rồi, ba anh em các em đều ăn nhiều một chút."

"Hai người bọn họ đứng qua một bên đi!"

Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đáng thương bị Nhạc Thiệu kéo vào sổ đen. Yến Phi sờ sờ bụng của mình, lắc đầu, nhiệm vụ của hắn còn mười phần gian khổ nha.

Đứa nhỏ thuộc về nhà nào đã trần ai lạc định, lại qua hai ngày, kết quả xét nghiệm DNA cũng 'ra lò'. Trong gen của hai đứa nhỏ đều có một ít gen đặc thù giống với Yến Phi. Chỉ có điều gen đặc trưng sinh lý không xuất hiện trên người hai đứa nhỏ. Điều này có ý nghĩa đời sau của hai đứa nhỏ cũng có khả năng xuất hiện người có kết cấu sinh lý giống như Yến Phi. Đối với kết quả này, mặc kệ là mấy vị ba ba hay là mấy vị ông nội bà nội đều bình tĩnh tiếp nhận. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu thậm chí còn có chút tiếc nuối hai đứa con trai không có đứa nào có đặc trưng lưỡng tính.

* trần ai lạc định: chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả

Tên của đứa nhỏ cũng đã được xác định. Lão đại gọi là Tiêu Hàn Mặc, lão nhị gọi là Tôn Hàn Mạc. Ba vị ba ba bắt đầu bận rộn chuẩn bị tiệc đầy tháng cho đứa nhỏ. Tiệc cưới của bọn họ và Yến Phi tổ chức quá mức đơn giản, bọn họ nhất định phải ở trên tiệc đầy tháng bù đắp lại. Người của ba nhà toàn lực huy động, muốn vì hai cục cưng vốn bản thân đã là kỳ tích này tổ chức một buổi tiệc đầy tháng tưng bừng náo nhiệt.

Tiêu phụ từ sau khi Yến Phi sinh đứa nhỏ mỗi ngày đều cao hứng không ngậm được miệng, cho dù là lúc đang họp ngữ khí cũng ôn hòa hơn rất nhiều. Sắp hết năm, Tiêu phụ càng thêm bận rộn, trong số các vị trưởng bối của ba nhà, Tiêu phụ là người bận rộn nhất. Đang ở trong văn phòng xem văn kiện, điện thoại chuyên dụng trên bàn công tác của Tiêu phụ vang lên, chỉ có nhóm thành viên quan trọng trong triều mới có thể gọi tới chiếc điện thoại này.

Tiêu phụ tiếp nhận điện thoại: "Alo?"

Đối phương nói một câu, Tiêu phụ nói: "Được, tối nay chúng tôi sẽ qua." Sau đó cúp điện thoại. Để điện thoại xuống, Tiêu phụ trầm tư, hồi lâu sau ông một lần nữa cầm bút lên, xem văn kiện.

Thời điểm hơn bốn giờ chiều, Tiêu Tiêu nhận được điện thoại của cha mình, sau khi để điện thoại xuống, cậu nói với Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì: "Nhị ca, tam ca, cha tớ bảo chúng ta hiện tại tới văn phòng của người."

"Có chuyện gì?" Hai người hỏi.

"Cha tớ không nói, chỉ bảo chúng ta hiện tại qua đó."

Hẳn là có chuyện quan trọng. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì cũng không chậm trễ: "Vậy đi thôi." Hà Khai Phục, Tần Trữ, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đều ở đây, bọn họ cũng không cần lo lắng Yến Phi không có ai chiếu cố.

Ba người lái xe tới văn phòng của Tiêu phụ, rất kinh ngạc nhìn thấy hai vị cha còn lại cũng ở đây. Ba người vừa tới, Tiêu phụ lúc này mới giải thích, hóa ra cú điện thoại kia là do 'Hoàng đế' tự mình gọi đến. Ông ta bảo cha con Nhạc gia, Tôn gia cùng Tiêu tối nay tới chỗ của ông ta ăn cơm, có chuyện muốn cùng bọn họ thảo luận.

Không suy đoán 'Hoàng đế' tìm bọn họ là có dụng ý gì. Sáu người đợi đến 5 giờ rưỡi, sau đó ngồi xe chuyên dụng tới nhà Hoàng đế. Tới nhà Hoàng đế, Hoàng đế cùng con trai và cháu trai của ông ta đều ở đây. Nhưng vợ cùng con dâu thì không có nhà. Hoàng đế gọi sáu người ngồi xuống uống trà, không có lập tức đề cập đến việc gọi bọn họ tới đây là muốn nói cái gì. Tán gẫu chuyện thường ngày trong gia đình, hỏi một chút tình huống của hai đứa nhỏ vừa mới ra đời của ba nhà, hỏi một chút tình huống của Yến Phi, Hoàng đế thoạt nhìn tựa hồ chỉ là rất quan tâm cháu trai của ba nhà.

Đợi đến khi đồ ăn đều được mang lên bàn, Hoàng đế cùng mọi người ngồi vào vị trí. Đồ ăn có món mặn có món chay, cũng có rượu, nhưng không hề xa hoa, đều là món ăn gia đình phổ thông. Tiểu Bánh Bao được bảo mẫu ôm đi, ở nơi này cũng không có người không phận sự gì đó. Hoàng đế cầm lấy đũa, những người khác lúc này mới cầm đũa lên.

"Ăn thoải mái, tôi cũng hiếm khi cùng mọi người ăn chung một bữa cơm."

"Ngài một ngày trăm công nghìn việc, còn nguyện ý dành ra chút thời gian mời tiểu bối chúng cháu tới ăn một bữa cơm, ba anh em chúng cháu đều cảm thấy vô cùng xấu hổ." Tôn Kính Trì giơ chén rượu lên, thay mặt ba anh em bọn họ trước hết mở lời.

Hoàng đế cười hỏi: "Mấy đứa xấu hổ cái gì a?"

Tôn Kính Trì nói: "Ba anh em chúng cháu mấy năm nay gây không ít chuyện, khẳng định cũng chọc cho ngài không ít phiền phức."

"Là cháu thân là anh trai lại không làm gương tốt." Nhạc Thiệu cũng giơ chén rượu lên.

"Chúng cháu về sau nhất định sẽ thay đổi." Tiêu Tiếu làm bộ làm tịch nói, cậu mặt liệt, người khác không nhìn ra cậu có thật lòng hay không.

Hoàng đế cười ha ha nói: "Ba thằng nhóc các cháu, ta như thế nào cảm thấy các cháu đem bữa cơm này của ta xem như Hồng Môn Yến vậy?"

* Hồng Môn Yến: là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm

"Không có, tuyệt đối không có." Ba người trăm miệng một lời.

Hoàng đế lại cười, sau đó thu hồi nụ cười, có chút nghiêm túc nói: "Bữa cơm tối nay, tôi tìm các người đúng là có chuyện muốn nói." Ba cặp cha con chờ Hoàng đế nói rõ.

Hoàng đế đặt đũa xuống, vẻ mặt ngưng trọng, sáu người cũng đều buông đũa xuống. Trầm mặc một hồi, Hoàng đế mới nói: "Tôi tìm các người tới, là bởi vì Tiểu Bánh Bao."

Tiểu Bánh Bao? Sáu người đều không lên tiếng, chờ Hoàng đế tiếp tục giải thích. Hoàng đế cũng không cần bọn họ lên tiếng, tiếp tục nói: "Tôi bảo để Tiểu Bánh Bao cùng nhà các người đính hôn từ bé, mặc dù bên trong có một phần đùa giỡn, nhưng cũng không hoàn toàn là nói đùa."

"Tiểu Bánh Bao..." Tiêu phụ lên tiếng.

Hoàng đế trầm giọng nói: "Tình huống của Tiểu Bánh Bao... giống với Yến Phi."

"A (Cái gì)?!" Sáu người giật mình, không có nửa điểm che giấu, chuyện này hoàn toàn vượt qua suy đoán của bọn họ!

Hoàng đế gật gật đầu, nói: "Tiểu Bánh Bao sau khi sinh ra liền bị tra ra cơ thể có đặc trưng song tính. Bác sĩ làm kiểm tra đánh giá cho thằng bé, kết quả lại là không có cách nào xác định, nhiễm sắc thể giới tính của thằng bé rất đặc thù, không thể đơn giản phán định thằng bé là nam hay là nữ. Về sau lại làm kiểm tra cặn kẽ, phát hiện thằng bé không chỉ có đặc trưng song tính, cơ thể của thằng bé có kết cấu khác với người bình thường. Bác sĩ cũng không biết chuyện này là như thế nào, Tiểu Bánh Bao lại còn nhỏ, bác sĩ cũng không dám để thằng bé thực hiện giải phẫu cắt bỏ một bộ phận khí quan khác, chờ sau khi thằng bé lớn lên để thằng bé tự mình quyết định."

* nhiễm sắc thể giới tính: là một loại nhiễm sắc thể khác với một nhiễm sắc thể thường ở hình dạng, kích thước và chức năng. Nhiễm sắc thể giới tính của con người, một cặp nhiễm sắc thể giới tính thông thường của động vật có vú, quyết định giới tính của một cá nhân được tạo ra trong quá trình sinh sản hữu tính

Con trai của Hoàng đế lúc này mở miệng: "Chúng tôi vẫn luôn cho rằng Tiểu Bánh Bao là sinh lý dị dạng. Bác sĩ kiểm tra gen của tôi cùng vợ tôi, phát hiện tôi có một đoạn gen xuất hiện biến dị, mà biến dị này rất có thể là nguyên nhân dẫn đến Tiểu Bánh Bao sinh lý dị dạng, bởi vì Tiểu Bánh Bao cũng có loại gen này. Thẳng tới khi mọi người nói ra tình huống của Yến Phi, tôi cùng cha tôi mới ý thức được đây không phải là dị dạng, nói theo một ý nghĩa nào đó, Tiểu Bánh Bao là bình thường."

Cha con ba nhà đều cực kỳ giật mình, bọn họ tưởng rằng trong nước chỉ có duy nhất Yến Phi là 'giống người' đặc thù, không nghĩ tới Tiểu Bánh Bao cũng là như vậy! Hoàng đế chậm rãi nói: "Tôi tìm Trọng Bình hỏi qua tình huống. Tôi còn do dự đây có phải hay không chỉ là một sự trùng hợp, tôi dặn Trọng Bình sau khi có kết quả xét nghiệm gen của hai đứa nhỏ, phải lập tức nói lại với tôi. Tôi thấy trên kết quả có ghi hai đứa nhỏ đều di truyền gen đặc thù giống với Yến Phi, tôi mới hoàn toàn yên tâm. Có lẽ phương hướng phát triển về sau của nhân loại thật sự sẽ là như vậy không biết chừng. Tiểu Bánh Bao không phải dị dạng, thằng bé khỏe mạnh, đồng thời là một người đặc thù."

Tiêu phụ mở miệng, dùng lời đùa đập tan thời khắc ngột ngạt này: "Tiểu Bánh Bao đứa nhỏ này cho dù không muốn cùng cháu trai của chúng tôi đính hôn từ nhỏ cũng không được a."

Hoàng đế ha ha cười: "Đúng vậy a. Tiểu Bánh Bao thế nhưng cũng là tân nhân loại, thằng bé sau này cũng phải tìm tân nhân loại để kết hôn mới được. Chúng ta đều là cựu nhân loại sẽ bị thời gian cùng lịch sử đào thải."

Nhạc Thiệu ăn không nói có nói: "Vậy liền để Tiểu Bánh Bao làm con dâu của cháu đi. Hai đứa con trai của cháu, thằng bé tùy ý chọn."

"Ha ha, vậy còn phải xem Tiểu Bánh Bao về sau thích người nào." Hoàng đế tâm tình so với vừa rồi tốt hơn không ít, tối thiểu nhìn từ bề ngoài là như vậy, chẳng qua ông ta lại nói một câu làm cho Nhạc Thiệu rất buồn bực.

"Nhạc Thiệu a, cháu làm anh trai, phải mau chóng cố gắng nỗ lực để Yến Phi lại sinh thêm một đứa. Ta nghe nói cha cháu gần đây rầu rĩ không vui."

Nhạc Thiệu cả khuôn mặt đỏ chót, vì mặt mũi của mình, anh miễn cưỡng cười cười: "Cháu làm anh trai, nhường bọn họ một chút."

"Ừm, là nhị ca nhường bọn tớ." Tiêu Tiếu đứng đắn đáp lại một câu, Nhạc Thiệu hận không thể đem cậu một cước đạp ra ngoài.

"Ha ha, được được, ba anh em các cháu nhường nhịn lẫn nhau, rất tốt."

Tôn Kính Trì đúng lúc chen vào nói: "Chúng cháu muốn xây một nhà trẻ tư nhân, về sau để Tiểu Bánh Bao đến nhà trẻ của chúng cháu đi. Hai đứa cháu trai của Hứa thúc thúc cũng sẽ tới."

Hoàng đế ủng hộ nói: "Ý tưởng này không tồi. Tiểu Bánh Bao mấy đứa nhỏ này tình huống đặc thù, có thể cùng nhau lớn lên là việc rất tốt. Vậy Yến Phi về sau còn nguyện ý sinh tiếp sao?"

"Anh ấy nói sẽ sinh tiếp." Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đều rất ngọt ngào trả lời.

Hoàng đế gật gật đầu: "Tốt, như vậy rất tốt. Nếu như đây quả thật là phương hướng phát triển của nhân loại, vậy có càng nhiều đứa nhỏ như vậy là tốt nhất. Cũng miễn cho bọn nhỏ lớn lên cảm thấy mình là dị loại."

* dị loại: khác loài, khác với những người xung quanh

Nhạc tư lệnh gần nhất vẫn luôn rất sầu não mở miệng nói: "Chúng ta làm trưởng bối phải làm cho bọn nhỏ hiểu được bản thân không phải là dị loại, mà là nhân chủng cao cấp hơn, bồi dưỡng lòng tự tin của bọn nhỏ từ nhỏ, bọn nhỏ trưởng thành rồi tự nhiên sẽ không bởi vì nguyên nhân thân thể mà tự ti. Cha của Yến Phi cũng giống thằng bé, không phải vẫn lấy vợ sinh con sao."

"Ông nói đúng." Hoàng đế liên tục gật đầu. Sau đó ông lại một lần nữa cầm đũa lên, nói: "Tới, ăn cơm đi. Hôm nay tìm được bạn chơi thích hợp cho Tiểu Bánh Bao nhà chúng tôi, tôi rất cao hứng."

"Chúng tôi cũng rất cao hứng."

Mọi người nâng chén, đều là vì đứa nhỏ mà cao hứng.

Bữa cơm này song phương đều có thu hoạch rất lớn, cơm nước xong xuôi, đám người lại hàn huyên rất lâu về tương lai của mấy đứa nhỏ, mãi đến gần 11 giờ, cha con ba nhà mới rời khỏi nhà Hoàng đế. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu không trở lại Đông Hồ ngay, mà theo chân cha mình quay về nhà ở đại viện, thăm con trai.

Hai cháu trai bây giờ đều ở tại Nhạc gia. Thời điểm đến Nhạc gia, ba vị phu nhân đều ở đây. Hai cục cưng vừa mới uống sữa xong, thay bỉm không còn ẩm ướt, được vú em dỗ đi ngủ a. Mặt của đứa nhỏ không còn nhiều nếp nhăn giống như lúc vừa mới sinh ra, lão đại Tiêu Hàn Mặc —– Tiểu Mặc Mặc —– ở trong giấc ngủ vô ý thức làm ra động tác mút sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng theo từng lần mút vào mà cử động. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Mặc Mặc cử động, Tiêu phu nhân con mắt đều sẽ trào ra nước mắt, đứa nhỏ không di truyền khuôn mặt liệt của Tiêu Tiếu, bà thật sự rất cao hứng.

Lão nhị Tôn Hàn Mạc —– Tiểu Mạc Mạc —– có lông mày cùng cái mũi giống Tôn Kính Trì như đúc, cái đầu nhỏ tròn trịa cũng cực kỳ giống với Tôn Kính Trì. Sáu năm trước, Tôn phụ cùng Tôn mẫu ý thức được bọn họ đối với đứa con trai độc nhất thua thiệt trên phương diện thân tình, cố gắng đền bù. Sau sáu năm, bọn họ trở thành ông nội bà nội, không chỉ đối với quan hệ vợ chồng có nhận biết càng sâu hơn, cũng đối với gia tộc cùng huyết mạch càng thêm lưu ý. Nhìn cháu trai, bọn họ liền không khỏi nghĩ đến bộ dạng của con trai lúc vừa sinh ra. Đối với con trai thua thiệt có đền bù hơn nữa cũng đã chậm, đối với cháu trai, bọn họ sẽ không phạm phải sai lầm trước kia.

Hai con heo con ăn no ngủ thiếp đi. Sau khi vú em đem đứa nhỏ thả trở về giường trẻ em, ba vị ba ba đứng ở bên giường nhìn chăm chú con mình. Đây là đứa con mà người cả đời này bọn họ yêu nhất sinh cho bọn họ. Tiêu Tiếu nhẹ nhàng đụng vào khuôn mặt nhỏ của con trai, đồng dạng vui mừng vì đứa nhỏ không di truyền khuôn mặt liệt của mình. Tôn Kính Trì đối với con trai nở nụ cười, liền cảm thấy hai con heo con này là đứa nhỏ đáng yêu nhất mà y đã từng thấy qua. Nhạc Thiệu ở một bên lẩm bẩm: "Không biết Tiểu Bánh Bao về sau sẽ chọn ai."

"Nhị ca, cậu nghĩ quá nhiều rồi." Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cực kỳ cạn lời.

"Mày cái đồ vô dụng này." Có người vô cùng tức giận mắng một câu, Nhạc Thiệu lập tức đen mặt, quay đầu liền đối với cha mình nói: "Con lần sau một hơi sinh cho người ba đứa cháu, để xem người còn mắng con là vô dụng hay không."

"Mày sinh được đi đã rồi hãng nói!" Nhạc tư lệnh đối với con trai ruột của mình đã triệt để đánh mất lòng tin. Nhạc Thiệu rất muốn lập tức trở về ôm lấy Yến Phi cầu an ủi, anh lúc này thật sự là oan uổng muốn chết.

Nhìn con trai hơn nửa ngày, ba vị ba ba chuẩn bị trở về nhà. Bọn họ đi rồi, trưởng bối ba nhà còn chưa có ý định nghỉ ngơi. Trong thư phòng của Nhạc tư lệnh, ba vị đại gia trưởng đem thu hoạch tối nay từ Hoàng đế bên kia nói cho vợ mình. Cháu trai của Hoàng đế, cháu trai của bọn họ đều là 'tân nhân loại', đây chính là một chuyện cực kỳ không tầm thường. Tương lai nên an bài thân phận của mấy đứa nhỏ như thế nào, là giấu diếm hay là công khai, cũng cần bọn họ phải suy tính kỹ lưỡng.

Trở lại Đông Hồ, Yến Phi đã ngủ. Trong lúc ở cữ hắn cái gì cũng không được làm, đành phải đi ngủ sớm. Ngày hôm sau, ba người đem chuyện này nói cho hắn, Yến Phi chính là ngạc nhiên không thôi, tiếp đó lại cảm thấy vui vẻ vì 'con trai nhà mình rốt cuộc có bạn'. Nghe ba người nói chuẩn bị xây một nhà trẻ tư nhân, Yến Phi lập tức giơ hai tay tán thành. Hiện tại đã có bốn đứa nhỏ, lại thêm Tiểu Bánh Bao. Vệ Văn Bân nói Park Tae Seok chuẩn bị tìm người đẻ thay, chính hắn cũng muốn sinh tiếp, về sau còn có Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương... đứa nhỏ nhiều như thế, có một nhà trẻ của riêng mình không chỉ thuận tiện, cũng có thể bồi dưỡng tình cảm của mấy đứa nhỏ từ nhỏ, nghĩ thôi đã cảm thấy không tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro