Chương 9: Đi Công Tác Với A Trì (H, Tôn Kính Trì)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Bánh Bao ngủ, Yến Tam Ngưu cũng phải trở về. Chẳng qua ông có chút không yên lòng, nếu Tiểu Bánh Bao nửa đêm tỉnh lại hoặc là sáng mai tỉnh dậy không nhìn thấy ông liền khóc thì phải làm sao đây? Yến Tam Ngưu nghĩ đi nghĩ lại, ở trên người tìm tòi, ông ở trên cổ tìm thấy khóa bình an làm bằng phỉ thúy mà con trai lớn đưa cho mình. Tháo xuống, ông đeo ở trên cổ Tiểu Bánh Bao.

"Yến thúc!" Trần Nhã Lan ngăn cản.

Yến Tam Ngưu nói: "Nếu như Tiểu Bánh Bao tỉnh dậy khóc, cô cứ nói Yến gia gia ở đây, đây chính là Yến gia gia."

Làm con dâu của Hoàng đế, Trần Nhã Lan tự nhiên nhìn ra được khóa bình an này có giá trị không nhỏ, không thể nhận. Yến Tam Ngưu dùng tay đẩy tới, nói: "Đứa nhỏ này nếu như sợ hãi, liền để thằng bé đeo một đồ vật trừ tà, đeo cái này vừa đúng. Tiểu Bánh Bao biết thứ này là của tôi, tôi cảm thấy nói không chừng thằng bé sẽ không sợ nữa. Nếu Tiểu Bánh Bao nhìn cái này mà vẫn khóc, các người liền gọi điện thoại cho tôi, tôi tới dỗ thằng bé."

"... Yến thúc, cảm ơn chú."

"Đừng cảm ơn đừng cảm ơn. Không phải đồ vật gì đắt tiền, con lớn cũng mua ở trên mạng thôi, đừng để trong lòng."

Yến Tam Ngưu nhẹ nhàng đứng lên, nói: "Vậy tôi về đây."

"Yến thúc, cháu đưa ngươi về."

"Không cần không cần."

"Cháu đưa người về."

Lý Tầm nói thế nào cũng muốn tự mình đưa ông về, Yến Tam Ngưu không lay chuyển được, đi cùng gã. Hoàng đế cùng vợ đều tiễn Yến Tam Ngưu ra tận cổng, nhìn ông lên xe. Ở sau khi Yến Tam Ngưu rời đi, Hoàng đế trở về phòng ngủ, cầm khóa bình an đeo trên cổ cháu trai nhìn đi nhìn lại, sau đó lắc đầu: "Yến Phi kia còn rất biết dỗ cha mẹ."

Vợ Hoàng đế nói: "Nhã Lan, con có thời gian thì dẫn Điền a di của con đi làm tóc, chăm sóc dung nhan gì đó. Yến Phi mặc dù có thể sinh con, nhưng chung quy vẫn là con trai, có một số việc sẽ không quá cẩn thận. Con xem như là nửa con gái của Điền a di a."

"Dạ, mẹ."

Sờ sờ đầu cháu trai, Hoàng đế cùng vợ rời đi. Trần Nhã Lan tỉ mỉ nhìn khóa bình an kia, nghĩ đến tính cách của Yến Tam Ngưu, có chút hiểu được vì sao Yến Phi lại gạt ông nói là mua ở trên mạng. Nếu như nói cho Yến Tam Ngưu biết thứ đồ vật nho nhỏ này có giá trị vài chục vạn, Yến Tam Ngưu tuyệt đối sẽ không đeo. Cười cười, Trần Nhã Lan hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: "Tiểu Bánh Bao, con cũng không thể không cần ma ma nha."

Đêm nay, Yến Tam Ngưu ngủ rất chập chờn, luôn lo lắng Tiểu Bánh Bao nửa đêm sẽ khóc. Mơ mơ màng màng ngủ đến hơn 6 giờ sáng, Yến Tam Ngưu liền tỉnh, không ngủ được nữa. Không đánh thức vợ mình, Yến Tam Ngưu nhẹ nhàng xuống giường, cầm điện thoại kiểm tra, không có cuộc gọi lỡ, ông nhẹ nhàng thở ra, xem ra không có việc gì. Dậy sớm, Yến Tam Ngưu định đi giặt quần áo. Từ sau khi có cháu trai, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương không còn rảnh rỗi nuôi gà trồng rau, hiện tại thời gian ở trong nhà mình cũng không dài. Giặt quần áo, làm bữa sáng, Yến Tam Ngưu trở lại phòng ngủ gọi vợ dậy.

Điền Vãn Hương đã tỉnh, nhìn thấy ông liền hỏi: "Ông mấy giờ thì dậy?"

"Lo cho Tiểu Bánh Bao, không ngủ được, dậy sớm. Dậy đi, bữa sáng tôi cũng làm xong rồi, ăn xong tôi liền đi."

"Ai."

Điền Vãn Hương nắm chặt bàn tay chồng mình duỗi tới, xuống giường.

Hai vợ chồng vừa mới ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, điện thoại di động của Yến Tam Ngưu vang lên, ông nhanh chóng ấn nghe. Thấy số hiển thị là của Trần Nhã Lan, ông khẩn trương: "Alo?"

"Yến thúc a, chú dậy chưa?"

"Dậy rồi. Tiểu Bánh Bao thế nào a? Có sợ hay không a?"

"Nửa đêm thằng bé tỉnh lại có khóc. Chúng tôi cho thằng bé nhìn khóa bình an của chú, thằng bé nhận ra đây là của chú, cảm xúc liền ổn định hơn một chút, dỗ một lát liền ngủ tiếp. Chẳng qua sáng sớm sau khi tỉnh dậy liền la hét muốn tìm Yến gia gia và Yến ba ba. Yến thúc, chú nói chuyện với Tiểu Bánh Bao, để thằng bé trước hết ăn cơm, bọn cháu chốc lát nữa sẽ đưa thằng bé qua."

"Được được." Yến Tam Ngưu trái tim buông xuống một nửa, một nửa khác có chút đau lòng.

Rất nhanh, trong điện thoại di động truyền tới thanh âm thanh thúy của đứa nhỏ: "Ông nhội."

"Tiểu Bánh Bao, là Yến gia gia, con ăn cơm thật ngoan nha."

"Ông nhội, hông đi."

"Yến gia gia không đi, Tiểu Bánh Bao ăn cơm thật ngoan, ăn xong liền gặp được Yến gia gia."

"Ông nhội %#$@..." Ông nội đi đâu rồi? Con không tìm thấy.

Yến Tam Ngưu hốc mắt ẩm ướt, đây là cháu trai người khác mà ông đã cảm thấy rối tinh rối mù. Nếu đổi thành cháu trai ruột của mình, ông không biết bản thân sẽ khóc thành cái dạng gì. Yến Tam Ngưu hiện tại đương nhiên không biết nửa đời sau của mình cũng đừng hòng tách khỏi cháu trai.

Trong điện thoại truyền tới tiếng của Trần Nhã Lan: "Bảo bối, con vừa ăn cơm vừa cùng ông nội nói chuyện. Con không ăn, ông nội sẽ không nói chuyện."

"Ông nhội."

"A a, ông nội ở đây. Tiểu Bánh Bao mau ăn cơm a."

Nghe được thanh âm của Yến gia gia, Tiểu Bánh Bao một tay chơi đùa khóa bình an của Yến gia gia, há mồm ngoan ngoãn ăn cơm. Yến Tam Ngưu nhanh chóng ăn xong bữa sáng của mình, dỗ dành Tiểu Bánh Bao ngoan ngoãn ăn cơm. Xe tới đón Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương dừng ở cổng, hai vợ chồng mặc xong quần áo chuẩn bị xuất phát. Yến Tam Ngưu vẫn đang gọi điện thoại. Thấy chồng mình được Tiểu Bánh Bao yêu thích như vậy, Điền Vãn Hương cũng cảm thấy vinh quang, cao hứng vô cùng. Bên này, Tiểu Bánh Bao ăn xong rồi, được ma ma mặc quần áo cho, nghe ma ma nói sắp được gặp ông nội, lúc này mới bỏ điện thoại xuống.

Đông Hồ bên này, Yến Phi đã thức dậy. Hắn hôm nay sẽ cùng Tôn Kính Trì đi công tác. Chờ cha mẹ tới, hắn dặn dò cha mẹ một vài chuyện liền đi. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu ăn sáng xong đã đi làm trước. Bốn nhóc con còn đang ngủ, Yến Phi ở phòng bếp làm thịt nghiền nát cho đứa nhỏ. Cha mẹ tới, hắn đem công việc giao cho bảo mẫu, rời khỏi phòng bếp.

"Cha mẹ. Một lát nữa con sẽ đi với A Trì, đứa nhỏ liền giao cho hai người, mấy ngày tới hai người cứ ở lại bên này."

"Được được, con cứ đi đi."

Tiểu Bánh Bao vẫn chưa tới, Yến Phi tò mò hỏi: "Cha, tối hôm qua Tiểu Bánh Bao không sao chứ?"

Điền Vãn Hương cười nói: "Tiểu Bánh Bao sáng nay gọi điện thoại cho ba con, nghe thanh âm của ba con mới chịu ăn cơm." Yến Tam Ngưu ngượng ngùng đem chuyện tối qua kể lại cho con trai. Yến Phi kinh ngạc: "Người đem khóa bình an đưa cho Tiểu Bánh Bao?"

"Ừm. Ba lo lắng thằng bé nửa đêm tỉnh lại sợ hãi. Nhã Lan nói Tiểu Bánh Bao sau khi nhìn thấy khóa bình an liền tốt hơn nhiều." Yến Tam Ngưu không chút nào đau lòng nói.

Thấy trên mặt cha mình tràn ngập thỏa mãn cùng hạnh phúc khi được đứa nhỏ ỷ lại, Yến Phi cười: "Như vậy cũng không tồi. Tiểu Bánh Bao vẫn nên ở bên cạnh cha mẹ của thằng bé là tốt nhất. Chẳng qua cha, cứ như vậy người sẽ càng bận rộn. Trong nhà lại nhiều thêm một Tiểu Bánh Bao." Một chiếc khóa bình an có thể đổi lấy hạnh phúc của cha mình cũng đáng, mặc kệ giá trị của nó là bao nhiêu tiền.

"Không sao không sao." Yến Tam Ngưu còn thích được bọn nhỏ dính lấy nha.

Đang nói, chuông cửa vang lên, bảo mẫu đang quét nhà đi ra mở cửa. Là Tiểu Bánh Bao và mẹ tới. Người còn chưa xuất hiện, người trong phòng đã nghe thấy tiếng hô của đứa nhỏ: "Ông nhội, ba ba..." Lúc này mới qua chưa đến hai ngày, địa vị của Yến gia gia ở trong lòng Tiểu Bánh Bao đã vượt qua Yến ba ba.

Yến Tam Ngưu đi đến cửa, Tiểu Bánh Bao giang hai cánh tay nhào tới ôm lấy, nếp nhăn trên khóe mắt của Yến Tam Ngưu càng thêm sâu sắc, đó là nếp nhăn của vui sướng. Ôm lấy Tiểu Bánh Bao, Yến Tam Ngưu trên mặt lộ rõ yêu thích. Nhào vào trong lòng ông nội, Tiểu Bánh Bao liền từ trên cổ tháo xuống khóa bình an, muốn trả cho ông nội. Yến Tam Ngưu nắm chặt khóa bình an, vội vàng nói: "Con đeo đi, con đeo di, ông nội đeo cho con."

"Ông nhội %$#@..."

Câu nói này quá cao thâm, ngay cả Yến Tam Ngưu cũng nghe không hiểu. Trần Nhã Lan cười nói: "Yến thúc, Tiểu Bánh Bao là muốn chú bổ sung năng lượng cho thằng bé a. Buổi sáng bọn cháu nói với thằng bé là bên trong khóa bình an có năng lượng của chú, cho dù chú không ở bên cạnh thằng bé, năng lượng bên trong khóa bình an cũng có thể làm cho chú bồi ở bên cạnh thằng bé. Sau đó bọn cháu nói thấy chú phải đem khóa bình an đưa cho chú để chú bổ sung năng lượng."

Yến Tam Ngưu nghe cái hiểu cái không, Yến Phi đơn giản giải thích: "Cha, người đeo vào, buổi tối khi Tiểu Bánh Bao về nhà người lại đeo trở lại cho thằng bé, Tiểu Bánh Bao cảm thấy như vậy mới càng có cảm giác an toàn."

"A nha." Bổ sung năng lượng cái gì đó Yến Tam Ngưu không hiểu, thế nhưng nghe thấy buổi tối phải đưa cho Tiểu Bánh Bao mang về nhà, mà Tiểu Bánh Bao cảm thấy như vậy mới càng an tâm, ông không chút do dự đeo vào. Tiểu Bánh Bao rất hài lòng, ở trên mặt ông nội hôn một cái, Yến Tam Ngưu lúc này liền hạnh phúc cười ngây ngô.

Yến Phi nhìn thời gian, hắn nói với Trần Nhã Lan: "Nhã Lan, tôi hôm nay đi công tác với Kính Trì, đi ước chừng 10 ngày, Tiểu Bánh Bao bên này có việc gì chị cứ nói với cha mẹ tôi."

"Được. Mấy đứa nhỏ trong nhà tôi cũng sẽ hỗ trợ chăm sóc."

"Vậy liền nhờ chị."

Hôn Tiểu Bánh Bao một cái, Yến Phi đi tới phòng trẻ em hôn bốn con heo con lười biếng còn chưa rời giường một cái sau đó lên tầng thay quần áo. Tôn Kính Trì đã chuẩn bị xong, cùng người nhà chào tạm biệt, hai người lên xe rời đi.

Tôn Kính Trì không ra nước ngoài, y phải tới công ty con ở bốn tỉnh duyên hải để thị sát. Ngồi trên máy bay trực thăng của công ty, hai tiếng sau Yến Phi cùng Tôn Kính Trì liền đến trạm thứ nhất cần tới. Tôn Kính Trì rõ ràng là lấy việc công làm việc tư đem thời gian thị sát đẩy xuống buổi sáng ngày hôm sau, ngày đầu tiên của 'tuần trăng mật' sao có thể đi làm việc.

* thị sát: xem xét và kiểm tra tại chỗ để theo dõi công việc, nhận định tình hình

Bên trong phòng khách sạn theo kiểu biệt thự, Tôn Kính Trì đã chờ không kịp thay quần bơi xuống nước. Ở trong bể bơi bơi hai vòng, Tôn Kính Trì hô: "Phi, anh nhanh lên."

"Em chưa thoa kem chống nắng đã xuống nước a." Yến Phi cầm kem chống nắng đi tới.

Tôn Kính Trì hai tay chống ở trên bờ nhảy lên, mang theo một mảnh bọt nước. Dùng khăn lông cỡ lớn lau lau, Tôn Kính Trì đi qua: "Anh thoa cho em."

Yến Phi cười nói: "Em là Mặc Mặc Mạc Mạc hả, còn muốn anh thoa cho em."

Tôn Kính Trì không xấu hổ nói: "Em là A Trì của anh a, cho nên muốn anh thoa cho em."

Yến Phi đập bả vai của y một cái: "Nằm xuống."

Tôn Kính Trì nằm xuống trên ghế dài. Yến Phi thoa kem chống nắng cho y. Tại địa phương Tôn Kính Trì không nhìn thấy, Yến Phi không cười. Tôn Kính Trì chỉ mặc quần bơi, vết thương trên cánh tay và trên đùi liếc qua liền thấy ngay. Thoa xong sau lưng cho Tôn Kính Trì, Yến Phi nói: "Lật người."

Tôn Kính Trì xoay người, nhìn thấy biểu tình của Yến Phi, vui vẻ trên mặt y biến thành ảo não, duỗi tay đem người kéo vào trong lồng ngực: "Trở về em sẽ tìm Trọng Bình để xóa bỏ vết sẹo trên người. Đừng mất hứng."

"Anh cao hứng nổi sao." Yến Phi tránh ra, sờ vết thương trên người Tôn Kính Trì nói: "Cho dù xóa bỏ vết sẹo, anh cũng biết các em từng làm cái gì."

Tôn Kính Trì không quan tâm nói: "Bọn em không làm như thế biết đâu anh sẽ không thể trở về. Nếu đúng là như vậy, em tình nguyện lấy một thân tổn thương để đổi lấy anh trở về sớm một chút." Ngón cái sờ sờ hai mắt khổ sở của Yến Phi, Tôn Kính Trì cười nói: "Những tổn thương này tính ra rất có lời. Anh xem, anh không chỉ trở về, chúng ta còn có hai tiểu bảo bối đáng yêu, không có gì so với chuyện này lời hơn."

Yến Phi cúi đầu, chậm rãi xoa nhẹ vết sẹo từ đùi kéo xuống bắp chân Tôn Kính Trì, hối hận nói: "Anh rất hối hận vì đã xúc động như vậy, rất hối hận."

Tôn Kính Trì nắm chặt vỗ về tay của Yến Phi, trấn an nói: "Nghĩ theo một hướng khác, anh lựa chọn con đường kia liền triệt để thoát khỏi trói buộc của Chung gia. Bằng không cho dù anh bây giờ cùng bọn em ở chung một chỗ, trừ phi anh đoạn tuyệt quan hệ với Chung gia, nếu không vẫn phải tiếp tục chịu ảnh hưởng và áp lực của bọn họ. Em thích anh bây giờ, không có bất kỳ phiền não và lo lắng gì yêu bọn em." Một lần nữa đem người ôm vào trong lòng, Tôn Kính Trì ôn nhu nói: "Phi, đừng nghĩ tới những chuyện không vui kia. Em hiện tại rất hạnh phúc, em hi vọng anh cũng cho rằng chúng ta đồng thời sinh hoạt rất hạnh phúc."

"Anh ở cùng các em rất hạnh phúc." Yến Phi ôm lấy Tôn Kính Trì, "Trước kia, thời điểm ở cùng các em anh liền đặc biệt hạnh phúc, hiện tại càng là như vậy. A Trì, tha thứ cho sự trì độn của anh."

"Câu nói này đáng lẽ phải để em nói. Anh trai, tha thứ cho sự trì độn của em. Để cuộc sống sau này của chúng ta chỉ có hạnh phúc thôi có được hay không?"

"Được."

Tôn Kính Trì mỉm cười hạnh phúc, Yến Phi ôm chặt y, lòng có chút nặng nề, cũng có hạnh phúc.

"A Trì, em yêu anh."

"... Chỉ biểu thị bằng miệng sao?"

Yến Phi lui ra: "Vậy em muốn cái gì?"

Tôn Kính Trì lộ ra nụ cười sâu sắc, Yến Phi đem mặt của y đẩy qua một bên: "Em mới từ trong bể bơi đi lên, không sạch, tắm rửa sạch sẽ mới được làm."

"Vậy hiện tại bơi cùng em đi." Ở trong bể bơi thân mật có bao nhiêu kích thích. Yến Phi cầm kem chống nắng qua tiếp tục thoa cho Tôn Kính Trì. Thoa xong rồi, hai người ngồi 10 phút, sau đó xuống nước. Yến Phi còn chưa bơi xong một vòng, liền bị người từ phía sau ôm lấy.

"Làm gì?"

Tôn Kính Trì một tay cách quần bơi vuốt ve chỗ nổi lên giữa hai chân của Yến Phi, Yến Phi đập y: "Không phải chỉ bơi thôi sao."

"Đúng a."

Tôn Kính Trì hạ thân dán chặt vào Yến Phi, Yến Phi híp mắt, thằng nhóc này vậy mà trần truồng! Tôn Kính Trì đẩy đẩy cái mông của Yến Phi, thanh âm lộ ra dục vọng khản đặc: "Em không làm, chỉ muốn sờ sờ. Phi, anh thật đẹp."

"Em muốn ăn đòn phải không?"

"Em nghĩ tới nơi này chỉ có hai chúng ta, em liền nhịn không được phát tình."

Yens Phi trở tay nắm chặt một thứ đồ vật hình trụ, dùng sức, rất thỏa mãn nghe thấy tiếng 'ngao ô' đau đớn của người họ Tôn nào đó. Thằng nhóc này lúc phát tình cùng lúc bình thường quả thực như hai người khác nhau!

Mặc dù 'em trai nhỏ' bị cầm, hơn nữa còn rất nguy hiểm, chẳng qua chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu. Tôn Kính Trì cởi bỏ quần bơi của Yến Phi, không sợ chết trực tiếp sờ lên đồ vật đã có chút cứng của Yến Phi, hôn vành tai của Yến Phi. Yến Phi hô hấp dồn dập, lực ngón tay của Tôn Kính Trì vừa đúng sờ sờ đầu nấm của hắn, vuốt ve thân trụ của hắn, trêu chọc 'viên bi' của hắn. Yến Phi cũng không cam chịu yếu thế, thuần thục an ủi vật gì đó cứng rắn của Tôn Kính Trì. Tôn Kính Trì thoải mãi tới mức không ngừng hút khí, nhờ vào sức nổi của nước đem Yến Phi đẩy sát vào vách bể bơi, đem người xoay lại, Tôn Kính Trì trực tiếp hôn lên đôi môi hồng nhuận của Yến Phi, để cho dương vật của mình cùng thứ tinh xảo của Yến Phi tiếp xúc thân mật hơn.

"Ừm... A Trì..." Yến Phi động tình.

Tôn Kính Trì thở hổn hển nói: "Chúng ta trở về phòng đi, em muốn anh."

"Tắm rửa..."

"Được."

Tôn Kính Trì lên bờ, đem thân thể như nhũn ra của Yến Phi kéo lên, hai người bơi không đến 5 phút liền trở về phòng. Mở vòi sen trong phòng tắm, Tôn Kính Trì tẩy rửa người anh em đang vểnh lên của mình, đem Yến Phi đặt ở trên tường.

"Tắm rửa!"

"Rửa sạch rồi."

Dương vật cứng rắn nhắm ngay huyệt sau của Yến Phi, liền muốn tiến vào, Yến Phi tức giận đến mức trở tay dùng sức đập Tôn Kính Trì một cái.

"Phi, anh chặt quá."

"Chờ anh, tắm sạch đã a!"

"Anh rất sạch, em không chờ được nữa."

Cường ngạnh xâm nhập, một tay vuốt ve tiểu Phi Phi, một tay của Tôn Kính Trì nâng dương vật của mình kiên quyết muốn tiến vào. Yến Phi khó khăn lắm mới tìm được chốt vòi sen đem vòi sen đóng lại. Đút vào mấy lần, huyệt sau của Yến Phi lập tức liền ướt, Tôn Kính Trì thừa thế xông lên vọt vào, đổi lấy thanh âm động tình của đối phương.

Nâng lên một chân của Yến Phi, Tôn Kính Trì thoải mái thở ra một hơi, phần eo lay động. Cái tư thế này rất khó bảo trì cân bằng, Yến Phi không thể không xoay người vịn lấy băng ghế ngồi, mà như vậy càng khiến mông của hắn nhô cao hơn, cũng càng thuận tiện cho hành động rút ra cắm vào của Tôn Kính Trì. Thanh âm da thịt đụng nhau từ trong phòng tắm truyền ra, Yến Phi chưa từng kiềm chế cảm giác của mình. Nghe âm thanh thỏa mãn của Yến Phi, Tôn Kính Trì càng thêm ra sức rút ra cắm vào.

Hoàn cảnh nơi này rất tư mật, không có ai nghe được thanh âm của bọn họ, cũng không cần nghĩ tới việc chăm sóc đứa nhỏ gì đó, hai người đều có chút mất khống chế. Yến Phi một tay vịn ghế, một tay phủ ở trên phần bụng, liên quan đến việc nơi này khả năng lại có thêm một đứa nhóc, hắn tạm thời không có ý định nói với ba người, chờ xác định chắc chắn rồi lại nói.

"Đừng bắn vào!"

"Ừm!"

Tôn Kính Trì đôi mắt nhìn chằm chằm vào nơi bọn họ gắn kết, thân thể theo bản năng rút ra cắm vào. Mấy chục phút sau, thanh âm của Yến Phi dồn dập mà lớn tiếng, kèm theo tiếng rống của Tôn Kính Trì, phòng tắm rốt cuộc quay trở về yên lặng.

"Phi, anh càng ngày càng thoải mái."

"Cút đi!"

Mở vòi sen, Yến Phi run chân đem Tôn Kính Trì chướng mắt đẩy ra, lập tức rửa sạch thân thể. Tôn Kính Trì vẫn còn đang thở gấp, tiến lên phía trước: "Em rửa cho anh."

"Đi ra. Anh muốn đi bơi, không muốn tinh tẫn nhân vong!"

* tinh tẫn nhân vong: lao lực mà chết, phần lớn được hiểu là lao lực trong việc XXX

"Em cam đoan không làm gì hết, chỉ đơn thuần rửa cho anh."

"Lời nói của em đã sớm không còn uy tín."

Đem Tôn Kính Trì đuổi sang một vòi sen khác bên kia, Yến Phi dùng ánh mắt cảnh cáo. Trong bụng hắn có lẽ đã có 'bé con', cũng không thể để thằng nhãi này không có tiết chế. Thấy Yến Phi quả thực trong khoảng thời gian ngắn không ý định làm thêm lần nữa, Tôn Kính Trì ngoan ngoãn tắm vòi sen. Không sao, buổi tối lại ăn.

Ban đêm, trên giường lớn, chân của Yến Phi bị mở ra cực hạn, Tôn Kính Trì ngồi quỳ ở giữa hai chân của hắn phần eo điên cuồng lay động. Bởi vì Nhạc Thiệu nửa năm nay rất khó chịu, vì bình ổn khó chịu của nhị ca, ở trong chuyện thân mật với Yến Phi, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu không thể không nhượng bộ nhiều một chút. Kỳ thực Tôn Kính Trì làm sao lại không mong đợi có thể cùng Yến Phi trải qua một hồi thế giới hai người thuần khiết. Không có người già trẻ nhỏ ảnh hưởng, cũng không cần chia sẻ với hai người anh em khác.

Thứ thô to ở trong mật huyệt trơn bóng của Yến Phi hung ác ra vào, khi y rút ra, thịt non sít sao siết chặt y bị tầng tầng lôi ra, nhìn mà Tôn Kính Trì càng thêm dục hỏa tăng vọt. Tôn Kính Trì thích ở trong lúc cùng Yến Phi ân ái nhìn bản thân là như thế nào mang đến cho đối phương sung sướng, thế nhưng bình thường sẽ có người cùng y đồng thời chia sẻ Yến Phi, chung quy sẽ có một chút không tận hứng.

Cùng Tôn Kính Trì đơn độc đi công tác, Yến Phi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị đối phương ép khô. Chẳng qua hắn từ đầu đến cuối đều dùng một cánh tay che chở bụng của mình. Bởi vì không xác định được có mang thai hay không, cho dù mang thai thì vẫn thuộc về thời kỳ đầu, Yến Phi vẫn cho phép Tôn Kính Trì ở trong cơ thể của mình càn rỡ lỗ mãng. Khi thân thể có phản ứng chắc chắn, hắn sẽ không để cho ba người mất khống chế như vậy, đương nhiên đến lúc đó ba người cũng không dám mất khống chế.

~ ~ ~ ~ ~

* khóa bình an:

* ghế dài:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro