Chapter 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 18

Trái lê trong giỏ chợt rơi xuống đất Du cúi người lượm lại thì sợi dây chuyền trên cổ nó đung đưa, chữ Q kia hiện rõ trước mắt khiến Du khựng lại, nó nhanh miệng nói.

  - Tới giờ Du phải về rồi.

  - Sao thế, còn sớm mà?

Long khá bất ngờ khi nghe Du đòi về, nó kiên quyết đáp.

  - Anh Quân đợi Du ở nhà, Du sẽ quay lại sau.

Dứt lời Du nhanh chân rời khỏi bệnh viện, nó biết cứ chần chừ thế nào Long cũng không cho nó đi nhưng, trong lòng Du tình yêu duy nhất là Quân và những việc nó làm với Long đơn thuần chỉ là thể hiện sự hàm ơn, nó không có tình cảm với Long, không bao giờ xảy ra chuyện đó.

Ngôi nhà tối tăm không chút ánh sáng, hay anh Quân đã ngủ rồi, Du vừa mở cửa vừa nghĩ như vậy nhưng vào đến phòng thì chẳng thấy anh nên Du lấy điện thoại ra để gọi cho anh nhưng chỉ nhận lại tiếng tút tút vô hồn, anh giận mình thật rồi, anh đã đi đâu chứ, mình đã quá trẻ con khi hành xử như vậy, hàng mớ suy nghĩ như mớ hỗn độn xoay vòng trong đầu khiến nó bất an. Du bước ra ngoài ban công, nó ngước nhìn bầu trời đêm tĩnh mịch mà trong lòng rối bời, giá như nó nhẫn nhịn anh một chút, giá như nó không bướng bỉnh rời khỏi anh chắc anh vẫn còn ở bên nó lúc này.

Đến khuya khi Du đang ngồi thẫn thờ đợi Quân trong phòng thì nó nghe tiếng xe máy quen thuộc, nó mừng rỡ chạy ra nhưng thấy anh bước đi loạng choạng và dắt xe không vững, Du biết là anh đã quá say nên vội lại đỡ, anh chợt gạt tay nó ra và lè nhè nói.

  - Em đừng có đụng vào người tôi, cứ đi tìm người mà em thương đi.

Nói đoạn Quân bước hẫng hụt vào phòng, Du im lặng theo sau mà tuyệt nhiên không nói bất cứ câu nào, Quân ngã xuống giường, giọng vẫn nhừa nhựa.

  - Em muốn bỏ tôi thì cứ việc, tôi sẽ không bao giờ cản em đâu...không bao giờ...

Du lẳng lặng cởi giày cho Quân, nó vẫn không nói gì, Quân tiếp tục nói như thể đang tự nói với chính mình.

  - Tôi sợ mất em, sợ em sẽ vì ai đó mà rời xa tôi nên tôi luôn muốn em là của tôi nhưng sao em lúc nào cũng ngang bướng như vậy...em biết khi em lạnh lùng không ngó ngang tôi để vào thăm Long, tim tôi đau như thế nào không...

Nghe những lời đó tim Du như thắt lại, nước mắt nó trực chờ rơi và nó ôm chầm lấy Quân, giọng nghẹn ngào run run.

  - Em xin lỗi, từ nay em sẽ không bướng nữa. Đừng giận em, anh là tình yêu duy nhất của em...em không bao giờ rời xa anh...em hứa...

Quân mơ màng vòng tay ôm Du tựa đầu vào bờ vai anh, anh nói trong cơn say.

  - Đừng xa anh, xin em mà...

Tiếng đêm hòa vào tiếng thở của hai người, tan vào nhau lặng lẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro