Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Tình yêu đến một giai đoạn nào đó sẽ thăng hoa thành một loại tình cảm khác, gắn bó hơn, trầm tĩnh hơn, sâu sắc hơn, tin tưởng hơn, nhưng lại vơi đi cái bồi hồi, nồng nàn, cháy bỏng của những ngày tháng cũ. Người yêu tôi nói tình yêu đến một giai đoạn nào đó sẽ trở thành tình thân.

Khi bạn đang yêu, bạn cần được ở bên nhau, được nhìn thấy nhau, được chạm vào nhau để thỏa mãn niềm khát khao mãnh liệt từ trong trái tim đang cuồn cuộn sôi trào, cũng là để tâm trí của bạn một lần lại một lần cảm nhận nhiệt tình của đối phương, quyến luyến của đối phương, để khẳng định tình yêu của bạn được chấp nhận và hồi đáp, rằng bạn cũng được yêu.

Thời gian trôi đi, tình cảm đó không cần phải chứng minh hay khẳng định thêm nữa, khi nó trở nên ổn định, vững vàng. Nó không còn là một loại cảm giác, nó là một phần của cuộc sống bạn, bao quanh bạn, cận kề bạn như hơi thở và không khí, tưởng như vô hình, tưởng như tầm thường. Tình thân giống như việc bạn hít vào và thở ra, không mang lại một cảm xúc ngây ngất, đê mê nào, lại tối cần thiết.

Tôi xem như mình là một người đàn ông đã có gia đình, mặc dù tôi chưa bao giờ cử hành hôn lễ, chưa bao giờ đăng ký kết hôn, thậm chí vẫn chưa chính thức sống chung với ai. Nhưng cảm giác của tôi, cách giao tiếp hay hành xử của tôi, ngoại trừ những lúc bông đùa, là của một người đã kết hôn.

"Đến nơi rồi."

Màn hình iPhone báo một tin nhắn mới, liếc nhìn tên người gửi, tôi lập tức mở khóa để trả lời.

"Tốt, anh nghỉ ngơi đi."

"Vừa hạ cánh thôi."

"Vậy khi nào về đến nhà thì báo với em. Em đang đóng hành lý."

"Ừ."

Khán giả của tôi nghĩ rằng tôi còn độc thân.

Có người muốn tôi đến với Lưu Thi Thi.

Có người mong là Đường Yên.

Cũng có người hy vọng tôi yêu Hoắc Kiến Hoa.

Sáu năm trước, lần đầu tiên gặp mặt, tôi lập tức bị ánh mắt đầy mị lực của anh, dường như vô tình, hút lấy toàn bộ tâm trí tôi. Tôi tự tin bản thân rất thu hút người khác. Nhưng muốn hấp dẫn ai đó, tôi phải tỏ ra là tôi đang muốn hấp dẫn họ, phải bày ra sự chân thành và thân thiện để người ta nhìn thấy. Hoắc Kiến Hoa không cần như vậy, anh ấy chỉ nhìn bạn, và bạn tự nguyện đến gần, hoặc giả bạn nghĩ rằng bạn được gọi mời.

Cuối năm ấy, tôi chính là tự nguyện bị anh ấy hấp dẫn. Ban đầu tôi không muốn thừa nhận, bởi vì có quan hệ với một người đàn ông, cho dù chỉ là đùa vui, không phải một trong những thứ tôi muốn xảy ra trong đời mình. Nhưng một hai ngày ở chung với anh ấy tôi còn có thể chống đỡ, còn một hai tháng thì bất khả. Anh ấy mang vẻ đẹp trung tính, không cường như một đại nam nhân, cũng không mong manh như nữ tử. Anh ấy mềm dịu, ôn nhu, thẳng thắn lại chân thành. Không một ngày nào tôi không bắt gặp ánh mắt ấy nhìn tôi, lại thêm nụ cười ngọt ngào như đang hy vọng, chờ mong từ phía tôi một điều gì đó.

Tôi cho đó là ảo giác, nhưng hình như anh ấy không nhìn người khác, không cười với người khác giống như với tôi. Tôi không phải Cảnh Thiên, tôi không thể chuốt rượu để ép anh ấy thú nhận người trong lòng.

Bởi vì hai nhân vật mà chúng tôi đang đóng có quan hệ khá mập mờ, tôi cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hỏi.

"Hoắc Kiến Hoa, anh có thể phát sinh tình cảm xa hơn tình bạn với một người đàn ông khác không?"

Anh ấy nhìn tôi, dường như vừa kinh vừa hỉ. "Nếu đó là chân tình, tôi có thể tiếp nhận."

Sau hôm đó, tôi tránh không ở riêng với anh. Tôi tuyệt đối không nhầm lẫn tôi muốn có anh mãnh liệt, nhưng cảm giác ấy không phải là chân tình. Tôi không hứa được dài lâu, tôi không hứa bền chặt.

Tôi hai mươi bảy, anh đã ba mươi. Khoảng cách không xa, nhưng người chưa đến ba mươi và người đã ba mươi thuộc về hai thế hệ.

Tôi không muốn tổn thương anh, tôi sợ tôi không phải là người như anh nghĩ, tôi sợ anh sẽ thất vọng.

Tôi rất quan tâm đến anh, nhưng chắc anh cũng thấy tôi còn đối tốt với cả những người khác. Bản tính của tôi cởi mở, thích kết giao nhiều bạn bè, có việc gì giúp đỡ được tôi sẵn sàng giúp đỡ.

Nhưng muộn mất rồi. Anh nghĩ câu hỏi hôm đó chính là tôi chính thức ngỏ ý.

Anh nghĩ tôi yêu anh.

Giống như anh đã yêu tôi.

"Về nhà rồi."

"Tốt."

"Một lát có về nhà trước khi đến trường quay không?"

"Chắc không. Hành lý đưa về trước, em sẽ đi thẳng đến trường quay."

"Khi nào hạ cánh thì nhắn tin, tôi sẽ đến trường quay."

Hôm ấy là ngày đóng máy, mọi người ăn uống quá nửa đêm, ai cũng uống rất nhiều. Trên đường về, Hoắc Kiến Hoa hôn tôi.

Kỹ thuật của anh ấy quá tuyệt vời. Tôi quên mất cả phản kháng.

Tôi quên tôi không nên đáp lại.

Tôi quên tôi và anh đang tìm kiếm những thứ khác nhau.

Tôi quên tôi không cho được thứ anh muốn.

Anh đã từng ngã vào vai tôi.

Tôi đã từng ôm lấy anh từ phía sau.

Tôi đã từng ôm lấy anh từ phía trước.

Tôi đã từng cõng anh trên lưng.

Tôi đã từng bế anh trên tay.

Trên màn ảnh, chúng tôi đã diễn đủ cảnh thân mật.

Người đàn ông này, đêm ấy tự nguyện trao cho tôi trọn vẹn tình yêu của anh ấy.

"Show của anh sau em mà. Anh không cần đến sớm như vậy. Cứ ở nhà thoải mái hơn."

"Ở nhà một mình buồn lắm. Tôi đến xem cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro