HỌ NÓI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu thích kéo lấy tay anh, sau đó nói với anh: "Của em."


Mặt mang nét cười thật tươi khiến khuôn mặt đẹp trai của cậu rạng rỡ đến chói mắt. Anh đi bên cạnh, im lặng ngắm nhìn gương mặt tươi cười của cậu, nhịn không được mà đan chặt hơn mười ngón tay đang giao nhau.


Nắm thật chặt, đừng bao giờ buông lơi.


Sau này, dù phải chịu muôn vàn tổn thương cũng đừng do dự, hãy bước tiếp!


1.


K tỷ, người vốn luôn thoải mái, phóng khoáng với bọn họ, có lần từng rất giận dữ hỏi Hồ Ca, rõ ràng là không cam lòng để bản thân cứ đơn giản như vậy mà thỏa hiệp.


"Tiểu tử đáng chết, cậu không biết sợ sao?"


Nữ nhân mạnh mẽ dùng ánh mắt sắc như dao nhìn người đang tươi cười trước mặt.


Thật là sẽ không sợ sao? Đại nam hài nhờ kiên cường mà tỉnh lại sau tai nạn xe hơi này biết rõ, trong trong giới biểu diễn nghệ thuật này, muốn được nổi tiếng có biết bao khó khăn, nhưng để thân bại danh liệt lại quá mức dễ dàng đến thế nào.


Thu hồi nụ cười, Hồ Ca ngước nhìn K tỷ, ánh mắt trong veo, giọng đầy kiên định.


"Em sợ. Đương nhiên là em sợ. Em sợ em sẽ không thể được ở cùng một chỗ với anh ấy."


Câu nói hết sức nghiêm túc này thốt ra liền chặn đứng lời Thái Nghệ Nông muốn nói sau đó. K tỷ không nén được giận dữ mà cuộn cuốn kịch bản cần thẩm duyệt trên tay phải, gõ thật mạnh mấy cái lên đầu người đối diện.


"Muốn tìm đường chết sao? Tên nhóc hồ đồ này!" Nữ nhân vốn không lớn hơn Hồ Ca bao nhiêu giận đến mức dùng cả tiếng Thượng Hải mắng Hồ Ca, ngón tay không lưu tình mà ấn ấn lên trán Hồ Ca.


Đợi cho K tỷ phát tiết xong, tiếng giầy cao gót lộc cộc cũng đi xa, Hồ Ca trán in đầy dấu tay hồng hồng, lấy điện thoại ra, mặt mang tia ủy khuất nhưng khóe miệng không khỏi khẽ cong lên.


"Hoa ca, em lại bị K tỷ dùng bạo lực ngược đãi." Lời vừa nói khỏi miệng, đại nam hài hận không thể xuyên qua điện thoại mà ôm ôm cọ cọ người ở phía bên kia.


"Ừ." Lời đáp nhàn nhạt, trầm ổn từ điện thoại truyền ra, như thể tương phản với nam hài kia, lời nói lộ tia ôn nhu khiến người ta không thể buông bỏ.


"Hoa ca, Hoa ca, Hoa ca. . ." Hồ Ca nỉ non, âm thanh ngày càng nhỏ dần. Người ở đầu dây bên kia cũng không cúp điện thoại mà vừa nghe vừa khe khẽ cười.


Tất thảy dương quang chói lọi đều đọng lại trong một khắc ấy - thời khắc ta yêu nhau.


Khi K tỷ tìm Hoắc Kiến Hoa mời anh diễn Nhất Chi Mai, cô đã nóng nảy hỏi.


"Lão Hoắc, cậu sẽ không hối hận sao?"


Người kia chính là do chính tay cô nâng đỡ. K tỷ miệng lưỡi rất cứng rắn nhưng trong tâm lại vô cùng yếu đuối. Cô chỉ mong tất cả những gì Hồ Ca phải trả giá đều có thể được hồi báo.


Cho nên cô hỏi.


Hỏi để biết một kết cục.


Hoắc Kiến Hoa đang chúi đầu vào đọc kịch bản liền ngước lên, ánh mắt trong suốt hơi hơi ngang tầm mắt Thái Nghệ Nông.


"Sao phải hối hận?" Khuôn mặt đẹp đẽ của Hoắc Kiến Hoa liền giãn ra. Anh nhìn K tỷ chằm chằm.


Người không nói được gì lại chính là Thái Nghệ Nông. Vì sao hai người đều cùng nói một câu này với cô? Đều dùng cùng biểu tình này mà nhìn cô? Như thể, từ trước đến nay vấn đề này vốn không cần đáp án.


K tỷ đã nói:


"Hai tên ngốc!"


Khóe miệng cong lên, thật khẽ, chỉ là thoáng qua.


2.


Trong thời gian quay Tiên Tam, thật ra Dương Mịch, người con gái không ưa náo nhiệt, thích nhất được ngồi bên cạnh Hoắc Kiến Hoa, lẳng lặng cùng anh nhìn trời, cùng anh ngồi dưới bóng cây xem Hồ Ca diễn hài kịch dưới ánh dương.


Đột nhiên, khuôn mặt mang ý cười của Dương Mịch hiện ra trước mặt người còn đang ngẩn ra do bị kinh hách. Gần đến mức có thể nhìn rõ bóng người còn chưa tiêu tán trong con ngươi đen láy của Hoắc Kiến Hoa.


Dương Mịch nói: "Hoa ca, nhãn tình của anh thật đẹp."


Khi nữ nhân trong phục trang đỏ rực rất giống lưu manh vươn tay ra động lên hàng mi thật dài của Hoắc Kiến Hoa, sau lưng liền vang lên giọng người kia nôn nóng.


"Trư bà đáng chết nhà cô mau bỏ móng vuốt ra cho ta!"


"Hồ Ca! ! ! ! ! Cậu còn đang diễn đấy! !" Đạo diễn rống lên đầy tức giận.


Dương Mịch nghịch ngợm trong mắt Hoắc Kiến Hoa cười phá lên, nhỏ giọng nói,


"Em chính là thích nhìn cậu ta nổi giận. Thật giống đàn bà, phải không, Hoa ca?"


Khi thân hình Dương Mịch rời đi, tầm nhìn của Hoắc Kiến Hoa được mở rộng liền thấy Hồ Ca đang chống hông tức giận nhìn lại phía này. Thấy Hoắc Kiến Hoa nhìn mình, người nọ lại cười rộ lên, sáng lạn ngàn dương.


Hoắc Kiến Hoa không nhịn được cũng phải cười phì một cái. Đúng là thích ăn dấm chua như đàn bà.


Những ngày mùa hè ở Hoành Điếm cứ trôi qua vui vẻ như vậy, như những dây leo quanh co bên bờ tường bất giác cứ từng chút, từng chút một len lỏi vào lòng người, tạo thành từng đốm sáng; cho tới khi tất cả trở thành một mảnh ánh sáng trắng chói lòa, không ai biết thứ tên là ký ức về những ngày này đã lưu lại trong mỗi người từ khi nào.


Dương Mịch che miệng cười, vừa cười vừa nghĩ.


"Thật giống tên ngốc a."


3.


Trong thời gian tuyên truyền, có lần Lưu Thi Thi đứng giữa Hồ Ca và Hoắc Kiến Hoa. Mặc dù cô đi giày cao gót nhưng vẫn là hơi thấp hơn hai đại nam nhân ở hai bên. Đang chuẩn bị lên sân khấu theo thứ tự, đột nhiên Hồ Ca xoay người, vượt qua Thi Thi, vươn tay về phía Hoắc Kiến Hoa, thay anh chỉnh lại tóc xòa trên trán.


Trong nháy mắt, tay Hồ Ca gần như sượt qua Thi Thi, chỉ là thoáng qua, cảm giác như có, như không nhưng lại hết sức ôn nhu, khiến lòng người rung động.


Lưu Thi Thi tròn mắt nhìn hành động có vẻ như hết sức bình thường của Hồ Ca như đoạn phim quay chậm diễn ra trước mặt - khinh miêu đạm tả* [nhẹ nhàng bâng quơ] khiến người khác không thể nào quên, chấp nhất lưu tâm. Lúc ấy, Lưu Thi Thi đang đứng giữa hai người họ.


Ba người, nụ cười của cậu lướt qua nàng, tay cậu như cơn gió, vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán anh. Có biết không, một vũ trụ, chín hành tinh lớn, hai trăm linh bốn nước, tám trăm linh chín đảo nhỏ, bảy đại dương? Thế giới rộng lớn như vậy, phải may mắn cỡ nào mới có thể tình cờ gặp được nhau, có người để ý đến chút tóc xòa trên trán mình? Đây chính là hạnh phúc.


Khẽ hít vào một hơi, Lưu Thi Thi thu hồi tầm mắt, mặt thoáng mang theo ý cười, vờ thản nhiên quay đầu nhìn Hoắc Kiến Hoa đang tự mình vén lại tóc, tai anh hình như có hơi ửng hồng.


Tiếp tục đi lên trước, Lưu Thi Thi nhìn Hồ Ca đang cười đầy kiêu ngạo, trong đầu đột nhiên nổi lên một ý niệm.


Người đang yêu, đều ngốc.


Cánh môi mấp máy, Lưu Thi Thi âm thầm oán giận nói.


"Quả thật, đều là kẻ ngốc."


4.


Lại một đợt tuyên truyền Tiên Tam. Mùa đông ở phương Nam hình như rất lạnh. Hôm đó, Đường Yên tới hội trường hơi sớm nên ngồi đợi trên xe. Máy sưởi trên xe thổi ra luồng khí ấm áp, hoàn toàn trái ngược với cái lạnh bên ngoài.


Sự tương phản về độ ấm làm cửa kính trong xe mờ đi. Đường Yên nhìn tầng sương mỏng trên cửa kính ngăn cách với thế giới bên ngoài, ngón tay từ trong áo khoác vươn ra, thận trọng ngừng lại giữa không trung một lát rồi chạm vào cửa kính xe, miết xuống.


Cô viết một cái tên.


Ở nơi cái tên được viết xuống, có thể nhìn xuyên ra thế giới bên ngoài. Trong cái tĩnh lặng của bóng đêm lãnh đạm kia, tình cờ, cô thấy một người trên chiếc xe màu bạc cách đó không xa.


Người nọ mặt mang ý cười, tay kéo chiếc áo khoác ôm chặt lấy cơ thể mình, bước xuống xe, nhưng vẫn đứng bên cửa kính. Tới khi cửa kính xe được kéo xuống, hơi ấm trong xe tràn ra, sương mù màu trắng tiêu tán trong bóng đêm, nam nhân vừa xuống xe lại cúi xuống, thò đầu vào trong xe, hôn người trong xe một chút, sau đó, mới tiếc nuối rời đi.


Đường Yên lẳng lặng nhìn, sau đó lại nâng tay lên, cánh tay ngừng giữa không trung càng lâu. Cạnh chỗ vừa viết, cô lại viết xuống một cái tên.


Khi viết xong, nam nhân trên xe cũng vừa xuống.


Chữ viết trên cửa kính xe chậm rãi mờ đi.


Hồ Ca.


Hoắc Kiến Hoa.


Đường Yên khe khẽ nói.


"Đồ ngốc!"


Đường Yên xuống xe, lưu lại trên cửa kính xe mấy chữ ngang dọc. Rốt cuộc, là ai ngốc?5.


Nhìn Hồ Ca đã uống đến say mèm, Viên Hoằng đưa tay lên trán, cảm thấy thật đau đầu.


Hồ Ca nói.


"Không thể uống rượu. Không được uống rượu."


Nói đi nói lại. Giờ thì, người phải nghe những lời lải nhải khi nãy, Viên Hoằng, thật muốn đánh chết người nọ. Ngươi nói không được uống rượu để rồi uống đến say thành cái dạng này, đem coi kho rượu đỏ của ta như nước sôi mà uống đến cạn đáy!


Người say ngồi trên đất, ngây ngốc cười, lưng dựa vào ghế sô-fa, mắt lưỡng lự nhìn chiếc điện thoại trên tay. Tình cờ nhìn đến Viên Hoằng, người nọ liền nhún vai cười lớn khiến Viên Hoằng không khỏi muốn đem đối phương đánh ngất cho xong.


"Phải về sao?" Giẫm đạp người đang nằm nghiêng, Viên Hoằng đã muốn giật lấy điện thoại bấm số hộ.


Hồ Ca ngẩng đầu, chớp chớp mắt, ướt át nhìn Viên Hoằng, cười cười.


"Anh ấy nói không được uống say. Nếu không, anh ấy sẽ giận."


Trong nháy mắt, người nọ như tiểu hài tử mắc lỗi, nhưng lại không chút do dự bấm điện thoại, áp vào tai, nói thật ngắn gọn.


"Hoa ca, em uống rượu. Anh tới đón em đi. Em ở nhà lão O."


Viên Hoằng thật muốn đánh Hồ Ca một trận, nhưng vẫn là cầm lấy điện thoại, nói ra địa chỉ.


Giọng nói bình hòa* [ôn hòa, nhã nhặn] trong điện thoại lộ ra một tia bối rối, cuối cùng, vội vàng đáp ứng.


"Tôi qua đón cậu ấy ngay."


Tắt máy, nhìn người vừa đến đứng bên cửa sổ, ngây ngô cười, Viên Hoằng thầm mắng.


"Thật muốn đem ngươi đánh thành tên ngốc!"


6.



Liên Tuấn Kiệt nhìn người vừa hỏi mượn mình bật lửa để châm điếu thuốc, kiên định lắc lắc đầu.


Hoắc Kiến Hoa nhíu mày, mất hứng nói.


"Vì sao cậu ấy quản, cậu cũng quản? Tôi chỉ là hút điếu thuốc thôi. Cậu khẩn trương như thế làm gì?"


"Cậu cũng nghĩ lại bệnh suyễn của cậu đi. Không cho cậu hút thuốc là muốn tốt cho cậu, vậy mà cậu lại nói lời này." Liên Tuấn Kiệt nói bóng gió nhắc nhở bạn thân, liếc mắt nhìn bộ dáng yếu ớt luôn được chồng-trông-nom-nghiêm-túc của Hoắc Kiến Hoa, muốn nói mấy lời mát mẻ nữa, nhưng lại mềm lòng không nói nên lời.


Thật là, tật xấu này từ ngày biết Hoắc Kiến Hoa liền không đổi được. Tuyệt vọng vỗ vỗ gáy bản thân, Liên Tuấn Kiệt giơ tay.


Đưa một điếu thuốc cùng cái bật lửa.


"Chỉ một điếu!" Trán Liên Tuấn Kiệt vì bất đắc dĩ mà nhăn tít lại, đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.


"Bỏ đi. Lát nữa cậu ấy về, ngửi thấy mùi thuốc lại phải nghe lải nhải." Hoắc Kiến Hoa duỗi người, vặn thắt lưng một chút. Ánh đèn đổ lên khuôn mặt nhìn nghiêng một tầng bóng mờ, những sợi tóc lại được nhuộm một màu cam nhu hòa như phụ họa với ý từ chối trong lời nói, dường như có thể khiến người nhìn ngẩn ngơ.


Liên Tuấn Kiệt phẫn hận thu tay, mân mê điếu thuốc trên đầu ngón tay. Mùi thuốc lá nhàn nhạt lan trong không khí. Liên Tuấn Kiệt thấy rõ ràng người kia rất muốn.


"Hóa ra, cậu xem tôi như tên ngốc mà đùa giỡn. Cho cậu, cậu lại không cần."


7.


Thích Hành Vũ vừa hoàn thành phân đoạn diễn, thở hổn hển ngồi nghỉ dưới bóng râm cây cổ thụ sát hiên nhà gần nơi Hoắc Kiến Hoa đang ngồi nói chuyện với chiếc di động.


"Lão Hồ."


"A?!" Người nọ trả lời theo quán tính, nghĩ Hoắc Kiến Hoa có việc gọi mình nên quay đầu nhìn đối phương phía bên kia.


Chiếc quạt điện cỡ nhỏ ong ong thổi bên người, miệng đóng đóng mở mở, cơ bản không nghe thấy Hoắc Kiến Hoa nói gì.


"Lão Hồ."


"Ừ?! Sao vậy?" Nghĩ Hoắc Kiến Hoa không nghe thấy tiếng trả lời, cố tình nói lớn hơn, thậm chí còn định đi sang phía đó.


Hoắc Kiến Hoa nghe tiếng hỏi lớn liền giật mình. Lúc này mới thấy, ra là bản thân cùng Thích Hành Vũ ngồi cùng dưới bóng cây, liền liên tục hướng đối phương xua tay, chỉ vào điện thoại ra hiệu.


Lúc này, Thích Hành Vũ mới biết ra là Hoắc Kiến Hoa đang gọi người trong điện thoại. Bởi vì, lại gần vài bước, Hành Vũ tựa hồ có thể nghe thấy giọng nói trong di động.


"Hoa ca, sao vậy?" Cảm giác có chút quen thuộc.


"Không có gì. Chỉ là thuận miệng." Hoắc Kiến Hoa trả lời.


Những lời sau đó liền bị gián đoạn, cũng không nghe rõ là gì nữa.


Trong cái nắng khô nóng ở Hoành Điếm, tiếng ve kêu càng trở nên râm ran, con người bị luồng khí nóng hun khiến tâm tư cũng trở nên mơ hồ. Thích Hành Vũ từ từ nhắm mắt, lại nghe tiếng Hoắc Kiến Hoa nói.


"Lão Hồ. . ." Không giống cảm giác khi đóng phim. Rõ ràng là giọng nói này mang theo một tia mềm mại đối với người trong điện thoại.


Thích Hành Vũ buồn cười mà đưa tay day day mắt, thấy ngu chưa, vậy mà cứ tưởng gọi mình chứ!


8.


Lâm Tâm Như nhìn tấm ảnh vừa rửa xong, là hai người đang ôm gối ủ tay hình quả dâu tây đáng yêu. Nàng cong cong khóe môi nhìn tấm ảnh một chút, sau lại nhìn nhìn người phía sau. Sau đó, đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm Hoắc Kiến Hoa.


"Trông cậu có hơi khác." Tự mân mê cằm mình, cố tỏ vẻ đầy bí hiểm. Dứt lời, liền cẩn thận đánh giá phản ứng của Hoắc Kiến Hoa sau khi nghe lời nói tối ý không rõ nguyên nhân của bản thân.


"Sao? Khác gì cơ? Ảnh chụp làm sao sao?" Hoắc Kiến Hoa hơi tiến lên cầm lấy tấm ảnh trên tay Lâm Tâm Như. Ánh mắt trong suốt quét qua quét lại mấy lần vẫn không thấy có điểm nào khác. "Cậu ngốc sao? Cậu xem này, là cậu cười khác này." Ngón tay chỉ vào Hoắc Kiến Hoa trong tấm ảnh, "Trước đây, cậu sẽ không cười vui vẻ đến như vậy."


Vui từ trong tâm, lời này Lâm Tâm Như không nói ra.


"Nào có?" Nghi hoặc nhìn ảnh chụp, Hoắc Kiến Hoa nhẹ giọng phản bác.


"Cậu nói xem, cậu là giấu tôi cái gì, phải không?" Lâm Tâm Như chất vấn.


"Có chỗ nào khác đâu?" Trước câu hỏi khó của người trước mặt, Hoắc Kiến Hoa cũng không biết trả lời thế nào, bất giác nghĩ, tôi mỗi ngày đều cười với cậu ấy, cậu ấy còn chưa từng nói tôi khác chỗ nào a.


Nghĩ nghĩ, Hoắc Kiến Hoa ngẩng đầu, cười với Lâm Tâm Như, nhân tiện hỏi.


"Khác thế nào?"


Song, không được nghe đáp án mình muốn hỏi, lại nghe Lâm Tâm Như tức giận nói một câu.


"Trước kia cười đã rất ngốc. Hiện giờ, cười lại càng ngốc hơn. Hay lắm đi!"


9.


"Ba, mẹ, chúng con đi. Lần tới về sẽ ăn cơm." Hồ Ca lớn tiếng nói với Hồ ba, Hồ mẹ đang ngồi xem ti vi trong phòng.


Hoắc Kiến Hoa đi giày xong cũng rất lễ phép nói.


"Cô, chú, hẹn gặp lại."


"Đi đi, đi đi." Hồ ba, Hồ mẹ còn đang mải mê xem phim trên truyền hình lên tiếng cho có lệ.


Sau đó, tiếng cửa đóng vào. Theo sau là tiếng bước chân bình ổn vang lên rồi dần tiêu thất. Âm thanh vừa dứt, Hồ mẹ liền chạy đến bên cửa sổ, vén rèm, nhìn xuống dưới lầu.


Dưới ánh đèn đường màu cam tĩnh lặng, bóng hai nam nhân sóng vai càng ngày càng kéo dài ra. Khi bóng hai người hợp cùng một chỗ, bàn tay họ cũng siết chặt vào nhau. Hồ Ca nghiêng đầu, dựa sát bên tai Hoắc Kiến Hoa, thì thầm nói chuyện.


Dù không nghe thấy gì, nhưng cảm giác ấm áp dâng tràn khiến Hồ mẹ thấy hốc mắt của mình cay lên, nghẹn ngào nói với Hồ ba.


"Ông nó, ông nói con chúng ta còn định coi chúng ta như người ngốc mà lừa bao lâu nữa?"


"Lừa thì lừa. Nó vui vẻ thì được rồi." Hồ ba mạn bất kinh tâm* [không để ý] nói.


"Cũng phải. Nó vui thì tốt rồi. Làm người ngốc thì cứ vờ như ngốc đi." Lau hốc mắt, dứt lời, Hồ mẹ chùi tay vào tạp dề, vào bếp, rửa chén bát.


10.


Hoắc Kiến Nguyên nói.


"Em coi anh như tên ngốc mà không cần nói gì với anh sao?"




Hoắc Kiến Hoa nói.


"Anh, em xin lỗi."


Hoắc Kiến Hoa cúi đầu, bối rối, không dám nhìn lên.


"Đồ ngốc! Xin lỗi cái gì? Bản thân em thích ai, còn định nhờ anh chọn hộ sao?" Hoắc Kiến Nguyên buồn cười tự giễu nói. Sau đó, cũng không nói thêm gì nữa.


"Lần tới, anh sẽ đến thăm các em."


Một cuộc điện thoại giữa hai bờ eo biển được kết nối lúc ấy làm tâm Hoắc Kiến Hoa đang treo giữa không trung chậm rãi mà rơi xuống, nhìn Hồ Ca đang nóng ruột ngồi bên cạnh.


Hoắc Kiến Hoa nói.


"Chúng ta đều là kẻ ngốc."


Cười trong im lặng.


Khi yêu một người, không ngốc không ra yêu.*


END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro