Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Con à...Dì biết dì có lỗi với mẹ con con nhưng bây giờ con là người duy nhất cứu vãn được cái gia đình này...Dì xin con...

Bà Minh ngồi sụp xuống chân Vu Tử Hàn khóc nức nở cầu xin đứa con trai riêng của người chồng hơn mình gần hai con giáp.

Mặt Vu Tử Hàn vẫn lạnh băng không biểu hiện một chút động lòng nào, cậu lạnh lùng cất tiếng:

- Dì muốn nhà này không phá sản để moi móc tiền đi nuôi người tình trẻ tuổi của dì sao.

Vu Tử Hàn cười khẩy đầy khinh mạt nhìn thẳng vào mất bà Minh. Bà ta tái mặt không ngờ chuyện vụng trộm của mình lai bị con chồng mình bắt thóp. Bà nước mắt ngắn nước mắt dài, than khóc:

- Dì biết lỗi rồi...Dì xin con...xin con hãy cứu gia đình này coi như là cứu ba của con đi mà...Dì xin thề từ nay sẽ cắt đứt mọi chuyện với cậu ta và sẽ một lòng chăm lo cho ba con con...hức...

Nhìn bà ta nước mắt nước mũi đầm đìa van nài. Vu Tử Hàn vẫn với thái độ điềm nhiên đến lạnh người đó mà nói:

- Dì hãy nhớ lời mình nói.

- Vậy...vậy là con đồng ý...- Bà Minh lau nước mắt vội vàng nhìn Tử Hàn xem cậu có chút gì là nói đùa không.

- Vậy bà muốn tôi làm gì?

- Tối nay con hãy đi với dì. Dì sẽ nói con biết mình cần làm gì?

Tử Hàn nghe xong rồi đứng dậy về phòng. Bà Minh nhìn theo đứa con chồng lòng đầy thù hằn. Bà phải xuống nước quỳ gối cầu xin nó ban ơn ư? Không sao. Người không vì mình trời chu đất diệt...người thông minh phải biết thích nghi với hoàn cảnh mình thôi....Bà ta lộ đôi mắc sắc tà của mình nhìn Tử Hàn từ đằng sau hừ lên một tiếng "Mày không lên mặt được lâu đâu thằng ranh con...".

...

Tại một chiếc Du thuyền lấp lánh ánh đèn pha lê được trang hoàng lộng lẫy với màu đèn mờ vàng trang nhã sang trọng...

Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của vợ chồng tổng tài công ti mô giới nhà đất Kỉ Vạn. Tất cả những vị khách ở đây toàn thuộc người giới thượng lưu.

Bà Minh thay mặt chồng mình đến tham dự buổi tiệc cùng với Vu Tử Hàn.

- Phong tổng...

- Diệp thiếu...haha.

Hai người đàn ông có vẻ mặt niềm nở dang tay ôm chầm vỗ vai nhau khi gặp mặt khiến mọi người tưởng họ là tri kỉ lâu năm mới gặp lại. Ai cũng phải dương mặt nhìn cặp bạn này họ đều là một trong những người có lực mạnh nhất ở cái đất này dù là rất trẻ tuổi. Họ luôn dè chừng hai người này...một khi họ không thích ai sẽ làm cho người đó không ngóc đầu lên nổi hoặc tán gia bại sản đến thôi...Nếu mà họ còn liên kết vào với nhau thì quả thật là đáng sợ...

Hai người buông nhau ra. Phong Vĩnh Kỳ cười tươi, cầm lấy hai ly rượu do người phục vụ bưng đến 1 đưa cho Diệp thiếu, 1 là của mình, cậu nâng ly nói:

- Cảm ơn cái dự án đấy đã nhường cho tôi.

Câu nói này như châm khích vào Diệp Thần, nhưng gương mặt anh vẫn điềm tĩnh khẽ nở lại nụ cười, cùng nâng ly rượu khẽ nhấp lên môi rồi nhún vai nói:

- Chỉ lần này thôi. Đừng nghĩ có lần thứ 2 nhé Phong tổng.

Mọi người thấy hai người đó trò chuyện rất tâm đắc miệng lại hay cười với nhau như thân lắm nhưng không hề biết họ là hai tập đoàn đang đối đầu nhau. Nếu không muốn nói là kẻ thù không đội trời chung của nhau.

- Diệp thiếu à...- Một cô gái kéo tay Diệp thiếu đi, nhõng nhéo nói:- Qua đây với em một chút.

Diệp thiếu gật đầu quay sang Phong tổng nói:

- Gặp lại sau nhé Phong tổng.

- Ok.

Diệp thiếu đi cùng cô gái kia, cô ta dẫn cậu đến một tụm con gái và dõng dạc khoe:
Đây là người yêu của mình...

- O.M.G....- Một cô bạn của Hi Văn che miệng bật thốt - Đây có phải Diệp thiếu không?

- Chính xác.- Một người bạn khác của Hi Văn lên tiếng.

Hi Văn hất mặt lên hãnh diện khi cùng đi với Diệp thiếu nổi tiếng đẹp trai phong độ phóng khoáng trong giới kinh doanh này.

Vừa lúc ấy có một cô gái bước vào. Mặt hất lên kiêu sa trong từng bước đi, ánh mắt cô như phớt lờ mọi thứ, không thèm nhìn đến ai. Đó chính là siêu mẫu Nguyệt Lam nổi tiếng kiêu căng trong giới truyền thông. Cô sở hữu một thân hình gợi cảm đến mê hồn....gương mặt cũng good! Hiện cô đang là người sáng giá nhất trong làng giải trí.

Bỗng nhiên ánh mắt cô ta dừng lại Diệp thiếu.Cô ta đổi ngay nét mặt nhẹ bước đến trước Diệp Thần, nhìn mấy cô gái đang bu quanh cậu bằng nửa con mắt rồi cất giọng:

- Hân hạnh được gặp Diệp thiếu.

Diệp Thần vẫn điềm đạm nở nụ cười gật đầu chào:

- Không ngờ Lam tiểu thư lại nhận ra tôi.

- Đương nhiên rồi. Anh quá nổi bật.

- Ồ...Cảm ơn lời khen ...

- ....

Bà Minh đang cùng Tử Hàn đứng một góc nhỏ, bà ta hưóng ánh mắt rồi chỉ tay về một người đang đứng trong đám con gái bâu quanh mà nói:

- Con thấy người kia chưa.

Vu Tử Hàn đưa ánh mắt hờ hững nhìn theo hướng tay bà đang chỉ, khẽ buông:

- Rồi.

- Người đó là Diệp thiếu.Cậu ta chính là người có thể cứu gia đình ta.

- Bà muốn tôi lên giường với anh ta? -Vu Tử Hàn lạnh giọng nói như hỏi để khẳng định lại ý nghĩ của mình.

Bà Minh quét mắt dò thái độ của Tử Hàn. Mặt cậu vẫn dửng dưng như vậy, sắc mặt không biểu lộ chút tâm trạng nào khiến bà phải dè sợ.

Bà Minh cố nhẹ giọng trầm xuống:

- Dì biết dì...

- Có phải không? - Vu Tử Hàn nhấn mạnh giọng như lặp lại câu hỏi.

- Chỉ còn cách ấy...con hãy thương ba thương dì cứu vớt cái gia đình này...

- Tôi biết rồi.

Vu Tử Hàn bước từng bước trong vô thức đến trước mặt Diệp thiếu người sẽ cứu được công ti ba cậu trên bờ vực phá sản.

Diệp Thần đang nói chuyện cùng các cô chân dài đặc biệt hơn là người kiêu căng như Nguyệt Lam cũng có mặt tại đó.

Vu Tử Hàn nhìn thẳng Diệp Thần nói:

- Em có chuyện muốn nói với anh.
Diệp thiếu hơi hơi nhíu mày nhìn người trước mặt. Một nam tử xinh đẹp, một nét đẹp tự nhiên không kẻ vẽ, làn da trắng mịn màng như sữa nhưng gương mặt cậu thật trong sáng thánh thiện nhưng cũng thật vô hồn. Nếu không vì có mái tóc ngắn thì anh đã lầm tưởng là một cô gái, có điều nét đẹp của cậu thực sự rất sắc bén. Diệp thiếu hơi mím môi cười, có lẽ hắn nhìn mặt cậu thì đã hiểu cậu cần gì nơi mình.

Nguyệt Lam nhìn Tử Hàn, cười khẩy:

- Lại thứ hạ đẳng làm phiền.

Vu Tử Hàn im lặng, mắt vẫn nhìn chằm chằm chờ đợi câu đồng ý từ Diệp thiếu.

Cuối cùng hắn cũng nói:

- Chờ anh một lát sẽ quay lại.

Cậu đi cùng Tử Hàn ra ngoài mui thuyền. Diệp Thần đứng im chờ đợi câu nói của Tử Hàn , thấy cậu vẫn đang chần chừ, hắn lên tiếng trước:

- Cuối tiệc sẽ có người đến đón em. Vào trong đi, gió ngoài biển lạnh lắm đấy.- Diệp thiếu khẽ nở nụ cười rồi bước vào trong trở lại vị trí của mình.

Vu Tử Hàn đứng lặng nhìn theo. Đây là người đầu tiên có thể nhìn sắc mặt cậu mà đoán được ý nghĩ. Quả thật hắn ta không đơn giản, Tử Hàn đứng lặng một lát cậu quay lại chỗ bà mẹ kế của mình.

Nhìn cậu bà dò hỏi:

- Sao rồi con...

- Dì không cần quan tâm,tôi sẽ làm đúng ý nguyện của dì.

"Thằng ranh con này...mày dám nói với lên giọng ra vẻ ta đấy à...tao xem cái tâm hồn mày còn trong sáng được qua đêm nay không...hừ " Bà Minh nén giận vào trong lòng ẻ mặt làm như có tội rất lớn:

- Gì xin lỗi con.

Hai bên là hai đám con gái bu quanh Diệp thiếu và một bên là Phong tổng. Nếu so sánh lượng đào hoa thì Diệp Thần sẽ win một cách tuyệt đối. Diệp thiếu sở hữu một thân hình đáng mơ ước. Cao 1m85 với body cực chuẩn. gương mặt lúc lạnh lúc nóng nói chung mà mưa nắng thất thường dù thế nào cũng toát lên những nét đẹp góc cạnh ánh mắt sắc đến nỗi nhìn thấu cả tâm can người khác. Chỉ mới bước đến tuổi 28 mà đã thành danh với 3 chữ Tiền-Tài-Tình đều mĩ mãn. Cậu ta nổi nhất với cá tính độc tài, phụ nữ vẫn luôn ve vãn xung quanh nếu muốn đến với Diệp Thần thì mọi chuyện họ phải phục tùng cậu ta một cách tuyệt tối, tuy vậy nhưng Diệp Thần thuộc tuýp ăn bánh trả tiền rất sòng phẳng, dù đã chán một cô gái nào đó nhưng cậu vẫn sẽ cho người đó một ơn huệ cuối cùng bất kể là điều gì nhưng đừng quá lố trước khi đường ai nấy bước. Cậu được xếp là nhân vật trăng hoa số một trong giới thượng lưu.

. Còn lại Phong tổng cũng rất đẹp trai phong độ, tuổi tác thì hơn Diệp Thần 1 tuổi nhưng mặt thì trẻ măng lại có số lượng đàn bà bu quanh ít hơn là do cậu luôn đặt sự nghiệp địa vị lên hàng đầu, đương nhiên cậu cũng thuộc tuýp ăn bánh trả tiền nhưng lại không quá hoang đà như Diệp thiếu. Vĩnh Kỹ rất coi trọng sự nghịêp của chính mình, chưa có người đàn bà nào khiến cậu có thể thay đổi mục đích sống đấy...Miệng cậu luôn tươi cười,thủ đoạn thì vô kể... cậu chính là người duy nhất trong cái giới thượng lưu này mà Diệp Thần không thể đoán được ý nghĩ mỗi khi nhìn nét mặt.

Thực lực của cả hai đều ngang nhau.

Nguyệt Lam che miệng cười, nói:

- Diệp thiếu cũng biết nói đùa thật.

- Người cả mà.

Hi Văn long mắt nhìn Diệp thiếu của mình cười cợt với người khác, mấy cô bạn của cô cũng khẽ trề môi như miả mai cô. Vốn Hi Văn cũng như những cô gái khác mà thôi. Chưa ai có thể làm Diệp Thần từ bỏ thói trăng hoa của mình cả.

Nguyệt Lam mặc dù cành cao nhưng đối với Diệp thiếu cô cũng chỉ như một trong những chú chó con khác luôn ve vãn quẩn quanh mình mà thôi trả có gì gọi là đặc sắc.

...Tan tiệc...

Vu Tử Hàn vừa bước chân lên đất liền, đã có người mặc bộ véc đen đứng trước cửa xe chiếc BMW cúi đầu nói:

- Mời cậu lên xe.

Tử Hàn nhìn xung quanh một lượt, cậu không thấy có mặt tên Diệp thiếu gì gì đấy ở đâu cả. Nhưng cậu có thể đoán chắc người này chính là anh ta sai đến để đón cậu.

Tử Hàn cúi đầu vào xe. Cậu biết mình sẽ phải đến đâu, hai tay Tử Hàn bấu chặt vào nhau, bây giờ nỗi lo lắng mới thật sự đến với cậu, mình sẽ phải làm chuyện ấy với người mình không quen không yêu... Nét mặt cậu hiện lên vẻ khổ sở. Qua gương chiếc hậu, người tài xế đã nhìn được vẻ mặt đó. Ông ta đột nhiên lên tiếng:

- Diệp thiếu có nói...cậu có thể suy nghĩ lại và thay đổi quyết định.

Vu Tử Hàn mím môi lặng im không nói gì. Cậu đang bối rối. Tâm trạng này rất hiếm khi xảy ra với cậu kể từ ngày cậu tự mắt nhìn thấy mẹ mình chết.

New Star...

Người tài xế mở cửa mời cậu bước ra. Vu Tử Hàn đứng trước khách sạn mà lòng cậu dấy lên một nỗi lo mơ hồ nào đó. Nhưng nếu cậu không chiều lòng Diệp thiếu thì gia đình cậu sẽ phá sản, điều cậu lo nhất không phải là người đàn bà trơ trẽn giả tạo kia mà căn bệnh tim của ba mình có thể tái phát bất cứ lúc nào. Dù có khoảng thời gian ông đã bỏ bê mẹ con cậu để trăng hoa với người đàn bà đó nhưng khi mẹ cậu mất ông cũng thể hiện nỗi đau và ân hận đó, ông cũng đã quan tâm rất nhiều và đối xử tốt với cậu gấp trăm vạn lần hơn trước. Tuy nhiên điều ông đã cố bù đắp ấy vẫn không thể làm cho cậu quên được hình ảnh mẹ mình đã cắt mạch cổ tay tự sát và những tổn thương ông đã đem đến cho mẹ con cậu. Tử Hàn đã từng rất, rất hận người cha mình cho đến khi ông lên cơn đau tim phải cấp cứu khẩn cấp vì nghe tin chính người đàn bà làm mình phụ vợ con đã đi casino, vay nặng lãi đến nỗi số nợ lãi ấy đã quá khả năng chi trả của ông, họ còn đòi xiết công ti ông đã vất vả gầy dựng bao năm.

Người tài xế đút vào tay Tử Hàn một thứ gì đó, cậu nhìn xuống tay mình thì ra là thẻ phòng.

Vu Tử Hàn cắn nhẹ mội, cậu hít thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi từ từ bước vào trong.

Đứng trước của phòng, Tử Hàn phân vân không biết có nên thay đổi quyết định hay không.

Cuối cùng cũng đưa tay lên nhấn chuông.

Diệp thiếu bước ra mở cửa, anh nói:

- Vào đi.

Vu Tử Hàn từng bước nặng nề bước đến chiếc giường, Diệp thiếu, khoanh tay đứng dựa tường nhìn cậu, anh nhướng mày nói:

- Em vào tắm đi, tôi không muốn người nào dơ bẩn khi lên giường với tôi.

Vu Tử Hàn lẳng lặng làm theo lời Diệp thiếu mà không phản bác hay có bất cứ thái độ nào vì cậu biết mình đang có thân phận gì.

Tử Hàn mặc bộ pijama có sẵn trong phòng tắm với tâm trạng nặng nề bước ra ngoài.

Diệp thiếu đang nằm trên giường nhìn cậu, Tử Hàn nhẹ nhàng đặt mình nằm cạnh anh nhưng cậu không biết mình nên và phải làm gì nữa tiếp theo. Mọi cử chỉ đều vụng dại lúng túng. Diệp Thần nhếch môi cười khinh khỉnh, anh kéo Tử Hàn lại xích mình bàn tay khẽ lần mò tháo áo ra...Tử Hàn rùng mình, cậu vùng dậy, cúi đầu:

- Xin lỗi...tôi không thể...

Tử Hàn quay mặt đi như chạy được vài bước thì đã bị bàn tay Diệp Thần nắm lại, anh kéo mạnh cậu đối diện mình, cười nhạt nói:

- Tôi đã cho em cơ hội rồi. Bây giờ em đến đây để khơi dậy cho tôi rồi định bỏ đi à. Muộn quá rồi.

Diệp Thần thô bạo đẩy Tử Hàn xuống giường, cậu hôn ngấu nghiến lên môi Tử Hàn đến chảy cả máu miệng rồi xé tọac quần áo cậu ra phủ lên người cậu những vết tích mặc những cái cựa quậy chống chế của Tử Hàn nó như làm thú tính của anh ta càng dâng cao...

...

Vu Tử Hàn mở trừng mắt nhìn lên trần nhà, hai tay cậu buông thõng, người nhức mỏi ê ẩm đầy vết cắn của Diệp thiếu để lại...Thế là hết, cậu đã không còn như ngày nào nữa...

Diệp thiếu từ phòng tắm bước ra, anh nhìn thấy gương mặt thất thần của người con trai cùng mình qua đêm kia, Diệp thiếu ngồi xuống, vắt chân chữ ngũ, dựa lưng ra thành ghế sofa, trầm giọng nói:

- Em cần bao nhiêu?

Vu Tử Hàn ngồi dậy, cậu bây giờ hoàn toàn vô cảm trước người đã đi qua mình rồi, Tử Hàn từ từ mặc quần áo trước mặt Diệp thiếu, anh nheo mắt nhìn cậu, mặt vẫn điềm nhiên chờ đợi mức giá cậu đưa ra.

Vu Tử Hàn đứng dậy nói:

- Đợi tôi làm vệ sinh đã.

- Ừm.

Vu Tử Hàn đứng dậy. Một hình ảnh đập ngay vào mắt Diệp thiếu, nó khiến anh bàng hoàng đến tê người, đây là cảm giác đầu tiên mà anh cảm nhận được sau khi làm chuyện đấy với những người anh qua đưòng...

Thật ra lúc đầu anh thấy cậu nhìn cái vẻ trong sáng thánh thiện ấy thì có ý định muốn huỷ hoại nó để cho cậu lộ ra bản chất của mình...anh rất ghét cái vẻ mặt ngây thơ trong sáng ấy đến cay đắng...anh đồng ý qua đêm với cậu cũng vì điều đó...

1 vệt máu đỏ(*)...điều đó chứng tỏ cậu trai đó vẫn còn nguyên vẹn...nhưng sau phút bàng hoàng ấy Diệp thiếu vẫn thái độ thờ ơ như chưa biết chuyện gì, anh đứng thay quần áo rồi ngồi chờ Tử Hàn ra cho anh một con số.

(*): (vì thể loại là sinh tử nên xuất hiện tử cung mỏng của con trai có thể chất đặc biệt như Tử Hàn sẽ có lần đầu tiên nhưng không giống như nữ nhân là màng trinh, hiểu dễ hơn là lần đầu làm ti**, tất nhiên tỉ lệ sinh con của Tử Hàn sẽ là rất nguy hiểm)

Vu Tử Hàn bước ra, toàn thân cậu nhức nhối đến khó chịu. Tử Hàn mệt mỏi ngồi xuống đưa ánh mắt nhìn Diệp thiếu, cất giọng:

- Tôi cần 3 tỷ.

Diệp thiếu bật cười:

- Có quá cao để đổi một đêm không?

- Vậy anh muốn bao nhiêu lần.

Diệp thiếu nhìn vẻ mặt bất cần của Tử Hàn, anh chẹp miệng nói:

- Thôi được. Tôi sẽ trả em gấp 3 số tiền này.

- Điều kiện.

Diệp thiếu nhún vai, mắt ẩn nét cười:

- Em thông minh lắm. - Anh ngưng một lát chờ xem thái độ của Tử Hàn ra sao thấy cậu vẫn yên lặng chờ đợi, anh tiếp - Em phải sống với tôi 1 năm.

- Được. - Tử Hàn không còn gì để mất nữa. Cậu gật đầu đồng ý. Với lại số tiền ba cậu trả nợ và làm lại từ đầu đâu chỉ cần 3 tỷ.

- Tốt lắm. Tôi cho em thời gian 2 ngày để thu dọn tất cả. Hai ngày sau sẽ có người đến đón em.

...

Vu Tử Hàn vào viện, cậu nhìn cha mình đang rưng rưng khóc khi có được số tiền để trả nợ, ông run giọng nói:

- Con lấy ở đâu ra số tiền này?

- Con bán căn nhà ba đã tặng.

- Cảm ơn con, cảm ơn con...

- Không có gì. Ba à, con được cấp học bổng đi thực tập khoảng năm sau mới về nên ở nhà ba hãy giữ gìn sức khoẻ nhé.

- Con cứ yên tâm., học hành cho tốt nhé không cần lo lắng cho ba đâu, cần gì thì cứ gọi điên nói ba...

- Vâng - Tử Hàn gượng cười gật đầu nắm lấy tay ba mình.

Ông Lam mỉm cười đầy sự đau khổ nhìn con trai.

Bà Minh đứng đấy, gương mặt sắc sảo nhếch miệng lên cười khẩy hai cha con Tử Hàn đóng màn bi.

Vu Tử Hàn ra ngoài cùng bà Minh, cậu đưa một phong bì giày cộp vào tay bà:

- Đây là số tiền để bà chăm sóc cho ba tôi khi tôi vắng mặt.

- Xì...khỏi cần nói tôi cũng biết...haizz...xem ra cậu cũng có giá đấy nhỉ - Bà Minh chua giọng miả mai nói mát Tử Hàn.

Vu Tử Hàn biết trước người mẹ kế này của cậu chứng nào tật nấy ngay thôi mà, cậu nhạt môi cười quay đi không nói thêm lời nào.

...

Từ ngày Tử Hàn về căn nhà dành riêng cho mình đến nay đã một tuần mà vẫn không thấy Diệp Thần xuất hiện.

Vu Tử Hàn được thoải mái trong những ngày đó, ở đây cũng rất gần siêu thị và thư viện. Mỗi khi buồn Tử Hàn lại lang thang đến hai nơi đó cho đỡ buồn. Vốn là người sống nội tâm nên Tử Hàn không có bạn bè thân thiết cậu luôn đơn độc. Vui buồn đều chỉ có một mình, thực ra Tử Hàn rất muốn như những người cùng tuổi khác, biết khóc biết cười nhưng sao lại không thể được trọn vẹn cả hai điều đó. Chính Tử Hàn cũng không hiểu tại sao mình không thể khóc được nữa, cười đương nhiên là có thể rồi.

------------------------------------------------------
(mấy tình tiết tử cung mỏng là mình bịa hết ó mn, nếu yêu thích bản chuyển của mình, mn thả một dấu sao giúp mình nhaa, iu mn gất là nhìu.moahhh)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro