- chương 16 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Phi!” Hoàng Khi Vân nhổ một ngụm, buông ra Miêu Tuyết Khanh, hắn chỉ vào Miêu Tuyết Khanh nói “Xem ngươi trở về như thế nào cùng Thiếu chủ giải thích!”

Miêu Tuyết Khanh mày cũng không nhúc nhích một chút, chính là nhẹ mím môi. Hoàng Khi Vân đối những người khác nói “Tốt lắm, rút lui!”

“Vâng!” Đoàn người nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Ánh nến chiếu rọi trên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của Miêu Tuyết Khanh, hắn quỳ trên mặt đất, hai mắt dại ra nhìn tấm thảm trước mặt. Hạ Hầu Dự ngồi ở ghế da hổ, trên cao nhìn xuống theo dõi hắn, Hạ Hầu Huân ngồi ở bên cạnh phụ thân, trong tay thưởng thức cây quạt, làm như hết thảy trước mắt đều cùng hắn không quan hệ. Ngồi ở hai bên chính là ba vị phân đà chủ Độc Phiến Môn, vài tên thị vệ canh giữ ở phía sau bọn họ.

Hoàng Khi Vân đứng bên cạnh Miêu Tuyết Khanh lớn tiếng kể lể “Hắn cư nhiên mềm lòng, để mẹ con kia chạy thoát! Người như thế căn bản không xứng làm đệ tử Độc Phiến Môn!”

Cận Châu phân đà chủ, Liễu Uyên, một bên xen mồm “Như vậy mẹ con kia đâu? Hiện nay ra sao?”

“Liễu đà chủ yên tâm, tiểu nhân đã phái người đuổi bắt, tin tưởng rất nhanh có thể bắt được.”

“Nếu đã phái người đi, việc này không bằng liền như vậy coi như hết.... ” Liễu Uyên biết Miêu Tuyết Khanh là người của Hạ Hầu Huân, mà chính mình từ trước đến nay cùng Hạ Hầu Huân khá tốt, tự nhiên là tận lực giúp Miêu Tuyết Khanh thoát tội.

Không thể tưởng được Mạnh Khâu Ly thuộc Đạm Châu phân đà lại nói “Nếu buông tha hắn một lần, ngày sau các đệ tử khác nhiệm vụ thất bại, chẳng lẽ cũng buông tha? Nếu tất cả mọi người giống hắn như vậy, kia còn ra thể thống gì?” Mạnh Khâu Ly do không thể nịnh hót Hạ Hầu Huân, liền thẹn quá hóa giận, biến thành đối nghịch.

“Hắn chính là lần đầu tham gia nhiệm vụ, xảy ra sai lầm cũng không khó hiểu đi.”

“Này tính là sai sót sao? Hắn là cố ý phóng các nàng đi.”

“Ai...... Nói không chừng Tuyết Khanh chính là không thích hợp đảm đương vị trí thích khách, đem hắn điều đến phân bộ khác không phải tốt lắm?”

“Độc Phiến Môn chúng ta vốn toàn bộ đều là thích khách, người không thích hợp làm thích khách còn ở nơi này làm cái gì?”

Liễu Uyên cùng Mạnh Khâu Ly đối chọi gay gắt, không ai nhường ai, Hạ Hầu Dự thấy bọn họ như vậy tiếp tục sẽ không thể vãn hồi, đành phải hỏi Chung Quyền vẫn chưa can dự vào “Chung đà chủ, ý kiến của ngươi?”

Chung Quyền ngắm ngắm thần sắc mọi người ở đây, nói “Ta không có ý kiến, các ngươi quyết định đi.”

Nếu đổi lại từ trước, hắn nhất định đã đứng về phe Mạnh Khâu Ly, nề hà lần trước vì chuyện sổ sách mà nợ Hạ Hầu Huân một cái ân tình, cho nên đành phải bày ra thái độ không đếm xỉa đến, vừa không đắc tội Mạnh Khâu Ly, cũng không mạo phạm Hạ Hầu Huân.

Nguyên bản chuyện xử lý Miêu Tuyết Khanh cũng không cần kinh động các đà chủ, Hạ Hầu Dự hoàn toàn có thể lén xử lý, cũng may là mấy ngày nay vừa vặn là hội nghị đà chủ Độc Phiến Môn, mọi người trong phân đà tổng đà tụ cùng một chỗ. Mà nay bại lộ, vì biểu hiện tôn trọng, không thể không gọi bọn họ dự thính.

Hạ Hầu Dự không có biện pháp, chỉ phải liếc đứa con, nói “Huân nhi, Tuyết Khanh là người của ngươi, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”

Miêu Tuyết Khanh cúi đầu trong lòng bàn tay run lên, khẩn trương chờ đợi Hạ Hầu Huân trả lời. Hạ Hầu Huân phe phẩy quạt, từ từ cười nói “Là ta không tốt, không nên cho Tuyết Khanh đi tham gia loại nhiệm vụ này.”

Mạnh Khâu Ly cười lạnh “Nói như vậy, Thiếu chủ nguyện ý đi ra gánh vác trách nhiệm?”

“Đúng vậy, Mạnh đà chủ hy vọng ta như thế nào gánh vác?” Hạ Hầu Huân cười dài hỏi lại.

Mạnh Khâu Ly rõ ràng bất hảo, nói “Tiểu nhân không dám, ai phạm sai lầm thì kẻ đó bị phạt. Thiếu chủ nhất định phải công chính chuyện này? Sẽ không làm việc thiên tư đi?”

Hạ Hầu Huân lợi hại suy nghĩ, cười hỏi “Mạnh đà chủ nói làm việc thiên tư là ý tứ gì?”

“Không có ý tứ gì khác, chính là tiểu nhân nghe nói, Thiếu chủ cùng vị Miêu công tử này quan hệ thân mật, Thiếu chủ phải bảo hộ người chính mình cũng là chuyện thường tình, chẳng qua, thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân, cho dù là thân tín của Thiếu chủ ngài, phạm sai lầm đương nhiên cũng....”Hắn đang thao thao bất tuyệt nói, Hạ Hầu Huân bỗng dưng đứng lên, đánh gảy lời hắn, nói

“Mạnh đà chủ xin hãy yên tâm, ta nhất định nghiêm khắc xử trí người phạm sai lầm, quyết không làm việc thiên tư.”

Miêu Tuyết Khanh không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của y. Lúc này, một gã thị vệ toàn thân hắc y chạy tiến vào, quì một gối nói “Báo cáo chưởng môn cùng các vị đà chủ, mẹ con kia đã bắt được.”

Miêu Tuyết Khanh thân mình rõ ràng run lên, chỉ nghe Hạ Hầu Dự nói “Tốt lắm, người đâu?”

“Đương mẫu thân thay tiểu hài tử cản kiếm đã chết, tiểu hài tử vẫn còn sống, nghe theo chưởng môn xử lý.”

Hạ Hầu Dự hỏi “Huân nhi, ngươi xem như thế nào?”

“Đem đứa nhỏ vào.” Hạ Hầu Huân nói, Miêu Tuyết Khanh kinh ngạc nhìn y...... y muốn làm gì?

Tiểu cô nương khóc lớn, tay chân bị trói lôi vào. Tất cả mọi người không biết dụng ý của Hạ Hầu Huân, chỉ thấy đối phương đứng lên, chậm rãi đi đến trước người Miêu Tuyết Khanh, đem kiếm một phen giao cho hắn.

Miêu Tuyết Khanh nhìn thấy kiếm, nháy mắt hiểu được! Hạ Hầu Huân khẽ cười nói “Tuyết Khanh, ta cho ngươi một cơ hội nữa, giết đứa nhỏ này đi.”

Mặt Miêu Tuyết Khanh trở nên trắng bệch, chậm chạp không có tiếp nhận thanh kiếm kia. Hạ Hầu Huân lại mở miệng

“Chỉ cần ngươi tại đây trước mặt mọi người giết nàng, ta liền tha thứ sai lầm của ngươi.” Y nói xong, nhìn về phía các đà chủ, hỏi “Mọi người có ý kiến khác không?”

Liễu Uyên cùng Chung Quyền đều tỏ vẻ đồng ý, Mạnh Khâu Ly không thể không đi theo phụ họa. Hạ Hầu Huân nhìn Miêu Tuyết Khanh, nói nhỏ

“Tiểu ngốc tử, ngươi xem ngươi đều gây cho ta cái gì phiền toái....Cho dù ngươi thả các nàng, các nàng cũng không sống được. “

Miêu Tuyết Khanh đôi mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm thanh kiếm trước mắt, Hạ Hầu Huân đưa kiếm gần một chút, nói “Động thủ đi, đây là cơ hội cuối cùng cho ngươi.”

Miêu Tuyết Khanh cắn chặt răng, hao hết sức của chín trâu hai hổ mới có thể tiếp nhận thanh kiếm kia. Tuy rằng chính là một thanh kiếm thực bình thường, chính là hắn cầm ở trong tay, lại nặng tựa ngàn cân.

Hắn từ từ đứng lên, chuyển hướng tiểu cô nương còn trên mặt đất.

Chỉ cần giết nàng, có thể vượt qua nguy hiểm lần này, chính mình cùng Hạ Hầu Huân đều có thể thoát nạn.

Động thủ đi! Miêu Tuyết Khanh! Cho dù ngươi không động thủ, những người khác cũng sẽ giết nàng! Miêu Tuyết Khanh ở trong lòng đối chính mình mà cổ vũ.

Tiểu cô nương mở to đôi mắt sợ hãi, ngây thơ nhìn hắn. Miêu Tuyết Khanh biết chính mình phải giết nàng, nhưng là vì cái gì... Tay không cử động được.

Bộ dáng chiếu rọi trong mắt tiểu cô nương, Miêu Tuyết Khanh tận mắt thấy tay mình cầm kiếm, tựa như quỷ dạ xoa kinh khủng! Đây là hắn sao? Đây là bộ dáng hiện nay của hắn sao? Không ! Hắn không cần biến thành như vậy!!!

'Đương' kiếm trong tay rơi trên mặt đất, Miêu Tuyết Khanh trong mắt chảy ra một giọt nước mắt trong suốt. Hắn xoay người nhìn Hạ Hầu Huân mặt không chút thay đổi, khớp hàm run lên mà nói

“Ta...... Làm không được......”

Hạ Hầu Huân hờ hững nhìn hắn, y chuyển hướng Hoàng Khi Vân, không nhanh không chậm mà nói “Vậy ngươi thay hắn làm đi.”

“Vâng!” Hoàng Khi Vân tay nâng kiếm, một kiếm đâm vào ngực tiểu cô nương.

“Ô oa ....” tiểu cô nương khóc thét, tựa như tiếng kêu từ địa ngục truyền đến. Miêu Tuyết Khanh khó chịu mà nhắm mắt, nắm chặt nắm tay.

Mạnh Khâu Ly lại nhân cơ hội công kích Hạ Hầu Huân, la hét y phải xử phạt Miêu Tuyết Khanh, bọn họ đang nói cái gì, Miêu Tuyết Khanh đã muốn nghe không rõ, hồn phách của hắn đã tách rời thân thể, tất cả cảm giác đều trở nên mờ ảo.

Cuối cùng, hắn nghe thấy Hạ Hầu Huân nói “Phế võ công hắn, đem ra bên ngoài uy dã lang, như vậy được rồi chứ?”

Mạnh Khâu Ly rốt cục ngậm miệng. Miêu Tuyết Khanh tầm nhìn mơ hồ mà nhìn Hạ Hầu Huân hướng chính mình đi tới, kiếm trong tay đối phương nổi lên thanh quang lạnh như băng. Hạ Hầu Huân trong mắt không có một chút dao động cùng không đành lòng...... Quên đi, nếu tánh mạng chính mình là do y cứu, vậy đem mệnh trả lại cho y đi. Ít nhất, chính mình không cần lại đi làm loại chuyện tình tàn nhẫn này...... Miêu Tuyết Khanh khóe miệng hiện ra nụ cười giải thoát, hắn nhắm mắt lại, vươn hai tay.

Hạ Hầu Huân đứng ở trước mặt hắn, mạnh mẽ cắt một đường

“Ô......”

Gân mạch tứ chi bị cắt đoạn, Miêu Tuyết Khanh đau đến hôn mê, nhưng hắn cố nén gào thét trong miệng.

Thương! Hạ Hầu Huân thu kiếm vào trong vỏ. Miêu Tuyết Khanh quỳ trên mặt đất, máu tươi từ cổ tay cùng cổ chân phun ra tung toé.

“Đem hắn ném tới phía sau núi đi.” Hạ Hầu Huân lạnh lùng ra lệnh.

Miêu Tuyết Khanh bị hai người tha đi, hắn mơ màng suy nghĩ, thấy Hạ Hầu Huân cũng không quay đầu lại mà đi trở về chỗ ngồi.

Bọn người thô lỗ lập tức đem thiếu niên suy yếu ném xuống, đối phương trên mặt đất lăn lộn vài cái, tiếp theo vẫn không nhúc nhích mà nằm úp sấp.

“Đi thôi.”

Bên tai tiếng vó ngựa dần dần rời xa, dần dần biến mất. Miêu Tuyết Khanh nằm trong đất lạnh như băng, hai mắt lạnh lẽo mà nhìn mặt đất.

Nơi này là chỗ nào? Dường như là phía sau núi đi?! Miêu Tuyết Khanh hoảng hốt nghĩ.

Một vật màu xanh trong suốt dán trước mắt mình khiến cho hắn chú ý, hắn khẽ đảo mắt nhìn lại, ngọc bội hình quạt phát ra quang mang nhàn nhạt.

Là Hạ Hầu Huân cho hắn. Vừa rồi, thời điểm bọn người đó đem hắn ném, ngọc bội cũng rơi ra...

“Ô......” Miêu Tuyết Khanh nghĩ muốn với tay lấy, hai tay lại căn bản không thể nhúc nhích, chỉ là một động tác rất nhỏ, khiến cho hắn đau đến sắp ngất.

Rõ ràng đã muốn sử xuất toàn thân khí lực, ngón tay lại chỉ có thể di động nửa tấc. Không được...Không thể làm mất... Hắn quyết tâm quỳ rạp trên mặt đất, gió lạnh từng trận thổi qua, lạnh đến thấu xương. Mây đen dày đặc trên không trung, một chút bột phấn nhẹ sáng lên.

Là tuyết rơi sao...... Miêu Tuyết Khanh nhìn bông tuyết bay xuống cỏ dại, tuyết càng rơi càng nhanh, rất nhanh liền đem Miêu Tuyết Khanh toàn thân đều bao trùm.

Hắn lại không có cảm giác rét lạnh, cũng tái không có cảm giác đau đớn. Đại khái, máu trong cơ thể đã muốn ngưng kết đi. Miêu Tuyết Khanh nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết....

*****

Một tuấn mã màu xám mạo hiểm phi trên đường rừng tuyết bay lả tả. Công tử trên lưng ngựa thần tình lo âu, y dùng sức quật con ngựa, làm cho nó chạy nhanh hơn một chút. Con ngựa vượt qua đại tuyết, một hơi chạy vội tới trên sườn núi.

“Hư.....” Hạ Hầu Huân dừng ngựa, xoay người nhảy xuống.

Y thở hổn hển đốt lên một cây cây đuốc, ở trên mặt đất sốt ruột tìm kiếm. Vừa thấy bất kì vật thể gì liền đi qua xác nhận, nhưng lại thủy chung tìm không thấy 'người nọ'.

“Chết tiệt!” Hạ Hầu Huân thầm rủa, như trước không chịu bỏ cuộc, hắn dùng chân đem tuyết dày đẩy ra, nương ánh lửa cẩn thận tìm kiếm, ở tại chỗ dạo qua một vòng lại một vòng. Thẳng đến khi đống tuyết bị đạp bằng, như trước không thu hoạch được gì.

“Chẳng lẽ không phải nơi này? Không có khả năng a...” Y thì thào tự nói, bỗng dưng, một vật màu xanh lục xa xa tiến mắt y. Hạ Hầu Huân chạy vội qua, đẩy ra tuyết đọng, nhìn thấy là ngọc bội y đưa cho Miêu Tuyết Khanh!

Ngọc bội ở trong này, Miêu Tuyết Khanh nhất định cũng ở đây! Hạ Hầu Huân kích động không thôi mà đem ngọc bội nhặt lên, hắn đem cây đuốc cắm ở một bên, lấy tay đào bới tuyết.

“Ách......” Hạ Hầu Huân cánh tay cũng lạnh đỏ, nhưng ngay cả một mảnh góc áo của Miêu Tuyết Khanh cũng tìm không thấy.

Không phải bị dã lang ăn luôn đi? Y sợ hãi mà nghĩ, không! Sẽ không! Hắn nhất định ở ngay gần đây! Hạ Hầu Huân đứng lên, hô to

“Tuyết Khanh! Tuyết Khanh!!! Ngươi ở nơi nào?!”

Tiếng thét của hắn từ trên đỉnh núi vọng về, bị gió tuyết thổi tán......

________

Heo_chan: chương này khá dài T_T

Ai biết hai anh nì hem ≧﹏≦ cưng dễ sợ hà....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro