- chương 2 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hạ đã đến, gió mát đột khởi, bên trong phủ Hạ Hầu tiếng chiêng trống vang trời, tiếng người huyên náo.

Hộ vệ thủ ở ngoài cửa nghe trong vườn thỉnh thoảng truyền đến tiếng hoan hô reo hò, trái tim cũng ngứa ngáy khó nhịn. Trong đó một gã tiểu hộ vệ kiềm lòng không đậu mà nói thầm “Thật đáng tiếc hôm nay là ta làm nhiệm vụ, nếu không ta liền đi tới thi triển tài năng…”

Một hộ vệ hơi lớn tuổi một bên cười trêu nói “Cho dù ngươi đi rồi, cũng chỉ có thể chấp nhận thua cuộc mà thôi.”

“Ta còn không vào trận, ngươi lời này nói quá sớm đi?” Tiểu hộ vệ không cam lòng mà nói.

“Ngươi nhân tiện coi như hết, chỉ cần có 'người nọ', chúng ta chỉ là tiểu nhân vật sẽ không có ngày xuất đầu.”

“Người nọ?” Tiểu hộ vệ vẻ mặt hoang mang.

“Ngươi là người từ phân đà điều tới, có thể không rõ ràng lắm đi. Chúng ta tổng đà này ba năm nay quán quân luận võ cũng do đồng một người đạt được.”

“Lợi hại như vậy? Chẳng lẽ là thiếu chủ chúng ta sao?”

“Không phải thiếu chủ, nếu thiếu chủ ra trận căn bản không cần đánh.”

“Đó là người nào?”

“Miêu Tuyết Khanh.”

Tiểu hộ vệ cân nhắc cái tên này, nghĩ một lát liền bừng tỉnh đại ngộ.

“Chính là nam hài ít nói luôn đi theo bên cạnh thiếu chủ?”

“Đúng là hắn.”

“Nhìn không ra hắn lợi hại như vậy…” Tiểu hộ vệ nghĩ tới một người nào đó mà nhìn về phía phòng trong.

Tiếng hét một tiếng lại một tiếng truyền đến, tại viện lớn nhất trong phủ xây một lôi đài, lôi đài bốn phía cẩm kỳ dựng thẳng, trên mỗi mặt kỳ đều có hoa văn hình một cái chiết phiến, đây là dấu hiệu Hạ Hầu gia, cũng là tượng trưng cho 'Độc Phiến Môn'.

Lúc này, lôi đài hai bên chật ních đệ tử Độc Phiến Môn vây xem, trên đài quan sát ngồi sáu nam một nữ, tại trung tâm là hắc y trung niên hán tử, chính giữa là chủ nhân Độc Phiến Môn - Hạ Hầu Dự, bên trái hắn là chính thất Ngô thị, phía bên phải là trưởng tử Hạ Hầu Huân, còn lại ba người chủ phân đà của Độc Phiến Môn - Khánh Châu phân đà Chung Quyền, Cận Châu phân đà Liễu Uyên cùng với Lãnh Đạm Châu phân đà Mạnh Khâu Cách.

Lúc này, ánh mắt mọi người mọi người đều tập trung tại trên lôi đài.

Hai gã nam tử tuổi còn trẻ đang quyền qua cước lại mà kịch liệt tỷ thí. Một người vốn là thanh niên thân trường lực tráng, tên còn lại là thiếu niên vóc người tinh tế. Thanh niên nọ mày rậm mắt to, mũi rộng môi dày, vốn là tướng mạo điển hình của người phương Bắc. Còn thiếu niên lại là mặt mày thanh lệ, dung mạo thanh tú, không hề có phong thái võ tướng, lại có khí chất thế gia công tử.

Thanh niên khí thế như lửa, mỗi một quyền cũng kình lực mười phần, thiếu niên nhưng lại chỉ để ý lui về phía sau né tránh, ngẫu nhiên đáp lễ một quyền, lúc đối thủ tưởng rằng hắn muốn đánh trả hắn, lại bay nhanh né tránh, làm cho thanh niên tại trên lôi đài không ngừng quanh quẩn.

Thanh niên tấn công không xong, càng lúc càng xúc động, hắn đầu đầy mồ hôi nóng, quyền cước từ từ rối loạn. Hắn tức giận, hai chân đạp một cái nhảy lên không, lấy tư thế hùng ưng giương cánh hướng thiếu niên phi phác xuống, xuất một chiêu Ưng Trảo Công. Thiếu niên bị bao phủ hoàn toàn dưới bóng ma của hắn, không còn chỗ trốn.

Đang lúc mọi người tưởng rằng thanh niên muốn một chiêu đắc thủ, thiếu niên đột nhiên toàn thân sử xuất một chiêu Kim Kê Độc Lập, sau đó chân hướng phía trước mà phi tới, một cước đá trúng thanh niên. Thanh niên nhận thấy yếu thế, ngã về phía trước, hắn cuống quít khuất thân ôm đủ, lại không ngờ thiếu niên từ phía sau hắn nhảy lên, đá một đá, đưa hắn đánh bay ra khỏi đài.

Thanh niên giữa tiếng cười của mọi người đứng lên, vẻ mặt xấu hổ tức giận mà chen vào trong đám người. Hạ Hầu Huân xem trên đài dẫn đầu đứng lên vỗ tay, người của mấy phân đà chủ cũng đi theo ra sức vỗ tay. Thiếu niên hướng khán giả ôm quyền, liền xoay người, bình tĩnh mà đi tới trước đài quỳ xuống.

Hạ Hầu Dự ngồi ở ghế thái sư, vuốt cằm.

“Tuyết Khanh, làm rất tốt, năm nay lại là ngươi thắng chắc rồi.”

“Tạ ơn chủ thượng tán thưởng.”  Miêu Tuyết Khanh cúi đầu trả lời.

Hạ Hầu Dự phân phó Phó Thủ bên cạnh “Cầm đến đây đi.”

“Vâng.”

Phó Thủ cầm một mâm hồng trù đi ra, bên trên là hai tiểu loan đao hình trăng non. Phó Thủ đem đến trước mặt Miêu Tuyết Khanh, Hạ Hầu Dự nói "Hai thanh loan đao là ta đặt Đức Thịnh kiếm trang chế tạo, đao phong tế bạc, thân phát hàn quang, có thổi hào đoạn phát chi công. Tuy nói là làm để thưởng cho người thắng cuộc năm nay, nhưng ngay lúc đó nó vốn đã thuộc về ngươi rồi.”

“Tạ ơn chủ thượng.” Miêu Tuyết Khanh hai tay tiếp nhận. Bên dưới mọi người rỉ tai thì thầm nghị luận, đối với việc hắn có được vũ khí xa hoa đắt tiền liền cảm thấy đố kị.

Trận đấu đến đó chấm dứt, mọi người từ từ tản ra. Vài tên sư huynh sư đệ quen biết Miêu Tuyết Khanh vây lấy hắn nói chuyện, trò chuyện còn chưa được vài câu, chỉ thấy Hạ Hầu Huân hướng bên này lững thững đi tới. Hạ Hầu Huân tay cầm chiết phiến, một thân bạch y, thanh ngọc trâm gài tóc, tiêu sái bức người.

“Thiếu chủ.”

“Thiếu chủ…” Đoàn người không hẹn mà cùng ôm quyền hành lễ.

Hạ Hầu Huân hơi vuốt cằm, hướng Miêu Tuyết Khanh nói “Đi theo ta.”

“Vâng…” Miêu Tuyết Khanh đem hai thanh loan đao thu vào trong vỏ da, cúi đầu đi theo hắn.

Hạ Hầu Huân dẫn hắn đi vào chỗ ở chính mình ─ Tử Vân Trai. Đó là một cái sân tao nhã đủ loại quế hoa. Tới gần hoa kỳ (thời kỳ nở hoa), trong viện quế hoa kết mãn dày đặc, nụ hoa vàng chanh, rất là đáng yêu.

Miêu Tuyết Khanh chính ngẩng đầu nhìn, chợt nghe một trận tiếng cười trong trẻo từ gốc cây đại thụ cao nhất truyền ra, hắn không khỏi nhìn kỹ. Chỉ thấy một tử y nữ tử ngồi trên thụ can. Cô gái mặt sắc kiều mị, cười tươi như hoa, lúc này trong tay nàng cầm một một con diều giấy hình bươm bướm.

Hạ Hầu Huân đi tới dưới tàng cây, sủng nịch cười, đối với cô gái mở ra vòng tay.

“Xuống đi.” Y nói, nữ tử kia bỏ lại con diều, cau tiếu mũi, thả người nhảy xuống, vô tư rơi vào trong lòng Hạ Hầu Huân.

“Huyên nhi, như thế nào lại nghịch ngợm rồi?” Hạ Hầu Huân ôm nàng cười khẽ.

“Ai bảo ngươi giúp ta?” Huyên nhi hai tay ôm lấy bả vai hắn, kiễng gót chân, làm nũng mà tại trên người y cọ xát.

Miêu Tuyết Khanh ở một bên nhìn bọn họ thân mật ôm nhau, tâm nổi lên trận trận chua xót. Hạ Hầu Huân phong lưu đa tình, trong nhà cơ thiếp vô số, bất quá có thể tiến vào trong viện của y lại không nhiều lắm, Huyên nhi là một trong những tiểu thiếp y gần đây cực kỳ sủng ái.

Miêu Tuyết Khanh thần sắc buồn bã mà nghiêng đầu đi, bắt buộc chính mình không đem ánh mắt đặt ở trên người bọn họ. Lại nghe Hạ Hầu Huân lừa nữ tử kia vài câu, sai bọn nha hoàn đưa nàng rời đi.

“Đi thôi.” Hạ Hầu Huân cũng không quay đầu lại nói.

“Vâng.” Miêu Tuyết Khanh cũng bước theo sát, hai người đi vào phòng luyện công của Hạ Hầu Huân.

Miêu Tuyết Khanh đưa lưng về phía y đóng cửa, đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến chưởng phong, hắn vội vàng xoay người lại, nghiêng đầu. Hạ Hầu Huân một chưởng đánh hụt, một chưởng khác nhưng lại nhanh hơn mà bổ tới.

“Thiếu chủ…” Miêu Tuyết Khanh biết dụng ý của y, đối phương mặc dù không có ý đoạt mạng, chính mình cũng không thể chậm trễ, hắn lập tức  né tránh, ổn định cước bộ, đỡ đòn tiến công của Hạ Hầu Huân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro