Chương 43: Chú không gặm cái này à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 43: CHÚ KHÔNG GẶM CÁI NÀY À?

Hơi thở nóng hổi rơi xuống, hõm vai nhất thời bỏng rát.

Giản Minh Chu tựa lưng vào bàn bếp, một nay nắm chặt mép bàn, trong đầu trống rỗng, chỉ còn câu nói anh nhìn thấy lúc ban ngày:

Khi cảm thấy đối phương đáng yêu, cũng là lúc đã đắm chìm.

Mặt anh lập tức đỏ bừng.

Chuyện gì vậy......

Trong không khí yên tĩnh, không ai lên tiếng.

Chỉ có tiếng tim đập thình thịch như đập vào tai, không khí tràn ngập mùi chanh chua ngọt.

Thắt lưng dựa vào mép bàn hơi dịch chuyển.

Một bàn tay đột nhiên giữ eo anh lại, nhẹ nhàng ấn anh vào trong lồng ngực. Cái đầu vùi trong hõm vai anh cọ cọ, rồi lại tựa lên đầu vai anh ——

Tạ Cảnh như một con cún lớn, ôm anh vào lòng.

"Chú còn chưa trả lời cháu đâu, chú nhỏ."

Giản Minh Chu bị cậu ôm mà người ngửa ra, giơ tay túm lấy cánh tay đối phương. Một quầng sáng nghiêng nghiêng chiếu vào trong tầm mắt, nhịp tim và hơi thở của anh đều hỗn loạn mất kiểm soát,

"...Cái gì?"

"Cháu không có đối tượng, có phải có thể làm vậy đúng không?"

Bàn tay nơi thắt lưng lại siết chặt hơn một chút.

Cách một lớp áo phông mỏng manh mềm mại, mang theo cảm giác tê dại nóng bỏng.

Giản Minh Chu mấp máy môi, á khẩu không nói nên lời.

Tại sao vừa rồi anh lại nói ra những lời như thế chứ...... Giống như anh thật sự ngầm thừa nhận, Tạ Cảnh có thể làm như vậy.

Có thể ôm anh, chạm vào anh.

Nói những lời mờ ám tán tỉnh với anh.

Hơn nữa, Tạ Cảnh còn nói anh đáng yêu ——

Tim Giản Minh Chu nóng lên, thậm chí muốn làm đà điểu vùi đầu trước mặt Tạ Cảnh. Anh siết chặt đầu ngón tay hơn, chịu đựng hơi nóng mở miệng,

"...Không phải ý đó."

Tạ Cảnh cọ cọ, lẩm bẩm nói, "Không được à."

Giản Minh Chu ngừng hai giây, vẫn không thể nói ra là không được. Anh cố gắng bình tĩnh lại trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, chuyển chủ đề, "Cậu nói không có đối tượng là ý gì."

Người đang vùi đầu ngẩng lên.

Ánh mắt lại giao nhau một lần nữa, một tay Tạ Cảnh còn đang giữ sau thắt lưng anh không buông. Nhìn anh một lát mới mở miệng,

"Là lần trước về nhà tham gia một buổi tiệc, vốn định giới thiệu mai mối cho cháu......"

Lông mi Giản Minh Chu khẽ động.

Tạ Cảnh tiếp tục nói, "Tìm một cái cớ để từ chối."

"Ồ."

Giản Minh Chu chớp chớp mắt, không biết là do nghi ngờ hay đang trong trạng thái mơ hồ muốn xác nhận gì đó. Mở miệng hỏi, "Vậy cậu nói lần sau dẫn người về, là muốn tìm người ở đâu......"

Tạ Cảnh bỗng chốc mỉm cười, nhìn anh không nói gì.

Chỉ là lòng bàn tay khẽ chạm vào thắt lưng anh như ám chỉ. Mập mờ đến không thật.

Sau đó rút tay lại, "Đã bảo chú đừng có đáng yêu như vậy mà, chú nhỏ."

"......"

-

Tạ Cảnh nói xong thì đi chuẩn bị bữa tối.

Bộ não tạm dừng hoạt động của Giản Minh Chu từ từ vận hành trở lại.

Lúc này anh mà về phòng thì có vẻ như cố tình tránh né, mà đợi ở phòng khách lại cảm thấy cả người nóng bừng.

Nghĩ một lát, liền dứt khoát đến ngồi trên sofa lười ngoài ban công.

Sofa hướng về phía quầy bếp.

Từ xa có thể thấy Tạ Cảnh đang thành thạo chuẩn bị bữa tối. Ngoại hình xuất sắc, mang theo sự chững chạc vượt xa tuổi tác, khiến cậu có vẻ đặc biệt lôi cuốn.

Chỗ eo nơi lòng bàn tay chạm vào dường như lại nóng rang lên.

Giản Minh Chu nuốt khan, nghiêng đầu nghĩ:

Tạ Cảnh làm như vậy, rốt cuộc là có ý gì......

Một đáp án sống động như thật sắp hiện ra. Nhưng khi tới bên miệng, lại không dám chắc chắn.

Tạ Cảnh và anh... Có khả năng à?

Dù sao cũng đã ở bệnh viện tâm thần Hoàn Giác đã lâu, bản thân lại mắt hủ thấy gay, nhất thời không thể phân rõ được thật giả.

Suy nghĩ mơ hồ rối loạn. Giản Minh Chu dứt khoát mở cuốn truyện tranh trong tay ra, phân tán sự chú ý, tiện thể tham khảo truyện tranh để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Tình huống giống như bọn họ vừa rồi, trong truyện tranh có ——

[ Thình thịch. Cậu ép người vào bàn, cúi đầu cưỡng hôn. ]

Lật trang cái xoạt.

[... Ấn trên thân cây, cưỡng hôn. ]

[... Trói hai tay, cưỡng hôn. ]

[... Cưỡng hôn. Cưỡng hôn. Đẩy ngã! ]

Đầu ngón tay Giản Minh Chu run rẩy, rốt cuộc là ai vẽ vậy......

Bộp! Bìa sách đập vào mắt: Kiêu Lĩnh

"......"

Anh hít sâu một hơi, ném truyện tranh qua một bên, vùi đầu vào lòng bàn tay.

Truyện tranh không đáng tin, chỉ có thể hỏi thử người xung quanh: Hạ Diệp, không được... Ngoại trừ nở nụ cười quái dị thì không thu hoạch được gì. Tạ Trì, hình như càng không được...... Anh phải mở miệng thế nào?

Chẳng lẽ muốn anh hỏi: Chái trai lớn nhà cậu ôm tôi nói tôi đáng yêu, cậu cảm thấy là có ý gì?

Giản Minh Chu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng mở khung chat với Tuyết Doanh.

【 Minh Chu 】: Cô Tuyết Doanh, một bên nói bên kia đáng yêu, ngoại trừ tình yêu thuần khiết mà cô hôm nay, còn có tình huống nào khác không? ^▽^

Đối phương nhanh chóng trả lời lại.

【 Xue Doanh 】: Nếu không phải tình yêu thuần khiết, thì là 18+ rồi ^u^? Lúc công mạnh mẽ yêu thương thụ thì......

Điện thoại lập tức bị ấn tắt!

Trong mắt Giản Minh Chu vắng lặng: Rốt cuộc xung quanh anh có người nào bình thường không vậy.

...

Có lẽ là suy tư quá mệt mỏi.

Giản Minh Chu vùi trên sofa lười nhắm mắt nghĩ thầm, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Khi mở mắt ra lần nữa, thấy sắc trời sau lưng đã tối sầm.

Một ngọn đèn màu vàng ngoài ban công đã được bật lên.

Anh nằm nghiêng trên sofa lười, còn Tạ Cảnh không biết đã ngồi trên chiếc bên cạnh từ lúc nào, một tay cầm truyện tranh, một tay đặt trên chiếc sofa bên cạnh.

Mà anh lại đang gối lên khuỷu tay của Tạ Cảnh.

Trái tim Giản Minh Chu nhảy dựng! Ngồi bật dậy.

...... Tạ Cảnh, lại không gọi anh.

"Tỉnh rồi à?" Tạ Cảnh đặt truyện tranh xuống quay đầu nhìn, "Chú ngủ như vậy, cổ có bị nhức mỏi không."

Giản Minh Chu nhéo nhéo, "Vẫn ok."

Tạ Cảnh nhìn anh hai giây, bỗng nhiên cong môi nói, "Chú nhỏ, lần sau chú có thể ngủ ở đây."

Cậu tựa ở nơi đó, vai rộng ngực rộng.

Trong chốc lát Giản Minh Chu tưởng rằng cậu đang nói đến lồng ngực của mình, tim chợt đập lỡ nhịp! Vừa mở miệng, lại thấy Tạ Cảnh vỗ vỗ sofa bên dưới nói,

"Cái sofa này lớn hơn một chút, chú có thể ngủ thành như này."

Tạ Cảnh vừa nói vừa cầm cuốn truyện tranh trong tay, thích thú chỉ vào cột biên tập: OMZ

Giản Minh Chu, "......"

Anh bình tĩnh, "Có tâm quá, Tiểu Cảnh."

Nhìn dáng vẻ người ta vẫn như thường, tim Giản Minh Chu hơi thả lỏng. Lúc này đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, anh đứng dậy gọi Tạ Cảnh, "Ăn cơm thôi."

Tạ Cảnh ừ một tiếng rồi đứng lên.

Giản Minh Chu quay đầu, vừa mới bước được hai bước, lại nghe người kia khéo léo nói, "Hoặc có thể dựa vào cháu ngủ cũng được."

Bước chân của anh chợt khựng lại!

Tạ Cảnh đi sau anh, suýt chút nữa thì đụng phải.

Thân hình vừa dừng lại, đầu vai anh đã áp vào ngực Tạ Cảnh, Giản Minh Chu lập tức ngẩng đầu lên ——

... Tạ Cảnh dùng vẻ mặt tự nhiên nói cái gì vậy!

Nhìn nhau chăm chú hai giây, trước mặt nở nụ cười.

Tạ Cảnh nhìn anh, nhẹ giọng, "Cũng không phải chưa từng ôm."

Giản Minh Chu bị lời nói của cậu làm vành tai nóng bừng, cố gắng bình tĩnh, tìm ra câu nói ngày hôm qua của cậu, "... Không phải cậu bảo, sẽ không nói lời mạo phạm à."

"Như vậy được coi là mạo phạm à..."

Một bàn tay đột nhiên duỗi tới, chỉnh lại cổ áo của anh. Đầu ngón tay sượt qua xương quai xanh, Tạ Cảnh cụp mắt, "Thế thì buổi chiều, tại sao không đẩy cháu ra."

Đôi mắt Giản Minh Chu hơi mở to.

Tạ Cảnh lại mỉm cười, thu tay lại, "Nếu thật sự cảm thấy mạo phạm, thì lần sau hãy đẩy cháu ra đi."

Cậu nói xong thì đi về phía bàn ăn.

Giản Minh Chu nhất thời ngơ ngẩn:

Đây là cảm giác gì vậy......

Anh hoàn hồn, bước tới kéo ghế ra với vẻ mặt nóng bừng.

Trái tim như tê dại.

-

Lại là một đêm trằn trọc.

Ngày hôm sau, Giản Minh Chu đến công ty.

Trong thời gian này, việc lại bắt đầu nhiều lên.

Ngoại trừ thảo luận về anime của cô Tiểu Lộc, tác phẩm mới của cô Tuyết Doanh, bên dưới còn dẫn dắt thêm một vài tác giả mới nữa.

Bận rộn cả buổi sáng, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ.

Giữa trưa, Giản Minh Chu đến cantin ăn cơm, ngồi xuống không khỏi nheo mắt ngáp một cái.

Hạ Diệp lại tham quan cổ họng của người ta lần nữa:......

"Sao buồn ngủ nữa vậy, ba mẹ cậu ta lại đến à?"

"......"

Cái miệng này của Hạ Diệp...!

Giản Minh Chu đánh giá giọng điệu thiếu đánh của đối phương, liếc nhìn ba miếng gà xếp trên đĩa. Trong lòng chợt nảy ý, tỏ vẻ mơ màng buồn ngủ đảo tay một cái ——

Chiếc đũa không cẩn thận cắm vào đĩa của người kia, xiên lấy một miếng gà.

Giản Minh Chu chậm rãi tỉnh lại, "A, sao tôi lại ngủ gật rồi?"

Hạ Diệp, "......"

Bộp! Một chiếc đũa sắc bén lấy lại miếng gà của mình từ giữa không trung, cười khẩy,

"Kịch bản càng ngày càng đa dạng."

Giản Minh Chu đang định ngủ gật lần hai để xiên lại thì nghe thấy giọng nói cảnh giác của Hạ Diệp, "Người có gia thất, có thể chú ý một chút được không?"

Anh khựng lại, vô thức thu đũa về.

Ngay sau đó người trước mặt nở một nụ cười quái dị, "Ha ha ~!"

Mắt kính Hạ Diệp phản chiếu ánh sáng, "Cậu thừa nhận à?"

Đệt moẹ! Cơn buồn ngủ của Giản Minh Chu nháy mắt biến mất, căng da đầu phản kích, "Tôi tưởng cậu nói có gia thất là đang chỉ mình chứ."

"Ha ha."

"Ha ha ha."

......

Hai bên bắt tỉa kết thúc như thường lệ.

Hạ Diệp lại nghiêm túc nói, "Công việc của cô Tiểu Lộc đang trong quá trình ký kết hợp đồng, cơ bản không có vấn đề gì."

Giản Minh Chu vui vẻ, "Vậy thì tốt."

Hạ Diệp dừng một chút, "Thật ra cô Tuyết Doanh cũng rất có năng lực, nhưng cá tính trong tranh quá mạnh, không đủ lựa ý hùa theo số đông đại chúng. Không thì hẳn cũng có cơ hội bàn bạc chuyển thể thành anime."

Tác giả ký hợp đồng làm anime, biên tập viên cũng được trích phần trăm.

Giản Minh Chu hờ hững khuấy bát canh nóng, ôn hoà nói:

"Như vậy cũng khá tốt."

"Dù sao cũng là thế giới do cô Tuyết Doanh sáng tạo ra, có thể giữ vững phong cách cá nhân của cô ấy."

Hạ Diệp im lặng vài giây, đẩy kính, "Có đôi khi tôi cảm thấy, cậu thật sự rất giống nam chính trong truyện tranh."

Giản Minh Chu được chiều mà sợ, "Truyện tranh thiếu niên theo đuổi ước mơ?"

Hạ Diệp cười nói, "Truyện tranh BL theo đuổi ước mơ."

"......" Anh biết ngay không đơn giản như vậy mà.

...

Một ngày làm việc kết thúc, năm rưỡi tan làm.

Ban ngày bị đủ loại chuyện lấp đầy, tạm thời không rảnh để suy nghĩ sâu về những gì xảy ra tối qua. Lúc này đứng trước cửa nhà, trong đầu Giản Minh Chu lại hiện lên bóng dáng của Tạ Cảnh.

Chìa khoá xoay tròn "Lạch cạch" trong ổ khoá.

Trái tim anh hơi thắt lại.

Cảm giác rất kỳ lạ, có hơi muốn chạy, nhưng cũng muốn gặp mặt thật nhanh.

Suy nghĩ xoay như chóng chóng, cửa đã mở ra.

Giản Minh Chu bình tĩnh lại, đẩy cửa bước vào, cố gắng lên tiếng một cách tự nhiên nhất có thể, "Tôi về rồi, Tiểu Cảnh."

Đầu kia truyền đến giọng nói, "Về rồi à, chú nhỏ."

Nhịp tim của Giản Minh Chu đập nhanh hơn một chút.

Hai giây sau, lại phản ứng lại, "Cậu ở phòng sách à?"

"Vâng, cháu đang tìm truyện tranh."

Giản Minh Chu đáp lại rồi vào phòng ăn.

Phòng ăn đối diện với cửa phòng sách, anh vừa đặt balo xuống thì nghe bên trong có tiếng động, sau đó thấy Tạ Cảnh nói,

"Chú nhỏ, máy Fax của chú có gửi gì đó đến."

Mấy hôm nay tác giả đều đang đuổi bản thảo mới.

Những gì được gửi qua máy fax về cơ bản là thiết kế nhân vật và kịch bản phân cảnh, không có gì là không thể nhìn được.

Giản Minh Chu liền nói, "Chắc là bản thảo, lấy ra giúp tôi với."

"Hình như chỉ có một tờ."

Chỉ có một tờ?

Giản Minh Chu còn chưa kịp phản ứng, điện thoạt bỗng rung lên. Anh mở ra xem thì thấy là Tiểu Lộc:

【cc Tiểu Lộc 】: Biên tập biên tập ~ Bản thảo ngắm cá lần trước hoàn thành rồi, gửi fax cho anh nữa đấy! [ Chim nhỏ thông minh ]

Bản nháp trước đó vẫn còn trong khung thoại:

Giữa bầy cá bơi ba phía, Tạ Cảnh ôm eo anh từ phía sau.

Ánh mắt Giản Minh Chu lập tức đông cứng ——

Vậy trong phòng sách...

Tiếng chuông báo động vang lên inh ỏi trong đầu anh! Anh quay người lao vào phòng sách, thì thấy một tay Tạ Cảnh đang cầm bức vẽ.

Anh chưa kịp nói gì, Tạ Cảnh đã tự gặm trước:

"Đáng yêu quá, gapsize."

"......"!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro