Chương 17: Kẻ Địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kha Tây Ninh chụp X quang xong, lấy phim chụp, kết quả không bị gì nhiều, chỉ trầy da một tí. Bác sĩ nói tình huống không nghiêm trọng, sẽ không tổn thương đến căn cơ, chỉ cần thời gian này đừng làm việc nặng, còn những việc nhỏ đơn giản hằng ngày vẫn có thể làm.

Cậu khẩn trương nghe bác sĩ dặn, nghe xong thì cũng yên tâm.

Sau khi bác sĩ đi rồi, Kha Tây Ninh nằm trên giường bệnh, còn có tâm tư nói đùa với Dung Tuyết: "May mà không có việc gì, bằng không ăn uống tắm rửa còn phải cần mọi người giúp đỡ, cái đó mới ghê thiệt á."

"Em nghĩ cũng hay quá nhỉ." Dung Tuyết cũng nói giỡn với Kha Tây Ninh, "Ăn uống không tính, tắm rửa... Em cũng không phải gãy chân, còn muốn chị và Thiến Văn hầu hạ à."

Phó Diễm nhìn bọn họ vui vẻ hoà thuận, im lặng một lát, nói: "Dung Tuyết, cô xuống dưới lầu lấy thuốc cho Kha Tây Ninh đi, tôi có việc muốn hỏi anh ấy."

Dung Tuyết lo lắng nhìn Kha Tây Ninh, đối phương ra vẻ không có việc gì phất phất tay với cô, cô không tiện nhiều lời, xoay người nhẹ nhàng khép cửa lại.

Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Kha Tây Ninh và Phó Diễm. Thật ra xét đến thương thế của Kha Tây Ninh, căn bản không cần chọn phòng bệnh đơn như này, nhưng Dung Tuyết và Phó Diễm đều yêu cầu như thế, cậu cũng không tiện chối từ.

Nghĩ đến việc hôm nay Phó Diễm ở trước mặt mọi người giúp cậu chỉnh Lục Viễn Đông, Kha Tây Ninh rất cảm kích cậu.

"Cám ơn cậu." Kha Tây Ninh chân thành nói.

Phó Diễm ngồi trên giường của người nhà, trên tủ đầu giường có giỏ trái cây, tiện tay chộp lấy một quả quýt, không chút để ý lột vỏ rồi bỏ vào miệng mình.

Kha Tây Ninh: "..." Đó là quýt Dung Tuyết đặc biệt chạy ra cửa hàng hoa quả bên ngoài bệnh viện mua cho anh mà!

"Tôi cũng không phải chỉ vì anh." Phó Diễm nói kĩ càng, "Anh bị anh ta nuôi thả không rõ ràng, lần trước có người nói Lục Viễn Đông này sau khi say rượu thường xuyên làm việc thất đức, ăn bớt trên người nghệ sĩ. Tôi cũng chỉ tính theo chủ nghĩa lợi ích, không thể mặc kệ những chuyện như này không quản được."

Kha Tây Ninh ngẩn ra, trách không được tiểu hoa kia trông vô cùng căm giận.

Phó Diễm hỏi: "Vậy còn anh? Vì sao đột nhiên đánh nhau với Lục Viễn Đông?"

Nhắc đến chuyện đó Kha Tây Ninh liền nổi giận, hận không thể đánh Lục Viễn Đông hai quyền nữa: "Anh ta nhục mạ mẹ tôi."

Anh tạm dừng một lát, vẫn là nói ra: "Còn có... Anh ta nói nhân vật trong《 Cung đình 》bị đổi người, đổi thành Bạch Tử Uẩn."

Phó Diễm hiển nhiên cũng không nghĩ tới còn có nguyên nhân này, cậu hỏi: "Lúc trước tôi không hỏi kĩ anh, anh rốt cuộc là lấy được bộ phim này bằng cách nào?"

Kha Tây Ninh chần chờ một lát, Hạ Quân khẳng định không đối phó được với Phó Diễm, anh không nghĩ đến việc nói ra tên của Hạ lão tiền bối.

Phó Diễm không ép hỏi anh, chỉ là nói: "Sao lại thành ra như vậy, tối hôm qua tung ra scandal của Bạch Tử Uẩn và Nghiêm Tự, hôm nay《 Cung đình 》lại đổi người?"

Chuyện này nếu nói không liên quan đến Nghiêm Tự, sợ là quỷ cũng không tin.

Có khả năng là bên làm phim muốn sao tác, khiến bộ phim này càng thêm mánh lới, nhưng khả năng lớn hơn là, Nghiêm Tự ở giữa làm khó dễ, đem nhân vật này cho tình nhân nhỏ Bạch Tử Uẩn, còn anh thì biến thành pháo hôi.

Kha Tây Ninh nghĩ nghĩ nói: "Nếu không để tôi hỏi lại Từ Kiều một chút?"

Phó Diễm gật đầu, tỏ vẻ tán đồng. Hiện tại chuyện đổi người chỉ mới nghe từ miệng Lục Viễn Đông, cũng không thể chứng minh được điều gì, cũng có thể là Lục Viễn Đông vì hận Kha Tây Ninh nên nói bừa lung tung cũng không chừng.

Chuông kêu vài tiếng, đối phương đã bắt máy.

Từ Kiều vừa nghe thấy giọng của Kha Tây Ninh, lập tức nôn nóng hỏi: "Tây Ninh, cậu đang ở đâu? Nghiêm Tự gọi cho cậu không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, cậu đều không nhận, cậu ta đến công ty của cậu tìm, thế mà sau khi A Kiệt hỏi thăm lại biết cậu đến bệnh viện, cậu ở bệnh viện nào vậy? Cũng không thể mò kim đáy bể tìm được..."

Nghiêm Tự đương nhiên không gọi điện cho Kha Tây Ninh được, bởi vì Kha Tây Ninh đã kéo người này vào sổ đen rồi.

Nhưng... Từ Kiều làm sao biết quan hệ ẩn hôn của mình và Nghiêm Tự?

Chẳng lẽ Nghiêm Tự từng nói qua với Từ Kiều?

Nói thì nói đi. Kha Tây Ninh đã từng rất muốn dung nhập với bạn bè của Nghiêm Tự, nhưng cậu không làm được, còn bây giờ khi cậu phát hiện vốn dĩ Nghiêm Tự cũng giới thiệu mình cho bạn thân, cũng không có cảm giác vui sướng gì.

Kha Tây Ninh nhìn Phó Diễm một cái, đối phương rất nể tình đi ra ngoài.

Kha Tây Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu vững vàng, hỏi: "Từ tiên sinh, Nghiêm Tự ở bên cạnh anh à?"

Từ Kiều sửng sốt một chút, nói: "Không có, cậu ta gọi điện thoại cho cậu không được, đến từng bệnh viện tìm cậu rồi. Nghe nói cậu và người ta đánh nhau đến trật tay, thế nào? Bác sĩ nói sao?"

"Tay không sao." Kha Tây Ninh nghĩ nghĩ nói, "Người cũng không sao."

Từ Kiều hiển nhiên cũng rất nóng vội: "Cậu không biết đấy thôi, tôi nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy cái bộ dáng gấp gáp đến thế của Nghiêm Tự..."

Kha Tây Ninh cũng không muốn nghe chuyện liên quan đến Nghiêm Tự, cậu nhịn một hồi, không nhịn xuống nổi, vẫn là cắt ngang lời của Từ Kiều: "Từ tiên sinh, tôi tìm anh là có liên quan đến chuyện của《 Cung đình 》, chuyện của tôi và Nghiêm Tự, tôi sẽ tự xử lý. Tôi nghe nói nhân vật kia, đổi người có phải không?"

Từ Kiều im lặng.

Trong lòng Kha Tây Ninh lộp bộp, thầm nghĩ tin tức của Lục Viễn Đông sợ là không giả. Cậu không thể nói rõ là bi ai hay là tự giễu, chỉ có thể trách mình không biết nhìn người, tự làm tự chịu. Không nhận được nhân vật này cũng tốt, sau này cũng không cần có bất cứ tiếp xúc nào với cái người tên Nghiêm Tự này, bằng không cậu còn phải cùng Nghiêm Tự diễn tình nhân.

Vậy là đã không còn sót lại thứ gì, cầu về cầu, đường về đường, khỏi phải dây dưa lằng nhằng.

"Đổi thành Bạch Tử Uẩn?" Kha Tây Ninh sau khi điều chỉnh tâm trạng xong, nói cái tên này ra khỏi miệng cũng chẳng còn khó chịu.

Từ Kiều lần này không im lặng nữa, anh thay Nghiêm Tự nói vài câu: "Nghiêm Tự làm như vậy cũng là có nguyên nhân, cậu ta sáng nay muốn cùng cậu nói về chuyện đổi người này, không nghĩ tới cậu đi nhanh như vậy, điện thoại cũng không nghe..."

Nói như vậy, chuyện đổi người, Nghiêm Tự vẫn là có đóng góp một phần lực.

Kha Tây Ninh thấp giọng cười.

Từ Kiều cũng cảm thấy có chỗ không đúng: "Tây Ninh, cậu rốt cuộc là ở bệnh viện nào?"

"Từ tiên sinh, anh bảo Nghiêm Tự không cần tìm tôi." Kha Tây Ninh nói, "Bảo anh ta ở chung cư chờ tôi là được, buổi chiều tôi có việc muốn nói với anh ta."

Phó Diễm nhìn nhìn thời gian, qua thật lâu, cậu thấy trong phòng bệnh cũng không còn động tĩnh gì, bèn đẩy cửa vào.

Kha Tây Ninh ngồi trên giường chơi di động, thoạt nhìn tâm tình vẫn còn tốt.

Phó Diễm ngồi bên giường bệnh, hỏi: "Thế nào? Từ Kiều nói gì?"

Kha Tây Ninh buông di động xuống, rất bình tĩnh trả lời: "Đúng là đổi người, là Bạch Tử Uẩn."

Đây không phải một tin tức tốt với Phó Diễm.

Cậu nhíu mày lại, hiển nhiên cảm thấy chuyện này thật mẹ nó khốn nạn: "Không có cách nào khác sao?"

Kha Tây Ninh sau khi nói chuyện điện thoại với Từ Kiều, còn gọi cho Hạ Quân. Bộ phim《 Cung đình 》là Hạ Quân tiến cử, cậu cho rằng lão tiền bối sẽ có biện pháp gì đó. Nhưng tiền bối hiển nhiên không hề hay biết gì về chuyện đổi người, cũng không rõ chuyện tình ái mà ai cũng biết của Bạch Tử Uẩn và Nghiêm Tự.

Hạ Quân cho rằng Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh vẫn đang tốt đẹp, trong lúc vô ý để lộ ra một sự kiện khác.

Vốn dĩ, lúc trước người giới thiệu nhân vật trong《 Cung đình 》cho cậu... Chính là Nghiêm Tự.

Anh không chỉ là nam chính đã được khâm định của《 Cung đình 》, còn là phó đạo diễn kiêm người đầu tư của bộ phim này. Anh ở bộ phim này chiếm tỉ trọng lớn như thế, trách không được hô mưa gọi gió, muốn an bài ai vào chả được.

"Không còn cách nào." Kha Tây Ninh nói. Nghiêm Tự muốn đổi người, ai cũng không thể ngăn cản.

Phó Diễm có chút khó chịu.

Công ty Tân Á tuy rằng không thể nói là nhỏ, nhưng so với mấy công ty số một số hai khác hoàn toàn kém. Mấy năm trước Tân Á còn có chút thế vươn lên, mà hai năm nay hoàn toàn giống như một đầm nước lặng bình thường, không nổi bất cứ gợn sóng nào. Từ cấp trên đến nghệ sĩ, thậm chí người dọn vệ sinh, mỗi người đều là được ngày nào hay ngày đó.

Phó Diễm rõ ràng không phải một lãnh đạo muốn an ổn, cậu cấp bách muốn tìm ra một con đường đột phá.

Kha Tây Ninh nhớ tới lúc trước Phó Diễm từng nói, nếu cậu không thể làm nên thành tích gì vào cuối năm, Phó Diễm sẽ suy xét truy cứu chuyện cậu bỏ quay.

"Phó tổng." Kha Tây Ninh ngoài miệng gọi tổng, nhưng trong lòng lại chẳng nghĩ như vậy. Phó Diễm thật sự còn quá nhỏ, lúc cậu đang học cấp hai, đứa trẻ này chắc còn đang chơi lâu đài cát ở đâu đó, "Cậu có phải đang suy xét làm cách nào để đóng băng tôi không?"

Phó Diễm từ lâu đã không còn suy nghĩ đó, nhưng cậu nâng mắt nhìn Kha Tây Ninh, ngoài miệng lại nói: "Đúng vậy, bị anh phát hiện rồi."

Kha Tây Ninh nói: "Cậu không cần nóng vội như vậy, cậu từng nói cho tôi thời gian nửa năm, tôi sẽ cho cậu thấy được thành tích."

Cậu cũng nói theo Kha Tây Ninh: "Được, xem anh."

Phó Diễm còn có việc bận, ở bệnh viện đợi một lát rồi đi. Dung Tuyết không biết chuyện, mang theo hai phần cơm trưa từ khách sạn qua, một phần đưa cho Kha Tây Ninh, một phần vốn định đưa cho Phó Diễm.

Kha Tây Ninh ăn cơm, khổ đại cừu thâm nói: "Trách không được Phó Diễm vừa nghe nói chị đến khách sạn lấy cơm liền bỏ chạy. Thì ra đồ ăn chỗ này thật sự không ngon."

Dung Tuyết mở kênh truyền hình Kha Tây Ninh thích xem, đang chiếu chương trình giải trí.

Kha Tây Ninh vừa xem vừa cười ha ha, cười đến chảy cả nước mắt.

Muộn một chút, cậu đề xuất chuyện xuất viện với Dung Tuyết. Vốn dĩ Dung Tuyết không đồng ý, nhưng Kha Tây Ninh đưa ra lời dặn dò của bác sĩ, cô nghĩ đúng là cũng không có vấn đề gì, nên đồng ý cho Kha Tây Ninh làm thủ tục xuất viện.

Dung Tuyết cùng Kha Tây Ninh đến khu nhà cậu. Xe chạy vào bên trong, Dung Tuyết cũng không khỏi tán thưởng: "Hoàn cảnh chỗ này thật tốt."

Có thể không tốt sao, đây là nơi lúc trước Nghiêm ảnh đế tự mình đến xem, sau khi xem xong, trải qua tầng tầng sàng lọc, quyết định là nó. Anh từng hôn tóc Kha Tây Ninh, nói: "Tây Ninh, nơi này trồng đủ loại hoa hồng mà em thích nhất, em thích bơi lội, lầu dưới cũng có một bể bơi nhân tạo."

Lúc ấy nhìn Nghiêm Tự nói đến vui vẻ, nên cậu cũng không sửa Nghiêm Tự, hoa trong hàng rào kia không phải hoa hồng, mà là nguyệt quý. Bể bơi kia nước cạn, dành cho mấy đứa bé mang phao bơi đi chơi nước, người trưởng thành không thích hợp vào đó bơi lội.

Dung Tuyết thấy Kha Tây Ninh ngẩn người, nhẹ giọng nhắc nhở: "... Tây Ninh, em làm sao vậy?"

Kha Tây Ninh hoảng hốt phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ một căn nhà, ánh mắt cậu cười như trăng rằm: "Không có việc gì, chỉ là ở đây hoàn cảnh tuy tốt, nhưng tiền thuê rất mắc không phù hợp với em, em sắp chuyển ra rồi."

Kha Tây Ninh cầm chìa khóa mở cửa, hiện tại là chạng vạng, ánh mắt trời dần dần tắt đi.

Nghiêm Tự ngồi trên sô pha, cúi đầu hút thuốc, như một bóng ma cao ngạo. Anh nghe thấy động tĩnh, quay đầu, mày nhăn thành hình chữ xuyên thật sâu.

Lúc này Kha Tây Ninh mới có chút thoải mái, hoá ra lãng phí thanh xuân không chỉ có một mình cậu.

Người yêu thật ra là một sinh vật rất thần kỳ. Nhiều năm trước nói "Đời này đã định, sống chết không lìa", nhiều năm sau, cậu thế mà lại thay đổi thành một người tâm địa nhỏ nhen như vậy, so đo phần được mất giữa hai người, thấy đối phương đau khổ hơn mình một ít, mất đi nhiều hơn mình một ít, sẽ cảm thấy thích thú, thoả mãn lòng người.

Đây sao có thể gọi là bạn đời, chỉ sợ cũng xấp xỉ kẻ địch rồi.

Kha Tây Ninh đi đến trước mặt Nghiêm Tự: "Nghiêm Tự."

Nghiêm Tự ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt dừng trên trán bị thương của cậu, anh vươn tay, muốn chạm vào, muốn hỏi Kha Tây Ninh, có đau hay không.

Kha Tây Ninh thở dài, ngồi xuống, như trút được gánh nặng nói: "Chúng ta ly hôn đi."

***

Boom: Đến chương này rồi tui mới biết hoá ra Phó Diễm nhỏ tuổi hơn Tây Ninh mọi người ạ :) Từ đây tui sẽ sửa lại xưng hô nhé, còn mấy chương trước thì sau này sửa lại sau nhe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro