Chương 46: Mẹ Nghiêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùng bảy năm mới, viên chức bắt đầu đi làm báo hiệu kì nghỉ dần dần kết thúc. Kha Tây Ninh sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi lại tiến vào công việc bận rộn. Sáng sớm tinh mơ, Kha Tây Ninh đã bị Phó Diễm gọi đến văn phòng của cậu ở tầng trên.

Phó Diễm là người rất coi trọng mặt mũi. Từ lúc Kha Tây Ninh quay《 Nói mê 》cũng chỉ mới qua mấy tháng ngắn ngủi, Phó Diễm đã trang hoàng lại văn phòng trông có chút cũ kỹ lỗi thời trở nên rực rỡ hẳn lên, chỉ riêng cánh cửa khắc hoa mang phong cách riêng của châu Âu đã tiêu phí không ít tiền.

Kha Tây Ninh sau khi xuống máy bay được một ngày, có tới tham quan địa bàn của vị tiểu tổng tài này, không khỏi bị hào khí làm lóe mù cả mắt. Phó Diễm còn tràn đầy đắc ý hỏi ý kiến anh, thấy cậu trang trí thế nào?

Kha Tây Ninh nghĩ nghĩ, nói đùa: "Phó tổng, vì sao có tiền đi trang hoàng, lúc trước lại nói không có tiền cho hắn làm trị liệu tâm lý vậy."

Phó Diễm lười biếng úp mặt lên bàn chơi di động.

Kha Tây Ninh không nhẹ không nặng gõ cửa hai cái, sau khi được Phó Diễm ngầm đồng ý, anh mới đi vào.

Phó Diễm: "Đợi chút."

Kha Tây Ninh liền yên lặng đứng đó, thoáng nhìn như không nhìn xem Phó Diễm chơi Anipop.

Phó Diễm ước chừng chơi thêm ba phút. Chờ đến khi dòng chữ"game over" đỏ tươi hoàn toàn đập vào mắt, Phó Diễm mới hoảng hốt buông điện thoại xuống.

Khuôn mặt tuấn tú của cậu đè trên bàn nổi lên một ít vết đỏ, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Kha Tây Ninh nhịn cười, ngoài mặt vẫn là gặp chuyện không sợ. Trong khoảng thời gian này, anh và Phó Diễm đúng là có thân thiết hơn, tối hôm trừ tịch Phó Diễm còn nhắn cho anh một tin chúc phúc, có thêm tên, không giống như tin nhắn gửi tập thể. Nhưng nếu hỏi ra rồi cười nhạo Phó Diễm, vị này chắc sẽ bị chọc tức đến ngất xỉu mất.

Phó Diễm nói: "Anh biết chuyện Dung Tuyết mang thai không?"

Hoá ra là chuyện này, Kha Tây Ninh nói: "Biết."

Dung Tuyết lần này là thai đầu, không có kinh nghiệm, mang thai hơn một tháng cũng chưa phát hiện. Trong lúc ăn tết, trên bàn toàn bộ đều là thịt cá thức ăn mặn, Dung Tuyết nổi cơn nôn nghén, đi bệnh viện kiểm tra một phen, lúc này mới phát hiện cô có thai hơn một tháng. Đây là một chuyện vui, lại là kiểm tra ra được vào thời điểm lễ tết, càng mừng vui gấp bội, hôm cô kiểm tra ra có thai đã lập tức đăng lên vòng bạn bè, báo cho bạn bè thân thích tin tốt này.

Cô còn đặc biệt liên hệ với Kha Tây Ninh, nói trước mắt khẳng định vẫn sẽ tiếp tục làm việc, nhưng có lẽ năm tháng sau, sẽ xin nghỉ sinh.

"Anh biết thì tốt." Giọng điệu Phó Diễm vô cùng êm đềm như mây trôi nước chảy, giống như đang nói một việc râu ria nhỏ nhặt, "Mười tháng tiếp theo, anh tạm thời giao cho tôi."

Kha Tây Ninh nghe xong như lọt vào sương mù, theo bản năng hỏi: "Cái gì?"

"Dung Tuyết khẳng định đã nói với anh mấy tháng đầu mang thai, cô ấy vẫn sẽ tiếp tục công việc dẫn dắt anh, đúng không?"

Kha Tây Ninh đáp: "Đúng vậy."

Phó Diễm lại xoay bút ký tên của cậu, tuy nhiên cây bút này có cán bút thô hơn một chút so với những cây trước, dẫn tới lần này cậu ra vẻ đẹp trai thất bại, mới xoay hai vòng, đã "lạch cạch" một tiếng rơi xuống.

Nhưng cậu làm như cái gì cũng chưa xảy ra, một cái liếc mắt cũng không nhìn cây bút rơi trên mặt đất.

"Dung Tuyết người này quá liều mạng." Phó Diễm thở dài nói, "Vì công việc quả thật không muốn sống. Không chỉ lần trước vớt đại ngôn quảng cáo công ích cho anh, có lần cô ấy còn tự mình chạy đến đoàn phim của người ta thay một người mới ra mặt...... Sáng hôm nay chồng cô ấy tìm tôi xin nghỉ, nói cô ấy tối hôm qua xem phim truyền hình thiếu chút nữa ngất xỉu, thay cô xin được nghỉ sinh, nói là ít nhất mười tháng mới quay lại được."

Tính tính ngày tháng, lần trước Dung Tuyết bôn ba vì quảng cáo công ích của anh, cũng là trong thời gian mang thai.

Kha Tây Ninh nhíu mày, hỏi: "Cô ấy không có việc gì chứ."

"Đã xuất viện về nhà rồi." Phó Diễm nói, "Còn đang nghỉ ngơi, tuy nhiên không có việc gì."

Thân thể hẳn là không có gì trở ngại.

Kha Tây Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm, do dự một lát, hỏi: "Bên dưới Dung Tuyết cũng có bốn năm nghệ sĩ, chẳng lẽ đều giao cho cậu quản sao?"

Phó Diễm không rõ nguyên do cười cười, nói: "Ừ, đều do tôi quản. Chờ những người khác tới, tôi cũng sẽ thông báo giống vậy với bọn họ."

Kha Tây Ninh đắm chìm trong sự kinh ngạc.

Nhiêu đó nghệ sĩ thật là một lượng công việc không hề nhỏ, Phó Diễm vốn là ở vị trí trù tính đại cục chung, ôm đồm toàn bộ như vậy, trên thực tế chính là hy sinh bản thân, chiếu cố nghệ sĩ.

Sau khi Dung Tuyết nghỉ sinh xong khẳng định phải về lại tiếp tục công việc, như vậy nghệ sĩ vốn phân cho người đại diện khác vẫn cứ phải trở về bên Dung Tuyết. Lưu trình này nhìn như không có vấn đề lắm, nhưng những người đại diện khác cũng không phải tổ chức từ thiện, thậm chí còn có thể nói là đối thủ cạnh tranh. Bọn họ dựa vào đâu thay người khác làm áo cưới?

Mà Phó Diễm dẫn dắt những nghệ sĩ này, ý nghĩa lại có hơi khác.

Kha Tây Ninh muốn nói gì đó, nhưng lúc này tiếng chuông di động của anh trùng hợp vang lên.

Phó Diễm ra hiệu bảo anh nghe máy.

Kha Tây Ninh cúi đầu nhìn tên người liên hệ, mày liền nhíu lại, anh nói với Phó Diễm: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại chút?"

Phó Diễm thu hết biểu cảm của Kha Tây Ninh vào mắt, cậu hơi gật đầu, nói: "Đi đi."

Kha Tây Ninh ngay lập tức một đường đi thẳng đến góc hành lang, xác định xung quanh không có người, anh mới nghe máy.

Trong khoảng thời gian ngắn, anh không biết xưng hô với đối phương như thế nào, do dự mãi, kêu một tiếng: "Bác gái."

Đầu kia điện thoại mẹ Nghiêm yên lặng một hồi lâu, hai bên đều an tĩnh lại, Kha Tây Ninh bên này chỉ có tiếng dòng điện sàn sạt.

Chờ mẹ Nghiêm phản ứng lại, bà liền có hơi trách cứ mà trêu ghẹo nói: "Tây Ninh à...... Con đó đang êm đẹp mẹ không gọi, đi kêu là bác gái? Chẳng lẽ cãi nhau với Nghiêm Tự? Cãi nhau thì con giận dỗi nó là được. Làm nó tức chết cũng được, đừng tổn thương trái tim của mẹ chứ."

Kha Tây Ninh hơi giật mình, cậu xác thật không dự đoán được năm trước ly hôn, năm nay mẹ Nghiêm Tự vẫn chưa biết chuyện hai người tan vỡ.

Bọn họ đang trò chuyện, không tiện nhắc đến chuyện này bây giờ với mẹ Nghiêm. Kha Tây Ninh thậm chí có chút không xác định, nên tìm thời cơ nào cho thoả đáng để nói rõ chuyện này với mẹ Nghiêm.

Tuy rằng số lần Kha Tây Ninh gặp mẹ Nghiêm không nhiều lắm, nhưng bà quả thật đối xử với cậu rất tốt. Nghiêm Tự lần đầu tiên đưa Kha Tây Ninh tới trước mặt mẹ Nghiêm, người mẹ khoan dung này chỉ là giật mình đơ ra một lát, rồi tiếp nhận ngay sự thật con trai mình là người đồng tính, còn cười nói là giống như được thêm một đứa con trai vậy.

Bảy năm trước hôn nhân đồng tính mới vừa được hợp pháp, đối với sự ban bố của bộ luật này, rất nhiều người vẫn cứ phản đối và tranh luận, giữa những người này luôn không thiếu người lớn tuổi hay đồng lứa. Mẹ Nghiêm có thể thoải mái hào phóng đón nhận Kha Tây Ninh như thế, làm Kha Tây Ninh cảm thấy bất ngờ ngoài ý muốn, càng vô cùng cảm động và khát khao.

Cảm động Nghiêm Tự có người mẹ như vậy, khát khao cuộc sống nửa đời sau.

Kha Tây Ninh từ nhỏ không có mẹ, mẹ Nghiêm xuất hiện, làm cậu cuối cùng cũng cảm nhận được tình thương của mẹ. Đáng tiếc, cậu và Nghiêm Tự đều quá bận, số lần làm bạn với bà đã ít lại càng ít, ngày thường chỉ có thể dựa vào điện thoại để liên lạc.

"Cũng không phải cãi nhau......" Kha Tây Ninh ở trước mặt bà, giống như mất đi năng lực ngôn ngữ, cậu bỗng nhiên có chút ích kỷ muốn oán trách Nghiêm Tự, không làm rõ chuyện hai người bọn họ ly hôn với mẹ Nghiêm, dẫn tới hiện tại cậu chân tay luống cuống, không muốn tổn thương bà, lại không muốn làm bộ hai người vẫn là một đôi ân ái.

"Không phải cãi nhau thì tốt." Mẹ Nghiêm vui tươi hớn hở mà nói, "Năm nay ăn tết, vợ chồng son hai đứa lại không đến bồi bà già này. Mẹ chờ mấy cô dì chú bác kia đều đi cả rồi, gạt mấy đứa mua vé xe đến đây, muốn ở chỗ này hai ngày......"

Củ khoai lang phỏng tay này Kha Tây Ninh thật không biết nên nhận như thế nào.

Cậu suy nghĩ một lát, ngập ngừng nói: "Nghiêm Tự, Nghiêm Tự anh ấy hình như đang đóng phim ở nơi khác, không có cách nào bồi mẹ rồi."

"Mẹ biết chứ." Mẹ Nghiêm mặt mày hớn hở nói, "Lúc mẹ tới, gõ gõ cửa nhà hai đứa, phát hiện trong nhà một người cũng không có. May là mẹ có chìa khoá chung cư các con, nếu không bà già này phải đứng canh ở cửa nửa ngày rồi."

Kha Tây Ninh vẫn như cũ nói: "Chỉ là Nghiêm Tự một chốc cũng chưa về được, mẹ ở bên đó cũng không có người quen, một mình đợi ở chung cư, có phải không tiện lắm không?"

Mẹ Nghiêm cười nói: "Không có việc gì, mẹ căn bản không phải đến tìm Nghiêm Tự, mẹ tới đây để nhìn Tiểu Tây Ninh của nhà chúng ta."

Kha Tây Ninh không hiểu sao có hơi muốn khóc, nhưng càng có rất nhiều sự bực bội không rõ nguyên do.

Cậu nắm nắm tóc, dựa lưng trên tường hành lang. Cuối hành lang này là một cửa sổ thuỷ tinh cực nhỏ, ngày thường không ai qua đây, nên cửa cũng đóng rất chặt, cũng không có gió, nhưng Tây Ninh tiến lên hai bước, lập tức mở cửa sổ nhỏ ra, gió lạnh ập vào mặt, thổi cho tóc của cậu đều rối loạn.

"...... Mẹ." Kha Tây Ninh hơi hơi ngửa đầu, dùng bàn tay che đi hơn nửa khuôn mặt, hầu kết lên xuống, trong lòng một trận chua xót.

"Ừm." Mẹ Nghiêm cười càng xán lạn.

"Con bên này còn có công việc, cúp trước." Kha Tây Ninh hạ tay xuống, cậu hít sâu một chút, "Lát nữa con gọi lại cho mẹ."

"Được." Mẹ Nghiêm nói, "Không quấy rầy con làm việc, nhanh đi đi, Tây Ninh."

Vẫn là mẹ Nghiêm cúp máy trước. Bên tai truyền đến tiếng tút tút.

Kha Tây Ninh lấy tốc độ cực kì thong thả, ngồi xổm xuống.

Cậu một mình yên lặng hồi lâu.

Cuối cùng lại lần nữa cầm lấy di động, muốn gọi một cuộc điện thoại cho Nghiêm Tự. Ngay lúc vừa định tìm số, Kha Tây Ninh mới phát hiện, cậu vốn vẫn chưa kéo Nghiêm Tự ra khỏi sổ đen.

Tốc độ điện thoại được kết nối rất mau.

"Tây Ninh." Nghiêm Tự đang đóng phim, thời gian nghỉ ngơi rất ít, tốc độ nói chuyện của anh rất nhanh, "Mẹ anh có phải gọi điện cho em không?"

"Ừm." Kha Tây Ninh nhịn không được hỏi, "Anh không nói chuyện hai chúng ta cho bác gái?"

Nghiêm Tự im lặng.

Chuyện này đúng là do anh không xử lí tốt, mới dẫn đến tính huống xấu hổ ngày hôm nay. Nghiêm Tự không nói chuyện anh và Kha Tây Ninh cho mẹ, nguyên nhân đơn giản có hai cái.

Thứ nhất mẹ anh xác thật quá thích Kha Tây Ninh, mặc dù không có nhiều cơ hội gặp mặt lắm, bà cũng sẽ thường liên lạc với Kha Tây Ninh, sở thích ở nhà cũng là xem phim truyền hình Kha Tây Ninh đóng chính. Phim của đứa con trai này của bà, mẹ anh bảo khó coi, không muốn xem, vẫn là Tây Ninh diễn hay hơn.

Thứ hai càng là tư tâm của anh.

Nghiêm Tự khi đó còn nghĩ có thể hàn gắn lại với Kha Tây Ninh, nên lí nào sẽ chủ động nói cho bà chuyện đau lòng này.

"Nghiêm Tự?" Kha Tây Ninh lại gọi anh một lần.

A Kiệt ở bên cạnh thúc giục Nghiêm Tự sắp vào cảnh quay mới.

"Chờ buổi tối anh sẽ nói với bà." Nghiêm Tự nói, "Em cũng không cần phải xen vào, anh sẽ giải thích cho bà."

Kha Tây Ninh men theo ven tường đứng lên, Phó Diễm đứng ở nơi xa khoanh tay trước ngực nhìn cậu.

"Không." Kha Tây Ninh nhẹ giọng nói, "Gọi điện thoại không tốt. Vẫn là để em nói đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro