Chương 62: Linh Tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kha Tây Ninh đơ ra, một hồi lâu mới hiểu, nhà chế tác mà Phùng Nghị nói chính là Nghiêm Tự. Ngụ ý là Nghiêm Tự đã đến đây thăm ban.

Từ lần trước, khi cậu biết nhà chế tác của《 Thầy phong thuỷ 》là Nghiêm Tự, nói thật là từng có hơi do dự, do dự có nên tiếp nhận bộ phim này hay không.《 Thầy phong thuỷ 》thực sự là một tác phẩm rất ưu tú, đoàn đội chế tác cũng có thực lực, có thể hợp tác với tiền bối Phùng Nghị cũng là một cơ hội rất khó có được. Nếu như cậu thật sự bởi vì quan hệ với Nghiêm Tự mà từ bỏ bộ phim này, lại trông giống như mình còn chưa thoát khỏi đoạn tình cảm của hai người.

Nhưng nói thật lòng thì, Kha Tây Ninh ngoài miệng hoà giải với Nghiêm Tự hai ta không oán không thù, yêu hận đã thanh toán xong, nhưng trên thực tế trong tiềm thức của cậu, Nghiêm Tự và người khác vĩnh viễn không giống nhau. Anh ở trong lòng Kha Tây Ninh luôn chiếm một vị trí độc đáo, chỉ cần đụng nhẹ một cái thôi sẽ cảm thấy chua xót, cho nên Kha Tây Ninh chưa bao giờ đụng đến.

Sau khi biết rõ Nghiêm Tự là nhà chế tác của《 Thầy phong thuỷ 》, trong lòng cậu không phải không có kinh ngạc hay bàng hoàng, không phải không có bất kì lo lắng gì, không phải không có khúc mắc...... Thậm chí cũng không phải không nghĩ tới từ bỏ cơ hội này.

Nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng tất cả.

《 Thầy phong thủy 》là tự cậu tranh thủ được, vì sao phải từ bỏ? Kha Tây Ninh chính là dựa vào lý do này để thuyết phục bản thân.

Phùng Nghị và Kha Tây Ninh đứng đối diện nhau.

Coi đế nhìn thấy người đàn ông đang đi từ xa tới, trên mặt lộ ra nụ cười hiểu rõ tất cả, thở dài nói: "Haiz, Nghiêm Tự. Thật sự đã lâu không gặp."

Nghiêm Tự và Phùng Nghị tuy là bạn tốt nhiều năm, nhưng hai người đều bận rộn công việc, rất khó để gặp nhau. Lần tương ngộ gần nhất, cũng là Phùng Nghị chủ động tìm Nghiêm Tự bàn chuyện hợp tác của《 Thầy phong thuỷ 》.

Nghe vậy, thân thể Kha Tây Ninh hơi cứng đờ một chút. Rất nhanh, cậu đã khôi phục lại bình thường, rất tự nhiên xoay người, đối đãi với Nghiêm Tự như với bao tiền bối khác, khách khí hơi cúi đầu, xem như chào hỏi một tiếng.

Ánh mắt Nghiêm Tự xẹt qua khuôn mặt của Kha Tây Ninh không để lại dấu vết, anh nhún vai với Phùng Nghị, nói giỡn như đang phản bác: "Lâu lắm sao? Tôi nhớ cũng chỉ mới nửa năm mà?"

Phùng Nghị cười to, nắm tay đấm lên ngực phải Nghiêm Tự một cái.

Nghiêm Tự cũng theo đó cong lên khóe môi.

Bọn họ quả nhiên là bạn tốt nhiều năm. Con người Nghiêm Tự đối đãi với người khác chưa bao giờ thất lễ, nhưng nói chung cũng coi như không thân thiết. Tính cách của anh là như thế, yên lặng kiệm lời, dễ cho người ta một cảm giác mới lạ. Nói về Nghiêm Tự khi hợp tác, anh cũng sẽ lộ ra vẻ mặt khen ngợi, nhưng nếu nói thật sự để lại ấn tượng cho anh, cũng không có mấy ai.

Anh tuyệt đối là một người lạnh nhạt. Chẳng qua có gia giáo, chưa bao giờ làm người ta xấu mặt.

Kha Tây Ninh biết trạng thái nhẹ nhàng hiếm có của Nghiêm Tự, số người bắt gặp có thể nói là đếm trên đầu ngón tay mà thôi, nhưng khi anh ở cùng Phùng Nghị lại lộ ra vẻ nhẹ nhàng hiếm thấy đó.

Chiều cao của anh và Phùng Nghị không kém nhau bao nhiêu, Kha Tây Ninh cũng không thấp, nhưng đứng bên cạnh hai người liền có vẻ lùn đi vài phân.

Trùng hợp Vu Thiến Văn đang giúp thầy đạo cụ khuân vác thiết bị, thấy cô cố hết sức dọn đồ, ngăn tủ nặng trĩu kia thiếu chút nữa đã đè lên đầu cô nàng. Vu Thiến Văn nhịn không được nhỏ giọng kêu một tiếng.

Kha Tây Ninh đứng giữa hai người, cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Cho nên ánh mắt cậu phân tán, cuối cùng dừng lại bên chỗ Thiến Văn, vốn dĩ chỉ là muốn phân tán lực chú ý thôi, nhưng nhìn rồi lại thật sự sốt ruột thay cô, cậu chần chờ nói: "Thiến Văn hình như gặp chút phiền toái, tôi đi giúp cô ấy một lát."

Việc này, Phùng Nghị cũng thấy được Vu Thiến Văn đang cố hết sức.

Vốn dĩ thần sắc của Nghiêm Tự còn coi là trầm tĩnh, thấy Kha Tây Ninh nói phải đi, anh theo bản năng hơi vươn tay ra, sau đó lại thu trở về. Một loạt động tác bé nhỏ không đáng kể, lực chú ý của mọi người cũng đều ở chỗ Thiến Văn bên kia, cho nên Kha Tây Ninh và Phùng Nghị đều hoàn toàn không chú ý tới.

Đoàn phim tài chính sung túc, đạo cụ được sử dụng đều là đao thật kiếm thật, ngăn tủ này cũng có chất liệu gỗ đặc cũ được mượn từ cửa hàng đồ cổ tới, tuyệt đối không tính là nhẹ nhàng. Một cô gái nhỏ có lòng nhiệt tình như vậy là chuyện tốt, nhưng thật sự cũng có hơi miễn cưỡng bản thân.

Chỉ hợp tác qua vài lần, Phùng Nghị đã thấy rõ Kha Tây Ninh đối với người bên cạnh mình thật sự rất tốt.

Nhưng thường thì nhà chế tác không cần xuất hiện ở phim trường, ngẫu nhiên thăm ban cũng sẽ ở giữa giai đoạn quay phim, còn như Nghiêm Tự đoàn phim vừa mới khởi động máy đã tới đây thị sát, đúng là hiếm thấy. Còn nữa, Nghiêm Tự từng đầu tư sản xuất qua vài bộ phim điện ảnh, cũng chưa từng thấy anh đi thăm ban bao giờ. Đến nỗi mục đích anh vì sao lại tới đây đã quá mức rõ ràng.

Chính là tới thăm ban Kha Tây Ninh.

Mặc dù Nghiêm Tự miệng nói là vì người bạn tốt nhiều năm của mình, anh cũng sẽ không tin. Trong lúc Nghiêm Tự cùng anh nói chuyện, ánh mắt câu được câu không lại liếc về phía Kha Tây Ninh, tuy rằng những hành vi đó không phải thực hiện một cách rõ ràng, nhưng nếu gượng ép nói không phải vì Kha Tây Ninh mà đến phim trường, Phùng Nghị sẽ cảm thấy mắt mình sắp mù rồi.

Làm một bóng đèn tỏa sáng lấp lánh, Phùng Nghị chủ động duỗi tay ngăn Kha Tây Ninh lại, xem như ngăn cản cậu đi hỗ trợ.

Kha Tây Ninh nghi hoặc nhìn về phía Phùng Nghị.

Phùng Nghị nói: "Để tôi kêu trợ lý của tôi đi cho. Cậu ở đây tiếp Nghiêm Tự đi, tôi đi một lát sẽ về."

Kha Tây Ninh hơi sửng sốt, cũng không tiện cự tuyệt, đành phải gật đầu.

Phùng Nghị bước nhanh rời đi, sau khi đi vài bước, anh đã kéo ra khoảng cách rất lớn với hai người. Anh thả lỏng thở một hơi thật lớn, lúc đứng trong đó không có cảm giác gì, sau khi thoát ra khỏi giữa hai người xong, anh rõ ràng có thể cảm giác được ngay không khí bên ngoài quả nhiên tốt hơn rất nhiều.

Anh mỉm cười ngăn Vu Thiến Văn lại, sau đó gọi trợ lý của mình đang ngồi đợi trong xe bảo mẫu đậu bên ngoài tới, bảo cậu ta hỗ trợ tổ đạo cụ.

Vu Thiến Văn và Phùng Nghị bên này hoà thuận vui vẻ, Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự bên kia lại có vẻ nặng nề hơn rất nhiều.

"...... Anh." Kha Tây Ninh mới nói một câu, lại không biết nên nói câu gì tiếp theo.

Nghiêm Tự không cắt ngang cậu, nghiêm túc nghe cậu nói, ánh mắt đặc biệt trầm tĩnh.

Kha Tây Ninh vòng qua Nghiêm Tự, nhìn về phía Phùng Nghị và Vu Thiến Văn, sau khi phát hiện bọn họ nói chuyện với nhau rất được xong, càng thêm không biết phải nói chút gì đó để làm dịu đi bầu không khí giữa anh và Kha Tây Ninh. Giữa hai người đang lưu động một loại hơi thở độc đáo.

"Đúng rồi." Kha Tây Ninh rốt cuộc tìm được một vài đề tài, "Chuyện lần trước tuyên truyền thay《 Nói mê 》, cảm ơn anh."

Nghiêm Tự nghĩ nghĩ, nói đúng sự thật: "Em không cần cảm ơn anh. Thành tích của《 Nói mê 》tốt như vậy, hoàn toàn là dựa vào công lao của em và những người khác trong đoàn phim, không liên quan gì đến anh."

"Nói vậy cũng không phải." Kha Tây Ninh nắm nắm tóc, "Rating linh tinh của chúng tôi, tôi vẫn thấy rất rõ. Sau khi anh cùng phóng viên nhắc tới《 Nói mê 》xong, đêm đó lượt xem của phim tăng rất nhiều. Muốn nói không có công lao của anh...... Vậy sao được?"

Nghe Kha Tây Ninh nói như vậy, anh cũng không phản bác nữa.

Bất quá tiện đà Nghiêm Tự đặc biệt nghiêm túc nhìn về phía Kha Tây Ninh, nói: "Tây Ninh, khen ngợi《 Nói mê 》không phải là anh thuận miệng nói. Anh thật sự đã xem kĩ từng tập của《 Nói mê 》, không thể không nói, em thật sự diễn rất khá."

Bất luận Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh là kiểu quan hệ gì. Nhưng Nghiêm Tự ở giới giải trí đạt được giải thưởng và thành tích thật, có thể làm cho tiền bối nói ra những lời này với hậu bối, hơn nữa còn tán thành với kỹ thuật diễn của cậu, đa phần ai làm diễn viên cũng đều sẽ rất vui vẻ. Kha Tây Ninh theo bản năng thả lỏng khóe miệng, nhưng lại cảm thấy cái biểu cảm này quá có lệ, bèn cười tươi hơn một tí.

"Tuy rằng anh không thích tôi nói cảm ơn." Kha Tây Ninh nói, "Nhưng tôi còn muốn cảm ơn sự khẳng định của anh đối với tôi. Việc này cho tôi tự tin rất lớn."

Cậu dừng một chút, nói vô cùng dõng dạc: "Có điều anh yên tâm, tôi sẽ diễn《 Thầy phong thuỷ 》càng tốt hơn."

Nghiêm Tự đó giờ khó nhìn thấy được một Kha Tây Ninh như vậy. Nghĩ đến thời điểm anh và Kha Tây Ninh tách ra, Kha Tây Ninh thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng trở nên tự tin hơn rất nhiều.

Mà anh vẫn luôn canh giữ tại chỗ, dừng bước không rời đi.

Nghiêm Tự cúi đầu cười một chút, nói theo: "Anh tin em."

Thời gian nghỉ ngơi của đoàn phim thường sẽ không quá dài. Đạo diễn thấy Nghiêm Tự đến, cũng cho anh đủ mặt mũi, cho diễn viên thêm một ít thời gian nghỉ ngơi. Để Phùng Nghị và Nghiêm Tự có thể thoải mái ôn chuyện. Hiện giờ thấy đã hết buổi sáng, đạo diễn bắt đầu có hơi nóng vội.

Ông bước nhanh tới, muốn nói với Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh một tiếng, thời gian nghỉ ngơi sắp kết thúc rồi. Nhưng cách hai người này càng gần, đạo diễn càng cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ càng kỳ quái.

Từ trước tới nay không chỉ nói Kha Tây Ninh. Nào có tiền bối bình thường nào nhìn hậu bối như thế này, ánh mắt tuy cũng không phải là lộ liễu, nhưng đáy mắt nhàn nhạt ý cười làm sao cũng không giấu được. Cũng không phải nói là không thể cười, mà là nụ cười này còn xuất hiện trên mặt của Nghiêm Tự, chính là có chỗ ái muội.

Đạo diễn nhịn xuống lòng hiếu kỳ, trước kêu Kha Tây Ninh: "Tây Ninh, thời gian nghỉ ngơi đã qua rồi, cậu qua kêu chuyên viên trang điểm bổ trang lại đi."

Trùng hợp chuyên viên trang điểm cũng đang đứng chuẩn bị ở phía sau bọn họ, Kha Tây Ninh xin lỗi cười cười với mọi người, lui ra sau vài bước, chuyên viên trang điểm vội vàng đi tới, giúp cậu thấm mồ hôi trên mũi.

Đạo diễn hàn huyên đôi câu với Nghiêm Tự, giọng của bọn họ rất nhẹ, đứng ở góc độ của Kha Tây Ninh, cũng không thể nghe rõ được gì.

Chuyên viên trang điểm ôn hòa nói: "Thầy Kha, anh nhắm mắt một lát."

Kha Tây Ninh có hơi thất thần, cho nên không nghe thấy.

Chuyên viên trang điểm nâng cao giọng, lặp lại: "Thầy Kha, anh nhắm mắt một lát đi."

Lúc này Kha Tây Ninh mới nghe thấy, hoang mang rối loạn nhắm mắt lại. Nhưng do giọng của chuyên viên trang điểm khá lớn, nên Nghiêm Tự và đạo diễn cũng nghe thấy rõ. Đạo diễn thật ra không có phản ứng gì, còn Nghiêm Tự lại cong môi nhìn Kha Tây Ninh một cái.

Cũng không biết có phải do năm đó cùng chung chăn gối quá nhiều lần hay không, mà Kha Tây Ninh ngay cả nhắm mắt cũng có thể mơ hồ cảm giác được Nghiêm Tự có lẽ đang nhìn cậu. Vừa rồi lúc Kha Tây Ninh thất thần, thật sự là đầu óc đang trống không, không nghĩ đến gì cả, nhưng bị chuyên viên trang điểm la một tiếng như vậy, dường như nhược điểm của cậu bị rơi vào tay Nghiêm Tự.

Chuyên viên trang điểm lẩm bẩm một tiếng: "Chẳng lẽ là tôi đánh má hồng quá tay à? Sao mặt anh lại có chút đỏ vậy nhỉ?" Đánh má hồng cho nam diễn viên cũng không phải là chuyện gì lạ, nhưng không thấy nhiều, huống hồ Kha Tây Ninh còn đóng vai Dung Lan là một oán quỷ, không cần dùng má hồng để làm tăng nguyên khí.

Tiếng của câu này rất nhỏ, ngoại trừ Kha Tây Ninh và chuyên viên trang điểm ra, không có người thứ ba biết. Nhưng mặt Kha Tây Ninh thật ra lại càng nóng hơn một ít.

Cậu như thế không phải bởi vì chuyện gì khác. Mà là vì trong mấy ngày tách khỏi Nghiêm Tự này, đây là lần đầu tiên Kha Tây Ninh hơi ném đi mặt mũi của mình trước Nghiêm Tự, thật là có chút không biết làm sao.

Đạo diễn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, ông nghi hoặc quét mắt nhìn một vòng, không phát hiện bất kì điều khác thường nào, bèn nhẹ giọng hỏi Nghiêm Tự: "Làm sao vậy?"

Nghiêm Tự di chuyển tầm mắt đặt trên người Kha Tây Ninh sang. Anh quay đầu, nhẹ nắm nắm tay, chống lên chóp mũi, cầm lòng không được mà cười một chút.

"Không có gì."

Sau khi Kha Tây Ninh và Phùng Nghị chuẩn bị xong, liền tiến vào cảnh quay tiếp theo.

Nghiêm Tự thân là nhà chế tác đến thăm ban, ngồi cùng với đạo diễn, xuyên qua khung lấy cảnh xem hai người bọn họ diễn.

Kỹ thuật diễn xuất của Phùng Nghị tốt là chuyện mà cả giới đều công nhận. Tuổi tác của anh không tính là lớn, kinh nghiệm đóng phim cũng chỉ mới mười mấy năm, nhưng rất nhiều diễn viên tiền bối gạo cội có tuổi nghề hơn hai mươi năm, ba mươi năm khi nhắc đến Phùng Nghị, đều nhịn không được nói rất dễ dàng bị vị hậu bối này ngăn chặn khí thế, ngay cả khả năng diễn xuất cô đọng nhiều năm cũng không thi triển được.

Diễn viên gạo cội đã nói như vậy, thì còn nói chi tới tiểu sinh trẻ tuổi và hoa đán.

Có bao nhiêu tiểu hoa rõ ràng là kỹ thuật diễn cũng tốt, năng lực nghiệp vụ mạnh, nhưng lúc diễn cùng Phùng Nghị, lại thường xuyên bị khí tức của anh chèn ép, thậm chí ngay cả lời thoại cơ bản nhất cũng nói không thông. Gặp loại tình huống này, đạo diễn vì để bảo đảm chất lượng của phim, sẽ bắt các diễn viên quay đi quay lại hết lần này đến lần khác.

Lần này, đạo diễn sau khi biết sẽ hợp tác lần nữa cùng với Phùng Nghị, đã sớm tốn một ít tinh lực để tính toán. Tuy nhiên ông lại không nghĩ rằng, biểu hiện của Kha Tây Ninh thế mà cũng không kém hơn so với Phùng Nghị là bao. Kha Tây khi diễn, tựa hồ không hề nghĩ tới việc muốn áp đảo đối phương, mà là tự lập một trường phái riêng, có cảm giác độc đáo của bản thân mình.

Đạo diễn thở dài: "Kha Tây Ninh này diễn tốt thật đấy. Vừa thấy máy quay là nhập vai ngay, khí thế của Phùng Nghị mạnh như vậy mà cậu ấy cũng chưa bao giờ bị quấy rầy đến."

Nghe vậy, Nghiêm Tự cũng chỉ nghiêm túc nhìn khung lấy cảnh, nhưng lúc không ai chú ý tới, anh nhẹ nhàng nở nụ cười.

Ánh mắt Nghiêm Tự lướt qua một tia dịu dàng: "Cậu ấy nếu biết được ngài khích lệ, hẳn là sẽ rất vui vẻ. Cậu ấy vẫn luôn cho rằng mình không có linh tính, nhưng người không có linh tính thật sự, làm sao chỉ mới nói một chút sẽ hiểu ngay."

(*Ở đây vì là trước mặt người ngoài nên mình edit là "cậu ấy" chứ không phải "em ấy" nha)

Lúc trước khi quay《 Nói mê 》, Kha Tây Ninh không hiểu làm thế nào để diễn một đoạn nội tâm cho tốt, trùng hợp Nghiêm Tự đang ở hiện trường, cậu bèn hỏi hỏi anh một chút. Nghiêm Tự khi đó chỉ nói rằng diễn viên muốn diễn tốt một nhân vật, đầu tiên phải nhập vai, sau đó lại phải xuất vai.

Nhập vai, xuất vai. Bốn chữ này, nghe thì dễ, kỳ thật nói dễ hơn làm. Nhưng mà Kha Tây Ninh gần như chỉ là suy nghĩ trong chốc lát, đã hiểu ngay phương pháp trong đó. Sao có thể xem là không hề có linh tính?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro