Chương 7: Cung Đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Tự không trực tiếp nói được hay không, anh như đã đoán trước được mục đích của Kha Tây Ninh, hỏi: "Tây Ninh, em muốn thử vai trong《 Cung đình 》?"

Kha Tây Ninh vốn kinh ngạc một phen, nhưng sau khi nghĩ lại, nếu là bạn thân, Nghiêm Tự rõ ràng biết Từ Kiều sắp làm phim mới, nếu liên tưởng đến hoàn cảnh của mình, cũng không phải không có khả năng đoán ra. Cậu không giả vờ phủ nhận, trực tiếp gật đầu: "Đúng vậy, em muốn."

Nghiêm Tự xoay người lại, dựa nửa người vào tường, ngước mắt nhìn cậu: "Theo anh biết, bộ phim《 Cung đình 》này còn chưa tuyên truyền ra ngoài, em làm sao biết mà tìm đến vậy?"

"Em..." Kha Tây Ninh do dự vài giây, nhìn vào ánh mắt dò xét của Nghiêm Tự, thầm nghĩ cho dù lúc này có nói dối, với người trước mặt đều sẽ biến thành vụng về, nếu như thế, cậu ăn ngay nói thật cũng không bị gì, "Em đến nhà Hạ lão tiền bối chào hỏi, ông ấy đề cử em đến."

Nghiêm Tự im lặng một lát, Kha Tây Ninh cho rằng Nghiêm Tự nhịn không được muốn hút một điếu, nhưng Nghiêm Tự cũng không làm vậy, anh hỏi: "Hạ Quân?"

Kha Tây Ninh kiên trì nói: "Là ông ấy."

"Nếu như vậy..." Nghiêm Tự biết rõ quan hệ nửa thầy trò của Hạ Quân và Kha Tây Ninh, anh cười nhạt một tiếng, "Vậy em theo lời Hạ lão gia đi tìm Từ Kiều đi, anh ta ở trong Xuân Chi Yến, anh không giúp gì được cho em."

Đây là bị cự tuyệt. Kha Tây Ninh cúi đầu nói: "Vậy em đi vào cùng anh."

Nghiêm Tự gật đầu: "Có thể." Tiếp theo, anh lại vươn tay hỏi: "Tây Ninh, em muốn nắm tay anh đi vào không?"

Lúc Nghiêm Tự nói ra câu này, khiến Kha Tây Ninh cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, lần này cậu ngẫu nhiên gặp được Nghiêm Tự, rốt cuộc bây giờ cũng buông xuống đề phòng, độ cong nơi khóe miệng chậm rãi hướng lên, ý cười nhộn nhạo, ánh mắt long lanh: "Đừng nghịch, nơi này nhiều người nhiều miệng, bị người ta nhìn thấy không tốt."

Nghiêm Tự vẫn chưa thu tay lại, từ chối cho ý kiến nói: "Bị thấy cũng không sao, vừa lúc tìm thời cơ công khai hôn nhân của chúng ta."

Bàn tay của anh rất đẹp, ngón tay thon dài có lực, khớp xương rõ ràng, còn rất có cảm giác an toàn. Đôi tay giống như đang cầm một cành oliu, có lực hấp dẫn rất lớn, khiến Kha Tây Ninh cũng ngoan ngoãn đưa tay của mình ra, muốn cầm tay anh đi một con đường hoàn toàn khác.

Kha Tây Ninh như là bị mê hoặc, ngẩn ngơ đưa tay ra, Nghiêm Tự cho rằng tâm nguyện sắp thành, đáy mắt dâng lên vui sướng khó phát hiện được, ngay lúc anh sắp chặt chẽ nắm lấy tay người mình yêu, Kha Tây Ninh chợt phục hồi tinh thần, như bị điện giật rút tay về.

Nghiêm Tự ra vẻ khó hiểu, yên lặng nhìn cậu.

Kha Tây Ninh lúng túng nói: "Anh còn nhớ rõ bảy năm trước, chúng ta vì sao lại quyết định ẩn hôn không?"

Nghiêm Tự hiểu ra, rút tay về.

Kha Tây Ninh cười khổ nói: "Quyết định này là em đề xuất, chúng ta lúc ấy đều ở thời kỳ thăng tiến, công khai đối với hai bên đều không tốt. Còn hiện tại... anh là ảnh đế, fan hâm mộ cũng cố định. Không đúng, anh thậm chí không cần fan hâm mộ, dựa vào kỹ thuật diễn xuất tuyệt vời đã có thể đứng vững địa vị ngày hôm nay. Nhưng em thì không được, em bò bảy năm vẫn là bộ dáng muốn chết không muốn sống này."

Nghiêm Tự im lặng hồi lâu, anh như muốn nghe Kha Tây Ninh kể khổ.

"Nghiêm Tự." Kha Tây Ninh đối diện ánh mắt của anh, gằn từng chữ, "Công khai đối với em ảnh hưởng quá lớn, có rất nhiều ẩn số, huống chi em vẫn chưa chịu thua, em vẫn nghĩ mình có thể nổi tiếng."

Nghiêm Tự quay đầu đi, ánh mắt không có tiêu điểm, vẻ mặt có phần ảm đạm. Kha Tây Ninh rất ít khi thấy Nghiêm Tự toát ra bộ dáng yếu ớt như này, bất luận ở trong lòng ai, người đàn ông này đều không thể lay chuyển, giống như vô luận gặp phải mưa gió bão bùng gì, chỉ cần trốn dưới trướng anh, sẽ có thể thuận lợi tránh né. Thật lâu sau, Nghiêm Tự mới quay đầu nhìn cậu, thần sắc không nên xuất hiện trên mặt anh đã được thu liễm rất tốt, khiến Kha Tây Ninh tưởng rằng khung cảnh xảy ra vài giây trước đó không hề tồn tại trên thế gian này, hết thảy chỉ là ảo giác của cậu.

Nghiêm Tự gật gật đầu, rất thấu hiểu nói: "Tây Ninh, em nói đúng, là anh không biết suy xét. Chuyện công khai, đợi sau này rồi nói."

Lần đầu tiên anh nói sau này là "bảy năm trước", lần thứ hai nói sau này là hiện tại, không biết lần thứ ba là lúc nào. Kha Tây Ninh bắt đầu nghĩ lại mình quyết định như vậy có phải đã sai không, trầm tư rất lâu, nhưng cậu vẫn như cũ cảm giác bản thân không làm sai. Đến nay giữa cậu và Nghiêm Tự đã tồn tại ngăn cách nói không rõ tả không được, cậu lòng mang khúc mắc, Nghiêm Tự sợ là cũng có, bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, tình cảm dần dần trở nên phai nhạt, lúc này công khai quả thật không phải thời cơ tốt nhất.

"Chúng ta đi thôi." Nghiêm Tự chăm chú nhìn Kha Tây Ninh cách anh mấy mét, nhắc nhở, "Không phải em muốn đi gặp Từ Kiều sao? Không thể nắm tay đi, vậy cùng nhau quay lại cũng không được à?"

Kha Tây Ninh nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú khiến cậu nhiễu loạn tâm trí kia, trong lòng dâng lên một cảm xúc, giống như nếu cậu thật sự không làm gì đó, người đàn ông này sẽ hoàn toàn rời bỏ cậu. Cậu bỗng nhiên đi nhanh về phía trước, mạnh bạo bắt lấy cổ áo mở rộng của Nghiêm Tự, kiễng chân ở đôi môi đầy đặn của anh đặt xuống một nụ hôn.

Nghiêm Tự kinh ngạc nhìn toàn bộ hành động xúc động của Kha Tây Ninh, ánh mắt trầm xuống, lúc Kha Tây Ninh cảm thấy vừa lòng rời đi, bàn tay của anh lại đè lại mái tóc đen của cậu, kéo dài nụ hôn này. Rời môi, Nghiêm Tự dùng hai tay nâng mặt Kha Tây Ninh, vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau, anh nói: "Tây Ninh, em phải tin tưởng, anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em."

Sau khi chỉnh lại quần áo, sắc mặt Kha Tây Ninh đã hết đỏ, Nghiêm Tự cũng đã khôi phục như lúc ban đầu, trang phục chỉnh tề, vẻ mặt tự nhiên, toàn thân không có một chỗ sai sót, khiến Kha Tây Ninh nhịn không được nhớ tới năm chữ cầm thú mặc áo quan. Anh đưa Kha Tây Ninh trở về phòng riêng Xuân Chi Yến. Đây là phòng riêng dành cho khách quý, Kha Tây Ninh vốn tưởng rằng, nơi này ngoại trừ Nghiêm Tự và Từ Kiều, khẳng định còn có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt. Sau khi Kha Tây Ninh được Nghiêm Tự đưa vào, cậu mới phát hiện bản thân đã nghĩ lầm, bên trong căn phòng riêng thật lớn này, không có dàn nhạc, không có ánh đèn đủ mọi màu sắc, chỉ có Từ Kiều một mình ngồi trên sofa bằng da tịch mịch uống rượu, y như một người cô đơn.

Càng làm Kha Tây Ninh cảm thấy kỳ quái là, Từ Kiều tựa hồ không giống như cậu tưởng tượng, hoàn toàn không biết đến cậu, sau khi cậu và Nghiêm Tự lần lượt đi vào, anh ta trước cùng Nghiêm Tự gật đầu thăm hỏi, khi ánh mắt chuyển hướng sang Kha Tây Ninh, trên mặt anh ta không hề có chút kinh ngạc: "Rốt cuộc cậu cũng đến rồi, tôi đã chờ cậu rất lâu."

Kha Tây Ninh nghĩ rằng đây là công lao của Hạ tiền bối, hóa ra suy đoán và do dự lúc trước của cậu đã dư thừa rồi. Cậu âm thầm cảm động muốn rơi nước mắt trong lòng với Hạ Quân, mỉm cười hướng về phía Từ Kiều giới thiệu: "Từ tiên sinh, chào ngài, tôi là Kha Tây Ninh đến từ công ty Tân Á, là tiền bối Hạ Quân đề cử tôi đến."

"Hạ Quân?" Từ Kiều uống vài chén rượu, có hơi không phản ứng lại, anh liếc Nghiêm Tự một cái, chỉ thấy bạn thân mình cũng đang bình tĩnh uống rượu, không tỏ thái độ gì, anh ở trong lòng mắng tên hồ ly Nghiêm Tự này, rõ ràng là cậu ta nhờ Từ Kiều đến gặp người nhà cậu ta, biết thời biết thế đem nhân vật trong《 Cung đình 》cho Kha Tây Ninh, thế nào trong miệng Kha Tây Ninh, lại thành một cấp trên đã về hưu của một công ty nhỏ đề cử vậy.

Anh không rõ đôi chồng chồng này đang làm cái gì, nhìn ánh mắt chân thành của Kha Tây Ninh, Từ Kiều khụ khụ hai tiếng: "Tôi biết cậu, Kha Tây Ninh."

"Ngài biết tôi?" Kha Tây Ninh đột nhiên cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

"Người nhà tôi thích xem cậu diễn《 Hiệp Sĩ Tia Chớp 》."

Kha Tây Ninh nhìn bộ dáng thanh niên tài tuấn của Từ Kiều, cậu cười cười: "Không nghĩ tới Từ tiên sinh trẻ như vậy đã có con rồi."

Từ Kiều bi ai hỏi: "Cậu có phải chưa bao giờ xem tin tức giải trí không?"

Kha Tây Ninh không rõ Từ Kiều vì sao đột nhiên đề cập đến chuyện này, cậu giải thích: "Đúng thật là không có xem."

Từ Kiều uống rượu, chống cằm: "May mà người phỏng vấn cậu là tôi, tôi đối với cậu ấn tượng tốt, bằng không diễn viên nhỏ như cậu, đi chỗ nào phỏng vấn cũng sẽ hỏng bét."

Kha Tây Ninh vốn là không hiểu ra sao, cậu mê mang nhìn về phía Nghiêm Tự, phát hiện Nghiêm Tự cũng nhếch môi cười như không cười, sợ là cũng đang âm thầm cười nhạo cậu. Chợt cậu như có linh quang vừa hiện, từ những gì sưu tầm được trong đầu đến đôi câu vài lời của người chung quanh, cuối cùng đã nhớ ra một sự kiện. Từ Kiều không có khả năng có con, người yêu của anh ta là người đồng tính ngoài ngành, hai người thường xuyên khoe ân ái trên weibo, hai ngày trước còn lên hot search.

Đối với người đồng tính mà nói, con cái hẳn là đề tài rất mẫn cảm, sai lầm này khiến Kha Tây Ninh thập phần ảo não, cậu áy náy nói: "Xin lỗi, xin lỗi... Là tôi không tốt quên mất..."

Từ Kiều khoát tay tỏ vẻ không quan trọng, lại uống một chén rượu: "Việc nhỏ thôi."

Kha Tây Ninh hỏi: "Người thích xem tôi diễn《 Hiệp Sĩ Tia Chớp 》... Chính là người yêu của ngài sao?"

"Là em ấy, em ấy thích xem mấy phim như thế, cứ như trẻ con vậy." Khoé miệng Từ Kiều gợi lên một nụ cười nhẹ, chỉ cần có người nói đến người yêu của anh, cả người anh tựa như đang đắm chìm bên trong bể tình, không chỗ nào không toả ra ánh sáng.

Kha Tây Ninh thiếu chút bị ánh sáng dài vạn trượng này làm cho mù mắt.

Vẫn đảm đương làm bức tường Nghiêm Tự bỗng nhiên mở miệng, nói: "Từ Kiều, có chừng mực."

Từ Kiều chậc trong lòng một tiếng, nghĩ rằng Nghiêm Tự còn không phải vì ẩn hôn nên không có cách nào khoe ân ái mà cảm thấy khổ không nói nổi sao, khiến anh càng muốn khoe.

Kha Tây Ninh cũng gật đầu nói: "Từ tiên sinh và Văn tiên sinh là đôi chồng chồng được nhiều người ngưỡng mộ trong giới giải trí."

Nghiêm Tự nhìn Kha Tây Ninh một cái, không nói câu nào để ngăn lại.

Sau nửa giờ, đề tài bên trong Xuân Chi Yến đều bị một mình Từ Kiều ôm đồm, từ đầu tới đuôi đều là khoe ân ái. Kha Tây Ninh bị vây quanh trong biển ân ái của người khác, đau khổ giãy giụa giải thoát không ra, đành phải dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Nghiêm Tự.

Nghiêm Tự bình tĩnh uống rượu, anh rõ ràng đã nhận ra ánh mắt của Kha Tây Ninh, cố tình không thèm nhìn cậu, giống như dùng hành động này để trừng phạt cậu —— ai bảo cậu không biết nhìn người, nhất thời đứng về phía Từ Kiều.

Kha Tây Ninh thấy không có cửa xin giúp đỡ, chỉ có thể tự mình cắt ngang đề tài: "Từ tiên sinh, thời gian không sớm nữa, chúng ta vẫn nên nói về chuyện bộ phim《 Cung đình 》 đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro