Chương 73: Vị Ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Túi giấy sờ lên vẫn thấy nóng hầm hập. Nghiêm Tự chờ đèn đỏ như không có gì xảy ra.

Kha Tây Ninh mở túi, cúi đầu xem thử, cậu dường như có thể nhìn thấy hơi nóng bốc ra từ bên trong, thuận miệng hỏi: "Hạt dẻ này mới xào à?"

Nghiêm Tự nhìn thẳng phía trước để xem tình hình giao thông, "Anh bảo người ta xào lại, lạnh không ăn được."

Kha Tây Ninh gật gật đầu, lấy một viên hạt dẻ nóng muốn phỏng tay ra, đặt trong lòng bàn tay, hỏi: "Anh muốn ăn không?"

Nghiêm Tự nhìn cậu một cái, tràn đầy ý cười nói: "Em bóc cho anh thì anh ăn."

"......" Kha Tây Ninh ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện không có trời, chỉ có nóc xe.

"Vậy thì thôi đi." Cậu cự tuyệt nói.

Phó Diễm trong video hiển nhiên không hài lòng lắm khi bị ngó lơ.

"Nghiêm Tự sao lại ở bên cạnh anh?" Sắc mặt Phó Diễm không dễ nhìn cho lắm.

"Chuyện này nói ra thì rất phức tạp." Kha Tây Ninh nói qua loa, "Hôm đó bị kẹt xe trên đường cao tốc, thầy Nghiêm biết kỹ thuật lái xe của tôi, sợ lúc đó tôi mệt mỏi cầm lái sẽ xảy ra sự cố, nên sau đó tự mình đưa tôi về quê."

Phó Diễm còn nhớ rõ Kha Tây Ninh từng nói, anh và Nghiêm Tự chỉ là quan hệ bạn bè. Nếu chỉ là bạn bè, ai lại nán lại ở quê người khác gần một tháng, là để ở bên cùng anh ấy vượt qua những ngày ba anh ấy qua đời này?

Liên tưởng đến việc năm ngoái có một thời gian Kha Tây Ninh lái xe mới, sau đó lại biến mất cùng với kịch bản "Cung đình".

Rất khó để cậu không nghĩ nhiều.

Phó Diễm vốn định lấy thân phận người đại diện lâm thời nhắc nhở Kha Tây Ninh vài câu, nhưng nghĩ nghĩ, một đương sự khác đang ngồi bên cạnh, lúc này thật sự không phải cơ hội tốt để vạch trần.

Cậu tạm thời gác lại đề tài nhạy cảm này, chỉ nói: "Hai ngày nữa là sinh nhật anh, công ty quyết định bỏ vốn làm cho anh một sinh nhật nhỏ, fans cũng sẽ lên sân khấu, đến lúc đó anh nhất định phải tham dự, nhớ đừng có quên."

Nếu Phó Diễm không đề cập tới, Kha Tây Ninh đúng là sẽ quên sinh nhật của bản thân thật.

Anh gật gật đầu, nói: "Được."

"Vậy cứ như thế đi." Phó Diễm có ý muốn tắt video, "Hai người lái xe cẩn thận một chút, đừng để ai nhìn thấy."

Cuộc gọi kết thúc.

Nghiêm Tự bỗng nhiên nói: "Thật ra anh rất bất ngờ."

"Bất ngờ?" Kha Tây Ninh bóc một hạt dẻ bỏ vào miệng.

Nháy mắt vị ngọt của đường thấm giữa môi răng, lan ra khắp khoang miệng.

"Em lại nhắc đến anh với Phó Diễm." Nghiêm Tự cười nói, "Anh còn tưởng rằng em chỉ giống như trước, nói anh là một người bạn."

"Nói là bạn của em thì cũng được......" Kha Tây Ninh như suy tư gì nói, "Nhưng với tính tình của Phó Diễm, có khả năng sẽ hỏi em người bạn đó là ai. Việc tài xế và trợ lý đều đợi ở phim trường có thể cậu ấy cũng biết." Dưới tình huống này, còn không bằng thẳng thắn nói ra tình hình thực tế.

Cho dù Phó Diễm biết cậu và Nghiêm Tự đã từng kết hôn, vậy cũng không sao. Gần đây Phó Diễm là người đại diện tạm thời của cậu, biết cũng được; thứ hai là bất luận lúc trước che che đậy đậy như thế nào, đó cũng đều là quá khứ cả rồi.

Nghiêm Tự chuyên tâm lái xe, không quay đầu lại, không rõ ý vị nói: "Em còn rất hiểu ông chủ của mình nhỉ."

Kha Tây Ninh không đáp lời, chỉ nói: "Há miệng."

Nghiêm Tự theo phản xạ nghe theo lời Kha Tây Ninh.

Tay Kha Tây Ninh xẹt qua trước mắt Nghiêm Tự. Động tác quá dứt khoát lưu loát, hình ảnh quá nhanh, dường như cho dù được chiếu lại trên màn ảnh cũng không nhìn rõ được, sẽ làm khán giả ngơ ngác một phen.

Là hạt dẻ.

Đây là một trong số ít lần Kha Tây Ninh tận mắt nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc như vậy của Nghiêm Tự.

Một chút cũng không bình tĩnh trấn định, trông còn hơi ngu ngốc.

Kha Tây Ninh thực hiện được ý đồ, ý cười xán lạn tràn ngập khóe mắt.

Nghiêm Tự kinh ngạc: "Em bóc cho anh?"

"Ở đây trừ em và anh ra." Kha Tây Ninh cố ý hỏi, "Còn có người thứ ba à?"

Nghiêm Tự thầm nghĩ, cho nên chính là Kha Tây Ninh tự tay bóc cho anh.

"Ngọt nhỉ." Câu này của Kha Tây Ninh không phải một câu nghi vấn.

Nghiêm Tự cười cười, không phủ nhận: "Ừ."

Thành phố S.

Vu Thiến Văn nghe nói hôm nay Kha Tây Ninh quay về, lập tức đứng ở cửa khách sạn từ sớm chờ cậu. Trừ cô ra, đạo diễn của "Thầy phong thuỷ" còn phái hai trợ lý cùng Vu Thiến Văn thay Kha Tây Ninh đón gió tẩy trần.

Tuy nhiên có một điều mà ba người không dự đoán được chính là, người xuống xe không chỉ có một mình Kha Tây Ninh.

Nghiêm Tự đi đằng sau Kha Tây Ninh, duy trì một khoảng cách nhất định, không đi song song.

Vu Thiến Văn nôn nóng chạy tới, xác định ông chủ của cô thời gian qua lông tóc không có chút  hao tổn nào mới an tâm thả lỏng tinh thần vẫn luôn căng thẳng.

Một trợ lý nam bên cạnh cười nói: "Thầy Kha, để em giúp anh cất hành lý trước, lát nữa trực tiếp đưa anh đến phim trường."

"Được." Kha Tây Ninh gật đầu nói.

Cậu ta nhìn thấy Nghiêm Tự, kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại ở đây? Bốn tiếng sau không phải anh phải tham gia buổi họp báo lần đầu công chiếu được phát sóng trực tiếp của "Cung đình" sao?"

Nghiêm Tự ừ một tiếng, "Tôi sắp đi rồi."

Chuyện này Kha Tây Ninh không biết gì, mấy ngày nay bởi vì chuyện của ba Kha, cậu cũng không xem di động, không biết "Cung đình" sắp công chiếu, càng không biết cùng ngày bọn họ sẽ về, buổi công chiếu đầu tiên của "Cung đình" Nghiêm Tự nhất định phải tham gia để tuyên truyền.

Mọi người đều biết, bộ phim này bất luận là diễn viên, kịch bản, hay là trang phục đạo cụ, đều sử dụng đoàn đội tốt nhất. Từng có phóng viên phỏng vấn đạo diễn Lưu Vân, hỏi mong chờ lớn nhất của anh đối với "Cung đình" là gì. Lưu Vân cực kỳ lớn mật nói ra tên một giải thưởng trong nước.

Bộ phim vẫn luôn được tuyên truyền rất đúng chỗ, có thể nói là là tâm điểm chú ý của dân chúng.

Mọi người đều vô cùng xem trọng buổi công chiếu lần này, thế mà bản thân Nghiêm Tự không nhắc đến câu nào với cậu.

Kha Tây Ninh không nhịn được nhìn anh.

Nghiêm Tự nhỏ giọng cười nói: "Em đừng nhìn anh như vậy. Anh sợ anh nói ra, đêm qua em sẽ vội vã trở về."

Hôm qua Kha Tây Ninh vẫn chưa điều chỉnh lại được. Anh không yên tâm khi trạng thái của Kha Tây Ninh không ổn định, lại phải suốt đêm bôn ba trở về.

Nơi tổ chức buổi công chiếu đầu tiên cách thành phố S rất xa.

Kha Tây Ninh hỏi: "Anh mua vé máy bay chưa?"

"Rồi, A Kiệt đã đặt trước." Nghiêm Tự cúi đầu nhìn đồng hồ, "Thời gian không còn sớm, anh phải đi rồi."

Kha Tây Ninh đứng yên tại chỗ, nhìn Nghiêm Tự rời đi.

Cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, tiếng nói được đè rất nhỏ, ba trợ lý hoàn toàn không hiểu tình huống.

Vu Thiến Văn đi lên trước, nói một ít về tình trạng quay phim sắp tới của đoàn phim.

Kha Tây Ninh có việc rời đi, đạo diễn phải đẩy hai câu chuyện đằng sau lên trước. Bọn họ quay rất thuận lợi, mới một tháng, câu chuyện thứ ba đã sắp quay xong.

"Kịch bản của những cảnh tiếp theo em đã gửi vào email cho anh rồi." Vu Thiến Văn nói, "Bây giờ còn sớm, anh có muốn đi tắm nước nóng trước không? Em đã giúp anh chuẩn bị nước ở bồn tắm rồi."

Đang lúc quay lại rời khỏi đoàn phim, Kha Tây Ninh vốn dĩ hổ thẹn, hiện giờ hận không thể cắm cho mình thêm hai cái cánh, trực tiếp bay đến đoàn phim luôn.

"Không cần." Kha Tây Ninh bước đi rất nhanh, cự tuyệt nói, "Anh muốn đến đoàn phim ngay lập tức. Tài xế tới chưa?"

Vu Thiến Văn sửng sốt, nói: "Đã chờ ở cửa sau khách sạn rồi."

"Vậy được." Kha Tây Ninh nhìn quần áo trên người, "Anh thay quần áo một cái rồi đi."

Vu Thiến Văn dạ dạ gật đầu.

Ở phim trường, lúc Kha Tây Ninh vội vàng chạy tới, câu chuyện thứ ba còn đang ở giai đoạn kết thúc.

Đến khi cậu chuẩn bị tạo hình cổ trang xong xuôi cả rồi, câu chuyện vẫn còn chưa quay xong hoàn toàn.

Nam chính câu chuyện này là một người mới nhỏ hơn Kha Tây Ninh hai tuổi. Tuổi tác cậu ta không lớn, nhưng xuất thân từ ngôi sao nhí, kinh nghiệm diễn xuất phong phú khác thường. Kha Tây Ninh trước kia quay khá nhiều phim rác, nên đều cảm giác số diễn viên trẻ trong giới giải trí có thể diễn mà không nhìn ra diễn cũng không nhiều, còn muốn nói kỹ thuật diễn tốt thì đã ít lại càng ít.

Nhưng từ khi tới đoàn phim "Thầy phong thuỷ", Kha Tây Ninh mới từ từ cảm nhận được, quan niệm này của anh là sai.

Người có kỹ thuật diễn tốt thật ra không ít, ví như người trước mắt này.

Mỗi lần NG, cậu ta đều có thể diễn ra một cảm giác chấn động khác giống nhau. Năng lực diễn xuất cực kỳ xuất sắc.

"Cut!!" Đạo diễn vỗ tay từ tận đáy lòng, không keo kiệt bất kì câu từ nào để ca ngợi, kích động nói, "Diễn rất khá, hay lắm...... Đặc biệt là Trần Huy, rất giỏi."

Câu chuyện này đã kết thúc.

Mấy diễn viên ước hẹn cùng nhau ăn bữa cơm chia tay.

Đạo diễn lúc quay phim đã nhìn thấy bóng dáng của Kha Tây Ninh trong đám người mênh mông.

Ông cuốn kịch bản trong tay, chạy chậm về phía trước.

"Rốt cuộc cháu cũng tới rồi." Ngoài ý muốn, đạo diễn thoạt nhìn cũng không hề nổi giận.

"Để cả đoàn phim chờ cháu lâu như vậy." Kha Tây Ninh xin lỗi chân thành.

Đạo diễn thở dài nói: "Tây Ninh à. Chú biết cháu là người như thế nào, cho nên đối với việc cháu lựa chọn rời đi chú có thể hiểu. Nhưng về sau có chuyện gì, đừng giấu ở trong lòng, nói ra có lẽ tâm tình sẽ thoải mái hơn một chút."

"Đúng vậy." Kha Tây Ninh cười cười, "Chú nói đúng."

"Cho nên rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Đạo diễn hỏi, "Lần trước cháu xin nghỉ chú cũng không hỏi nhiều."

Kha Tây Ninh dừng một lát, nói: "Ba cháu sinh bệnh nặng. Lần này cháu trở về, là đi gặp mặt ông lần cuối."

Đạo diễn không nghĩ tới một câu trong nhà có việc là thành ra như thế này.

Trong chớp mắt ông cảm thấy có chút bùi ngùi, "Vậy...... Không ấy cháu lại nghỉ ngơi thêm hai ngày đi, điều chỉnh tâm trạng một chút?"

Kha Tây Ninh lắc lắc đầu nói: "Không cần ạ."

"Thật sự không cần?"

Kha Tây Ninh nghiêm trang nói: "Hơn nửa tháng nay không đóng phim, cháu thật sự có chút không quen."

Đạo diễn cười một tiếng, biết Kha Tây Ninh là vì muốn tốt cho đoàn phim, vỗ vỗ vai cậu, cảm khái nói: "Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan."

Kịch bản lần này Kha Tây Ninh đã xem trong phòng hóa trang, cũng may cảnh này rất đơn giản, là một đoạn đối thoại nhỏ của Kha Tây Ninh và những người trong gánh hát, thông qua đó để thể hiện bối cảnh và thời đại của câu chuyện.

Kha Tây Ninh nhập vai cũng rất nhanh.

Bên cạnh cảnh này, những cảnh phía sau cũng đều xử lý rất khá.

Đạo diễn quay rất vui sướng.

Trong lúc Kha Tây Ninh nghỉ ngơi, ông nhịn không được nói: "Hầy, Tây Ninh à. Cháu biết lúc cháu đi rồi, chú đẩy hai câu chuyện sau lên quay trước. Có vài vai phụ là người mới luôn không tìm thấy cảm giác, chú liền đem mấy đoạn phim ngắn lúc ấy quay của cháu cho bọn họ xem."

Hành động này tương đương với việc xem video quay phim của Kha Tây Ninh như video dạy học.

Đối với Kha Tây Ninh mà nói, là một sự tán thành rất lớn với kỹ năng diễn của cậu.

***

Boom: Xin lỗi mọi người vì dừng edit lâu như vậy, mình biết tình tiết truyện rất dài, và cũng không tập trung quá nhiều vào tuyến tình cảm của hai nhân vật chính, có lẽ vì thế càng ngày lượt xem càng giảm khiến mình có cảm giác mọi người cũng không còn hứng thú nhiều với truyện, khiến mình cũng mất ý chí edit, nhưng sau một thời gian mình cảm thấy như thế rất có lỗi với những bạn vẫn còn theo dõi và đợi truyện, và mình cũng rất yêu Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh, muốn đặt một cái kết trọn vẹn cho hai người nên sẽ edit tiếp, khum drop đâuuuu! Mong mọi người tha thứ cho đứa em gái bị dính lời nguyền này 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro