Chương 82: Nói Chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay quả thật Nghiêm Tự rất bận. Khi anh vừa ra mắt đã kí với công ty quản lý này, ban đầu chỉ kí năm năm, sau năm năm lại tiếp tục ký mười năm. Mười lăm năm trôi qua như một làn khói, công ty quản lý vốn tưởng rằng hai bên vẫn đang hợp tác vui vẻ, Nghiêm Tự 100% sẽ lựa chọn tiếp tục hợp đồng.

Ai ngờ rằng, Nghiêm Tự lại không muốn ký tiếp nữa, chủ động đề nghị đôi bên kết thúc vui vẻ, cứ như vậy ngưng hợp tác hoàn toàn.

Công ty quản lý Tinh Ngu của Nghiêm Tự là một công ty rất lớn, cùng Giai Nghệ thuộc về quan hệ đối địch, được xưng là hai ông lớn trong ngành giải trí. Bề ngoài nhìn hai nhà vẫn rất hòa thuận, trên thực tế sau lưng hai bên đều đang âm thầm ném đá giấu tay phá rối đối phương, có thể nói là không từ thủ đoạn.

Tranh đấu gay gắt, đao quang kiếm ảnh, tựa như một cuộc chiến không có khói thuốc súng.

Thế mạnh của hai bên cũng rất khác nhau.

Giai Nghệ thích tự đầu tư chế tác phim điện ảnh, tự sản xuất tự sử dụng, tiền không ném vào túi người khác. Chính sách như thế cần số lượng nghệ sĩ rất lớn. Bất kể là ma mới hay ma cũ, công ty đều sẽ không ngừng bồi dưỡng đối phương. Để đóng được nhiều nhân vật khác nhau trong phim, nghệ sĩ của Giai Nghệ đều có đủ sở trường, có giá trị nhan sắc cao để phù hợp với tiêu chuẩn vai chính, có kỹ thuật diễn xuất tốt để bảo đảm chất lượng phim từ mặt bằng chung trở lên.

Lâu dài, trình độ của công ty này rất ổn, phim tự sản xuất rating thường khá cao. Nhưng như vậy thì nội bộ công ty bất kể là già hay nhỏ, luôn dễ dàng chạm mặt. Ma mới đến thì phải tuân thủ quy củ, nhìn thấy tiền bối phải cúi đầu khom lưng, ma cũ có thành tích lại ưa chơi lớn, kiêu căng ngạo mạn. Có không ít minh tinh của Giai Nghệ lên báo nói công ty này căn bản không phải cho người ở.

Tinh Ngu lại vừa hay tương phản với Giai Nghệ. Công ty này khuyết thiếu biên kịch tài năng, cũng có nghĩa là sẽ có ít người viết kịch bản, cho nên bọn họ rất ít khi quay phim tự chế tác, phần lớn đều nhận phim bên ngoài cho diễn viên. Diễn viên còn được quyền chọn kịch bản, chứ không phải mặc dù biết công ty đưa kịch bản rác cho mình, vẫn phải căng da đầu diễn tiếp. Đây là ưu điểm, ngược lại, chính sách như vậy cũng có khuyết điểm trí mạng. Đạo diễn bên ngoài tuyển diễn viên đều là dựa vào danh tiếng và thành tích, mấy năm trước còn đỡ, người mới vẫn còn dễ lộ diện, những năm gần đây người mới ra mắt trừ phi có cửa sau, nếu không thật sự rất khó nhận được phim tốt.

Mỗi công ty quản lý đều có tư tưởng ích kỷ, Tinh Ngu cũng không phải làm từ thiện. Người mới cực khổ quay phim một năm có đôi khi còn không bằng tiền cát-xê quay trong một ngày của Nghiêm Tự, bồi dưỡng người mới khó khăn, một khi không may mắn không cẩn thận, cực lực đẩy một nghệ sĩ không có tiềm năng, vất vả bận rộn một hồi lại thành ra tốn công vô ích. Dần dần, Tinh Ngu cũng không cố ý bồi dưỡng người mới nữa, nước chảy bèo trôi, phát triển theo đà này, họ ngược lại càng coi trọng việc đào các minh tinh lớn đã có danh tiếng từ lâu của các công ty khác hơn.

Cứ như vậy, nội bộ Tinh Ngu đã tạo thành sự chênh lệch giàu nghèo cực lớn, khô héo chết, ngập úng chết. Chỉ có kiểu ảnh đế và thị đế như Nghiêm Tự, Phùng Nghị là vẫn ổn, ngoài ra chỉ còn một đống nghệ sĩ bị hiện thực mài mòn chí khí, hầu như đều đứt gánh giữa đường.

Tinh Ngu chống đỡ nhiều năm như vậy, vẫn chỉ thu hồi được vốn ban đầu. Bọn họ còn có thể đấu với Giai Nghệ, đều dựa vào Nghiêm Tự.

Từng có truyền thông nói rằng, nếu Giai Nghệ và Tinh Ngu bỏ xuống tình huynh đệ plastic, chân chính đấu với nhau hẳn sẽ là một cảnh tượng như thế nào ——

Giai Nghệ vứt ra một lá bài, nói: "Nhất ca và nhất tỷ của tui là đỉnh cấp lưu lượng, mỗi ngày đều lên hot search."

Tinh Ngu bình tĩnh nói: "Tui có Nghiêm Tự."

Giai Nghệ không phục, bày ra sự thật: "Mỗi năm tui ra hai bộ phim tự chế tác, kiếm tiền như nước."

Tinh Ngu cười nói: "Tui có Nghiêm Tự."

Giai Nghệ lại nói: "Người mới nhà tui làm tốt lắm. Giải thưởng Tân nhân xuất sắc nhất mỗi năm đều là nhà tui ôm về."

Tinh ngu lắc đầu nói: "Tui có Nghiêm Tự."

Vương bài của Tinh Ngu chính là Nghiêm Tự, nếu Nghiêm Tự kết thúc hợp đồng, lợi ích đến tay Tinh Ngu sẽ giảm đi rất nhiều. Ngày sau có khả năng sẽ không bao giờ có thể chống lại Giai Nghệ. Nghiêm Tự vừa đi, bề ngoài thì là mất một cái cây rụng tiền, thật ra là đã đem theo toàn bộ căn cơ của Tinh Ngu bọn họ.

Nghiêm Tự không gia hạn hợp đồng chính là một tin dữ, nhưng bọn họ lại bất lực. Tinh Ngu vốn định uy hiếp Nghiêm Tự, nếu anh đi, công ty bọn họ sẽ lập tức tạo áp lực khiến anh khó có thể nhận được vai tốt. Tuy rằng việc tạo áp lực như thế thật ra không có tí uy lực nào, Nghiêm Tự dựa vào việc mấy năm nay dốc sức làm việc, quen biết không ít nhà làm phim và đạo diễn, căn bản không lo về việc quay phim, thậm chí bản thân anh cũng là nửa nhà làm phim.

Nhưng bọn họ càng không nghĩ tới chính là, Nghiêm Tự kết thúc hợp đồng với công ty chỉ là bước đầu tiên, mục đích chân chính của anh lại là lui giới.

Nghiêm Tự chơi thật sự tàn nhẫn, công ty rất khó làm ra chuyện ác hơn anh. Trên Weibo hai bên xem như chia tay hoà bình, trong hiện thực Tinh Ngu quả thực là nổi trận lôi đình. Trong quá trình phía trên ký kết hợp đồng kết thúc với Nghiêm Tự, cảm xúc khó có thể tự khống chế.

Kha Tây Ninh không liên lạc được với Nghiêm Tự, nguyên nhân căn bản không phải như cậu nghĩ —— rằng quá nhiều người hỏi han anh, tình huống không đơn giản như vậy.

Trong quá trình Nghiêm Tự đàm phán với người đại diện của anh, người đại diện nổi trận lôi đình, nhân lúc Nghiêm Tự không chú ý, bèn ném điện thoại của anh xuống lầu, di động đang yên đang lành rơi xuống tan xương nát thịt. Sau khi tin tức về hợp đồng và lui giới được phơi bày trên mạng, Nghiêm Tự nghĩ Kha Tây Ninh nhất định sẽ tìm anh hỏi nguyên nhân, cho nên bảo A Kiệt mua điện thoại mới, lấy sim cũ gắn vào điện thoại A Kiệt vừa mua. Giao diện hiện lên ba cuộc gọi nhỡ của Kha Tây Ninh.

Nhận được tin nhắn của Kha Tây Ninh, tâm trạng của Nghiêm Tự rất tốt. Anh cảm thấy mình không đoán sai, Kha Tây Ninh vẫn còn để ý anh. Chẳng qua chỉ là nhiều hay ít. Vậy cũng không sao, chỗ Kha Tây Ninh ít đi anh có thể bù vào.

Nghiêm Tự theo tới hội trường tổ chức sinh nhật của Kha Tây Ninh.

Anh đậu ở bãi đỗ xe, mặt Nghiêm Tự chìm trong bóng tối. Nơi này rất ít người qua lại, cho dù có, cũng không ai phát hiện ảnh đế mà hôm nay cả nước đều đang nhắc đến sẽ lặng lẽ chạy đến sinh nhật của minh tinh nào đó.

Nghiêm Tự mỉm cười, lòng bàn tay vuốt qua dòng chữ "Nhìn thấy tin nhắn thì trả lời em một tiếng." trên màn hình điện thoại. Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi thế thôi, anh lại nhìn gần như vô số lần, ánh mắt vẫn luôn luyến tiếc không muốn dời đi.

Anh trả lời, gõ một dòng chữ.

Không hài lòng, xóa đi.

Anh lại gõ một dòng khác, vẫn không hài lòng.

Cuối cùng ngàn vạn lời muốn nói, chỉ đổi thành một câu đơn giản, "Tây Ninh, sinh nhật vui vẻ."

Kha Tây Ninh biết Nghiêm Tự đang ở đâu.

Cậu đang mặc đồ diễn, từ trên xuống dưới đều đính kim tuyến lấp lánh, không thích hợp ra ngoài gặp người khác. Kha Tây Ninh bước nhanh vào phòng nghỉ, nhìn thấy Phó Diễm đang rảnh rỗi không có việc gì làm, sau đó lấy áo khoác trên giá, nhanh nhẹn khoác lên người.

Phó Diễm lười biếng nằm trên sô pha nghiêm túc chơi Anipop, chân dài ủy khuất không có chỗ đặt.

Cậu hơi thẳng nửa người trên lên, giọng điệu có chút không vui: "Kha Tây Ninh, anh đi đâu? Đây là tiệc sinh nhật của anh."

Kha Tây Ninh quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc giải thích: "Cậu cho tôi năm phút, tôi sẽ về nhanh thôi."

"Không được." Phó Diễm kiên quyết nói.

Kha Tây Ninh cũng không phản kháng, cậu lấy một cái ghế dựa, thần sắc bình tĩnh ngồi đối diện Phó Diễm.

Mắt to trừng mắt nhỏ.

Phó Diễm bị nhìn đến rất mất tự nhiên, bên tai ửng đỏ. Cậu xoa nhẹ tai mình, giọng điệu hòa hoãn hơn: "Là cái người nào đó chiếm hot search của anh chạy tới đây tìm anh sao?"

Kha Tây Ninh cũng không cần phải giấu giếm, cậu gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Phó tổng thật thông minh." Kha Tây Ninh nghĩ nghĩ, lại khen ngợi cậu.

Phó Diễm không bị dụ, cậu vứt điện thoại sang một bên, hoàn toàn ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Kha Tây Ninh: "Kha Tây Ninh, anh nhìn vào lương tâm của mình cho tôi. Anh thật sự không có bất kì tình cảm gì với Nghiêm Tự sao?"

Đối mặt với Phó Diễm đang gằn từng chữ một chất vấn, ánh mắt Kha Tây Ninh hiện lên một tia do dự, có lẽ ngay cả cậu cũng chưa phát hiện.

"Không có." Kha Tây Ninh bình tĩnh nói.

Phó Diễm lắc lắc đầu, có chút thất vọng khi Kha Tây Ninh không thẳng thắn thành khẩn còn lừa mình dối người. Có điều cậu cũng không cản trở và phản đối Kha Tây Ninh đi gặp Nghiêm Tự nữa. Cậu ăn không ngồi rồi cầm điện thoại trong góc sô pha lên, mở Anipop ra chơi tiếp, bong bóng hồng hồng xanh xanh làm Phó Diễm nhìn hoa cả mắt.

Cậu lần nữa bắt đầu chơi game, không thèm nhìn Kha Tây Ninh.

Kha Tây Ninh biết Phó Diễm đây là có ý cam chịu, cậu nhẹ tay nhẹ chân đứng lên, đi ra cửa.

Phó Diễm hơi hơi giương mắt, dặn dò: "Lát nữa đi ra từ cửa sau của khách sạn."

Kha Tây Ninh biết Phó Diễm là lo lắng cậu và Nghiêm Tự bị chụp.

Vào giây phút khoá cửa được mở ra, Phó Diễm lại khó chịu nói: "Là anh nói năm phút, không cho phép hơn."

Kha Tây Ninh tổ chức sinh nhật ở khách sạn lớn nhất thành phố S, công ty quản lý thuê cả lầu hai, gần hơn trăm người tham gia, cũng không đến mức chật kín. Cậu không đi thang máy, trực tiếp dùng lối thoát hiểm.

Cậu qua một lối rẽ ở cầu thang, thế giới xung quanh nháy mắt lâm vào bóng tối. Lại bước ra ngoài vài bước, mới truyền đến một chút ánh sáng.

Kha Tây Ninh đi bộ ở bãi đỗ xe ở tầng hầm, nơi này ánh sáng không đủ. Cậu bật điện thoại lên, híp mắt tìm xe của Nghiêm Tự. Hôm nay có không ít minh tinh tới tham gia sinh nhật cậu, bãi đỗ xe có không ít chiếc cậu thấy quen mắt.

Mãi đến khi một dãy số đập vào mắt cậu.

Kha Tây Ninh đứng lặng tại chỗ, nhìn trong chốc lát, sau đó gọi cho Nghiêm Tự, vừa gọi vừa đi về phía chiếc xe kia.

Số máy kết nối thành công, Kha Tây Ninh rất tùy ý nói: "Em đến rồi, giải thích đâu? Có thể nói cho em chưa?"

Đối phương không phát ra một chút âm thanh nào, bên tai cậu chỉ có tiếng dòng điện sàn sạt, cùng với tiếng hít thở dồn dập của Nghiêm Tự.

Hai người an tĩnh trong chốc lát.

"Tây Ninh." Nghiêm Tự mới chần chờ hỏi, "Anh nhìn không rõ lắm, có phải em nhuộm tóc không?"

Kha Tây Ninh theo bản năng nói: "Loại dùng một lần thôi, nhuộm cho buổi diễn. Tối nay gội một cái là tóc đen lại liền."

Nói xong, Kha Tây Ninh mới cảm thấy không đúng lắm. Nghiêm Tự hẳn là đang ngồi trên ghế lái, nhưng mông xe đang đối diện cậu. Trừ phi mắt Nghiêm Tự mọc ở sau lưng, nếu không không có cách nào thấy cậu được, càng miễn bàn thấy rõ tóc cậu đen hay trắng.

"Anh đang ở đâu?" Kha Tây Ninh nghi ngờ hỏi.

Nghiêm Tự nói: "Em xoay lại đi, anh ở sau lưng em."

Kha Tây Ninh nghe vậy, bèn phản xạ tính quay đầu lại tìm người, nhưng căn bản là không cần cậu tìm, bởi vì Nghiêm Tự thật sự đã đứng đối diện cậu. Hôm nay Nghiêm Tự mặc chiếc áo len màu xám nhạt Kha Tây Ninh đã từng đưa cho anh, ở dưới thì mặc một cái quần jean rộng thùng thình. Anh không sửa soạn, tóc mềm mại rũ xuống, khí chất nhìn bình thản hơn rất nhiều, càng như là một anh trai vừa ngầu vừa đẹp nhà bên.

Nghiêm Tự bước một bước tới, đứng trước mặt Kha Tây Ninh, khoảng cách chưa tới hai cm.

Áo len đắt tiền đến đâu cũng sẽ bị xù lông, Nghiêm Tự vai rộng khung xương lớn, mặc chiếc áo len này nhìn xa thì thấy đẹp kiểu lười biếng, đến gần Kha Tây Ninh lại phát hiện áo len được giặt thường xuyên đến nỗi có rất nhiều sợi len xù ra. Nếu Nghiêm Tự mặc như thế này ra sân bay, sợ là sẽ bị không ít người cười nhạo gu thời trang của ảnh đế đang giảm rồi, chất liệu trang phục thật khiến người ta lo lắng.

Kha Tây Ninh hít vào một hơi, đi thẳng vào vấn đề: "Anh rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy? Vì sao lại đột nhiên muốn lui giới?"

Nghiêm Tự ngược lại cả người nhẹ nhàng, anh cười nói: "Anh không nghĩ tới em lại hỏi trực tiếp như vậy."

Kha Tây Ninh cúi đầu nhìn mũi giày, ăn ngay nói thật: "Bởi vì hôm nay em rất bận, là tiệc sinh nhật của em. Em cũng đồng ý với người đại diện rồi, chỉ cho anh năm phút để nói chuyện thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro