Chương 9: Say Rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám người từ đoàn phim này chính là do Bạch Tử Uẩn mang tới. Nghiêm Tự chưa nói gì, Bạch Tử Uẩn ngược lại có thể nhìn ra Nghiêm Tự không thích cậu ta tự tiện chủ trương hành động như thế này lắm, cậu ta tỏ vẻ rất áy náy, vẻ mặt suy sụp đứng ở một bên, Tề Duyệt nhìn không được ảnh đế khi dễ người mới, nói đùa như đang bênh vực kẻ yếu: "Ai, em nói Nghiêm Tự anh cũng thật là, việc nhỏ như vậy đã nóng giận, còn ra dáng tiền bối không đó?"

Bạch Tử Uẩn tìm cho mình cái ly không, rót đầy một ly rượu vang đỏ, lễ phép kính rượu với Nghiêm Tự: "Thầy Nghiêm, em kính anh một ly."

Vừa dứt lời, Bạch Tử Uẩn uống hết toàn bộ rượu trong ly, đầy mặt chờ mong được Nghiêm Tự chú ý. Nghiêm Tự thật ra cũng rất sảng khoái uống hết rượu cậu ta rót, nhìn về phía Bạch Tử Uẩn, nói: "Đang ngồi ở đây không chỉ có mình tôi là tiền bối, nếu cậu thật lòng muốn kính rượu không bằng kính toàn bộ đi."

Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, khiến cho Bạch Tử Uẩn không thể không kính rượu hết một vòng.

Cậu ta trước kính Từ Kiều, thái độ cung kính như cũ, khiêm tốn khéo léo, qua một vòng, đến phiên kính Kha Tây Ninh, Bạch Tử Uẩn đã có chút men say, ngôn hành cử chỉ không được thoả đáng như ban đầu, Kha Tây Ninh thậm chí còn từ trong ánh mắt của Bạch Tử Uẩn bắt giữ được một tia khinh thường và chán ghét khó phát hiện, cảm xúc hơi loạn lướt qua, Kha Tây Ninh lại suýt nữa cho rằng bản thân nhìn lầm.

Kha Tây Ninh là điển hình của câu nói một ly đã đổ, tửu lượng rất kém, rượu phẩm cũng bình thường. Ba năm trước đây vào đêm giao thừa, mẹ Nghiêm làm một bàn tôm hấp rượu, Kha Tây Ninh chưa từng nếm qua món này, thích không nhịn được, ăn hết cả một bàn, Nghiêm Tự cũng giúp cậu lột vỏ hết một đĩa tôm. Ai có thể nghĩ đến có người ăn tôm hấp rượu mà cũng say cho được, con ma men Kha Tây Ninh này, không khỏi phân trần bò trên lưng Nghiêm Tự khóc lóc om sòm, còn xem lưng Nghiêm Tự như là lưng ngựa, liên tiếp hát khúc "Ngựa con chạy" tự sáng tác, nếu Nghiêm Tự không theo, cậu liền la to, nói Nghiêm Tự khi dễ người ta. Ngày hôm sau rời giường, Kha Tây Ninh rõ ràng cái gì cũng nhớ rõ, nhưng vì trốn tránh trách nhiệm, cậu đành phải làm bộ như một chút cũng không nhớ, chuyện coi như qua.

Có tiền lệ như thế, cho nên Kha Tây Ninh cũng sợ mấy chuyện quậy phá của mình lúc say rượu, sao còn dám uống rượu ở đám đông, trong lúc cậu và Từ Kiều bàn chuyện, từ đầu đến cuối không dính qua một giọt rượu nào, bên này Bạch Tử Uẩn kính rượu đã kính đến cậu, cậu vốn muốn tìm cớ tùy ý ứng phó cho qua, nhưng ở trước mắt bao người, cũng không có lý do nào tốt để từ chối cả. Huống chi Nghiêm Tự đang ở đây nên cậu đúng là không sợ uống say bị người khác hố, đâm lao thì phải theo lao, Kha Tây Ninh đành phải kiên trì uống hết cả một chén rượu.

Kính rượu xong, Bạch Tử Uẩn cười nói: "Tiền bối tửu lượng thật tốt."

Kha Tây Ninh dần lên men say, cả mặt đỏ lên không nói, lỗ tai cũng đều là màu hồng, cậu nghiêng đầu nhìn Bạch Tử Uẩn: "Hắc hắc hắc."

Bạch Tử Uẩn: "..."

Từ Kiều cười ha ha: "Cậu ta như vậy còn có thể xem là tửu lượng tốt hả, cái này không phải một ly đã say à?"

Bạch Tử Uẩn cúi đầu hạ mi mắt, bộ dáng quả thật nhìn mà thương xót, cậu nhẹ giọng nói: "Em không biết Kha tiền bối không uống được... Xin lỗi."

"Không sao." Nghiêm Tự kéo Kha Tây Ninh say rượu đến bên người, không để cậu ngã trái ngã phải, anh nhìn như khéo hiểu lòng người mỉm cười nói, "Này không thể trách cậu, chúng ta ai cũng không biết rõ tửu lượng của cậu ấy."

Từ Kiều biết rõ nội tình yên lặng liếc Nghiêm Tự một cái, thầm nghĩ người này thật sự là thủ đoạn cao mà.

Kha Tây Ninh say rượu sắp đổ nghe nói như thế, muốn chỉ anh rống giận một câu: Nghiêm Tự anh gạt người!

Nhưng dù cậu đầu óc hỗn loạn, lý trí vẫn còn giữ được, nếu cứ như vậy mà chất vấn, thế thì quan hệ của cậu và Nghiêm Tự sẽ sáng tỏ trước một đống người ở đây. Kha Tây Ninh cực lực khắc chế đầu óc, khiến bản thân duy trì tỉnh táo, không nói ra lời gì để người ta khiếp sợ.

Bạch Tử Uẩn thấy không có ai trách cứ cậu ta, thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Vậy là tốt rồi."

Kha Tây Ninh lại trượt từ trên người Nghiêm Tự xuống, Nghiêm Tự đỡ lấy cánh tay cậu, chạm vào chỉ cảm thấy cực nóng đến mức phỏng tay. Nghiêm Tự than nhẹ một tiếng, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: "Tây Ninh, em bình tĩnh một chút, anh đưa em về nhà."

Kha Tây Ninh như vừa uống phải thuốc an thần, nhắm mắt lại gật gật đầu, rốt cuộc không náo nữa.

Tề Duyệt nhíu mày quan sát nhất cử nhất động của hai người, cảm giác có cái gì đó không thích hợp, cô đề nghị: "Mọi người bàn chuyện xong chưa? Bàn xong thì gọi cho người đại diện của cậu ấy, để anh ta đến đây đưa Kha Tây Ninh về nhà đi."

Từ Kiều đầy mặt xem kịch vui.

"Không cần đâu." Nghiêm Tự nửa đỡ nửa ôm con ma men, "Tôi và Kha Tây Ninh ở cùng khu, tôi biết nhà cậu ấy ở đâu, để tôi kêu trợ lý đến đón."

Chuyện Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh ở cùng khu quả thật không phải bí mật gì, chuyện này lúc vừa tuôn ra còn gợi ra một trận mưa gió. Kha Tây Ninh chống đỡ muốn chết muốn sống cũng chỉ là một diễn viên tuyến ba, mà Nghiêm Tự là người đứng ở đỉnh kim tự tháp, hai người bọn họ sao lại có khả năng ở phòng cùng cấp bậc.

Phóng viên hoài nghi rất nhiều, theo dõi Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự ba tháng, lại không đánh hơi ra tin tức gì, vừa không phát hiện Kha Tây Ninh sau lưng che giấu kim chủ nào đó, cũng không thấy được Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự có ái muội, dần dà, truyền thông cũng không theo dõi bọn họ nữa, cam chịu sự thật rằng Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự chỉ là hàng xóm.

Sau mười lăm phút, A Kiệt hấp tấp đến đây, cậu nhìn ánh mắt Nghiêm Tự ra hiệu không có việc gì, áp lực như núi nâng Kha Tây Ninh lên lưng, cậu kêu vài tiếng Kha tiên sinh, Kha Tây Ninh đều không có hành động đáp lại nào, xem ra đã thật sự say đến mức bất tỉnh nhân sự.

Rất nhanh, A Kiệt lưng mang Kha Tây Ninh, cùng Nghiêm Tự ra khỏi Lam.

Ánh mắt Bạch Tử Uẩn vẫn dừng lại trên người Nghiêm Tự, vẻ mặt khó lường, làm người ta đoán không thấu.

Chờ Nghiêm Tự đi, đoàn người cũng cảm thấy không thú vị, bọn họ sau khi cáo biệt với Từ Kiều, liền trở về phòng tiệc. Trên đường về Bạch Tử Uẩn mang tâm sự tầng tầng, Tề Duyệt rất mẫn cảm, cô quay đầu nhìn Bạch Tử Uẩn: "Em đang suy nghĩ gì?"

"Không có gì." Bạch Tử Uẩn cười nói, "Cảm giác trợ lý của thầy Nghiêm rất quen thuộc với Kha tiền bối."

Tề Duyệt nói: "Có hơi như vậy, nhưng Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh là hàng xóm, trợ lý thường nhìn thấy Kha Tây Ninh, cảm giác quen mắt cũng không có gì lạ."

Bạch Tử Uẩn cười đến như cây trong gió xuân: "Đúng vậy, chị nói đúng."

Trong gara, A Kiệt nhét Kha Tây Ninh vào ghế sau, nhưng cho dù Kha Tây Ninh gầy đến mức nào, cũng là một người đàn ông hơn năm mươi kí, A Kiệt khi làm việc khó tránh khỏi bó tay bó chân, không cẩn thận khiến đầu Kha Tây Ninh đụng vào đỉnh xe. Kha Tây Ninh ăn đau, nhắm mắt rên rỉ một tiếng.

"Để tôi." Nghiêm Tự đón lấy Kha Tây Ninh từ trong tay A Kiệt, ôm cậu vào trong ngực, thuận lực cùng nhau ngồi xuống ghế sau. Sau khi ngồi vào trong xe, Nghiêm Tự cũng không buông Kha Tây Ninh ra, vẫn duy trì tư thế để Kha Tây Ninh ngồi trên đùi mình.

Lộ trình từ phòng riêng đến gara ngắn ngủi mấy phút, A Kiệt lại cảm thấy sau lưng nhột nhột, Nghiêm Tự đi ở phía sau có thể trực tiếp dùng ánh mắt giết cậu, nhưng vì lấy đại cục làm trọng, không thể không giao Kha Tây Ninh lên lưng A Kiệt.

A Kiệt ngồi vào ghế lái, trong lòng run sợ xoa xoa mồ hôi lạnh, cậu quay đầu nhìn lão đại và Kha Tây Ninh như trẻ song sinh dính liền, trong lòng oán thầm người này thật là ngoài mặt một kiểu, bên trong một kiểu. Trước mặt người ngoài, đầy mặt "Tôi và Kha Tây Ninh không thân", chờ không có người liền lạm dụng tư quyền.

"Lão đại..." A Kiệt run rẩy nói.

"Gì?" Nghiêm Tự đầu cũng không nâng, hết sức chuyên chú dùng khăn ướt lau mặt cho Kha Tây Ninh, ánh mắt nhu tình như nước, không giống như đã kết hôn bảy năm, càng như như cặp vợ chồng mới cưới hơn.

"Anh để Kha tiên sinh xuống đi." A Kiệt đánh bạo khuyên nhủ, "Để anh ấy ngồi trên chân anh như vậy, lát nữa chân anh sẽ tê mất."

Nghiêm Tự làm như không nghe thấy, xoa nhẹ đầu Kha Tây Ninh, dùng ngón tay miêu tả gương mặt mấy tháng không nhìn thấy, anh cảm thấy hài lòng đặt đầu Kha Tây Ninh dựa vào vai trái của mình, ánh mắt chưa từng dời khỏi khuôn mặt thanh niên một tấc, anh nói với A Kiệt: "Cậu lái xe của cậu đi."

"... Ay." A Kiệt thức thời quay đầu, thầm nghĩ rốt cuộc không làm trung thần trung thành tận tâm khuyên quân chủ không nên bị mỹ sắc mê hoặc được rồi.

Xung quanh trở nên im lặng, chỉ có Kha Tây Ninh thường nói mê vài câu, A Kiệt nói: "Em chưa từng thấy Kha tiên sinh không uống được rượu như vậy, Từ tiên sinh nói anh ấy chỉ uống một ly rượu vang đỏ? Thật hay giả vậy?"

Nghiêm Tự bật cười: "Thật."

A Kiệt kinh ngạc nói: "Con gái cũng không không uống được đến nỗi như vậy đâu."

Nghiêm Tự lắc đầu: "Việc này không liên quan đến việc là nam hay nữ, đây là vấn đề về thể chất. Tôi trước kia hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói việc này rất bình thường, Tây Ninh sinh ra đã khuyết thiếu một loại enzyme giải rượu, không thể uống rượu, một ly liền đổ."

Bảo vệ tiểu khu thấy xe Nghiêm Tự, nhìn đến biển số xe liền lập tức để người tiến vào, A Kiệt nhìn từng toà nhà quen thuộc xẹt qua trước mắt, cậu đột nhiên cảm giác kỳ quái, lão đại khẳng định biết Kha tiên sinh không uống được rượu, vậy sao lại để Kha tiên sinh ngay dưới mi mắt anh ấy say rượu.

Nghiêm Tự ôm ngang Kha Tây Ninh lên.

A Kiệt thán phục nói: "Lão đại anh thật lợi hại, đây là sức mạnh của tình yêu."

Nghiêm Tự mặt lạnh liếc cậu, A Kiệt lập tức ở ngoài miệng làm một động tác kéo khóa, ý bảo mình sẽ không lắm miệng.

"Cậu lái xe đi đi." Nghiêm Tự dặn dò công việc sau đó cho A Kiệt, "Tôi có việc sẽ gọi cậu sau."

...

Nghiêm Tự nửa đỡ nửa ôm Kha Tây Ninh vào thang máy. Trong thang máy không có ai, Nghiêm Tự rốt cuộc cũng có thể quan tâm vấn đề nửa thân dưới của mình. Vừa rồi ở trong xe, Nghiêm Tự không để ý lời khuyên của A Kiệt, cố ý muốn ôm Tây Ninh vào trong ngực, để cậu ngồi ở trên chân. Đường xá ngẫu nhiên xóc nảy, Kha Tây Ninh co dãn khiến anh cảm giác mông cậu ở khu vực nguy hiểm của Nghiêm Tự ma sát đi ma sát lại, tiếng hít thở nóng bỏng chầm chậm đánh vào sau tai anh, chọc anh tâm phiền ý loạn, thật sự nghĩ muốn đặt Kha Tây Ninh ở ghế sau giải quyết ngay tại chỗ. May là A Kiệt ầm ĩ, trái một câu phải một câu nhắc nhở anh, trừ anh và Kha Tây Ninh, còn có người thứ ba tồn tại, Nghiêm Tự lúc này mới nhịn đến bây giờ.

Hiện tại lộ trình lên chung cư rất ngắn, lại là lộ trình khó chịu đựng nhất mà Nghiêm Tự từng trải qua.

Kha Tây Ninh vốn đã ngủ, nhưng bị người ôm đến ôm đi, cậu không có cách nào bất tỉnh. Cậu hơi hơi giương miệng, mở to mắt, theo ánh đèn phòng khách Nghiêm Tự mở lên, thấy được cự vật giấu bên trong quần tây của Nghiêm Tự, lúc này vật này không giống vài giờ trước im lặng ngoan ngoãn, mà đang giương nanh múa vuốt tuyên dương sự tồn tại của nó, tựa như một thanh kiếm lợi hại, tùy thời có thể sát nhập chiến trường.

Kha Tây Ninh say khướt nhìn chằm chằm chỗ kia thật lâu, đột nhiên vươn tay mạnh bạo bắt lấy, híp mắt tà ác xoa bóp sờ niết, giống như là đang chơi một món đồ chơi, mà không phải điểm tử của Nghiêm Tự.

Nghiêm Tự nguyên bản chỉ là yên lặng nhìn cậu chăm chú, không nghĩ tới động tác của Kha Tây Ninh càng ngày càng to gan, anh nhịn không được hít sâu một hơi.

"Thầy Nghiêm, nơi này của anh cương rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro