Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời khắc năm mới, toàn Trung Quốc đều đang đón mừng bước vào một kỷ nguyên mới, Bắc Kinh cũng rất náo nhiệt, còn có một trận tuyết lớn rơi xuống, mà tôi cùng với ba bất chấp gió tuyết từ Thượng Hải đến Bắc Kinh để tham dự tang lễ một người bạn cũ của ông.

Ngày hôm đó tuyết rơi thật dày, giẫm lên còn có âm thanh cọt kẹt phát ra, mọi người đều ăn mặc rất chỉnh tề, vẻ mặt rất nghiêm túc, tôi cầm ô đứng ở bên cạnh, nhìn thấy em và Lê Thư Nhiên.

Lê Thư Nhiên trông giống như một người trưởng thành, có thể khống chế rất tốt cảm xúc của mình, yên tĩnh nghiêm túc đứng thẳng người trước ngôi mộ.

Mà lúc đó em chỉ là một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, khóc đến đỏ cả chóp mũi, đôi vai vẫn luôn co rúm lại, tôi nhìn thấy Lê Thư Nhiên đưa mắt ra hiệu cho em hai lần, em mới mím môi, khó khăn lắm mới có thể ngăn được nước mắt, nhưng trong đôi mắt kia vẫn còn sót lại một tầng hơi nước.

Sau khi tang lễ kết thúc, Lê Thư Nhiên lịch sự đi tiễn khách, còn em thì như một đứa nhóc con không có ai trông nom, lại đứng ở trong góc lén lút lau nước mắt.

Lúc đó tôi cảm thấy rất khó hiểu, tại sao lại có một cậu bé nhỏ thích khóc như vậy, thuận tay sờ đến viên kẹo to hình thỏ trắng trong túi áo khoác, tôi nhét viên kẹo vào tay em, tựa như muốn dỗ dành đứa em họ vậy, kề sát bên tai nói với em, ăn kẹo rồi thì không được khóc nữa.

Không biết có phải vì em bị một người lạ như tôi dọa sợ, hay là bởi vì viên kẹo kia, em thật sự không còn khóc nữa, chỉ là vẫn luôn nhìn tôi bằng đôi mắt ướt át.

Vốn dĩ sau khi tang lễ kết thúc, tôi còn tưởng rằng ba sẽ lập tức đưa tôi về nhà, bởi vì tôi không thích phương Bắc, thật sự quá lạnh, lạnh đến mức xương cốt đều đau nhức.

Nhưng ba tôi lại không đi, ông ấy nói với tôi, ba của em, cũng là người bạn cũ của ông ấy ra đi bất ngờ như vậy, cả Lê Thư Nhiên và em đều không có người chăm sóc, Lê Thư Nhiên lập tức phải ra nước ngoài du học, ông ấy để tôi ở lại đây với em.

Tôi ngạc nhiên, bới vì lúc ấy tôi chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao có thể chăm sóc một đứa trẻ khác đây?

Nhưng điều kiện mà ông đưa ra rất hấp dẫn, tiền tiêu vặt gấp đôi, tôi còn có thể có phòng ngủ của riêng mình.

Tôi không biết làm thế nào mà ba tôi có một người bạn giàu có như ba em, ông chỉ là một thợ cắt tóc bình thường ở Thượng Hải, mà tôi mỗi ngày chỉ có thể đợi đến sau khi đóng cửa tiệm dùng tạm ghế gội đầu làm giường ngủ.

Có phòng ngủ riêng là điều quá sức mê hoặc đối với một thiếu niên đang trong độ tuổi dậy thì, tôi đến cả nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đồng ý với anh ấy.

Ba đối xử với tôi rất tốt, trước khi đi ông ấy đã cho tôi một khoản tiền lớn, Lê Thư Nhiên cũng chủ động nhường phòng ngủ cho tôi, là căn phòng ở ngay bên cạnh em.

Quãng thời gian đó tôi sống rất hạnh phúc, em tuổi còn nhỏ, tính khí lại tốt, mỗi ngày đều đi theo sau lưng tôi, dùng thanh âm mềm mại gọi anh ơi.

Tôi rất thích danh xưng này, câu chuyện này đến đây cũng đã có thể kết thúc rồi.

Nhưng sự sắp đặt của số phận lại đẩy tôi đến một bến bờ khác.

Ba tôi mất rồi, người ta nói rằng ông ấy đã tự sát. Lúc trở về nhà thu dọn di vật với tư cách là người con trai duy nhất, tôi tìm thấy một quyển nhật ký, trong đó ghi chép tỉ mỉ rằng ông ấy ở thời đại học có một mối tình đơn phương vừa lén lút lại thâm tình, ông ấy thầm mến ba em.

Khoảnh khắc nhìn thấy tên ba em, tôi ghê tởm đến mức muốn nôn, em vẫn ở bên cạnh lặp đi lặp lại hỏi tôi, "Anh ơi, anh làm sao thế?"

Không gì khó chịu hơn việc biết được sự thật đáng sợ này, tôi là đứa con mà ông ấy có được nhờ mang thai hộ, ông ấy sinh ra tôi chỉ vì không muốn người đàn ông mà ông ấy ngày đêm yêu thương phải chịu gánh nặng của việc kết hôn và sinh con với một người phụ nữ khác.

Sắp xếp hậu sự xong, tôi lại cùng với em trở về Bắc Kinh, đồng bệnh tương liên, nương tựa lẫn nhau.

Tôi còn tưởng rằng tôi và em có thể chung sống với nhau như trong quá khứ, nhưng lòng thù hận và sự tự ti lại giống như lúa mạch điên cuồng sinh trưởng, tôi bị cuốn theo đến nỗi mất đi cả lý trí, tôi bắt đầu tận lực đối xử tốt với em.

Tôi dẫn em đến tham gia buổi họp lớp, một đứa nhóc mười bảy, mười tám tuổi trò đùa nào cũng dám chơi, vóc dáng của em thấp bé, làn da lại trắng, còn dễ dàng xấu hổ, bọn họ liền nói tôi mỗi ngày đi đâu cũng đưa em theo, chẳng khác gì nuôi một cô vợ nhỏ, mà tôi trong tiếng cười đùa của mọi người nắm lấy tay em, vào lúc thua trò chơi lời thật lòng hay đại mạo hiểm, tôi quay đầu hôn lên gò má của em.

Bây giờ tôi vẫn còn nhớ lúc đó em mười lăm tuổi, trong mắt đều là sự kinh ngạc, muốn phản kháng, nhưng lại sợ tôi tức giận, chỉ có thể đỏ mặt mặc cho tôi hôn.

Đó là năm thứ hai tôi chung sống với em, em ỷ lại vào tôi cũng giống như với Lê Thư Nhiên vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro