Phần 5 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão Vương Nhà Bên

Tác giả: Lục Dã Thiên Hạc

Editor: SacFructose

Phần 5:

Về đến nhà, Vương Đống cả buổi vẫn chưa khôi phục tinh thần, đứng trong bóng đêm phòng khách một hồi lâu.

Bỗng nhiên cậu tỉnh ngộ, lộn mèo một cái nhảy lên sô pha, đấm đấm vào không khí mấy cái. Nhanh chóng mò di động ra, gọi cho thằng bạn: "Hồ lão tam!" Tiểu Vương hét lên.

"Ai u, anh hai à anh nhỏ giọng lại chút đi, tao mới bò vô nhà, lỡ đánh thức ba tao dậy là tao không thấy được mặt trời ngày mai luôn." Hồ lão tam nhỏ giọng nhanh chóng trốn vào WC.

"Nhìn chút tiền đồ của mày xem, bao lớn rồi vẫn không chịu dọn ra ngoài?" Tiểu Vương trề môi, phú nhị đại còn trẻ đã có thể độc lập kiếm tiền như cậu không nhiều lắm. Hồ lão tam còn lo hắn bị ba đánh, mà cậu đã có thể theo đuổi bà xã rồi, tuy rằng bà xã tạm thời vẫn đang là của người khác.

Hồ lão tam nghe được lời này, lập tức kích động: "Đụ mẹ, đây là ai làm hại hả? Nếu không phải mày xảy ra chuyện, ba tao có thể suốt đêm đi bắt tao về sao? Thẻ cũng đóng băng, lấy hết tiền mặt, căn nhà duy nhất bên ngoài của tao cũng bán mất, ép tao về nhà ở."

"Rồi rồi, tao nói với mày, lúc nãy tao gặp anh ấy ở thang máy, anh ấy vậy mà lại mắng tao! Anh ấy mắng tao đó!" Tiểu Vương nói năng lộn xộn.

Hồ lão tam: "Đây là chuyện tốt gì sao?"

"Mày thì biết cái gì, anh ấy thấy tao uống rượu còn lái xe về, liền tức giận. Đây là quan tâm tao, quan tâm đó hiểu không? Mày sẽ quan tâm đến hàng xóm của mày say rượu còn lái xe sao? Cho dù hàng xóm nhà mày vừa đẹp trai vừa lương thiện, dáng người cực đẹp, còn lại tay đua xuất sắc, còn từng bị mày ôm." Tiểu Vương đắc ý dào dạt.

Hồ lão tam: "..."

"Thôi bỏ đi, nói chuyện với thằng nhóc miệng còn hôi sữa như mày thì mày cũng không hiểu."

Tiểu Vương cúp điện thoại, tự mình lăn lộn trên sô pha. Nếu mỗi ngày có thể bị mắng một trận như vậy thì tốt quá rồi. Tiểu Vương cười cười lại bắt đầu sầu não, hiện tại Mạc tiên sinh còn có bạn trai, mình phải làm sao mới có thể cướp anh ấy về để mắng mình mỗi ngày đây?

Tiểu Vương não rỗng tra xét cả buổi, trong nhà trừ tạp chí đua xe thì chỉ có tạp chí trang trí, baidu một vòng cảm giác cũng không quá đáng tin, tư liệu duy nhất hữu dụng là bách khoa của Mạc tiên sinh: [Mạc Tô Hợp, CFO (*) công ty M, 29 tuổi. Tốt nghiệp đại học XX, đạt được giải thưởng XXXX, XXXX, XXXX, có được giấy chứng nhận XXX, XXX, XXX.]

(*) CFO: Giám đốc tài chính.

"29 tuổi, lớn bằng anh của mình."

Tiểu Vương nóng đầu, đúng rồi, có thể hỏi anh mình một chút mà! Sản nghiệp của Vương gia, hiện giờ đều cho anh trai Vương Hiến của cậu xử lý.

Vương tổng siêng năng lúc này vẫn chưa tan tầm, còn đang ở công ty xử lý văn kiện.

"Anh, nếu anh muốn cướp đi công việc kinh doanh của đối thủ, thường sẽ làm như thế nào?" Anh trai Vương nhận được điện thoại của em mình, không ngờ vừa mở miệng lại là vấn đề này. Anh trai Vương không hỏi tại sao cậu lại hỏi cái này, mà thong thả ung dung giải đáp: "Phải xem là công việc kinh doanh gì. Nếu là kinh doanh bên lề, lôi kéo khách hàng bên kia là được. Nếu kinh doanh cốt lõi, phải hao phí thêm chút công phu."

Căn cứ vào lý luận của anh trai, muốn cướp kinh doanh cốt lõi của đối phương, cần có một số biện pháp.

Đầu tiên, phải hiểu được lý do khách hàng vẫn luôn chọn đối phương, tra xem bên mình có thứ khách hàng cần không, không có thì phải nhanh chóng bổ sung. Thứ hai, tìm được nhược điểm của đối thủ, tốt nhất là những quá khứ đen tối, thông qua người thứ ba để khách hàng biết được. Thứ ba, bày ra ưu thế của mình trước mặt khách hàng, dựa vào thực lực, ám chỉ tâm lý hoặc là dụ dỗ xấu xa, thuyết phục khách hàng.

Vì thế hôm sau, Tiểu Vương liền xuất hiện dưới lầu công ty M, cũng thấy được người đàn ông tặng hoa cho Mạc tiên sinh.

Phần 6:

[Vương Đông Đông: Anh ơi anh ơi anh ơi! Anh nhìn người này xem, anh có quen không? Hắn là ai? Đang làm gì? Có quá khứ đen tối nào không?"]

Vương Tổng đang mở họp nhận được tin nhắn này, không biết nói sao luôn.

Hôm qua trợ lý nghe được điện thoại của họ, còn lo lắng cả buổi, nghi ngờ nhị thiếu gia bỗng nhiên thông suốt muốn tranh đoạt gia sản. Quả nhiên không thể kỳ vọng gì với thằng nhóc này được.

Anh trai Vương tắt màn hình di động, chờ họp xong rồi mới trả lời tin nhắn của cậu.

[Anh trai: Lư Hữu Lương, nhà sáng lập công ty game, giá trị con người không cao bằng anh.]

Nhận được thông tin về tình địch rồi, kế tiếp dễ xử hơn.

Giá trị con người không cao bằng anh trai, cũng không đẹp trai bằng cậu! Tiểu Vương về nhà tốn thời gian một ngày để tìm chuyện xấu của Lư Hữu Lương, còn mướn cả thám tử tư: "Đúng vậy, tôi muốn biết tất cả, dù là ngoại tình, gian lận trốn thuế, hay lúc học tiểu học kéo bím tóc của con gái, tất cả những chuyện xấu xa của hắn, tôi đều muốn có."

Tiểu Vương bận bịu một ngày, nhìn đồng hồ đã 6 giờ chiều, bình thường giờ này Mạc tiên sinh cũng nên tan tầm về rồi mới phải.

Mạc tiên sinh là một người có hiệu suất làm việc rất cao, ít khi tăng ca, không giống anh trai cuồng công việc của cậu, mỗi ngày làm việc đến khuya.

Nhưng mà kỳ quái chính là, cả ngày hôm nay cậu đều ở nhà, cũng không nghe được tiếng mở cửa bên nhà đối diện. Tên Lư Hữu Lương luôn ở nhà kia, sao hôm nay lại không trở về?

Tiểu Vương ngồi trên cái ghế để mang giày đặt ở cửa, chờ nghe một tiếng "Anh về rồi đây" kia, cứ ngây ngốc chờ đến 7 giờ, nhưng vẫn không có người.

Sao lại thế này? Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Tiểu Vương bắt đầu đứng ngồi không yên, nhìn xem đồng hồ, lại xem lịch hôm nay. Dòng chữ màu đỏ trên ứng dụng lịch di động cho cậu biết, hôm nay là 20 tháng 5.

Phải rồi, hôm nay là 520, đôi tình nhân chắc chắn sẽ ra ngoài lãng mạn một chút. Ăn một bữa tối dưới ánh nến, lại thuận đường đến khách sạn mướn phòng...

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Tiểu Vương cảm thấy tim gan phèo phổi đều nóng cháy, khó chịu đến thở không nổi. Rõ ràng là bạn trai người ta, mình có tư cách gì để tức giận đâu?

Bàn tay đang cầm di động của Tiểu Vương run rẩy, cậu cảm thấy chuyện này vốn dĩ không nên như vậy, người có được sự tốt đẹp kia phải là cậu mới đúng.

Cậu muốn gửi tin nhắn cho Mạc Tô Hợp, hỏi một chút anh đang ở đâu, ở với ai, tại sao còn chưa về nhà. Lại đột nhiên nhớ tới, thậm chí mình cũng chẳng biết số điện thoại của người ta.

Vương Đông Đông, em uống rượu rồi còn dám lái xe?...

Giấy thu tiền điện nước của khu nhà có ghi...

Giấy thu tiền điện nước? Đúng rồi! Bên quản lý khu nhà chắc chắn có số điện thoại của Mạc tiên sinh.

Tiểu Vương mang dép lê chạy đi ra, một đường chạy đến quầy lễ tân của khu nhà: "Cho tôi xin số di động của Mạc tiên sinh nhà 1602, tôi để quên đồ ở nhà anh ấy."

"Chuyện này, không có sự cho phép của chủ nhà, chúng tôi không thể cho được." Chị gái quầy lễ tân rất khó xử.

Tiểu Vương sốt ruột nhìn chị gái nhà người ta: "Xin chị đó, thật sự rất quan trọng, không có thứ đó tối nay em ngủ không được mất."

Rõ ràng là một gương mặt lạnh lùng, lại dùng ánh mắt lấp lánh đáng thương như cún con, tội nghiệp mà bĩu môi, cảm giác nếu không cho cậu thì giây tiếp theo cậu sẽ òa khóc lên ngay.

Chị gái quản lý khu nhà không khỏi mềm lòng: "Vậy, chị phải gọi cho Mạc tiên sinh xác nhận chút đã nha."

Chị gái gọi điện cho Mạc tiên sinh, toàn bộ quá trình không đến năm giây, nhưng Tiểu Vương lại cảm thấy dài như năm thế kỷ. Cậu nghe được Mạc tiên sinh cười khẽ trong điện thoại một tiếng, nói: "Cho cậu ấy đi."

Tiểu Vương như nguyện lấy được số điện thoại của Mạc tiên sinh.

Chị gái quản lý tò mò hỏi: "Cậu để quên thứ gì ở đó vậy?"

"Chìa khóa."

Tiểu Vương thờ ơ đáp một câu, xoay người đi luôn.

Chị gái quản lý gật đầu, cả buổi mới hồi phục tinh thần lại: "Ủa không đúng, chỗ chúng ta không phải dùng khóa mật mã sao?"

Tiểu Vương lưu lại dãy số kia vào điện thoại, muốn gọi điện thoại lại không dám, nghĩ nghĩ, vẫn nên add wechat trước cái đã.

Ở chỗ thêm bạn nhập số điện thoại của Mạc tiên sinh vào, nhảy ra một người bạn đã tồn tại, tên là "Bảo bối".

Tiểu Vương lập tức đơ.

Di động của cậu đã bị dập nát trong lần tai nạn kia, không có cách nào sao chép dữ liệu lại được. Cho nên tài khoản hiện tại cậu đang dùng hoàn toàn trống trơn không có lịch sử trò chuyện.

Click mở khung chat "Bảo bối" ra, lịch sử trò chuyện trống rỗng. Ảnh đại diện là đôi lâu đài cát nhỏ bên bờ biển cùng với một con sao biển, vòng bạn bè (*) cài đặt chỉ có thể thấy trong ba ngày gần đây, không có gì cả.

(*) Vòng bạn bè của Wechat, có chức năng tương tự tường Facebook, chỗ post ảnh, post status, ...

Đầu ngón tay Tiểu Vương run rẩy, cẩn thận rời khỏi khung chat wechat, gửi một tin nhắn điện thoại cho Mạc tiên sinh: [Sao vẫn chưa trở về? Đã xảy ra chuyện gì sao?]

Mạc tiên sinh đáp lại hai chữ "Tăng ca".

Tiểu Vương thở ra một hơi, ngồi ở trên chiếc ghế dùng để mang giày ngẩn người, không biết qua bao lâu, cậu nghe được tiếng thang máy mở cửa.

Im lặng đếm đến ba, giọng nói của Mạc tiên sinh đúng lúc vang lên: "Anh về rồi đây."

Tiểu Vương lập tức kéo cửa ra, thấy được Mạc tiên sinh đang đối diện với cậu.

____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro