Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Trên thảo nguyên đang là mùa mưa, trời mưa không ngớt.

Nước mưa rơi tí tách, làm ướt đẫm mọi thứ dưới bầu trời. Chỉ trong vài ngày, bãi cỏ khô vàng đã chuyển sang xanh biếc, như được phủ thêm một chiếc áo khoác mới, làm cho thảo nguyên bừng sáng, tràn đầy sinh cơ.

Đối với thảo nguyên, đây chính là mùa xuân.

Hoạt động hàng ngày của các con vật giảm bớt, họ trú mưa dưới tán cây, hốc đá hoặc hang động. Nhưng đôi khi, chúng vẫn phải ra ngoài tìm thức ăn. Vì vậy, vào buổi sáng hôm ấy, các con vật thấy một con báo đen lớn mang theo một bé mèo trắng nhỏ, dầm mưa đi qua thảo nguyên, hướng lên núi... A? Bọn họ đi lên núi làm gì?

Thiệu Dĩ Ninh ngửa đầu, nước mưa làm lông tóc cậu ướt đẫm, bé mèo trắng nhỏ nhanh chóng rúc vào thân báo đen, cố gắng gần sát vào tấm lưng ấm áp của anh để không bị lạnh. Già Lâu hơi dừng lại, hỏi Thiệu Dĩ Ninh: "Có chuyện gì sao?"

"Có cần ta nhanh lên không?"

"Không sao cả." Thiệu Dĩ Ninh an ổn ngồi trên lưng Già Lâu, cái đầu nhỏ tròn vo nhìn bốn phía, dường như ngồi trên tầng hai của xe buýt lộ thiên. Cái mũi hồng nhạt ướt đẫm càng thêm ướt át, cậu chớp mắt, không quá để ý nói: "Mưa không lớn lắm."

Trước kia cậu không thích trời mưa, nhưng hiện tại có Già Lâu đại ca, cậu cảm thấy rất an tâm.

Già Lâu nghe hiểu, không nói thêm gì, chỉ bước nhanh hơn một chút. Dù mưa không lớn, nhưng lông bị ướt vẫn rất khó chịu. Anh cố gắng đi nhanh nhưng vẫn vững vàng, không lâu sau đã dừng lại ở chân núi.

Phía bắc của thảo nguyên là núi, rất ít con vật đến đây.

Thực ra, thế giới này rất lớn, chờ các con vật khám phá, nhưng đây là điểm xuất phát, là trung tâm tập hợp, chúng chưa phát triển đủ để đi xa hơn. Như dãy núi này, hiện đã có chim cư trú, nhưng chỉ có vậy.

Già Lâu tìm một vật đánh dấu nào đó, xác định phương hướng nhưng không trực tiếp lên núi mà chuyển hướng, đi về phía một phiến cây rừng khác.

Thiệu Dĩ Ninh chưa từng đến đây --- thực ra, cậu đã đến thảo nguyên từ lâu nhưng không đi nhiều nơi.

... Không có cách nào khác, ở nơi không có phương tiện giao thông, chân ngắn là một nỗi buồn đối với tiểu miêu nhãi con.

Cậu đi theo Già Lâu, xuyên qua phiến cây thưa thớt, đến dưới một tán cây lớn, cây bánh mì* này rất to và thô, cao hàng chục mét, có vẻ đã mọc rất lâu rồi, có thể từ thời điểm thần sáng tạo các con vật. Thân cây to lớn như một bức tường, chắn đường họ đi.

*Cây sa kê hay còn được gọi là cây bánh mì:

Già Lâu không trực tiếp vòng qua, mà cẩn thận quan sát xung quanh, rồi nhìn lên bầu trời.

Sau đó, anh đi vài bước về phía trái, Thiệu Dĩ Ninh nhìn theo, phát hiện có mấy cây khác. Rồi sau đó, Già Lâu nhảy lên bên cạnh thân cây.

Cây bánh mì vừa rồi quá lớn khiến tầm nhìn bị che khuất, giờ Thiệu Dĩ Ninh mới nhận ra cây này đã chết.

Cây chết nhưng vẫn đứng sừng sững không ngã, nhưng bên trong rỗng tuếch. Chui vào hốc cây, có thể thấy một không gian lớn bên trong. Có vài chỗ để giẫm lên, đủ cho báo đen bò lên đến đỉnh.

Trên đỉnh cây cũng trống rỗng, làm cho cây nhìn giống như ống khói lớn. Báo đen mạnh mẽ tiến lên, không lâu sau đã ló ra trên ngọn cây.

Thiệu Dĩ Ninh vẫn ngồi trên lưng báo, chỉ cảm thấy trời tối sầm trong chốc lát, trước mắt bỗng trở nên rộng lớn. Cậu trừng lớn mắt, phát hiện mình đang đứng trên ngọn cây.

Đây là...

Có lẽ đây là nơi cao nhất thảo nguyên.

Mưa phùn rơi liên miên, không ngừng đánh vào cây, rồi chảy theo lỗ vào trong thân cây. Báo đen thoáng đảo qua, dùng một mảnh lá cành để tạm thời che mưa. Thiệu Dĩ Ninh nhón chân, nhìn ra xa, thực sự thấy toàn bộ thảo nguyên.

Toàn bộ thảo nguyên.

Giống như lần đầu tiên cậu đến châu Phi, ngồi trên trực thăng nhìn xuống. Nhưng lúc ấy, thảo nguyên ở đó khác với hiện tại.

Mèo con trên ngọn cây thò đầu ra.

Từ trên cao nhìn xuống, thảo nguyên có một cảnh sắc khác biệt.

Mưa mờ mịt là màn che nối liền trời đất, làm cho ranh giới giữa trời và đất trở nên mơ hồ. Những màu sắc xanh thẫm nhảy múa trong tầm mắt. Thiệu Dĩ Ninh không kìm được mà duỗi dài cổ, hứng thú hỏi: "Già Lâu đại ca, làm sao anh phát hiện ra nơi này?"

"Ngẫu nhiên phát hiện thôi."

Già Lâu giải thích ngắn gọn --- thực ra, anh tình cờ truy đuổi con mồi và phát hiện ra nơi này.

Anh lặng lẽ chặn hướng gió, bảo vệ mèo con ở vị trí an toàn. Thiệu Dĩ Ninh chỉ cảm thấy dù là ngày mưa, dù là ở chỗ cao, xung quanh vẫn ấm áp, cậu hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mưa.

Cậu biết, đó là do Già Lâu săn sóc cậu, trong lòng cậu rất ấm áp. Nhưng cậu lại có chút ngượng ngùng, vì trước đó cậu đã lớn mật nói những lời kia, ý tứ đã quá rõ ràng.

Già Lâu đại ca dẫn cậu đến đây, hiển nhiên là... hiển nhiên là muốn...

Tai mèo con đỏ ửng. Đệm thịt lót hồng phấn của bốn móng vuốt trắng nhỏ của cậu đạp lên lông da của báo đen, nhẹ nhàng mà vô ý thức biểu đạt tình cảm.

Già Lâu không nhúc nhích, hơi híp mắt --- anh thực sự thích giây phút yên tĩnh này.

Thiệu Dĩ Ninh thẹn thùng một lúc, rồi quay đầu nhìn về phía thảo nguyên.

Vì đây là điểm cao nhất ngoài núi, từ đây có thể thấy toàn bộ thảo nguyên. Đầu cậu nhìn ra xa ...

Ân???

Từ từ, cậu thấy gì đó?

Đồng tử trong đôi mắt xanh thẫm co lại, khó che giấu được sự ngạc nhiên. Thiệu Dĩ Ninh cẩn thận nhìn lại thảo nguyên, phát hiện một số thứ mà trước đây không thấy, hoặc không nhìn được từ độ cao và góc độ này.

... Hình dạng của thảo nguyên không theo quy tắc gì, phía bắc là núi, ở giữa có con sông lớn ngăn cách bộ tộc ngao ô tộc và miêu ô tộc. Phía đông là rừng cây bí ẩn, bao phủ trong sương mù, đặc biệt không rõ ràng vào ngày mưa.

Nhưng từ chỗ Thiệu Dĩ Ninh nhìn, rừng rậm giống hình trái tim.

Không phải trái tim trong phim hoạt hoạ, mà là giống trái tim con người.

Sau đó, có mấy cây cao lớn như mũi tên bắn thẳng xuyên trời, cắm vào "trái tim", rất rõ ràng.

Nếu ở trong rừng hoặc trên thảo nguyên, sẽ không thấy được. Chỉ khi ở chỗ cao như thế này mới phát hiện ra.

Cậu không kìm được, cẩn thận quan sát lại.

Những cây này dường như theo quy luật nào đó. Nếu coi chúng là những điểm chấm và kết nối bằng dây...

Giống như, là hình ngôi sao năm cánh?

Thiệu Dĩ Ninh không "phong kiến mê tín". Nhưng nếu thế giới này có "thần minh", thì đây có thể là pháp trận phong ấn gì đó.

Hơn nữa, cậu nhìn nhìn, dần nảy ra một ý niệm kỳ lạ.

Cậu có cảm giác, đây chính là trận pháp phong ấn.

Kết hợp với lời "thần minh" nói...

Thiệu Dĩ Ninh lâm vào trầm tư.

Mà bên kia, Già Lâu cũng đang suy tư.

Trên ngọn cây cao lớn, bầu không khí trở nên bình yên. Già Lâu yên tĩnh, lần đầu tiên cân nhắc từ ngữ, muốn tỏ tình --- dù anh không biết đây gọi là tỏ tình.

... Nên nói như thế nào?

Là theo kế hoạch nghĩ ra lý do khoái thác, hay trực tiếp nói thẳng?

A Ninh sẽ thích chứ? Sẽ đồng ý chứ?

Anh biết A Ninh có cảm tình với mình, nhưng đối mặt người mình thích, báo đen trầm ổn cũng có chút lo được lo mất.

Cái đuôi màu đen khẽ động, Già Lâu cuối cùng mở miệng: "A Ninh."

Mèo con quay đầu, ngạc nhiên nhìn anh: "Già Lâu đại ca?"

Cho dù dưới ánh sáng mờ, Già Lâu vẫn thấy chính mình trong mắt A Ninh.

"Ta..."

Anh muốn nói lại thôi, nhưng lúc này, Thiệu Dĩ Ninh phảng phất cảm nhận được, trái tim cũng đập mạnh lên.

Một cái, hai cái, ba cái, càng lúc càng nhanh.

Cậu ngừng thở, trừng lớn mắt, máu chảy rần rần, lông tóc đều dựng đứng, lặng lẽ chờ đợi.

... Nhưng vào giờ phút này, trong mắt Già Lâu bỗng hiện lên sắc đỏ.

Chính anh nhìn không tới, không phát hiện. Chỉ cố gắng ổn định bản thân, trầm giọng nói: "A Ninh, ta..."

"Oanh!!!"

Tiếng sấm ầm ầm đột nhiên vang lên, sét đánh làm ánh sáng che phủ mọi thứ. Trong nháy mắt, đôi mắt của Già Lâu chuyển thành đỏ thẫm. Cơ thể anh đột ngột căng thẳng, cái đuôi dùng sức đập mạnh vào thân cây!

"Già Lâu!"

Thiệu Dĩ Ninh kinh ngạc kêu lên, nhưng đã quá muộn, báo đen đã dùng hết sức khống chế mình, móng vuốt sâu vào thân cây.

Anh giãy giụa nhìn về phía Thiệu Dĩ Ninh, dường như dùng hết lý trí cuối cùng, yết hầu phát ra tiếng gầm.

"Rống!!!"

Cơn mưa trở nên lớn hơn, tầm tã đổ xuống thảo nguyên. Thiệu Dĩ Ninh không rời mắt khỏi Già Lâu, thấy thế giới phía sau báo đen cũng chuyển đỏ.

... Đặc biệt là chỗ rừng rậm "trái tim".

Báo đen liếc Thiệu Dĩ Ninh một cái thật cẩn thận, rồi như mũi tên rời cung, nhanh chóng quay đầu rời đi.

Phương hướng anh rời đi là về phía rừng rậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro