NẾU KIẾP SAU CÓ DUYÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tỉnh lại trong phòng ngủ của mình và chồng, đầu đau như búa bổ, có lẽ là do ngủ không đủ giấc.

Tôi rời giường bước vào phòng tắm, cơn đau nhứt vẫn bám theo dai dẳng, cảm giác như các dây thần kinh đang nhảy disco trong đầu.

Tắm xong tôi ra ngoài cầm điện thoại lên, thời gian trên điện thoại là bảy ngày sau ngày tôi ngủ.

Quái lạ thật, ngủ chứ có phải chết đâu mà lâu vậy, với cả nếu tôi thật sự ngủ bảy ngày thì ông xã đã vác tôi lên viện rồi, tôi kiểm tra lại vài lần thấy vẫn là mốc thời gian đó, chắc là trò đùa của ông xã, dù sao thi thoảng anh ấy cũng thích đùa, tôi nghĩ thầm nhưng lười sửa lại.

Nhìn đồng hồ thấy giờ này ông xã cũng sắp về, tôi vào bếp nấu vài món anh ấy thích rồi ngồi ngoan ngoãn cos cô vợ nhỏ đợi chồng về.

Một lúc sau tôi nghe thấy tiếng mở cửa, tôi vui mừng chạy ra ôm anh ấy và nói: "Mừng anh đã về."

Anh hơi ngẩn người một lúc rồi ôm chặt tôi, tôi thấy vai mình hơi ẩm ướt, giọng anh còn run run như đang khóc, miệng cứ lặp đi lặp lại: "Ừ, anh đã về, anh về rồi, về rồi...."

"Sao thế?" Nay anh lạ quá, tôi khó hiểu hỏi.

Anh cười cười dáng vẻ vẫn còn chút kỳ quái đáp: "Không sao, vừa rồi anh thấy một cặp nam nam mặc đồng phục trường lúc trước của chúng ta nên có chút hoài niệm."

Tôi trêu anh vài câu, anh chỉ cười ôn nhu xoa đầu tôi, lúc này tôi mới nhìn thấy dáng vẻ anh, gương mặt điển trai bị hai quầng thâm lớn phá hỏng, râu ria thì xồm xoàm không cạo, mặt hơi hóp lại, cơ thể cũng gầy hơn hôm qua nhiều.

Sao anh thay đổi nhiều vậy....

Tôi nhíu mày nhìn anh hỏi: "Sao anh tiều tụy thế, còn không chịu cạo râu, bình thường không phải anh rất chăm chút vẻ ngoài à, với cả nhìn vào là biết bị sụt mấy cân, người khác không biết lại tưởng em ngược đãi anh. Công việc bận rộn vậy?"

Anh hôn nhẹ môi tôi cười cười đáp: "Em thương anh không hết sao lại ngược đãi anh, do họ mù mới không thấy, dạo này công ty xảy ra chút việc nên anh mới không có thời gian nghỉ ngơi thôi."

"Hiện tại thế nào rồi?" Tôi lo lắng hỏi, dù sao công ty cũng là tâm huyết của anh.

Anh xoa đầu tôi: "Đừng lo, anh đã giải quyết xong rồi."

Nghe vậy tôi cũng yên tâm hơn, nhưng nhìn bộ dạng của anh tôi xót lắm, công sức tôi vỗ béo mấy năm trời nay lại thế: "Vậy thì tốt. Thôi, vào ăn cơm đi, em có nấu món anh thích."

Anh cười đùa: "Vâng, bà xã đại nhân."

Bốn mươi hai ngày tiếp đó, cuộc sống bọn tôi trôi qua bình lặng mà ngọt ngào, tuy đã ở cạnh nhau mười tám năm nhưng tình cảm vẫn không phai mờ.

Bốn hai ngày này, ngày nào anh cũng về nhà đúng giờ, mỗi ngày còn chu đáo chuẩn bị một bất ngờ nhỏ cho tôi, cứ như hồi mới quen vậy.

Tôi hạnh phúc lắm.

Tôi cảm thấy đời này gặp được anh là may mắn lớn nhất của tôi.

Hôm nay là ngày thứ bốn hai kể từ khi tôi thức dậy, tối đó anh trở về, tôi vẫn ôm anh như mọi khi, hơn một tháng này anh cũng có da có thịt lại rồi. Hôm nay bọn tôi cũng xem phim đến muộn mới ôm nhau ngủ.

Hai mươi ba giờ rưỡi tối, khi tôi đang an giấc trong lòng ngực ấm áp của anh thì bị một cảm giác lạ đánh thức.

Tôi ngồi dậy dụi mắt, nhìn về phía cửa phòng thì thấy ở đấy xuất hiện hai người lạ mặt không rõ nam nữ, họ mặc trang phục cổ đại tay cầm đèn lồng, cờ chiêu hồn, gậy khóc tang, một người lên tiếng:

"Đến giờ rồi, đi theo tôi."

Tôi ngơ ngác nhìn họ giây lát, bỗng kí ức chợt ùa về.

Bốn chín ngày trước, ông xã đi công tác, tôi đến công ty giúp anh lấy vài văn kiện quan trọng để gửi cho đối tác, đang chạy xe thì bỗng chiếc xe phía trước lao thẳng về phía tôi do tài xế ngủ quên. Vì mọi chuyện diễn ra quá đột ngột nên tôi không kịp phản ứng, hai xe cứ thế va vào nhau.

Đáng lý ra vẫn giữ được mạng nhưng lúc ngã, đầu tôi va đập rất mạnh cộng thêm thủy tinh bắn vào người, mất máu quá nhiều nên không qua khỏi.

Hóa ra đó là lý do khi thấy tôi, anh ấy dã ôm chặt tôi và bật khóc.

Tôi thở dài hôn nhẹ môi anh lần cuối, thì thầm vài tai anh vài câu rồi theo hai người đó đi đầu thai.

......

Tối đó anh có một giấc mơ lạ, anh mơ về những kí ức khi hai người còn trẻ, sau đấy lại thấy bọn họ đứng ở vườn hoa phía sau trường, nơi lần đầu tiên anh gặp cậu, cậu cười tươi nhưng dáng vẻ mang chút u buồn nói:

"Xin lỗi, ông xã, em phải đi trước rồi. Kiếp sau có duyên chúng ta lại làm chồng chồng, em yêu anh, đời này gặp được anh em rất hạnh phúc, mong anh hãy quên em và tiếp tục sống."

Sáng dậy khóe mắt anh có chút nước, anh lau khô nhìn xung quanh, người bên gối đã biến mất.

Anh chạy khắp nhà nhưng không sao tìm thấy bóng dáng cậu. Nhớ đến giấc mơ tối qua, anh nhận ra cậu đã đi thật rồi, anh cười nhẹ đáp:

"Anh cũng yêu em, kiếp sau có duyên chúng ta lại làm chồng chồng, đời này anh sẽ không quên em...."

Có những người dù rất yêu nhau nhưng lại bị chia cắt bởi hai chữ âm dương, chỉ mong kiếp sau có thể gặp lại người.

Anh vẫn có thể quên cậu, nhưng lại không muốn quên, bởi nếu thật sự quên đi rồi thì anh không còn là chính anh nữa, trái tim anh chỉ có một, đã trao người rồi không thể lấy lại, ngườu ra đi cũng mang theo nó rời khỏi, cả đời này anh sống chỉ để giữ gìn kí ức hai ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro