Chương 10 : Khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Sống không được lâu?!

Tâm Thẩm Thụy lập tức bị bóp nghẹn, "Cậu như đang nói di ngôn trước lâm ngôn vậy."

Tô Nguyên rũ mắt xuống, không xem TV.

Thẩm Thụy ngồi ngay ngắn, làm Tô Nguyên cũng ngồi đoan chính lại, nghiêm túc nhìn đôi mắt Tô Nguyên.

"Cậu có phải đang lo lắng bệnh của mình hay không?"

Tô Nguyên gật gật đầu.

Thẩm Thụy đứng dậy đi đến bàn học lấy một tờ giấy, đặt trên tay Tô Nguyên.

"Lần trước cậu nằm viện, có bác sĩ chuẩn mạch cho cậu, dự theo phương thuốc này uống mỗi ngày liên tục, cậu có thể sống đến khi rụng hết răng."

Tô Nguyên cúi đầu nhìn dược liệu quý báu trên phương thuốc : linh chi, nhân sâm, Long Tiên Hương và lộc nhung, không khỏi líu lưỡi.

"Phương thuốc này quý quá, còn phải ăn mỗi ngày sao?"

"Phải, một ngày cũng không được dừng."

"Nhưng tôi rốt cuộc sinh bệnh gì?"

Thẩm Thụy sờ tóc Tô Nguyên, tiếng cười nhẹ nhàng, "Không phải bệnh nặng, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, cậu sẽ sống lâu trăm tuổi."

"Như vậy à." 【 thì ra là thế, Tô gia nuôi không nổi tôi, cho nên tôi chú định sẽ chết trẻ.】

"Cậu đừng lo lắng, Thẩm gia có rất nhiều dược liệu, mấy năm nay bố tôi tính tiến vào ngành sản xuất này, thuốc của cậu khẳng định không đứt nổi."

Thẩm Thụy lập tức bịa chuyện, đây là tính toán của anh, mạch máu của vợ mình không thể nằm ở trong tay người khác.

Tô Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, "Những loại thuốc này quá quý giá......"

Lời còn chưa dứt đã bị đánh gãy, "Không, cậu sai rồi, không phải thuốc quý trọng, chân chính quý trọng chính là bác sĩ kia cùng tờ phương thuốc này."

Đang nói, hai bàn tay Thẩm Thụy nắm lấy bả vai Tô Nguyên, thẳng đến khi mắt hai người chạm nhau.

"Tô Nguyên, chúng ta là bạn tốt, cuộc sống sau này của tôi cũng hy vọng luôn có mặt cậu, cậu hiểu không?"

"Thực xin lỗi!"

Tô Nguyên thở dài, "Tôi luôn cảm giác tôi không sống được bao lâu, cậu mau theo đuổi người mình thích đi, sau đó cho tôi gặp mặt cô ấy, cũng phó thác cậu cho cô ấy. Cậu trước hết nghe tôi nói, dù sức khỏe tôi tốt lên, cũng không chắc sẽ không gặp gì ngoài ý muốn. Cuộc sống không coi dài ngắm, chỉ xem ý trời, chúng ta chỉ có thể làm chính là quý trọng người trước mắt."

Nói xong Tô Nguyên cười, mang theo một chút vui vẻ cùng thoải mái.

Thẩm Thụy tham lam hấp thu ý cười khó gặp, trái tim vừa chua vừa đau.

"Còn tôi khả năng bất đồng với cậu, tôi muốn cùng người yêu đầu bạch giai lão, hoặc cùng nhau chịu chết, tôi sẽ không để người đó một mình lẻ loi rời đi."

Thẩm Thụy dừng một chút, thật cẩn thận mở miệng, "Tôi biết, cậu vẫn luôn không muốn về nhà, là bởi vì người trong nhà không đủ yêu thương cậu. Nhưng không sao, cậu còn có tôi, ngày tết cậu có thể về nhà tôi, hoặc tôi mang cậu đi đi ra ngoài du lịch. Dù đi trong hay ngoài nước, đi thăm quan thế giới bên ngoài, thấy những phong cảnh ít người gặp được, làm cái gì cũng được. Tựa như cậu thích thế giới động vật, cậu chẳng lẽ không muốn chính mắt nhìn thấy sao?"

Biểu cảm Tô Nguyên ngơ ngẩn, phảng phất rời vào bức hoạ cuộn tròn anh miêu tả, trong mắt chậm rãi bịt kín một tầng nước.

"Ừa, cậu nói đúng, thế giới này tất cả đều đẹp. Nếu sức khỏe tôi tốt, tôi có thể đi trượt tuyết, đi nhảy dù, đi lặn, đi leo núi, cái gì cũng tốt. Nhưng nếu tôi không leo lên được núi cao, cũng không biết bơi, ngay cả đạp xe cũng chỉ có thể chạy một đoạn ngắn trong khuôn viên người. Vậy thế giới có đẹp, có liên quan gì đến tối?"

Nước mắt không ngừng từ khóe mắt chảy xuống, Tô Nguyên cúi đầu mím môi, bả vai run rẩy một chút mà, tiếng khóc gần như không thể nghe thấy.

Thẩm Thụy liền luống cuống, lập tức đem người ôm lấy, không ngừng vuốt ve phần lưng Tô Nguyên.

"Tô Nguyên? Tô Nguyên cậu đừng khóc, không leo lên núi cũng không sao, tôi có thể dùng trực thăng mang cậu lên. Không biết bơi cũng không sao, tôi biết, tôi mang theo cậu đi bơi đi lặn, đi trượt tuyết. Xe đạp tôi cũng có thể đèo cậu đi toàn thành phố, có tôi ở đây, cậu muốn làm gì cũng được, được không? Được không?"

Trả lời anh chính là nước mắt Tô Nguyên không ngừng chảy, ngực áo ngủ đã thấm ướt một mảnh.

Thế giới động vật vẫn đang phát, nhưng không ai xem.

Thẩm Thụy không biết nên làm thế nào cho phải, bạn nhỏ của anh khóc đến một chút thanh âm cũng không có, làm anh cực kỳ đau lòng.


Thời gian rất nhanh qua 0 giờ sáng.

"Tô Nguyên? Tô Nguyên? Tôi đi lấy cái khăn nóng cho cậu lau mặt, có mệt không, đầu có đau không?"

Thẩm Thụy muốn nhìn một chút đôi mắt cậu có sưng không, lại bị Tô Nguyên duỗi tay ôm lấy không cho xem.

"Được được được, tôi không xem nhìn."


Thẩm Thụy bất đắc dĩ đem người chặn ngang bế lên, trực tiếp ôm tới toilet, vắt một cái khăn lông nóng đắp lên đôi mắt Tô Nguyên.

"Cậu muốn đánh răng trước khi đi ngủ không?"

Tô Nguyên khẽ gật đầu.

Thẩm Thụy lui ra ngoài, đóng cửa giúp cậu.

Tô Nguyên lấy khăn lông nóng xuống, quay đầu nhìn về phía gương, đây là một khuôn mặt xa lạ, cậu chỉ từng thấy nó vài lần.

Cần phải thừa nhận, đây là khuôn mặt danh xứng với thực hai chữ mỹ nhân, mặc dù bị cậu chà đạp đến thế, cũng làm người ta không rời mắt được.

Thiếu niên bên trong ngơ ngác nhìn về phía trước, như thể đang nhìn chằm chằm vào vực thẳm.

Cậu chậm rãi nâng nụ cười lên, lại càng giống như khóc.

Xử lý một chút vệ sinh cá nhân, trừ bỏ khóe mắt có chút đỏ lên, cậu đã không khác bình thường.

Không nói lời nào trở lại trên giường mình, an tĩnh đắp chăn đàng hoàng.

【 đã khuya rồi, bạn cùng phòng cũng mệt nhọc, mình phải im lặng chút. 】

Thanh âm Thẩm Thụy cực kỳ ôn nhu, "Tô Nguyên, ngủ ngon."

【 ngủ ngon, bạn cùng phòng. 】

Tắt đèn xong, trong phòng chìm vào một mảnh hắc ám, ngoài cửa sổ bắt đầu tí tách tí tách mưa nhỏ.

Tô Nguyên vẫn không nhúc nhích lại bắt đầu mạc danh rơi lệ, cậu nỗ lực áp chế thanh âm, chỉ là trong bóng đêm một tiếng động nhỏ cũng đều nhất lớn, may mắn tối nay có mưa.

Thẩm Thụy không có bỏ qua thanh âm cực nhỏ này, "Tô Nguyên? Cậu khóc sao?"

Không có hồi âm, Tô Nguyên giống như ngủ rồi.

【 tôi không biết, tôi có khổ sở hay không, hình như có một chút, chỉ một chút 】

"Tô Nguyên?" Một bàn tay sờ lên khóe mắt cậu, một bàn tay khác vỗ nhẹ bờ vai cậu, như đang dỗ dành một đứa nhỏ.

Tô Nguyên lập tức duỗi tay kéo người xuống, giống vừa rồi khóc thút thút trong ngực Thẩm Thụy.

Thẩm Thụy do dự một chút, "Đêm nay tôi ngủ cùng cậu được không? Đừng khóc."

An tĩnh một lát, Tô Nguyên nhích lại gần vách tường, đây là đồng ý.

Cậu ngày thường sẽ không dựa người gần vậy, nhưng đêm nay không trung giống như biến thành biển rộng, cả không khí cũng nhuốm hương vị bi thương.

Thẳng đến khi Tô Nguyên khóc mệt mỏi, cậu mới ngủ thiếp đi.

Mà Thẩm Thụy nhìn thời gian trên di động, rạng sáng bốn giờ.

Buổi sáng thứ hai, 11 giờ, phòng ký túc xá nghiên cứu sinh 1212.

Thời điểm Tô Nguyên tỉnh lại mí mắt rất nặng, di chứng khóc lớn tối qua tới rồi.

"Tỉnh rồi? Có đói bụng không?"

Giọng của Thẩm Thụy cách thật sự gần, lỗ tai Tô Nguyên đều cảm nhận được hơi thở của anh.

Mở hai mắt cậu nghĩ tới, tối hôm qua là cậu khóc lợi hại lôi kéo Thẩm Thụy không bỏ, bạn cùng phòng mới cố làm ngủ cùng cậu trên chiếc giường nhỏ một đêm.

Giường ngủ 1m3 một mình cậu nằm dư dả, nhưng có thêm Thẩm Thụy, cơ thể như thanh niên trưởng thành, có thể nghĩ hai người sát cỡ nào.

Tô Nguyên gần như bị ôm vào lòng, nhưng quả thật cậu ngủ rất an tâm.

"Tôi...... Tối hôm qua là tôi không tốt, cậu có bị sái cổ không?" 【 Rất xin lỗi, lại liên lụy cậu 】

Thẩm Thụy xoa mái đầu hỗn độn của Tô Nguyên, ôn nhu trong mắt rõ ràng dễ thấy.

"Tôi chỗ nào cũng ổn, tôi đã xin nghỉ giúp cậu, buồn ngủ thì tiếp một lát."

Tô Nguyên khẽ gật đầu, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Cơn mưa đêm qua vẫn kéo dài đến tận giờ, Thẩm Thụy thậm chí cảm thấy trận mưa này vì Tô Nguyên khóc.

Thẳng đến buổi chiều muộn, Tô Nguyên lần nữa tỉnh lại.

Thẩm Thụy thấy người trong lòng ngực giật giật, thở phào nhẹ nhõm, "Đói bụng chưa, cậu đi rửa mặt đi, tôi làm điểm tâm lập tức có mặt."

Cậu thật ra vẫn có thể ngủ tiếp, nhưng để đói ngủ hại cho cơ thể, huống hồ thuốc hôm nay còn chưa ăn.

Đồ ăn rất nhanh được đặt lên bàn, có ít thịt xào đơn giản, cà chua xào trứng cùng súp da trứng rau củ, đồ bổ còn cần chút thời gian.

Thẩm Thụy thấy sắc mặt Tô Nguyên tái nhợt, dưới mắt cũng có chút quầng xanh, hơi đau lòng.

"Lại đây, ăn cháo trước, làm ấm dạ dày chút."

Tô Nguyên chỉ quấy cháo trước mặt, lại chậm chạp không nâng lên.

Thẩm Thụy đổi vị trí bên cạnh cậu, bưng lên chén lên, múc muỗng đút bên miệng Tô Nguyên.

"Nào, đây là loại gạo thơm mới nhất, vừa thơm vừa ngọt, ăn thử đi?"

Tô Nguyên quay đầu nhìn anh một hồi, rốt cuộc vẫn thỏa hiệp.

Một ngụm một ngụm ăn hết, cả đồ ăn cũng ăn không ít, thẳng đến Tô Nguyên nấc một tiếng, Thẩm Thụy mới chưa đã thèm ngừng lại.

Vẫn là đồng dạng động vật thế giới, là chương trình họ thích xem nhất sau bữa ăn.

Điểm khác biệt là, tư thế Tô Nguyên từ dựa lưng, thành trực tiếp nằm trên đùi Thẩm Thụy, còn bỏ thêm cái gối dựa, càng thuận tiện cho Thẩm Thụy đút ăn.

Ngoài cửa sổ, mưa càng ngày càng lớn, thậm chí biến thành mưa to tầm tã.

"May mắn hôm nay cậu không đi đi học, trận mưa này, cậu lại bị cảm."Thẩm Duệ không biết là may hay rủi.

Tô Nguyên cũng nhìn mắt ra ngoài cửa sổ, sắc trời mờ nhạt, phảng phất giống tận thế.

Lại nhìn bạn cùng phòng một ngụm một ngụm đút đồ ăn vặt cho cậu, cậu duỗi tay lấy một hạt mắc ca, muốn bóc cho anh ăn.

Bóc...... Không bóc ra.

"Đừng nhúc nhích, cậu muốn ăn cái nào, để tôi lột, đây là dụng cụ bóc, cậu xem."

Thẩm Thụy cầm một miếng kim loại nhỏ màu bạc, cắm vào khe hở rồi xoay, nó liền mở ra.

"Há miệng," Thẩm Thụy đem mắc ca nhét vào trong tay Tô Nguyên, sau đó nắm lấy tay cậu nhìn móng tay, "Không nứt, chỉ là có chút đỏ, cái này không bẻ được, lần sau để tôi, cậu chỉ cần đợi ăn là được."

Tô Viễn không hoàn thành nhiệm vụ nên đổi một quả nho khô khác, đưa đến bên miệng Thẩm Duệ, 【Đáng lẽ mình nên cho bạn cùng phòng ăn nho khô mới đúng. 】

Thẩm Thụy thế mới biết, nguyên lai hạt mắc ca kia cho mình, nhìn đối phương một cái thật lâu, mới ăn hết quả nho khô kia, là quả nho khô ngọt nhất anh từng ăn.

"Cảm ơn, rất ngọt."

Tô Nguyên cảm giác ánh mắt bạn cùng phòng vừa rồi giống như rất đói bụng, lại đút cho bạn một miếng chocolate.

Đầu ngón tay cậu bị liếm một chút, cậu không thèm để ý, rốt cuộc ngón tay bạn cùng phòng cũng không trốn được vận mệnh tương tự.

【thế giới động vật thật đẹp. 】

Thời điểm cơm chiều, Tô Nguyên rốt cuộc tự mình động thủ.

Thẩm Thụy tự nhiên nguyện ý đút cho cậu ăn, nhưng càng hy vọng Tô Nguyên tự nguyện ăn.

Dùng bữa lẫn uống thuốc xong, hai người lại nằm trên sô pha xem thế giới động vật.

Cùng Tô Nguyên xem chương trình này lâu như vậy, Thẩm Thụy thậm chí cảm thấy nó sắp thành một bộ phận sinh mệnh của mình.

Sắc trời chậm rãi đen kịt, bất tri bất giác Tô Nguyên dựa vào lồng ngực Thẩm Thụy, là tư thế rất không muốn rời xa.

Thẩm Thụy châm chước mở miệng, "Tô Nguyên, cậu đêm nay......Còn muốn tôi ngủ cùng không?"

Anh chưa từng tiến thoái lưỡng nan như vậy.

**

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Thụy: Tui khổ quá o(╥﹏╥)o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro