Chương 21 : Anh tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Cơm Sầu Riêng

Chỉnh sửa : Yên Hy

Tô Nguyên vịn tay lên lan can, như một cậu bé hiếu kì, nhận lấy phong tình của Nguyên Giang.

Lúc này, một hồi chuông vang lên.

Tô Nguyên không xem, trực tiếp tắt tiếng điện thoại.

Bây giờ Thẩm Thụy rất hoảng loạn, trái tim kịch liệt nhảy mạnh, giống như sắp có chuyện gì xấu xảy ra, mà hậu quả kia anh tuyệt đối không chịu nổi.

Anh gửi Wechat cho Tô Nguyên không thấy phản hồi, điện thoại cũng không gọi được.

Thẩm Thụy nắm thật chặt vô-lăng, phóng nhanh hơn về phía cầu Bát Lí, một bên nói với Siri, "Gọi điện thoại cho Chung Lãng."

"Chung Lãng, Tô Nguyên đang ở đâu? Anh đưa điện thoại cho cậu ấy nghe."

"Thiếu gia, cậu ấy ở trên cầu ngắm phong cảnh, tôi lập tức đi ngay, cậu trước tiên đừng cúp máy."

Chung Lãng giơ di động, chạy nhanh về hướng Tô Nguyên.

Đột nhiên một tiếng hô to trong đám người ––

"Là cá heo baiji*, Mọi người xem, đó có phải là cá heo baiji hay không?"

*cá heo baiji: (tên khoa học: lipotes vexillifer), hay còn gọi là cá heo vây trắng là một loại cá heo nước ngọt chỉ có ở Trung Quốc. Sống ở hạ lưu sông Dương Tử, được mệnh danh là "Nữ thần sông Dương Tử".

Tô Nguyên dừng việc kiễng mũi chân lên.

Bởi vì bên người cậu thoáng cái đã đầy ắp người, tất cả mọi người bên lan can đều thò đầu ra nhìn.

"Nơi nào nơi nào? Thật sự có cá heo baiji sao?"

"Ở kia, cậu xem con cá heo mập trắng trắng kìa, miệng còn nhòn nhọn."

"Bên cạnh lại còn có cá heo sông, trời ạ vận khí chúng ta cũng thật tốt quá đi!"

"Hello hello nhìn ta này cá heo baiji, rất hoan nghênh mày tới Nguyên Giang nha –"

... ...

Rất nhiều người, thậm chí bởi vì bên cầu oanh động, có không ít ô tô cũng dừng lại gần sát, một hai phải xem náo nhiệt, trong lúc nhất thời dĩ nhiên chen lấn đến chật như nêm cối.

Tô Nguyên ngắm nhìn cá heo baiji cùng cá heo sông ở xa xa, trong thế giới động vật cậu từng xem, cá heo baiji thường xuyên đồng hành cùng cá heo sông.

Chỉ là cá heo baiji nhát gan, nói lớn tiếng như vậy...... sẽ chạy.

Đang lúc Tô Nguyên do dự còn muốn tiếp tục nhảy sông hay không, có người chen vào đám đông vỗ vỗ vai cậu, "Tô Nguyên, Cậu Thẩm tìm cậu."

Được rồi, không cần suy nghĩ.

Độ cao sáu tầng lầu, cũng không thể sống được.

Huống chi phía dưới là nước sông, cậu cũng không có cách nào khống chế tư thế bản thân rơi xuống nước.

Tô Nguyên cúi đầu đi ra khỏi đám người, người bên cạnh sôi nổi nhường đường, cậu vừa rời đi đã bị người phía sau đổ lại kín mít.

Nhận điện thoại trong tay Chung Lãng, "Thẩm Thụy?"

Nghe được âm thanh quen thuộc xuyên tới, tim Thẩm Thụy lỡ một nhịp.

Những sự bất an, sợ hãi, hoảng loạn không có tin tức đều như nước chảy đi, tâm của anh lại trở về trần gian.

"Cậu ở đâu Tô Nguyên? Tôi không gọi được cho cậu, có chút lo lắng."

Lúc Thẩm Thụy nói những lời này, thanh âm thả rất nhẹ, thậm chí âm cuối còn mang theo một ý run, nhưng không dễ bị phát hiện.

"Tôi ở cầu Bát Lý, nghe nói có cá heo baiji thường lui tới, nên muốn đến nhìn xem," vừa rồi hai vị kia phát sóng trực tiếp có đề cập đến chuyện này, Tô Nguyên trực tiếp lấy làm cớ, "Trong hiện thực, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy động vật quý trong thế giới động vật, nó rất đáng yêu, cậu muốn tới xem không?"

Bạn cùng phòng của cậu mỗi ngày đều cùng cậu xem thế giới động vật, hẳn là cũng thích ha.

Cá heo baiji này và gấu trúc, đều danh sách cận kề tuyệt chủng, thật sự là vận khí tốt mới có thể xem một chút.

Nghĩ vậy, Tô Nguyên thất thần một lúc.

Vận khí cực tốt?

Nhưng với cậu mà nói, có thể là vận khí cực xấu nhỉ.

Hôm nay trời trong nắng ấm, cậu rất thích, ngoài ý muốn lại bị đánh gãy.

"Tô Nguyên? Tô Nguyên?"

Thẩm Thụy chạy thẳng thở dốc, anh dừng xe ở dưới cầu Bát Lý, nơi này đã đổ đến chật như nêm cối, chỉ có thể xuống xe đi bộ.

"Cậu nghe được tôi nói chuyện không? Cậu ở đâu?"

Tô Nguyên bị kêu đến hoàn hồn, nhìn bốn phía xung quanh, "Tôi ở... ... giữa cầu."

Còn chưa dứt lời, cậu đã thấy Thẩm Thụy chạy như điên tới, ôm lấy cậu.

Tô Nguyên bị cái ôm này đem linh hồn trở về trong cơ thể, không hề tự do, không còn giống lục bình không rễ.

Một phút ngắn ngủn, hai người lại giống như trôi qua toàn bộ thế kỷ.

Thẩm Thụy gắt gao ôm chặt Tô Nguyên, mãi đến khi nghe thấy một tiếng rên khẽ, lúc này mới hồi thần lại, chậm rãi buông người ra.

"Đừng không nghe điện thoại của tôi, tôi không tìm được cậu, thật sự rất sợ... ..."

Anh nhớ tới những lời đó của đại sư Pháp Ninh, dọc đường đi đều lo lắng đề phòng, sợ sai mắt một cái sẽ không bao giờ nhìn thấy người nữa.

Đời sau Thẩm gia nếu mất đi thiên mệnh chi nhân, tất sẽ nổi điên đến chết.

Thẩm Thụy lại cảm thấy, đây cũng không phải là nguyền rủa, chỉ là tình đã sâu đậm, anh không thể chịu đựng được chuyện thế gian này không có Tô Nguyên.

"Thật xin lỗi, là tôi không tốt," Tô Nguyên lập tức nhận sai, vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Thụy, thả nhẹ thanh âm, "Sẽ không có lần sau." 【 Thật sự xin lỗi, làm cậu lo lắng】

Đáy mắt Thẩm Thụy lộ ra ánh sáng, hơi thở hổn hển, như là thở dài, "Được rồi, tôi sẽ nhớ kỹ."

Không việc gì, anh sẽ canh giữ bên người Tô Nguyên, đến tận khi làm lại thân vàng xong.

Trước đó, một tấc cũng không rời.

"Ừm," Tô Nguyên rũ mắt lên tiếng, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, "Tôi vừa mới thấy được cá heo baiji ở đây, cậu mau đến xem một cái."

Nói xong cậu kéo Thẩm Thụy đi đến bên cầu, đáng tiếc dòng người chen chúc xô đẩy, bọn họ không chen vào được.

Khóe môi Thẩm Thụy gợi lên một mạt ý cười, anh cao 1 mét 83 so với Tô Nguyên hơn nửa cái đầu, thật ra xem rất rõ ràng.

Nhưng anh thích xem bộ dáng của Tô Nguyên sốt ruột vì mình, đặc biệt đáng thương đáng yêu.

【làm sao bây giờ? Không chen vào được, sớm biết vậy đã không ra ngoài. 】

Thẩm Thụy cho rằng cậu muốn xem, lập tức ôm lấy chân cậu nâng lên.

Bỗng chốc tầm nhìn của Tô Nguyên đã được nâng cao lên trên mọi người, gần như ngồi trên vai Thẩm Thụy.

"Thấy được không?"

"Thấy... ... thấy được" Tô Nguyên mê mang trả lời. 【bạn cùng phòng không thấy làm sao bây giờ, có thể mình... ... không là gì cho cậu ấy được】

Thẩm Thụy dõi mắt về phía xa, cách đó không xa mấy con cá heo sông đều ở đây vây quanh cùng cá heo baiji chơi đùa.

"Hình như là năm con cá heo sông cùng một con cá heo baiji, tôi kể có đúng không?"

Tô Nguyên nghe vậy điểm điểm số lượng, đúng là không sai một chút.

【 thì ra bạn cùng phòng thấy được nha, vậy là tốt rồi. 】

"Thả tôi xuống dưới đi, tôi nhìn thấy mà."

"Cái này khó gặp, bao nhiêu người cả đời còn không gặp được, không vội, cậu nhìn lâu hơn chút."

Thẩm Thụy biết Tô Nguyên có bao nhiêu yêu thích thế giới động vật, nhưng loài cá heo baiji này thuộc động vật quý hiếm, ngay cả tổng thống cũng không có khả năng muốn thấy là thấy được.

Anh chỉ có thể cố gắng giúp Tô Nguyên xem nhiều một chút.

Khi nói chuyện, cá heo baiji bơi ngày càng xa, gần như rất nhanh đều không nhìn thấy.

Tô Nguyên nghiêng đầu nhìn xung quanh, có ông lão khiêng một xe kẹo hồ lô, đang rao hàng trong đám người, đáng tiếc mọi người đều vậy xem động vật quý hiếm, cũng không có ai đáp lại.

"Không thấy nữa, để tôi xuống dưới đi, kẹo hồ lô tới rồi."

Thẩm Thụy chậm rãi thả người xuống đất, nhìn về phía xâu kẹo hồ lô kia nhíu mày.

Anh không mang bình giữ ấm, Tô Nguyên ăn cái này có chút lạnh.

Ừm, thật sự không được, cũng có thể mang về ăn.

Mua vẫn phải mua.

Thẩm Thụy giơ xâu kẹo hồ lô, không cho Tô Nguyên với tới, "Bây giờ không thể ăn, chúng ta về phòng ngủ sẽ ăn, cái này quá lạnh."

"Vậy cho tôi liếm một chút."

Tô Nguyên nghiêng nghiêng đầu, vươn một ngón tay trước mắt Thẩm Thụy, ánh mắt mong muốn bộc lộ ra ngoài.

【muốn ăn kẹo, kẹo kẹo ngọt lắm. 】

Thẩm Thụy rõ ràng do dự, "Chỉ có thể liếm một chút, nếu không thì ngày hôm nay phải uống thuốc gấp đôi.

Cuối cùng anh vẫn không chống lại sự làm nũng, đem kẹo hồ lô đặt bên môi Tô Nguyên.

Sau đó liền thấy Tô Nguyên vươn đầu lưỡi phấn nộn, nhẹ nhàng liếm một chút, rất nhanh liền tan trong đôi môi đỏ mọng.

"Ngọt thật," Tô Nguyên dường như bị vỏ bọc kẹo ngọt gây tê, thoáng cái tâm tình đã tốt lên, "Được rồi, cậu ăn đi."

【Đường quả nhiên là chất gây nghiện, tôi thật vui vẻ nha】

Đám người dần tản đi, màn ảnh Thiên Thiến, Heo Nhỏ cũng mất đi bóng dáng nhóm cá heo baiji.

Vôn định kết thúc phát sóng trực tiếp, lại phát hiện tuyệt thế mỹ thiếu niên còn đang ở kia, hơn nữa bên người có một thân ảnh Thanh Dục Minh Hoa*.

*Thanh Dục Minh Hoa: vừa sáng sủa vừa lộng lẫy (Í chỉ vẻ bề ngoài)

Phòng phát sóng trực tiếp –

"Oa, quả nhiên người đẹp chỉ làm bạn cùng người đẹp nha."

"Tôi muốn làm cái kẹo hồ lô kia, được mỹ nhân hì hì hì ."

"A a a xoa đầu ngọt chết mất á á á ."

"Nhìn kỹ, bên cạnh còn có một anh đẹp trai, vừa nhìn cũng rất có thể có quan hệ."

"Đây là thần tiên phương nào, tôi hâm mộ quá."

"Đại soái ca kia nhìn qua, anh ấy trừng mắt liếc chủ phòng một cái ha ha ha ha."

... ...

Tô Nguyên không rõ nguyên do bị Thẩm Thụy xoay người.

Chung Lãng tiếp nhận được ánh mắt thiếu gia, miệng đầy cẩu lương ra sau đầu, đi khiếu nại hai người phát sóng trực tiếp.

"Xe còn đang dừng ở dưới cầu, không nên để bị chặn đường, chúng ta trở về đi."

Lúc Thẩm Thụy lấy xe, không có gì bất ngờ khi bị chú cảnh sát giáo huấn, còn dán hóa đơn phạt.

Hai người cúi đầu lần lượt nghe dạy dỗ.

*

Ký túc xá nghiên cứu sinh, 1212.

Thẩm Thụy đem hộp ở cửa cầm vào, quả nhiên mở ra thấy ảnh chụp ngày hôm qua đã rửa.

"Cậu nhìn xem thích tấm nào, đợi lát nữa tôi dán lên tường."

Tô Nguyên nhìn trên bàn trà kia bày ra một đống ảnh chụp, ôm cái gối ngồi vào sô pha vừa nhìn vừa chọn, "Được."

【hình như đều rất đẹp mắt, không chọn được làm sao bây giờ? 】

Thẩm Thụy thay tạp dề, bắt đầu chuẩn bị cơm chiều cùng phần thuốc hôm nay.

Lại nhìn thấy đồ ăn trưa chưa hề được đụng tới, đồng tử co rút, ý cười cũng cứng ở khóe miệng.

Sắc mặt anh hơi trầm xuống, buông nắp nồi tiến đến phòng khách, hai tay chống sô pha bao quanh Tô Nguyên, rất có cảm giác áp bách, "Vì sao không ăn cơm trưa?"

Đáy mắt Thẩm Thụy có ánh lửa, vừa nhìn biết đang tức giận.

Hai người cứ mặt đối mặt, Tô Nguyên chột dạ rũ mi, đặc biệt nhỏ giọng mà mở miệng, "Tôi... ... tôi không đói bụng."

"Cho nên hôm nay cậu chưa ăn gì dù chỉ một chút?"

"Cũng không phải." Tô Nguyên liếc nhìn xâu kẹo hồ lô. 【tôi còn ăn kẹo hồ lô】

Thẩm Thụy thiếu chút nữa tức giận cười lên.

Chỉ liếm một cái, đó cũng kêu là ăn?

"Được rồi, xem ra cậu không hài lòng với trù nghệ của tôi."

"Không phải," Tô Nguyên không chút do dự phản bác, "Tôi rất hài lòng."

"Phải không?" Thẩm Thụy dừng một chút, một mặt rất muốn hơn thua, "Hôm nay nếu cậu ăn không hết, chính là không hài lòng đối với tôi."

Anh làm thế nào cũng phải để Tô Nguyên ăn bù lại bù lại cơm kia.

"Hả?" Tô Nguyên đành phải gật đầu, mở miệng trấn an bạn cùng phòng tức giận, "Được rồi, ăn hết ăn hết." 【 trong ký túc xá có thuốc tiêu hóa không? 】

Cuối cùng Thẩm Thụy vẫn không buộc cậu ăn hết, bởi vì bụng Tô Nguyên hơi trướng lên.

Buổi tối lúc xem thế giới động vật, toàn bộ thời gian Thẩm Thụy đều xoa bụng cho cậu, khó khăn lắm đến trước khi đi ngủ mới xuống cơm.

Mấy ngày kế tiếp, trừ lúc Tô Nguyên đi học, Thẩm Thụy dường như là một tấc cũng không rời.

Rất nhanh liền đến ngày làm pháp sự ấy.

Thẩm gia mời công ty bảo an, hôm nay đem chuyển toàn bộ số vàng đến Thiên Chiếu Tự.

Bởi vì là truyện lớn, thậm chí còn có cảnh sát dẫn đường áp tải.

Bên Thiên Chiếu Tự cũng đã sớm chuẩn bị tốt, rất nhiều cảnh sát cùng võ tăng đều canh giữ ở hiện trường.

Hôm nay là ngày lớn làm lại thân vàng cho Phật Tổ, Thiên Chiếu Tự không đóng cửa chùa, mà để tất cả tín đồ cùng nhau tham dự trận hội lớn long trọng này này.

"Rốt cuộc cũng chờ tới ngày này."

Thẩm Thụy như trút được gánh nặng, ở cửa Thiên Chiếu Tự rộn ràng nhốn nháo, cười sáng lạn với Tô Nguyên.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay thật sự rất ấm áp nha, xuân về hoa nở nhanh đi ~ bổn cô nương muốn ngắm hoa cải dầu hì hì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro